XUYÊN VIỆT CHI BỨC ÁC THÀNH THÁNH

Vũ Văn Quyết dở khóc dở cười.

Y nói Tiêu Nhân có bất cứ yêu cầu gì cứ việc nói không phải là lời xúc động.

Tự tin về quyền thế tài phú của Minh giáo, y tự nhận cho dù Tiêu Nhân đề xuất muốn trăm vạn gia tài hoặc trở thành quyền quý trên giang hồ y cũng có thể thỏa mãn.

Nhưng thật không ngờ Tiêu Nhân sẽ đề xuất yêu cầu tại y xem ra bé nhỏ không đáng kể.

Cứ việc trung y Vũ Văn Quyết mặc dùng vật liệt tiến cống chế tác, tài liệu hi hữu chế công lộn xộn, sa hoa chỉ có hoàng thất cùng quyền quý nhà mới có tài lực sử dụng. Nhưng cung cấp trung y cả đời cho Tiêu Nhân, đối với y mà nói quả thực là việc bé nhỏ không đáng kể.

Vũ Văn Quyết không biết làm thế nào nhìn Tiêu Nhân, y cảm thấy cứ việc có đôi khi Tiêu Nhân thực thiếu thưởng thức, nhưng nếu hắn bồng bột lỗ mãng cũng không có khả năng không hề nguyên do liền đề xuất một yêu cầu như vậy.


Vũ Văn Quyết ngưng mi suy tư.

Sau đó y như có ngộ ra, cười tiêu sái, ánh mắt sáng sủa nói: "Được! Ta sẽ làm cho ngươi đủ phân lượng, đủ ngươi hàng năm đều có trung y mặc không hết!"

Nếu không phải không có nguyên do, vậy chính là cố ý làm.

Vũ Văn Quyết quả thực là ủng hộ Tiêu Nhân.

Trước là y lỗ mãng, cho dù y đề nghị chân tâm thực lòng. Nếu Tiêu Nhân thật đưa ra yêu cầu thì chẳng phải là có ý hiệp ân báo đáp sao.

Y và Tiêu Nhân muốn làm bạn tốt tri kỷ nhất sinh, nói như thế sẽ gây cản trở tình cảm của hai người.

Nhưng nếu không tận lực nói ra lại có vẻ Vũ Văn Quyết y không coi trọng đối phương nhiều lần cứu giúp, làm cho tâm người ta lạnh giá.

Yêu cầu của Tiêu Nhân nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại Vũ Văn Quyết, lại để mối quan hệ giữa hai người trong tương lai không hề sinh khúc mắc, quả thực là vô cùng kỳ diệu.


Não bổ đế lý giải thâm ý của Tiêu Nhân, tâm tình rộng mở trong sáng.

Nếu Tiêu Nhân có ý tốt như vậy, vậy y không thể để toan tính con buôn làm bẩn tình nghĩa giữa hai người.

Nhưng y nào biết Tiêu Nhân nào có thâm tư thục lự mới trả lời như vậy, hắn chỉ suy xét đến giá trị nhân phẩm.

Một đôi tất đã bán 10.000 điểm nhân phẩm, vậy 100.000 điểm đổi giải độc đan, đổi đi trung y mặc cả đời, đây chắc chắn là có lời.

Tiêu Nhân không nói hai người là bằng hữu không cần đối phương báo đáp, cưỡng bức cự tuyệt sẽ chỉ làm đối phương để ý trong lòng, cho rằng mình có nhiều ý đồ, sẽ không tốt cho hai người ngày sau lui tới.

Có qua có lại mới bền vững tuần hoàn.

Nhưng cách nhìn của hai người lại khác nhau, Vũ Văn Quyết xem ra là chuyện bé nhỏ không đáng kể, đối với Tiêu Nhân lại là hưởng thụ cao nhất.


Muốn nói thứ tốt, hệ thống không thiết.

Trong vài trăm hạng thương phẩm, bao hàm vật dụng hàng ngày, có không ít chủng loại.

Muốn nói tất, tuy rằng nó quý nhưng ở cổ đại có công nghệ làm ra hàng dệt tim cẩn thận tinh tế như vậy sao? Còn có nội y giữ ấm, làm được trong nhung ngoài lụa sao?

Cho nên nói, đổi thương phẩm trong cửa hàng, cứ việc giá tiền sụp hố ( lừa đảo ) nhưng thật sự có giá trị của nó.

Đương nhiên kiếm Thanh Phong bán 50.000 thì có chút quá đáng.

Khụ ~ vì thế nói trở về.

Lúc không cần thiết dùng điểm nhân phẩm lại đổi được cung ứng quần áo chất lượng tốt lâu dài, Tiêu Nhân đã cảm thấy đủ để triệt tiêu điểm nhân phẩm Vũ Văn Quyết tiêu hao.

Đây là lập trường bất đồng sinh ra nhận tri bất đồng.

Cho nên sự thật tàn khốc không cần nói cho não bổ đế biết mới tuyệt vời, đương nhiên cứ để suy nghĩ của y lao nhanh về phương xa đi thôi.
Hai người vừa lòng nhau, sáng sớm này trôi qua rất là vui vẻ.

Vũ Văn Quyết ngồi vào chỗ của mình ăn lương khô, chợt nghe Tiêu Nhân mở miệng hỏi: "Đúng rồi, còn chưa nói rốt cuộc là ai hạ độc trong gà nướng?"

Vũ Văn Quyết dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhân.

Tiêu Nhân nghiêm túc phân tích : "Ngươi nói trực tiếp mua ở chỗ chủ quán, vậy cái này không nhằm vào ngươi? Chẳng lẽ là hạ độc người khác?"

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Nhân chính là sự kiện gϊếŧ người khác.

Có khi là nhà ai cạnh tranh ác liệt, cố ý gian lận trong món gà nướng này.

Bởi vì là mua trực tiếp tại quán ai lại cố ý bán gà có độc cho Vũ Văn Quyết chứ.

Vũ Văn Quyết cúi đầu uống nước ấm Tiêu Nhân để dành cho mình, nói: "Đây là phản đồ trong giáo hạ độc thủ."

"Thật đúng vậy? !" Tiêu Nhân ngạc nhiên, "Vậy thủ đoạn đủ lợi hại, hắn có thể mua được quán trăm năm này, còn biết ngươi nhất định sẽ mua, hạ công phu nhưng đủ lớn."
Bỏ tiền vốn cùng vận dụng nhân mạch không hề nhỏ.

Sắc mặt Vũ Văn Quyết chợt lóe qua tàn nhẫn rồi biến mất, sau đó thản nhiên nói: "Từ thủ đoạn ta đã biết người kia là ai, chờ lần này đưa ngươi đến Thiếu Lâm, ta trở về nhất định phải lấy tánh mạng của lão."

"Ngạch?" Tiêu Nhân giật mình, lúc này mới nhớ lại, bên trong Minh giáo ẩn núp nội quỷ muốn lấy mạng Vũ Văn Quyết.

Nếu Vũ Văn Quyết nói muốn tự mình thanh lý môn hộ, Tiêu Nhân cứ việc nghiến răng nghiến lợi cũng không thể không buông tha ý tưởng tự tay báo thù.

Vũ Văn Quyết ăn xong bữa sáng, Tiêu Nhân bắt đầu thu dọn túi ngủ của mình.

Hắn quấn chặt túi ngủ, sau đó mở ra bao bách nạp, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vũ Văn Quyết thật sự nhét túi ngủ có thể tích lớn hơn cái bao vài lần vào!

Tiêu Nhân nhét túi ngủ vào xong, dường như không có việc gì bắt đầu bỏ thứ khác vào, xong xuôi hắn quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên thấy vẻ mặt Vũ Văn Quyết dấu không nổi nghi vấn.

Tiêu Nhân cười: "Cái bao này ngươi gặp qua, chính là bao từ biển lửa lấy ra, là sư phụ cho ta. Đừng nhìn nó nhỏ, bên trong lại có không gian khác, có thể bỏ không ít thứ."

Vũ Văn Quyết nhìn Tiêu Nhân không chút nào kiêng kị chủ động nói đến, rốt cục nhịn không được tò mò, y ngồi xổm xuống vươn tay kéo bao vây của Tiêu Nhân. Suy nghĩ, cứ việc y tận mắt nhìn thấy Tiêu Nhân nhét túi ngủ vào cùng một ít đồ vật, nhưng trọng lượng lại nhẹ nhàng như trước.

"Quả nhiên là bảo vật." Vũ Văn Quyết nói tự đáy lòng, "Đây là thần vật trong truyền thuyết có thể tu di nạp giới sao?"

Tiêu Nhân cười nhạo, "Nào có lợi hại như vậy, đó chân chính là thần thông đại pháp bảo."

Hắn khoa tay múa chân khoảng một thước: "Chỉ dài như vậy rộng như vậy, cao cũng như vậy thôi."
"Vậy cũng thực khó lường." Tuy ngoài miệng Vũ Văn Quyết nói như vậy, nhưng trong lời nói lại mang theo an ủi.

Cứ việc không gian này không tồi, nhưng chỉ tiện cho xuất hành, lại không có tác dụng gì khác.

Bảo bối cũng chỉ dùng lúc người bình thường xuất hành đựng hành lý nhanh và tiện. Còn người có tiền có thế ai không có người hầu xe ngựa, không dùng đến loại đồ vật này.

Cổ đại lại không lưu hành đi bộ lữ hành, cho nên bao không gian loại nhỏ này thật có thể nói là yếu, không có cũng được mà vứt bỏ thì đáng tiếc.

Tuy rằng cái bao này không đại thần thông nhưng là góc độ tinh xảo đến xem, quả nhiên là sư phụ Tiêu Nhân -- vị Thiên Đạo chân nhân, sắc thái thần bí càng thêm dày đặc.

Trong lòng Vũ Văn Quyết càng thêm kính sợ đối phương.

Hơn nữa, Vũ Văn Quyết như có điều suy nghĩ nhìn Tiêu Nhân, lúc y trúng độc hoảng hốt dường như thấy được Tiêu Nhân từ không trung nhận được cái gì...
Vũ Văn Quyết dẫn Tiêu Nhân tiếp tục đi ra.

Nếu biết là người kia Vũ Văn Quyết liền có thủ đoạn.

Đi tới thôn trấn, Vũ Văn Quyết đi vào cứ điểm bí mật của Minh giáo dùng bồ câu trắng đưa thư.

Y lạnh lùng nhìn bồ câu trắng dần dần biến mất tại chân trời. Y biết theo cánh của nó sẽ có một hồi gϊếŧ chóc sắp sửa trình diễn.

Hôm nay bọn họ không bỏ qua điểm dừng chân, đến tối Vũ Văn Quyết cùng Tiêu Nhân tìm nơi ngủ trọ ở khách điếm.

Ăn cơm chiều hai người tụ tại phòng Vũ Văn Quyết uống trà nói chuyện phiếm.

Tiêu Nhân liền hỏi: "Ngươi nói, nếu trước mặt có mấy món võ học, muốn ngươi từ bên trong chọn thì ngươi sẽ chọn cái gì? Nói ví dụ như khinh công, nội công, còn có kiếm pháp."

Vũ Văn Quyết buông xuống chén trà trong tay, nhướng mày nhìn hắn.

Lời này rất có ý tứ.
Tiêu Nhân cười hì hì: "Ngươi cũng biết sư phụ của ta cho tới giờ chỉ đưa bí tịch để chính mình học, cho nên hiện tại có thể chọn một thứ để tiến giai, nên chọn cái gì?"

Tiêu Nhân vốn có hơn 263 vạn điểm nhân phẩm, vì cứu Vũ Văn Quyết mà hắn dùng 110.000, bây giờ còn dư lại 252 vạn.

252 vạn này không đủ nâng ba loại khinh công, nội công, kiếm pháp đến cấp cao nhất.

Tiêu Nhân đã xem qua, điểm nhân phẩm đủ để hắn đổi bản 《 trụ cột khinh công 》, 《nội công cao đẳng》《kiếm pháp cao đẳng》 hoặc là 《khinh công cao đẳng》, dùng 1.100.000 điểm nhân phẩm.

Kia dư lại hơn trăm vạn, hắn tính toán đổi bản võ học cao cấp nhất.

Như vậy giá trị vũ lực của hắn sẽ tăng vọt, hơn nữa có hệ thống võ học phụ trợ, hắn một mình hoàn thắng cao thủ võ lâm siêu cấp như bà ngoại Ngọc Nữ không thành vấn đề!
Nghĩ vậy, cảm xúc của Tiêu Nhân dâng trào, hận không thể lập tức đổi hết võ học ra.

Nhưng lý trí của hắn kiềm chế hắn.

Hắn phải tính toán hợp lý mới lợi dụng điểm nhân phẩm hữu hiệu nhất, không để lãng phí.

Hơn nữa bây giờ hắn đang đi trên đường, đổi bí tịch mang trên người hắn cảm thấy còn không bằng để ở cửa hàng trong ý thức hắn an toàn hơn.

Vũ Văn Quyết nghe liền hiểu rõ. Nhất định là chuyện vị sư phụ cổ quái kia yêu cầu Tiêu Nhân làm đã làm được, mới có việc này.

Dù sao trước đó chuyện Tiêu Nhân làm ở trấn Bình Võ theo những người ngựa lúc đấy tán đi đã chậm rãi lan truyền trên giang hồ.

Thiên Đạo chân nhân yêu cầu hắn dương thiện danh, làm việc thiện, hắn coi như đạt tới yêu cầu.

Vũ Văn Quyết trầm ngâm mới nói: "Ta cảm thấy so với khinh công cùng kiếm pháp, chỉ có nội công vững chắc thâm hậu mới càng có nhiều cơ hội cùng sinh cơ."
Như trước đấy ở tổng giáo, nếu không phải nội lực của y đột phá tới tầng bảy thì thật sự sẽ bị Tạ trưởng lão ám toán chết.

"A?" sau khi nghe xong Tiêu Nhân nghĩ nghĩ, thêm nội lực không phải là thêm máu lam sao?

Quả thật lam nhiều tính dai sẽ càng mạnh, năng lực chiến đấu cũng kéo dài.

Tiêu Nhân cau mày suy nghĩ, cho đến giờ hắn đều đấu giáp lá cà, tương đối yêu thích dùng kiếm pháp công kích.

Đến hiện tại, người này còn lấy game ra so sánh!

Vũ Văn Quyết thấy Tiêu Nhân không để bụng, thấm thía nói: "Hành tẩu trên giang hồ, nội lực thâm hậu mới là gốc rễ sống yên. Kiếm pháp cao siêu đương nhiên tốt, nhưng nội lực cao cường không chỉ có có thể tăng cường sự chịu đựng, khiến cho người không úy kỵ hè nóng bức giá lạnh, càng chống đỡ được mê dược độc tố."
Tiêu Nhân chấn động, chống đỡ giá lạnh nóng bức? Đây đúng là năng lực hắn thực yêu cầu. Hơn nữa tuy hắn có tị độc châu nhưng hiện tại tị độc châu rõ ràng tiến vào giai đoạn làm lạnh. Trước khi màu đen trên tị độc châu hoàn toàn rút đi biến trở về màu trắng, tị độc châu hẳn là không thể tiếp tục bảo hộ hắn. Cho nên, kháng độc cũng là yếu tố tất yếu.

Vũ Văn Quyết thấy hắn động tâm liền nói thêm: "Tăng cường nội lực còn có chỗ tốt, nó có thể khiến chiêu kiếm có uy lực càng lớn. Luyện tập kiếm pháp trụ cột thực tốt, kiếm chiêu viên dung, kiếm thế viên mãn, đủ để tự vệ. Nếu muốn chọn một trong ba loại, vậy thế tất phải tuyển nội công tâm pháp!"

Tiêu Nhân tính toán, nói như vậy nội công quả nhiên phải tuyển. Nó không chỉ gia tăng năng lực cùng tính dai, còn gia tăng kháng tính toàn diện, còn sẽ gia tăng lực công kích.
Tiêu Nhân gật đầu: "Như thế, nghe A Quyết đề nghị, lựa chọn nội công."

Vũ Văn Quyết thấy hắn nghe khuyên nhủ, gật gật đầu.

Đêm đó Tiêu Nhân bái biệt Vũ Văn Quyết, về phòng của mình liền tính toán đổi nội công cao đẳng.

Vậy tính ra sẽ đổi 《 trụ cột khinh công 》, 《nội công cao đẳng》《kiếm pháp cao đẳng》, mặt khác còn có nội công tâm pháp cao nhất. Tiêu Nhân yên lặng tính.

Trong cửa hàng có không ít nội công tâm pháp cao đẳng, có 《 Bát Nhã Đa Đa tâm kinh 》《 Long Ngự công 》《 Hỏa Thiên bí quyết 》《 Thanh Linh bí quyết 》...

Ngày thường Tiêu Nhân chỉ lướt qua, hiện giờ nhìn kỹ, thậm chí có nhiều như thế, không khỏi nhức đầu.

Nhiều như vậy, để hắn lựa chọn còn không bằng chỉ có một loại để mua, Tiêu Nhân không biết chọn thế nào.

Làm sao đây?

Tiêu Nhân nhìn chằm chằm đủ loại bí tịch mà buồn rầu.
Sau đó hắn đột nhiên nhanh trí, ý thức trong đó có một quyển bí tịch.

Quả nhiên, theo hắn tập trung lực chú ý, một dòng thuyết minh hiện lên.

Thuộc tính mỗi loại đều biểu thị tỉ mỉ kỹ càng.

Có nội công ôn hòa, có nội công bạo liệt, cũng có bừng bừng sinh cơ, cũng có bao hàm lưỡi mác...

Vậy liền dễ chọn, mục tiêu của Tiêu Nhân rõ ràng, hắn đương nhiên lựa chọn nội công tâm pháp thích hợp với kiếm pháp của hắn.

《 Dịch tâm kinh 》! Liền nó.

Tiêu Nhân ra quyết định cũng không chút do dự liền đổi bản bí tịch này.

Chờ hắn đổi xong mới nhớ tới, hắn rất sốt ruột nha. Tâm pháp trung cấp còn chưa học đã lấy tâm pháp cao đẳng, theo niệu tính của Thiên Đạo khẳng định không để cho hắn vượt cấp tu luyện. Hắn đổi giờ cũng chỉ có thể nhìn.

Quả nhiên, hắn nếm thử, không có biện pháp luyện.
Thôi. Tiêu Nhân bỏ quyển bí tịch vào bao bách nạp cất kỹ, dù sao sớm hay muộn cũng phải đổi.

Ngày hôm sau, Vũ Văn Quyết gọi Tiêu Nhân dậy, hai người ăn xong điểm tâm tiếp tục lên đường.

Đi đến nửa đường đột nhiên Vũ Văn Quyết kéo Tiêu Nhân ven đường trong rừng rậm.

"Hả? !" Tiêu Nhân giật mình, "Sao thế?"

"Có người đi theo chúng ta." Vũ Văn Quyết nói nhỏ, tay dùng chút lực liền kéo Tiêu Nhân lên trên đại thụ.

Bình luận

Truyện đang đọc