XUYÊN VIỆT CHI BỨC ÁC THÀNH THÁNH

Tiêu Nhân nghiến răng nghiến lợi, ngươi nghĩ là ai? Không muốn báo ân cứu mạng thì thôi, bịa ra cao nhân gì đó làm cái méo gì? Muốn chơi kiểu vô lại à?

Tiêu Nhân đây hoàn toàn là lấy dạ tiểu nhân, Vũ Văn Quyết người ta căn bản không có nghĩ.

Chỉ nghe Vũ Văn Quyết nghi hoặc hỏi: "Là tiểu huynh đệ cứu ta?"

Tiêu Nhân phẫn hận mà gật đầu điên cuồng.

"...Ừm." Đầu chân mày Vũ Văn Quyết cau lại hồi lâu, sau mới dần dãn ra, "Như thế cũng giải thích được nguyên do tại hạ tìm khắp phòng cũng không thấy dấu tích người thứ hai, tại hạ còn cho là vị cao nhân kia không muốn bị người phát hiện, giờ ngẫm lại cũng thấy có phần sạch sẽ quá mức, thực sự không giải thích hợp lý được."

Tiêu Nhân nghe xong thì bó tay, huynh đệ, huynh coi mình là Địch Nhân Kiệt hay Conan vậy? Suy diễn có phần thái quá rồi đó!


Vũ Văn Quyết lần nữa ôm quyền, trịnh trọng hành lễ: "Đa tạ ân cứu mạng của tiểu huynh đệ, thực sự là do tại hạ hiểu nhầm."

Cảm giác không cam trong lòng Tiêu Nhân bấy giờ mới tiêu tan.

"Không sao." – Tiêu Nhân dùng ngữ khí hòa hoãn hỏi: "Sao ngươi cứ tưởng cứu ngươi là người khác chứ không phải ta – kẻ duy nhất có mặt ở hiện trường?"

Vũ Văn Quyết xấu hổ, ngập ngừng một hồi mới nói: "Tại hạ còn giữ bình sứ đựng thứ thuốc trị thương nọ. Lần đó trở về tại hạ từng xem xét kỹ một lượt, thấy men sứ trắng trong như ngọc, chất gốm mỏng tang, nhẹ như không trọng lượng, thực sự là vật phi phàm, dùng mua một trạch viện cũng không vấn đề. Nếu đó sự thực là vật của tiểu huynh đệ, tại hạ nghĩ tiểu huynh đệ sẽ không đến nỗi nghèo túng đến vậy."

Tiêu Nhân có cảm giác mình vừa bị thiên lôi bổ cho một búa.


Dậm chân đấm ngực đau lòng a! Hắn đúng là một tên phàm phu tục tử, thứ thiên đạo cho có bao giờ không phải là hàng tốt đâu? Dù chỉ là một cái bình sứ nho nhỏ đựng hoàn thuốc cũng trị giá không nhỏ.

Sớm biết thì hắn đã không ném cái bình xuống đất không quản, cũng bởi cùng khổ nghèo hèn mà hắn có bao giờ trông thấy mấy thứ đồ sứ cao cấp này đâu, kẻ có kinh nghiệm sờ một cái đã biết nó là hàng tốt rồi.

Tiêu Nhân an ủi trái tim bé nhỏ mỏng manh vừa thêm một lần bị thiên đạo chà đạp, bỏ đi bỏ đi, nói thế nào thì Vũ Văn Quyết cũng cho lại mấy lá vàng, cứ coi là trả tiền cái bình.

"Xin hỏi tiểu huynh đệ thánh dược nọ tên gọi là gì, còn có, làm thế nào mà tiểu huynh đệ lại có được thứ thánh dược quý trọng nhường đó? Thứ cho tại hạ vô lễ, tiểu huynh đệ cước bộ phù phiếm, không có nội lực, thực không giống một nhân sĩ giang hồ." – Vũ Văn Quyết hỏi ngay vấn đề mấu chốt.


"Thứ ngươi uống là hồi nguyên đan, của sư phụ cho ta."

Tiêu Nhân mặt ủ mày chau mà lôi tấm bình phong lão thần tiên ra.

Khác với Mạc Vũ Hân nửa tin nửa ngờ, Vũ Văn Quyết nghe thấy thì tin ngay.

"Thì ra... nhân vật bực này thực sự không thể so cùng phàm nhân, dược vật tiện tay tặng cho tiểu huynh đệ phòng thân cũng trân quý tới nhường kia." Vũ Văn Quyết chậm rãi gật đầu, lời nói sâu xa.

Tiêu Nhân lại đã thầm cười đến đau cả ruột.

Thế mới nói, tương phản với Mạc Vũ Hân hãy còn đơn thuần, vị chúa suy diễn này thực sự không nên vào giang hồ quá sớm!

"Đúng vậy, cho nên bất kể khảo nghiệm của sư phụ có khó khăn đến đâu, ta cũng nhất định phải đạt đến mức độ người kỳ vọng, bái nhập môn hạ của người." – Tiêu Nhân xiết nắm tay, vờ như bản thân tràn trề nhiệt huyết.
"Hay lắm!" Vũ Văn Quyết tán thưởng. "Đã như thế, hãy để tại hạ giúp tiểu huynh đệ một tay."

"Hả? Ngươi tính giúp thế nào?" Nghe tới đây, Tiêu Nhân tới giấu diếm cũng chẳng bận tâm, lập tức hỏi dồn. Một đường vừa đi vừa giúp người, hắn đã tiêu phí hơn phân nửa số tiền y cho để lánh nạn, giờ y tiếp tế thêm chút nữa thì tốt.

"Khi trở về tại hạ sẽ sai thuộc hạ giúp tiểu huynh đệ dương danh giang hồ, lão nhân gia chẳng phải muốn tiểu huynh đệ có thiện danh sao? Việc này còn không phải dễ làm." – Vũ Văn Quyết nói hết sức tự tin, khí phách cũng tràn trề.

"Đừng đừng!" Tiêu Nhân vội ngăn lại, "Lão nhân gia giống như cứ ở gần chỗ ta, ta làm gì người cũng biết, Vũ Văn huynh làm thế ta chắc chắn sẽ mất cơ duyên."

"Là tại hạ lỗ mãng" – Vũ Văn Quyết nhận sai, "Không thể dùng cách này giúp tiểu huynh đệ, vậy thì về sau, nếu tiểu huynh đệ có chuyện cần hỗ trợ, tại hạ quyết không chối từ."
Tiêu Nhân dùng đôi mắt cún con nhìn Vũ Văn Quyết, hi vọng anh đẹp trai giàu có sẽ xòe ra chút vàng bạc cho mình.

Vũ Văn Quyết lại hiểu lầm ý hắn.

"Vậy, nếu tiểu huynh đệ có việc gì, hãy cầm sợi dây đàn này tới tìm tại hạ." – Vũ Văn Quyết mặc y phục dạ hành ra ngoài, trên thân tự nhiên không mang theo mấy thứ tiền bạc tín vật nọ kia, y đưa tay tháo xuống một sợi dây quấn trên búi tóc, "Chỉ cần tới hiệu cầm đồ Thượng Nguyên ở Cửu Giang tìm người, nhìn thấy sợi dây đàn này, bọn họ sẽ giúp tiểu huynh đệ."

Sợi dây này cũng làm bằng kim loại, cùng một loại với sợi dây xiết cổ Tiêu Nhân mới rồi, thì ra nó là dây đàn.

"Đây là dây đàn? Cũng quá dài đi?" Đáy lòng Tiêu Nhân thầm đánh giá, bàn tay lại nhanh nhảu chụp lấy sợi dây đàn nọ.

Không biết sợi kim loại này làm từ chất liệu gì, Tiêu Nhân cầm trên tay, thấy lành lạnh, không có cảm giác cứng ngắc như dây kim loại bình thường mà mềm dẻo vô cùng, nói sợi tơ này là dây đàn, Tiêu Nhân có chết cũng không tin.
Nhưng người ta nói thế tất nhiên phải có nguyên do, Tiêu Nhân cũng không so đo, thôi thì cứ coi nó là dây đàn đi.

Thấy Tiêu Nhân trịnh trọng nhận lấy vật nọ, khuôn mặt Vũ Văn Quyết hòa hoãn thêm mấy phần.

Bấy giờ Tiêu Nhân mới hỏi: "Vũ Văn huynh, sao huynh lại bị Đỗ phủ bắt?"

Gương mặt Vũ Văn Quyết lộ vẻ không vui: "Tại hạ tới điều tra một chuyện, không may gặp phải Đỗ Cảnh Thiên nên bị hắn bắt giữ. Đỗ Cảnh thiên này không hổ danh là Thái Sơn Bắc Đẩu trong chốn võ lâm, trong mắt thường nhân, tư chất tại hạ đã là xuất chúng, thiên phú phi thường, luyện võ mười bảy năm, đã có thể liệt vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu, không ngờ giao thủ chưa tới trăm chiêu đã bị đả bại."

Tiêu Nhân không khỏi sinh lòng sùng bái vị thần tượng cao thủ Đỗ Cảnh Thiên này, wa~o, không hổ là người được xếp ngang hàng với vị sư phụ của Mạc Vũ Hân mà hắn đang ôm đùi.
"Huynh tới điều tra chuyện gì?" – Tiêu Nhân hiếu kỳ hỏi, bắt đầu tính toán xem có vớt được chút điểm nhân phẩm nào không.

"Tự nhiên là có liên quan tới vị đại hiệp Đỗ Cảnh Thiên này." – Lời Vũ Văn Quyết đầy ẩn ý, "Chuyện này bây giờ còn chưa nói được."

Tiêu Nhân thấy y ra vẻ thần bí cũng không để ý, ra vẻ nghiêm trọng làm *éo gì, còn ra ngoài mấy màn "kinh điển" được sao? Báo thù rửa hận, âm mưu quỷ kế, gài tang vật hãm hại, con rơi tới cửa tìm cha (sặc!)...

Đặt trong tình huống vừa mới sùng bái Đỗ Cảnh Thiên, đương nhiên hắn sẽ coi hành động của Vũ Văn Quyết là tiểu nhân, cho là người ta lòng lang dạ sói rắp tâm hãm hại người lành.

Bất quá không quan trọng, hắn cũng chẳng phải chính nhân nghĩa sĩ chân chính, hạng người tiểu nhân càng hợp nhãn hắn hơn.
"Chỉ uổng cho khuôn mặt nhỏ nhắn như tiểu bạch kiểm của y" – Tiêu Nhân ác độc nghĩ.

Vũ Văn Quyết ngồi trên giường tán gẫu với Tiêu Nhân một hồi, đợi tới canh ba, đám võ sĩ tin là y đã thoát, giải tán về ngủ rồi, y mới rời phòng Tiêu Nhân, lặng yên vận khinh công rời Đỗ phủ.

Mặc dù Tiêu Nhân không quá quan tâm mấy câu nói mập mờ của Vũ Văn Quyết, hắn vẫn bắt đầu để ý đến chung quanh nhiều hơn.

Tỷ võ chiêu thân cũng giống gameshow hiện đại, Tiêu Nhân xem tới vui vẻ nhưng cũng không quên quan sát chung quanh.

Hắn phát hiện đám võ sĩ trong Đỗ phủ cứ đi tới đi lui, số khuôn mặt xa lạ mỗi lúc một tăng thêm.

"Xem thế này mới biết đám nhân thủ dướt tay Đỗ đại hiệp nhiều hơn vẻ bề ngoài nha." – Tiêu Nhân sờ sờ cằm khi đứng sau cửa sổ phòng mình đánh giá khu viện ngoài cửa Lục Liễu Các, phía đó thi thoảng lại có mấy võ sư vội vội vàng vàng đi qua. "Không có khất cái, không kẻ sa cơ, có thể liên quan tới Đỗ Cảnh Thiên không?"
Tiêu Nhân hãy còn ôm oán niệm về vụ khất cái với kẻ bần cùng.

"Có khi nào ông ta mượn cớ tỷ võ chiêu thân để giấu giếm chuyện gì đó không?" Tiêu Nhân híp đôi mắt trong suốt, phỏng đoán tình huống xấu nhất. Coi đi, Đỗ Cảnh Thiên là thần tượng hiện giờ của hắn, hắn cũng chẳng thể nghĩ tốt cho người ta!

Trong lúc Tiêu Nhân ôm bụng dạ xấu xa đoán già đoán non, trò hay đã khai màn.

Không phải là Đỗ Cảnh Thiên làm ra chuyện gì, mà là lôi đài tỷ võ chiêu thân của Đỗ Tàng Hoa bị người phá!

————————-

LTG: Hiện giờ bọn họ hãy còn rất trẻ (nhìn xa xăm)

Lúc này Tiêu Nhân 17 (giả), Vũ Văn Quyết 22, Mạc Vũ Hân 20. Tiêu Nhân 17 nhập giang hồ, Vũ Văn Quyết là 15 còn Mạc Vũ Hân 20 (...)

Hiện giờ sư phụ Vũ Văn Quyết còn sống, y còn chưa thượng vị, còn rất trẻ, còn sảng khoái biểu hiện hỉ nộ ai nhạc.
Trước mắt, thuộc tính đã biểu hiện của tiểu công: đa nghi, tâm cơ, ưa suy diễn, ba loại thuộc tính... (in đậm gạch chân) ưa suy diễn ( hết in đậm gạch chân), giờ Tiêu Nhân còn cười được, sau này sẽ có lúc hắn vì cái thuộc tính này mà khóc không thành tiếng.

Mấy chuyện hạnh tai nhạc họa gì đó tác gì không có đâu nha!

Bình luận

Truyện đang đọc