XUYÊN VIỆT CHI BỨC ÁC THÀNH THÁNH

Đám người trước mặt rõ ràng đều là nhân vật khó chơi.

Võ công Mạc Vũ Hân cao siêu, trong đám bạn đồng lứa không ai là đối thủ thì đã thế nào, trước một đám người lão luyện thì y vẫn không phải đối thủ.

Mạc Vũ Hân rơi vào một trường ác chiến.

Lúc này Tiêu Nhân cũng thực sự không dám bỏ y mà chạy trốn một mình.

Có Mạc Vũ Hân bên cạnh, tốt xấu gì y còn bảo hộ hắn được đôi chút, lúc này mà một mình chạy trốn, chỉ cần một tên trong đám người này đuổi theo cũng đã đủ hái cái mạng nhỏ của hắn.

Tiêu Nhân cẩn thận chạy quanh Mạc Vũ Hân, cố gắng không làm vướng tay vướng chân y.

Khoảng cách gần lại càng khiến hắn trông rõ tràng cảnh chém gϊếŧ đẫm máu.

Hai bên hạ thủ không chút lưu tình, không chút thương tiếc, lúc này không phải ngươi chết chính là ta vong.


Máu thịt bắn tung, thậm chí có mấy đoạn xương trắng chen lẫn bên trong.

Tiêu Nhân còn chưa kịp buồn nôn đã bị tràng cảnh gϊếŧ chóc kíƈɦ ŧɦíƈɦ phần huyết tinh trong bản chất.

Hắn đỏ mắt, khom người giật thanh lợi kiếm trên tay một xác chết, bắt đầu khoa tay tìm cách đâm người gần hắn nhất.

Tiêu Nhân tuyệt không hiểu loại tâm lý kỳ quái của đám nhân sĩ giang hồ này.

Lúc trong tay hắn không có vũ khí, bản thân hắn không có chút võ công, đám nhân sĩ giang hồ tuy sẽ khinh miệt, cũng sẽ không quan tâm tới hắn mà chuyên tâm công kích Mạc Vũ Hân. Nhưng lúc này, trên tay hắn cầm kiếm, dù là không ra chiêu thức, mấy người nọ cũng sẽ không coi hắn là kẻ vô hại nữa.

Một đại hán mặc tử y chuyển thân công kích hắn.

Mạc Vũ Hân sốt ruột, kiếm chiêu nhanh hơn vài phần, bức địch thủ lùi lại một bước rồi vận khinh công lao tới gần, biến chiêu đâm tới chỗ yếu hại của đại hán nọ.


Cũng ngay lúc này, thanh kiếm trên tay Tiêu Nhân cũng run run yếu ớt đâm ra, mà đại hán tử y bị Mạc Vũ Hân bức lui, xui xẻo nhào ngay tới mũi kiếm!

"A!" – đại hán tử y hét một tiếng rồi gục xuống.

Tiêu Nhân hãy còn chưa ý thức được bản thân hắn vừa đoạt mất một mạng người, được một chiêu ăn may cổ vũ, hắn càng tích cực vung tới vung lui thanh kiếm trên tay.

Trái tim Mạc Vũ Hân đắng ngắt, Tiêu Nhân giúp kiểu này còn không bằng thành thành thực thực đứng một bên chờ.

Mấy người nọ bị kích phát hung tính, chia làm hai lộ vây công, Mạc Vũ Hân đỡ trái hở phải, nhất thời rơi xuống hạ phong.

Bấy giờ Tiêu Nhân mới cảm thấy hình như hắn không nên nhúng tay vào.

Quả nhiên, Mạc Vũ Hân lên tiếng: "Tiêu đệ, ta cản chúng, đệ đi mau!"

Mạc dù Tiêu Nhân là một ác nhân, nhưng mọi ác nhân đều có giới hạn của mình, khoan bàn tới chuyện hắn có muốn chạy trốn hay không, giờ khắc này, được người khác dùng tính mạng bảo hộ, hắn sao có thể không mảy may cảm động?


Tiêu Nhân rất hiểu cục diện hiện giờ, hắn ở lại chỉ liên lụy Mạc Vũ Hân, còn như hắn bỏ chạy,Mạc Vũ Hân không cần phân tâm vì hắn, không chừng y còn mấy phần cơ hội.

"Được! Mạc ca, nếu huynh có mệnh hê nào, Tiêu Nhân ta dù thành quỷ cũng quyết báo thù cho huynh!" – Tiêu Nhân cắn răng, căng mắt nhìn đám người đang chiến đấu lần nữa, rồi quay lưng bỏ chạy.

Bọn họ bắt đầu đánh nhau từ trước cổng thành, một hồi vừa đánh vừa chạy đã rời khỏi quan đạo, đi vào cánh rừng bên đường.

Vào sâu hơn chút nữa là khu vực chân núi Ô Vưu có diện tích hơn mười cây số, nhằm chốn rừng sâu núi thẳm này mà chạy vào khả năng sống sót sẽ rất cao.

Tiêu Nhân canh chuẩn phương hướng liền lắc mình chạy vào rừng.

Hắn chạy thục mạng, thiên đạo đã cho hắn thân thể trẻ trung dai sức, hắn vẫn chạy tới nỗi miệng khô lưỡi đắng, lồng ngực cũng đau nhức, lại bởi vì không biết phía sau có truy binh hay không, Tiêu Nhân không dám ngừng lại nghỉ, chỉ vừa thở dốc tới độ lỗ tai xì khói, vừa nhắm hướng mà chạy.
Mãi tới khi hai chân nặng như chì, hoàn toàn không còn chút sức lực, Tiêu Nhân mới ngã lăn ra đất.

Tiêu Nhân nằm ngửa trên mặt đất thở hào hển, chỉ thấy trước mắt tối sầm, cơ hồ ngất xỉu.

Hắn nghiến răng cắn đầu lưỡi, cơn đau khiến thần kinh chấn động, bấy giờ mới không bị ngất đi.

"Mình không được ngất! Không thể!" Tiêu Nhân gằn giọng.

Một chút khí lực đã trở lại, Tiêu Nhân bò dậy ngó lại sau lưng, xem ra không có truy bình, bằng không hắn đã sớm bị đuổi kịp.

Nghỉ ngơi cả nửa ngày, Tiêu Nhân mới loạng choạng đứng dậy, chờ tinh thần ổn định, hắn mới để ý tới số điểm nhân phẩm kha khá hình như là mới được rót vào ban nãy.

Ngập ngừng một chút, Tiêu Nhân nhắm mắt, dùng ý thức nhìn nhìn hệ thống, liền thấy hàng chữ sáng rực: Trừ ác! Nhân phẩm +2000!
Bấy giờ hắn mới ý thức, đại hán tử y ban nãy là chết dưới tay hắn.

Lúc này sống lưng Tiêu Nhân mới mướt mồ hôi lạnh.

Trừ bỏ cảm giác lạnh sống lưng do gϊếŧ người còn là chấn kinh vì gϊếŧ một mạng người cư nhiên không khiến thiên đạo trừ điểm nhân phẩm của hắn, trái lại còn tặng thêm cho.

"Chắc chắn trên tay người nọ đã có mấy mạng người bằng không thiên đạo đã không tính là mình trừ ác." – Tiêu Nhân thầm nghĩ – "Xem ra đám thủ hạ Đỗ Cảnh Thiên thu dưỡng cũng không làm nghề gì đúng đắn."

Chạy trốn một phen, sắc trời đã gần trưa, Tiêu Nhân ngẫm nghĩ, vẫn quyết định trở về tìm Mạc Vũ Hân.

Mạc Vũ Hân còn sống là tốt nhất, như thế khẳng định Mạc Vũ Hân đã gϊếŧ sạch đám người kia, còn nếu như Mạc Vũ Hân đã chết, giúp y nhặt xác cũng tốt.
Cho dù đám người nọ có đem Mạc Vũ Hân đi, hắn cũng cần xác định xem y sống hay chết rồi mới báo tin cho sư phụ Hành Thiết Tân của y được.

Hai chân Tiêu Nhân đã hoạt động quá nhiều, căn bản không thể chạy nhanh, lúc chạy trốn thì không cảm thấy gì, lúc này quay lại mới phát hiện hắn không ngờ lại chạy xa tới mức này. Quả nhiên, con người trong lúc nguy tới tính mạng sẽ bạo phát năng lượng khiến người ta giật mình.

Phần dự liệu bi quan nhất của Tiêu Nhân không thành hiện thực, Mạc Vũ Hân thụ thương không nhẹ, nhưng vẫn chưa nguy tới tính mạng.

Quả nhiên không có Tiêu Nhân kéo chân sau, ý chí cầu sinh bạo phát, Mạc Vũ Hân liền chiến thắng.

Khắp thân thể Mạc Vũ Hân đầy thương tích, y lại không buồn vì chính mình tìm một chỗ ẩn thân, chỉ sợ Tiêu Nhân vào núi bị lạc đường mà đuổi theo hắn vào trong núi Ô Vưu.
"Tiêu đệ, đệ không sao chứ?" – Mạc Vũ Hân ôm vết thương trên vai, hỏi.

Tiêu Nhân thấy y một thân thương tích hãy còn rỏ máu lại vẫn quan tâm hỏi thăm an nguy của hắn. Cho dù tâm tình lợi dụng y có mạnh hơn nữa, có coi Mạc Vũ Hân là cái đùi bự cần ôm đi nữa, lúc này Tiêu Nhân vẫn cứ bị phần tình bạn cùng nhân phẩm của y làm cho cảm động. Thời khắc này, hắn rốt cuộc buông xuống phần lạnh nhạt bàng quan cùng phân phòng bị mơ hồ của bản thân, thôi cố tình ngăn cách bản thân với con người trong thế giới này mà chân chính coi Mạc Vũ Hân là bằng hữu đáng để tương giao.

"Ta không sao, có sao là huynh kìa! Có đem ta ném vào trong núi thì nhất thời nửa khắc ta cũng không chết được, thương thế của huynh mới là quan trọng, mất máu quá nhiều cũng có thể chết người đó!" – Tiêu Nhân vừa nói vừa bước tới đỡ lấy thân thể đã không quá vững của Mạc Vũ Hân.
"Không có gì, ta đã điểm huyệt cầm máu, tạm thời không xử lý mấy vết thương cũng không hề gì. Bất quá chúng ta phải sớm tìm nơi ẩn nấp mới được." – Mạc Vũ Hân thấy hắn quan tâm tới thương thế của mình, tâm tình cũng tốt hơn đôi chút.

"Tình hình Quảng Nguyên hết sức kỳ quái! Một đám cao thủ bực này ra vào, đệ không tin Đỗ đại hiệp hoàn toàn không hay biết. Theo đệ thấy chúng ta vẫn nên tìm một chỗ cho huynh dưỡng thương rồi tính tiếp."

Đã quyết định làm bằng hữu tương giao, Tiêu Nhân liền đem nhận định của mình nói rõ ràng, không tiếp tục giấu diếm.

"Xác thực, ta cũng có cảm giác này." – Mạc Vũ Hân gật gật đầu.

Từ lúc còn ở trong thành y đã phát hiện có chỗ không đúng, động tĩnh lớn như vậy, không thể không kinh động thủ hạ Đỗ Cảnh Thiên, thế mà bọn họ ở ngoài thành đánh lâu đến thế vẫn không đợi được người của lão, Mạc Vũ Hân không ngốc, sao có thể không nghi ngờ.
Chỉ là, không có chứng cứ xác thực, y không dám khẳng định.

Lúc này, vì chính mình, cũng vì Tiêu Nhân không biết võ công, bọn họ vẫn đừng mạo hiểm thì hơn.

Tiêu Nhân đỡ Mạc vũ Hân đổi hướng đi, nhắm về phía tây nam, hòng tìm được một chỗ trú an toàn trước khi trời tối.

Mà hiện tại, trong cứ điểm bí mật của Minh giáo ở phía tây thành Quảng Nguyên, tràng đại chiến động tĩnh không nhỏ kia cũng được báo cho Vũ Văn Quyết.

"Ồ? Vị Tiêu Nhân ở tại Đỗ gia bị truy sát chạy vào núi Ô Vưu?" – Vũ Văn Quyết dùng vẻ mặt bình thản hỏi.

"Dạ đúng, khẳng định chuyện này là do đám thuộc hạ Đỗ Cảnh Thiên âm thầm gầy dựng mấy năm nay gây ra, ngoài ra còn có đệ tử Mạc Vũ Hân của Hành Thiết Tân."

Vũ Văn Quyết trầm ngâm một hồi mới hỏi: "Lúc trước ngươi nói Lưu Ngọc Hiền chạy vào núi Ô Vưu?"
"Dạ, thiếu giáo chủ. Phương hướng Lưu Ngọc Hiền đào tẩu cũng là núi Ô Vưu, hiện giờ giáo chúng Chu Tước đường đang tìm kiếm tại khu vực đó."

"..." Vũ Văn Quyết đảo một vòng, "Lệnh cho người Chu Tước đường bí mật lưu ý, một khi phát hiện tung tích Tiêu Nhân cùng Mạc Vũ Hân lập tức hồi báo!"

"... Thiếu giáo chủ?" – Thuộc hạ nghi hoặc.

"Thế nào? Ngươi nghi ngờ quyết định của ta?" –Vũ Văn Quyết nguy hiểm nheo đôi mắt trong như nước của y.

"Thuộc hạ không dám!"

Đường chủ Chu Tước đường lập tức dùng ám hiệu độc gia truyền tin tức cho đám người đang tìm kiếm phía chân núi: bỏ qua Lưu Ngọc Hiền, ưu tiên tìm kiếm hai người Tiêu Nhân và Mạc Vũ Hân.

Mà lúc này, Tiêu Nhân dìu Mạc Vũ Hân đi, lại đụng mặt Lưu Ngọc Hiền đang thoi thóp!

"Các ngươi... tới để... gϊếŧ ta sao?" – Lưu Ngọc Hiền đang nằm trong chòi nghỉ do thợ săn dựng trên núi gượng đứng dậy, nhìn hai người vừa đẩy cửa bước vào trong.
———

LTG: Tiêu Nhân: Ngày sau ta nhất định phải có võ công cái thế, quyết không làm một thằng con ghẻ!

Bình luận

Truyện đang đọc