XUYÊN VIỆT CHI BỨC ÁC THÀNH THÁNH

Bởi vì chủ nhân bữa tiệc là Tôn Tuệ Lễ, cho nên một mình gã đi ra đón Tiêu Nhân vào.

Tiêu Nhân không hề sợ hãi, thong dong tự nhiên vào Phẩm Hương cư.

Hồ Túc cùng Mã Trí Học đứng dậy, bốn người ôm quyền hành lễ ân cần thăm hỏi nhau, khách khí tới khách khí lui, cuối cùng cũng xong phần chào hỏi.

Chủ khách ngồi xuống, Tiêu Nhân ngồi ở bàn gỗ phía bên trái, hai người khác ngồi ở bên phải.

Lúc này Tôn Tuệ Lễ ngoài mặt hòa khí kì thực trong lòng đầy ý nghĩ xấu xa giới thiệu cho hắn quen biết Ngụy Hồng cô nương đang đánh đàn đối diện.

"... Cho nên, ở Dương Châu này mà nói về tài đánh đàn thì Ngụy cô nương có thể đảm đương hai chữ hành gia." Tôn Tuệ Lễ vừa giới thiệu vừa quan sát biểu cảm của Tiêu Nhân, thấy Tiêu Nhân bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, mày không hề nâng chút nào.


Thậm chí hô hấp của hắn cũng không hề loạn.

Tôn Tuệ Lễ có chút thất vọng, thật là xoi mói, Ngụy Hồng đã là cô nương cực kỳ xuất sắc, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn khí chất có khí chất, muốn tài nghệ có tài nghệ, nếu Tiêu Nhân coi trọng nói không chừng không cần dùng kế hoạch kia, tuy rằng đã kính nhờ Liên phu nhân, nhưng ở Hỷ lâu này, người gã có thể tin được chỉ có Ngụy Hồng mà thôi, ai biết những cô nương khác có hoàn thành kế hoạch của gã một cách hoàn mỹ hay không.

Ngụy Hồng cô nương tự phụ tài tình, đương nhiên không làm ra vẻ ta đây như những nữ tử thấp kém, nàng hào phóng thi lễ với Tiêu Nhân mới nâng quạt tròn trong tay lên mặt che, cười nói: "Không đảm đương nổi một tiếng hành gia của Tôn công tử. Ta đây chỉ có chút thành tựu, lại thêm mười năm nữa mới có khả năng đảm đang nổi."


Ngụy Hồng nói lời này vừa khiêm tốn lại cực kỳ kiêu ngạo.

Ý bây giờ còn không phải, mười năm sau khẳng định sẽ được. Thời cổ đại cầm kỳ thư họa chính là tứ đại tài nghệ, người tu tập giả đông đảo. Không như kiếp trước thời Tiêu Nhân sống, nhạc khí trăm nhà đua tiếng, đàn dương cầm đàn vi-ô-lông có số lượng người học tập nhiều nhất, nhân tài nhiều; người cổ đại học tứ nghệ phải có điều kiện mới học được, có thành tựu rất nhiều, nhưng có thể xưng là hành gia thì thật là trăm dặm mới tìm được một.

Đây là một loại hình nghệ thuật, thành danh hành gia khắc khổ còn phải có thiên phú, đây mới là nhân tố mấu chốt quyết định thành bại. Cho nên Ngụy Hồng cô nương nói mười năm sau nàng tất thành hành gia là vô cùng tin tưởng vào thiên phú của mình.


Đáng tiếc lời nói cực kỳ ngạo nghễ bực này Tiêu Nhân nghe không ra ý trong đóm chỉ khiêm tốn nói vài lời khách sáo.

Mắt thấy Tiêu Nhân không thích tài nữ, Tôn Tuệ Lễ âm thầm gật đầu ra ám hiệu.

Ngụy Hồng liếc Tiêu Nhân, cúi đầu ngón tay đặt trên cầm huyền đàn một khúc nhạt tri âm tri kỷ.

Đây là ám hiệu đã bàn từ trước, bên trong đàn khúc gì bên ngoài cứ dựa theo kế hoạch mà đi làm.

Nàng đàn cầm, ánh mắt của Tiêu Nhân đương nhiên nhìn về phía nàng, vì thế Tôn Tuệ Lễ âm thầm đối mắt với hai sư huynh đệ.

Ngụy Hồng xinh đẹp, là loại xinh đẹp có khí chất, không giống tiểu thư con gái rượu hoặc kiều mỵ nhu tình, hoặc quyến rũ diễm lệ, ở nơi thanh sắc có cấp bậc thời cổ đại này là rất ít thấy .

Bởi vì hiếm thấy, hơn nữa tài đánh đàn xuất chúng mà rất được các nhà thơ khách nhân nơi Dương Châu truy phủng, cho nên Tiêu Nhân không khỏi nhiều nàng nhiều hai mắt, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ba người khác.
Tôn Tuệ Lễ vốn đã tiến nhập trạng thái thưởng thức ca khúc của Ngụy Hồng, không ngờ Tiêu Nhân lấy lại tinh thần nhanh như vậy.

Ngụy Hồng cô nương mặc một thân quần áo màu trắng ngà, bên ngoài khoác một tầng phi sa màu đỏ thắm, động tác nàng đánh đàn vô cùng dễ nhìn, tay linh động đủ để khiến người nhìn si mê không chuyển mắt, nhưng kẻ thô tục đã không thích tài nữ thì hẳn cũng sẽ không bị cảnh đẹp này hấp dẫn.

Tôn Tuệ Lễ thầm than đàn gảy tai trâu nhưng ngoài mặt lại mỉm cười nói chuyện với Tiêu Nhân: "Tiêu huynh đệ gần đây chuyên cần học tập, cả ngày rất bận rộn, ngươi đã đến vài ngày nhưng ba sư huynh đệ chúng ta chưa chính thức gặp ngươi, thật sự là thất lễ."

Nói xong Tôn Tuệ Lễ liền đứng lên ôm quyền.

Tôn Tuệ Lễ nói lời này, hiện tại Tiêu Nhân được Hoàng Sước nhận làm đệ đệ, Hoàng bang chủ cũng chấp nhận, gã lại khách khách khí khí xem Tiêu đệ là một người khác chứ không phải người một nhà.
Tôn Tuệ Lễ khẩu Phật tâm xà, Tiêu Nhân tuy rằng cảm thấy lời này có chút khách khí quá phận, nhưng bản thân hắn không để thân phận đệ đệ vào trong lòng mà như là một tiểu đệ làm việc dưới trướng của đại tỷ, cho tới bây giờ chưa từng vượt qua phạm vi bản thân mình và đại tỷ quá thân cận, cho nên Tôn Tuệ Lễ xem hắn là khách nhân không hề khiến hắn cảm thấy có gì không thích hợp.

Hắn khách khí trở lại: "Chỗ nào, ba vị đại ca bận rộn sự vụ bang Thương Giản cả ngày, ta đây rảnh rỗi đương nhiên so ra kém, phải là ta chủ động chào mới đúng, để ba vị đại ca bày tiệc thiết đãi làm ta thật băn khoăn ."

Hắn trả lời đứng đắn, bản thân chính làm khách đi hẳn phải khách khí với thiếu gia tiểu thư nhà chủ mới phải, kết quả chống lại ý của Tôn Tuệ Lễ khiến gã bị nghẹn trở lại.
Giả khách khí bị người ta trở thành khách khí thật, Tôn Tuệ Lễ phân không rõ lời hắn nói mới rồi là bị Tiêu Nhân nghe ra hay là không nghe ra?

Tiêu Nhân lại không kiên nhẫn không khí khách sáo như vậy, trong lòng nói thầm người cổ đại quá khách khí, nói cái gì cũng khách khí, nhanh chóng vào vấn đề chính mới phải!

Không kiên nhẫn còn có một người, là Hồ Túc ngồi đối diện Tiêu Nhân, hắn cũng không thích ứng phó đến ứng phó đi, cho nên một khi có loại gặp mặt này, hắn làm Đại sư huynh nhưng không hề quan tâm mặt mũi của chính mình đều đẩy cho Tôn Tuệ Lễ đi, ai bảo gã nhỏ hơn mình tám tháng chứ.

Tiêu Nhân âm thầm nóng lòng chờ đợi, so sánh thì ba huynh đệ nhà này khác với hiệp nhị đại hắn từng gặp trước kia. Hắn cảm thấy kết giao với Mạc Vũ Hân, Hồ Bảo Mã, Hoàng Sước trực tiếp đơn thuần rộng thoáng tương đối hợp khẩu vị, nếu không thì Vũ Văn Quyết nhìn xuất thân cũng không tồi nhưng đặc biệt thiện giải nhân ý.
Ở cùng ba người này quá mệt mỏi, nói chuyện mệt, làm việc mệt, còn phải luôn duy trì cảnh giác. Tiêu Nhân cảm thấy quá phiền toái.

Đánh dấu X lớn trên đầu ba nam nhân, Tiêu Nhân cười tủm tỉm. Nếu không nhìn tại hôm nay đối phương bỏ tiền mời khách phân thượng, hắn đã sớm không kiên nhẫn .

Lúc này cánh cửa bị gõ nhẹ nhàng, Tôn Tuệ Lễ đáp ứng một tiếng, cửa bị đẩy ra. Tiểu nha hoàn bưng khay nối đuôi nhau tiến vào, các cô nương đều chưa chính thức tiếp khách, tuổi chừng mười ba mười bốn. Tư sắc các nàng thực không tồi, nhưng chưa nẩy nở hoàn toàn.

Cho các nàng làm nha đầu cũng là vì mở rộng quần thể hộ khách, lỡ bên trong có người thích khẩu vị non một chút thì sao?

Tiêu Nhân không phải người trọng khẩu vị, nhìn mấy cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chỉ cảm thán một tiếng Hỷ lâu quả thật không hổ là nơi đẳng cấp cao, ngay chi tiết nhỏ đều kinh điển.
Các tiểu cô nương dọn xong thức ăn dâng rượu, rót đầy ly rượu trên bàn liền lui ra ngoài.

Tôn Tuệ Lễ bưng chén rượu lên, nói: "Những lời khách khí không cần nói nữa, về sau chúng ta hãy thân cận hơn." Nói xong, y cạn ly.

Lúc Tiêu Nhân đương nhiên cũng bưng chén rượu lên, hắn sờ ngón tay liền che thuốc giải rượu sau ly rượu, uống rượu đồng thời một hơi uống viên thuốc kia.

Đồng thời, hắn nghĩ xấu, nếu ba người này muốn xa luân chiến quá chén hắn không biết bị hắn chuốc say lại sẽ thế nào.

Hắn nghĩ rất đẹp.

Lúc này đây Tôn Tuệ Lễ vì muốn phô trương đại khí nên đều gọi rượu ngon Hoa Điêu hơn ba mươi năm. Rượu cổ đại sản xuất đều là không chưng cất, số ghi không cao, muốn quá chén hắn phải dùng bao nhiêu chum?

Nhưng rượu ngon Hoa Điêu ba mươi năm trong mắt bọn họ vào trong miệng Tiêu Nhân lại làm hắn thiếu chút nữa phun ra.
Đây là rượu gì? Nước có ga đi?

Tiêu Nhân gian nan đổ hết rượu vào trong miệng, ngậm một hồi nhìn ba người đối diện bắt đầu rót rượu đành phải nuốt xuống, ít nhất không thể lãng phí viên thuốc giải rượu!

Hoa Điêu hắn chưa từng uống.

Trước kia uống rượu ở Thanh Tuyền sơn trang không phải hương vị này, hắn chỉ cảm thấy số ghi thấp, nhưng vị thuần nồng không làm hắn muốn phun ra.

Hắn không biết, đó là vì Vũ Văn Quyết nghe ra khẩu âm của hắn biết hắn là người phương bắc cho nên rượu lấy ra đều là rượu phương bắc. Phương bắc dùng cao lương nhưỡng rượu, phương nam lại là dùng gạo sản xuất rượu vàng, mà trong đó có một loại dùng gạo nếp sản xuất, cũng chính là Hoa Điêu .

Rượu Hoa Điêu có tính ôn hòa, vị hương thuần, nhưng số ghi đều khoảng mười lăm độ, uống không quen sẽ cảm thấy không dễ uống.
Tiêu Nhân quyết không thể bị ba người không biết có mục đích gì này xem thường, cho nên trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ thưởng thức tán thưởng nói: "Rượu ngon rượu ngon."

Tôn Tuệ Lễ tự đắc, " Hoa Điêu này ba mươi năm, rất khó được, chỉ có ở Hỷ lâu, còn tửu lâu bình thường tìm không ra."

Tiêu Nhân cười cười, ba mươi năm ra hương vị này? Còn thật không bằng uống bia.

Tiêu Nhân nuốt xuống thuốc giải rượu, theo đối phương mời rượu ai đến cũng không - cự tuyệt, không chỉ như thế, hắn còn chủ động phóng ra, cồn khảo nghiệm hắn, lời khách sáo bị hắn khoan khoái khoan khoái phun ra ngoài.

Thực nhanh ba bình Hoa Điêu thấy đáy.

Mặt Tiêu Nhân vẫn như thường, hưng trí thoải mái, không chút nào thấy men say.

Ngược lại Mã Trí Học bởi vì da mặt trắng nõn, mặt đã đỏ rực, Hồ Túc có râu quai nón che nhìn đoán không ra cái gì, nhưng động tác bắt đầu chậm rãi, Tôn Tuệ Lễ càng là mặt hồng nhuận, ánh mắt có chút mờ mịt .
Đối với thể chất của bọn họ, rượu lên men ba mươi năm có số ghi cồn cao hơn bình thường không ít, thời gian này có chút say.

Tôn Tuệ Lễ thấy không ổn. Ba bình rượu đều không quá chén được hắn, không có rượu thêm vào thì tỷ lệ giữ Tiêu Nhân lại sẽ giảm thấp rất nhiều.

Nhưng cứ uống như vậy bọn họ đừng nghĩ làm gì khác.

Tôn Tuệ Lễ âm thầm chuyển cho Ngụy Hồng một ánh mắt, Ngụy Hồng liền thay đổi điệu đàn. Đổi thành ca khúc sầu triền miên, tình ý kéo dài.

Ca khúc như vậy mới phụ trợ không khí, vừa rồi đều đàn là rầm rộ tự nhiên không bị cản trở, hiển nhiên thực không hợp tình hình.

Nàng đổi làn điệu, Tiêu Nhân liền nhìn thoáng qua.

Kết quả, cửa bên cạnh nàng liền mở, Liên phu nhân dẫn ba cô nương ăn diện điệu đà tiến vào .

Ngay từ đầu, Tôn Tuệ Lễ còn không có kịp phản ứng sao lại có ba cô nương tiếng vào, bởi vì hắn không tính để Ngụy Hồng tiếp khách, sau lại nghĩ một hồi Ngụy Hồng ngồi bên cạnh gã, quả thật cần ba cô nương.
Lại không ngờ ba vị cô nương từng người hành lễ, nhẹ giọng giới thiệu: "Tiểu nữ Tử Châu Ngọc / Hồng Giáng / Lục Khởi, thỉnh an chư vị đại gia."

Ba vị cô nương chỉ có Châu Ngọc hơi kém Ngụy Hồng một chút, hai người còn lại cấp độ càng cao hơn Châu Ngọc độ, nhưng Hỷ lâu mở cửa buôn bán, không có khả năng đưa tất cả cô nương cực phẩm đưa đến phòng Tôn Tuệ Lễ, vậy thì khách nhân khác sẽ ồn ào không dễ nhìn.

Châu Ngọc lắc lắc eo nhỏ chân thành tiêu sái đến bên người Tôn Tuệ Lễ, trong ánh mắt kinh ngạc của gã ngồi xuống dựa sát vào gã.

Hồng Giáng cùng Lục Khởi tách ra ngồi xuống bên Hồ Túc cùng Mã Trí Học.

Xem ra ba cô nương đều có an bài, chỉ Tiêu Nhân bên người không người.

Vừa nhìn liền không đúng! Kịch bản vốn không phải như vậy? !

Chuyện càng làm bọn họ kinh ngạc đã xảy ra, tú bà vốn nên dẫn cô nương vào liền đi ra ngoài lại đi tới ngồi xuống bên Tiêu Nhân!
Ánh mắt Tiêu Nhân kinh ngạc, mặt không đổi sắc; ba người khác lại hoàn toàn sợ ngây người.

Đây là muốn làm cái gì?

Liên phu nhân dùng khăn thơm che miệng cười khẽ: "Sao vậy? Tỷ tỷ ta đến tiếp khách, ngươi còn không vui lòng ?" Nói xong, còn dùng vai đụng nhẹ Tiêu Nhân.

Nửa người Tiêu Nhân đều tê rần, khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân, huống chi hắn thích loại hình nữ nhân hờn dỗi, càng làm hắn lên mây.

Hắn triệt để xuất ra khí phái tình thánh, vươn tay liền đặt sau lưng Liên phu nhân, khóe môi nhếch lên cười xấu xa: "Chỗ nào, tỷ tỷ không đến làm ta nghĩ cả đêm."

Tiêu Nhân đặt tay vô cùng có kỹ xảo, như có như không lần lượt chạm Liên phu nhân, hắn còn thường thường nhẹ nhàng chạm một chút, vô cùng ái muội.

Hai gò má Liên phu nhân ửng đỏ, trong lòng hưởng thụ miệng lại nói: "Ta nhìn không ra, Hỷ lâu có nhiều cô nương trẻ tuổi xuất sắc hơn ta nhiều, ngươi nhìn họ sợ sẽ nhớ không nổi tuổi già sắc suy ta đây."
Tiêu Nhân hô to oan uổng: "Ai u ~ những cô nương trẻ đó nào có phong tình như tỷ tỷ, các nàng muốn học còn học không được đâu, ta chỉ yêu nhìn tỷ tỷ, ngây ngô một chút ta không thích."

Liên phu nhân che miệng cười.

Tôn Tuệ Lễ, Hồ Túc, Mã Trí Học đã hoàn toàn ngây như phỗng, ngay cả Ngụy Hồng cùng thông đồng với Tôn Tuệ Lễ đều ngây ngẩn cả người, quên luôn đánh đàn.

Hai người bên này hoàn toàn tiến vào trạng thái không coi ai ra gì bắt đầu tán tỉnh lẫn nhau.

Liên phu nhân lịch duyệt phong phú, Tiêu Nhân kinh nghiệm phồn đa, hai người là kỳ phùng địch thủ, khen nhau qua qua lại lại hoàn toàn xem những người khác là bối cảnh.

Hồ Túc tức đến khó thở, đứng dậy tiến đến bên Tôn Tuệ Lễ: "Nhị sư đệ, ngươi xem hắn! Chỗ nào là một người phẩm hạnh cao thượng giữ mình trong sạch , căn bản là một tay phong nguyệt già đời!"
Tôn Tuệ Lễ phục hồi lại tinh thần, chớp mắt một chút, quay đầu nói với Châu Ngọc vốn được sắp xếp đến bên cạnh Tiêu Nhân, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao Liên phu nhân lại ngồi vào chỗ tên tiểu tử Tiêu Nhân?"

Châu Ngọc cười khổ một tiếng: "Mụ mụ nói nàng thấy tiểu tử này rất thú vị, hợp mắt nàng nên muốn tự mình lên sân khấu, ta cũng không có biện pháp nha."

Lông mày Tôn Tuệ Lễ nhất thời vặn vắt như bánh quai chèo.

Châu Ngọc vừa thấy kế hoạch của vị công tử này biến thành như vậy, đành an ủi: "Ngươi yên tâm đi, mụ mụ nói nàng sẽ không phá hủy kế hoạch của ngươi, vị công tử này sẽ bị nàng mê đến thần hồn điên đảo."

Trong lòng Tôn Tuệ Lễ càng bất an.

Không phải y không tin mị lực của Liên phu nhân, từ hơn mười năm trước diễm danh của Liên phu nhân đã nổi tiếng, một người làm vai chính chống đỡ cả Hỷ lâu.
Hiện tại người trẻ tuổi không biết năm đó nàng nổi danh thế nào nhưng bọn họ trưởng thành ở Dương Châu là nhân sĩ bản thổ, biết năm đó kẻ thần phục dưới váy của vị này đông đảo.

Mà là y phát hiện sự tình đã thoát ly khỏi sự chưởng khống của mình, vị Liên phu nhân này hẳn không nửa đường ngã về phía đối phương đi.

Tôn Tuệ Lễ ngẩng đầu cười khổ với Mã Trí Học đang nhíu mày nhìn y, hiện tại chuyện đã như vậy chỉ có thể tin tưởng Liên phu nhân sẽ làm theo kế hoạch của bọn họ.

Tôn Tuệ Lễ cùng Mã Trí Học nghĩ nhiều hơn Hồ Túc, bọn họ thấy rất kỳ quái, lúc trước nhìn không ra Tiêu Nhân sẽ sỏi đời trường hợp như vậy, quả nhiên là bọn họ trông nhầm.

Tiêu Nhân hiện tại cùng Tiêu Nhân ngày thường bọn họ thấy như hai người, một kẻ chính khí trung trực, nghiêm nghị khó phạm, một kẻ miệng lưỡi trơn tru cử chỉ ngả ngớn, nếu không phải khuôn mặt giống nhau và bọn họ nhìn hắn vào cửa vẫn bình thường nháy mắt biến thành như vậy, bọn họ còn tưởng rằng là một người hoàn toàn khác .
Ở hiện đại loại tình huống này có một định vị chuẩn xác, tên là tinh thần phân liệt.

Tiêu Nhân còn không biết hắn bị dán nhãn như Hoàng Sước.

Hắn không kiêng nể bại lộ bản tính không thể nghi ngờ một mặt là phóng thích áp lực đoạn thời gian này, làm cho mình tạm thời thả lỏng một chút, cùng lúc cũng muốn tê liệt mê hoặc ba tên nhị đại hiệp ngồi đối diện để bọn họ nhất thời không nắm bắt được.

Hắn biết Thiên Đạo muốn hắn tới đây làm chuyện tốt, hắn tốt nhất là luôn làm ra vẻ một chính nhân quân tử, nhưng vẫn luôn ngụy trang diễn kịch đó không phải tính cách của hắn.

Đây chính là bản tính của hắn, thời gian lâu làm hắn nghẹn uất chịu không nổi.

Cũng nên để những người này kiến thức tính cách của hắn ở phương diện này, miễn cho tương lai hắn không cẩn thận lộ ra bản tính lại bị nói như Đỗ Cảnh Thiên là ngụy quân tử, ra vẻ đạo mạo.
Đây không phải hắn.

Hắn tình nguyện để người ta nhìn mình bằng ánh mắt quái dị muốn lộ tính tình đi làm việc thiện, kỳ ba thì kỳ ba một chút, chỉ cần ngày sau độ hảo cảm của hắn kéo lên, nhiều nhất là bị người trở thành khuyết điểm không che lấp được ưu điểm hơi có tỳ vết .

Một trắng che ba xấu.

Làm chuyện tốt cũng vậy, không thấy những người hăng hái làm việc nghĩa nhưng chỉ phạm một sai lầm đã bị tất cả người đời lãng quên sao.

Tiêu Nhân tính toán như thế đương nhiên sẽ buông thả chính mình.

Ba sư huynh bối rối uống rượu, ngược lại kẻ bị bọn họ tính kế thanh tỉnh đến cuối cùng.

Liên phu nhân cũng uống vi say, cùng Tiêu Nhân đứng lên hai người dời trận địa, đi rồi.

Ngụy Hồng thấy không ai để ý mình, thì thầm một tiếng: "Chuyện gì thế này!"

Bước chân Tiêu Nhân không loạn, nâng Liên phu nhân vào phòng ngủ của nàng.
Phòng này nhỏ hơn nhã gian uống rượu một ít, khoảng không gian thấp một ít nhưng được trang trí thật nữ tính.

Tiêu Nhân đỡ Liên phu nhân lên giường ngồi xuống liền tính toán nói chút chuyện lừa gạt cho qua rồi rời khỏi.

Vừa rồi vì an toàn hắn thừa dịp đi nhà xí ăn hết hai loại giải dược còn lại. Tiếp tục ở lại hắn cũng không dám cam đoan có còn dược hiệu hay không.

Liên phu nhân lôi kéo tay hắn không cho hắn đi, muốn hắn ngồi xuống bên người.

Không có biện pháp so đo với tửu quỷ, Tiêu Nhân không dám dùng sức sợ làm nàng bị thương, dù sao nàng uống rượu, sớm hay muộn cũng buồn ngủ, Tiêu Nhân liền theo nàng ngồi xuống bên cạnh.

Liên phu nhân thấy hắn ngồi xuống, vừa lòng nghiêng người dựa vào ngực hắn.

Thiên Đạo ban cho Tiêu Nhân vóc người đã định hình, hắn cao một mét tám cơ bắp bao hàm lực lượng lại không quá khoa trương, hoàn toàn là một thiếu niên khỏe mạnh cho nên cơ ngực của hắn rất có lực, Liên phu nhân tựa vào chỉ cảm thấy vị nam nhân đập vào mặt muốn huân say nàng.
Miệng nàng than thở thì thầm : "Này ~ ta nghe nói ngươi chính là thiếu niên anh hùng gϊếŧ Trích Hương công tử ?"

"Hửm?" Tiêu Nhân bị hương thơm trong ngực làm cho đau đầu mơ hồ một chút, chậm rãi mới kịp phản ứng nàng nói cái gì.

"Đúng vậy, chính là tên hái hoa tặc tung hoành hai mươi năm ai cũng không có biện pháp đối phó." Hiện tại Tiêu Nhân nói đến chuyện này cảm thấy thực tự hào , dù sao cũng là người đầu tiên bản thân hắn độc lập xử lý, tuy rằng phương thức có chút xấu.

"Thì ra thật là ngươi a..." giọng nói của Liên phu nhân trầm xuống.

Tiêu Nhân cho rằng nàng muốn ngủ lại không nghĩ rằng Liên phu nhân đột nhiên rút ra một cây thủy chủ lóe ánh sáng lạnh đâm về phía mặt hắn!

"Vậy ngươi đi chết đi! ! !"

****

Chiều ngày hôm nay, tổng bộ Minh giáo.

Vũ Văn Quyết ngủ trưa tỉnh dậy thì mặt trời đã về phía tây, đã nhiều ngày vì uống thuốc mà y không có khẩu vị gì, cơm chiều cũng dùng ít, dưới ánh mắt lo lắng của Giáng Châu y cầm khăn lau lau khóe miệng, phất tay cho nàng dọn cơm xuống.
Sau khi ăn xong, Vũ Văn Quyết cảm thấy tinh thần không tồi, muốn lấy quyển sách chưa xem xong đọc tiếp, phụ trách chuyện đối ngoại Bích Tình liền qùy trên mặt đất cung kính dịu dàng nói: "Chủ tử, tinh thần ngài có tốt hơn không? Tạ trưởng lão cầu kiến."

Vũ Văn Quyết dừng tay đang muốn lấy sách, nghĩ nghĩ liền đứng khỏi tháp quý phi rũ rũ quần áo, nói với Bích Tình: "Mời."

Bên ngoài truyền đến giọng nói vui mừng của Bích Tình đáp: "Vâng."

Cũng khó trách nàng vui vẻ, nàng vốn tính chuẩn thời gian này Vũ Văn Quyết ăn xong cơm chiều, Giáng Châu đi nấu thuốc mới đến.

Bởi vì hiện tại trong ngoài đều khốn đốn, Vũ Văn Quyết không tin được bọn hạ nhân nhưng y không thể tự mình đi nấu thuốc, đành phải phân phó thị nữ đắc dụng tin cậy bên người tự mình đi làm.

Giáng Châu không cảm thấy uất ức, ngược lại trong lúc thế này được chủ nhân tín nhiệm nên vô cùng vui vẻ.
Bích Tình cố ý tới lúc này hội báo là vì Giáng Châu không ở đây, Vũ Văn Quyết tiếp khách cũng chỉ có thể để nàng hầu hạ .

Tính toán nhỏ nhặt của Bích Tình hiển nhiên thực hiện được .

Sau khi Bích Tình dẫn Tạ trưởng lão đi vào, Vũ Văn Quyết quả nhiên để nàng lưu lại bên người hầu hạ .

Bích Tình đắc ý trong lòng, ngoài mặt vẫn hàm ý cười đứng ở bên người Vũ Văn Quyết chờ phục vụ bọn họ.

Tạ trưởng lão năm nay đã sắp bảy mươi tuổi , ông có đầu tóc bạc dài thân thể khỏe mạnh vô cùng tốt, vừa tiến đến liền thân thiết đánh giá Vũ Văn Quyết: "Hiền chất, thân thể cháu có khỏe hơn không?"

Vũ Văn Quyết thấy ông quan tâm mình như vậy, ánh mắt cũng ấm áp, "Cám ơn trưởng lão quan tâm, đã khỏe."

Nói là khỏe thật ra chỉ hồng hào hơn lúc kém cỏi nhất một chút đỉnh, trên môi nhìn không ra màu sắn vốn có, chỉnh thể vẫn đơn bạc làm cho người ta có cảm giác một trận gió mạnh sẽ bị thổi bay.
Tạ trưởng lão lắc đầu: "Sắc mặt cháu vẫn thực kém, xem ra vẫn phải điều dưỡng cho tốt."

Vũ Văn Quyết cũng đành gật đầu xác nhận, mời ông ngồi xuống bên cạnh.

Tạ trưởng lão cũng không khách khí, trực tiếp bước lại đây ngồi xuống.

Tạ trưởng lão dám làm như vậy hoàn toàn là vì hiện giờ ông đã làm nguyên lão ba đời.

Tạ trưởng lão là cán bộ cao tầng cán thời sư phụ Vũ Văn Sí cũng chính là sư tổ Vũ Văn Quyết, Vũ Văn Sí lại tạ thế sớm nên thành ra hắn là nguyên lão ba đời duy nhất cũng có thân phận cao nhất.

Đây không phải là nguyên nhân Vũ Văn Quyết tôn kính ông, nếu như nói Vũ Văn Sí như cha của y thì vị này đảm đương nhân vật tổ phụ của y.

Nhìn y lớn lên, biết y thích cầm kỳ còn cố ý đi tìm cây cầm tốt tặng y dịp sinh nhật, đó đúng là Thất Tình cầm sau này bị y phát hiện có cơ quan ẩn dấu.
Kỳ nghệ của Tạ trưởng lão rất xuất sắc, trước kia đối thủ duy nhất của Vũ Văn Quyết chính là Tạ trưởng lão, hai người thường thường đối dịch giống như anh em kết nghĩa đồng thời lại như tổ tôn.

Mấy ngày hôm trước thân thể Vũ Văn Quyết còn không được tốt nên không muốn để người có tuổi đến thăm mình quá mức lo lắng, vì vậy không cho ông tiến vào thăm.

Tạ trưởng lão ra vẻ an tâm rất nhiều, sắc mặt hòa hoãn nói: "Nhìn đến tinh thần cháu hoàn hảo, ta an tâm, nếu không gặp được cháu ta cứ nhớ mong không yên."

"Ngài lo lắng , ta đây chậm rãi điều dưỡng thì tốt rồi, không phải là vết thương trí mạng ." Vũ Văn Quyết nói.

"A, vậy là tốt rồi..." Tạ trưởng lão chần chờ vuốt râu.

Vũ Văn Quyết thật mẫn cảm hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không, không có gì." Tạ trưởng lão thẹn thùng phủ nhận nhưng bị Vũ Văn Quyết nhìn chăm chú vẫn nói : "Trong khoảng thời gian này cháu không ở đây, trở về lại không tiếp khách. Mấy nhi tử của ta đều đánh cờ dỏm, cho nên..."
Vũ Văn Quyết mỉm cười: "Ta còn tưởng chuyện gì, một khi đã như vậy ngài và ta cùng đánh một ván đi." Y quay đầu phân phó Bích Tình: "Đi lấy cho ta một bàn cờ và quân cờ đến đây."

Bích Tình khụy gối lên tiếng trả lời: "Vâng."

Tạ trưởng lão lại nâng một bàn tay nói: "Chỉ lấy bàn cờ là được, ta có mang theo một bộ quân cờ mới."

Sau đó Tạ trưởng lão từ lấy từ trong tay áo rộng lớn của mình ra hai hộp cờ hình tròn.

Tạ trưởng lão không thể chờ đợi được đặt một hộp trước mặt y, đem hộp còn lại đặt trước mặt mình.

Vũ Văn Quyết hơi ngẩn ra, sau đó y mở nắp hộp, bên trong là quân cờ dùng ngọc thạch tạo hình.

"Đây thật đúng là..." Vũ Văn Quyết bật cười.

Lão nhân này nói là ngứa nghề thật ra là tới khoe khoang quân cờ mới với y đi.

Vũ Văn Quyết nói với Bích Tình: "Chỉ lấy bàn cờ đến. "
Lần này Bích Tình thấy y không còn phân phó gì khác liền lập tức đi lấy bàn cờ .

Tạ trưởng lão cười ngượng ngùng: "Nhi tử hiếu kính, ta dùng vui mừng nhưng tìm không thấy đối thủ có thể cùng ta say sưa một trận chiến làm ta nghẹn hỏng."

Vũ Văn Quyết cười khẽ, má lúm đồng tiền hai bên má đột nhiên hiện.

Bích Tình lấy bàn cờ đến, một già một trẻ ngồi ngay ngắn hai bên bắt đầu một bên cầm cờ đen một bên cầm cờ trắng bắt đầu đánh, lần này Tạ trưởng lão đưa cho y quân trắng, đương nhiên là Vũ Văn Quyết đi trước.

Hai người chậm rãi đặt quân cờ, đều đắm chìm trong ván cờ.

Giáng Châu nấu thuốc trở về bưng theo một khay điểm tâm thì thấy Bích Tình thanh thản đứng ở bên Vũ Văn Quyết, không dấu vết trừng nàng một cái.

Bích Tình mới không để ý nàng, chủ tử không bảo nàng đi nàng tuyệt đối không động.
Giáng Châu bất đắc dĩ, thấy Vũ Văn Quyết hết sức chuyên chú đành phải buông khay điểm tâm xuống trở về tiếp tục nhìn thuốc.

Bích Tình như được thắng lợi đắc ý trong lòng nhưng trên mặt vẫn cung kính bưng khay tiến đến bên người Vũ Văn Quyết: "Chủ tử, cơm chiều ngài ăn không nhiều lắm, trước khi uống thuốc dùng một ít điểm tâm đi?"

Vũ Văn Quyết chuyên tâm vào ván cờ bị nàng quấy rầy cũng không giận, y vươn tay ngón trỏ ngón cái ngón giữa bốc lên một ít điểm tâm đặt vào trong miệng.

Thời gian này Tạ trưởng lão ngồi đối diện y đột nhiên mở miệng hỏi: "Giáo chủ, ta nghe nói ngài muốn đi địa phương khác dưỡng thương?"

Vũ Văn Quyết ngẩng đầu liếc ông một cái, sau đó lại cúi đầu xuống cầm lấy một quân trắng đặt lên bàn cờ, thản nhiên nói: "Là Bích Tình nói cho ngài sao, nàng ta đúng là rất lắm miệng ."
Bích Tình co rụt cổ, trong lòng có chút thấp thỏm vì tiết lộ tính toán của giáo chủ.

Nhưng đối phương là Tạ trưởng lão, nàng biết địa vị của Tạ trưởng lão trong lòng Vũ Văn Quyết chỉ sau lão giáo chủ đã mất, hiện tại không có lão giáo chủ, Tạ trưởng lão chính là duy nhất nha. Nàng đương nhiên phải cẩn thận hồi đáp.

Vũ Văn Quyết nói những lời này chỉ nhẹ nhàng giáo huấn nàng một câu.

Tạ trưởng lão mày nhíu lại: "Sao lại muốn đến nơi khác dưỡng thương? Dư nghiệt của Mã Thế Hưng trong tổng bộ đã bị quét sạch, bên ngoài sao có thể thanh tịnh hơn tổng giáo?"

Vũ Văn Quyết dừng một chút, đáp: "Trong giáo không biết có bao nhiêu ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm, thật không bằng đi ra ngoài dưỡng tốt thương thế, thanh tịnh."

Tạ trưởng lão im lặng, xem ra Vũ Văn Quyết đã quyết định chủ ý,
Ông nói: "Giáo chủ, ta nhìn ngài lớn lên, bội phục nhất chính là thiên tư tài hoa của ngài."

Vũ Văn Quyết nghe ông nói như vậy có chút kỳ lạ, y ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Tạ trưởng lão như nhớ lại chuyện cũ, sau đó cúi đầu hạ một quân cờ trắng.

Tạ trưởng lão cầm lấy một quân cờ đen từ hộp đặt bên cạnh, "Ba" một tiếng thanh thúy dừng ở trên bàn cờ.

Vũ Văn Quyết vừa thấy vị trí kia liền ngơ ngẩn, đặt ở đây có ý gì? Vị trí thật kỳ quái.

Không đợi y suy nghĩ cẩn thận, chợt nghe thấy Tạ trưởng lão nói: "Vận khí của ngươi vô cùng tốt, tốt đến ta không thể không đố kỵ, sao lại bị ngươi phát hiện ra bí mật của Thất Tình cầm..."

Lời này càng không được bình thường.

Trong lòng Vũ Văn Quyết cảm thấy không tốt, vừa định đứng dậy lại phát giác y không thể động đậy, sau đó ngực quặn đau.
Chỉ thấy vị trí trái tim nơi ngực trái của y bị một vật như cầm huyền đâm xuyên qua.

Vũ Văn Quyết ôm ngực phun ra một búng máu.

"Giáo chủ? ! Ngươi làm gì? !" Bích Tình thét chói tai, phác lại đây lấy nắm tay nhỏ nhắn của nàng đánh Tạ trưởng lão.

Sắc mặt Tạ trưởng lão lạnh lùng không thèm liếc Bích Tình võ công thấp kém, chém ra một chưởng, Bích Tình như diều đứt dây bay ra ngoài đánh vào vách tường sinh tử không biết .

Vũ Văn Quyết suy sụp ngã ngồi, máu tươi đua nhau trào ra khóe miệng y, thực nhanh y phục màu lam nhạt đã bị nhiễm hồng, nơi cầm huyền xuyên qua bắt đầu chậm rãi chảy ra một đóa huyết hoa.

Lúc này, Vũ Văn Quyết không chỉ cảm nhận được đau xót trên người mà càng đau hơn là bị người thân cận nhất phản bội, không dám tin cùng đau lòng không chịu nổi.

"Vì cái gì?" Vũ Văn Quyết hỏi.
-

Đầm: Tiếp tục lấp hố nào, một chương dài không tưởng T^T

Bình luận

Truyện đang đọc