XUYÊN VIỆT CHI DỊ THẾ HỒ KHẨU

Thạch Hoài Sơn gật đầu, xem như chào hỏi.

Thạch Chiêu Phúc còn đang bị vây trong hưng phấn, nói chuyện lớn giọng không ít, “Đại ca, ngươi ăn cơm chưa?”

“Còn chưa ăn, đi từ sáng, chậm rãi sang bên này.” Thạch Hoài Sơn đánh giá đệ đệ của hắn, trong khoảng thời gian này xem ra Thạch Chiêu Phúc trôi qua không tồi, trên mặt có thịt hơn, xiêm y cũng nghiêm chỉnh, nhìn qua có thể thấy ngay là người có tề quân chăm sóc.

Lý Tố vừa nghe vội nói: “Vậy ta đi làm cơm cho mọi người.”

Nghiêm Thu có chút quen thuộc với Lý Tố, dù sao cũng đã nói chuyện với nhau vài lần, “Ta với ngươi cùng nhau làm đi.”

“Không cần, ngươi vào nghỉ ngơi đi, đã đi xa như vậy.”

“Không sao đâu, hai người làm cho nhanh.”

Thấy Nghiêm Thu kiên trì, Lý Tố cũng không khách khí nữa, dẫn y vào bếp.

Hai người vừa làm việc vừa nói, “Mấy việc vặt trong nhà làm xong rồi sao?”

“Ừ, đã làm xong hết rồi.” Lý Tố vừa đổ bột ngô vừa trả lời.

“A cha ngươi đâu?” Nghiêm Thu giúp y nhóm bếp.

“Ông ấy đang ngủ trong nhà.” A cha y cũng đã nhiều tuổi, thói quen ngủ đến trưa mới dậy, “Đúng rồi, còn chưa cám ơn ngươi. Lần trước phương thuốc ngươi nói đó rất hữu hiệu, chứng ho khan của cha ta đã tốt hơn nhiều.”

Nói đến việc này Lý Tố có chút kích động, vốn tiền thuốc thang chính là khoản chi tiêu lớn nhất trong gia đình, nay nhờ phương thuốc này mà tiết kiệm được không ít.

“Nói gì cảm ơn với không cảm ơn, có hiệu quả là tốt rồi.” Nghiêm Thu yên tâm không ít, nhìn thấy thần sắc Lý Tố tốt hơn lần trước rất nhiều, ngày trôi qua càng ngày càng thoải mái.

Thạch Hoài Sơn cùng Thạch Chiêu Phúc không vào nhà mà ngồi trên ghế đẩu trong sân, lúc này chính là thời gian thoải mái nhất.

Tách ra còn chưa tới một tháng, đệ đệ này lại giống như trưởng thành không ít, “Thế nào? Ở thôn Đỗ gia đã quen chưa?”

Thạch Chiêu Phúc rót nước cho ca ca, “Đã quen rồi, đến đâu mà không phải làm ruộng.”

“Trong thôn có người nói này nói nọ không?” Thạch Hoài Sơn lo nhất vẫn là việc này, có thể việc Chiêu Phúc ở rể sẽ bị xì xào bàn tán.

“Cũng có người nói, nhưng mà mặc kệ họ, thích nói thì nói thôi.” Thạch Chiêu Phúc không thèm để ý, “Ca, cua kia của ngươi nuôi thế nào rồi?”

Thạch Hoài Sơn cười nói: “Đến giờ thì vẫn tốt, việc này tám phần có thể thành.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Ca, quân ca thật là có bản lĩnh, biết thật nhiều!”

Thạch Hoài Sơn nháy mắt kiêu ngạo, “Vậy sao? Người ta chọn, có thể kém sao?”

Thạch Chiêu Phúc nhìn cái dạng này của ca hắn, có điểm ngứa răng.

Thạch Hoài Sơn lại hỏi: “Tề quân đối xử với ngươi thế nào?”

Gãi gãi đầu, Thạch Chiêu Phúc có chút ngượng ngùng, “Rất tốt. Đối với người khác tốt, với ta cũng tốt. A cha của y cũng đối xử tốt với ta giống như con đẻ vậy.”

Thạch Hoài Sơn hài lòng, “Vậy được rồi, không có gì có thể sánh được việc tề quân có thể thật tình với ngươi.”

“Uhm, chỗ ta không có chuyện gì. Các ngươi không cần lo lắng mãi.” Thạch Chiêu Phúc ngập ngùng ấp úng nửa này, quanh co hỏi: “A phụ đã xong mùa chưa?” cho dù là có thất vọng đau khổ như thế nào thì người đó vẫn là a phụ của hắn, chung quy vẫn không nhịn được mà hỏi một câu. Đất của Thạch gia đó, hai năm nay đều là một tay hắn làm việc, cẩn thận chăm sóc, hàng năm đều dụng tâm làm đất màu mỡ lên.

Thạch Hoài Sơn nói: “Xong thì xong rồi, chỉ là chậm hơn vài ngày so với nhà khác.” Dừng một chút lại nói, “Tề quân của gã sinh rồi, là một tiểu tử, nhưng lại bị mù bẩm sinh. Có điều, hai ngày trước nghe nói đã mất rồi.”

Thạch Chiêu Phúc ngây ngốc một chỗ, “Cái này…” nửa ngày không nói ra được cái gì.

Trong lúc nhất thời, không khí có chút trầm mặc. Thạch Hoài Sơn vỗ vỗ bả vai Thạch Chiêu Phúc, “Đừng nghĩ nhiều. Chờ năm nay nuôi cua thành công, sang năm ngươi cũng cùng nuôi đi.”

Thạch Chiêu Phúc còn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác “Vâng” một tiếng.

“Trước đây không phải nói khai hoang hai mẫu đất sao? Trưởng thôn Đỗ gia nói thế nào?”

“À, nói là chờ thêm hai ngày nữa thì làm.”

Nhắc tới làm ruộng, Thạch Chiêu Phúc lại tỉnh táo tinh thần, “Mảnh đất kia ta xem rồi, bạc màu lắm. Năm nay sợ là chưa thể dùng, dưỡng phì một năm mới có thể trồng trọt.”

Thạch Hoài Sơn nói: “Vậy cũng được, không cần vội.”

Nghiêm Thu cùng Lý Tố chỉ nấu một lúc là xong, chỉ là bánh bột ngô cùng hai đĩa đồ ăn.

Thạch Hoài Sơn cùng  ăn, Lý Tố cùng Thạch Chiêu Phúc ở bên cạnh nói chuyện. Hai người bọn họ vừa ăn xong trước đó nên không ăn vô nữa.

Lý Tố liền rót cho Thạch Chiêu Phúc một chén nước uống, “Uống chút nước đi, vừa mới nói chuyện không ít, đừng để cổ họng lại đau.”

Thạch Chiêu Phúc cười hắc hắc, uống ừng ực nước.

“Sao cổ họng lại đau?” Nghiêm Thu cắn một miếng bánh ngô hỏi.

“Không có chuyện gì, mấy ngày nay làm chút việc nên thượng hỏa.” Thạch Chiêu Phúc nói. Bên thôn Đỗ gia này đất bạc màu hơn nhiều, hắn sợ thu hoạch không tốt, lo lắng nhiều liền thượng hỏa.

Lý Tố a cha ngủ trưa, thấy hai người Thạch Hoài Sơn đến đây liền rất vui vẻ, định bụng nấu thêm món đồ ăn nữa, lại bị Nghiêm Thu khuyên, “Cũng không phải là người ngoài, chỗ này đủ ăn rồi, đừng làm nhiều như vậy.”

Lý Tố a cha lúc này mới từ bỏ, lại ở lại nói rất nhiều.

Đến chiều, Lưu tam thúc theo lịch hẹn mà đến đón Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu.

Trước khi đi, Thạch Chiêu Phúc nói: “Ca, hai người không cần lo lắng cho ta, ta ở đây mọi việc đều tốt.”

Lý Tố cũng nói: “Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc Chiêu Phúc thật tốt.”

Thạch Hoài Sơn xoa đầu Thạch Chiêu Phúc một chút, dặn dò: “Được, các ngươi cố gắng sống tốt. Có chuyện gì thì lên tiếng.”

Trên đường trở về, Nghiêm Thu bỗng nói: “Chúng ta còn quên một việc.”

Thạch Hoài Sơn nhìn y, “Chuyện gì?”

“Vườn rau nha! Vẫn chưa nhìn thấy chỗ trồng rau nhà Chiêu Phúc, quên mất việc trồng cây.”

Thạch Hoài Sơn vỗ trán, “Haiz, mấy ngày nay vội làm ruộng nên quên mất.” Bởi vì trong nhà còn có chút dưa chua cùng củ cải nên không nhớ tới những loại đồ ăn tươi ngon khác, “Sáng mai còn phải và trong thành mà giờ chưa biết là mua cây gì.”

Nghiêm Thu xoa xoa đầu, đối với việc trồng cây gì y còn chưa có khái niệm. Có lẽ phải tìm Đại Thành a cha nhờ ông bổ túc cho ít kiến thức mới được.

Thạch Hoài Sơn đã nói là làm, tuyệt ko dây dưa. Về đến nhà, thừa dịp trời còn chưa tối liền ra vườn xới đất một lần. Hôm sau lại dẫn Nghiêm Thu vào thành.

Lưu tam thúc còn cười nói: “Xe lừa của ta giống như thành chuyên dụng của nhà ngươi rồi, hôm nay lại kiếm tiền của hai người.”

Thạch Hoài Sơn cười nói: “Chờ khi nào nhà ta mua gia súc thì ngươi không kiếm được nữa đâu.” Hắn cùng Lưu tam thúc quan hệ không tồi, thật là lo lắng vì chuyện này mà ảnh hưởng tới hai người.

Không nghĩ tới, Lưu tam thúc nói: “Nhà ngươi a, thật đúng là nên mua con gia súc, hiện tại cũng nhiều, lại suốt ngày chạy vào trong thành, vẫn là nên có phương tiện đi lại.”

Thạch Hoài Sơn sờ sờ cái mũi nở nụ cười, cảm giác được mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Nghiêm Thu nghĩ, Lưu tam thúc này thực sự rất phúc hậu, không sợ công việc của mình bị ít đi.

Cứ theo lẽ thường Lưu tam thúc đợi bọn họ ở cửa thành.

Thạch Hoài Sơn liền mang theo Nghiêm Thu mua thức ăn, còn thuận đường đi nhìn con ngựa kia của Vương lão bản.

Nghiêm Thu không hiểu ngựa nhưng nhìn thấy con ngựa ánh mắt rất sáng, còn rất nghịch, đang không thành thật mà tức giận trong chuồng ngựa.

Thạch Hoài Sơn chính là vô cùng thích, sờ soạng mấy lần, yêu thích không buông tay.

Nghiêm Thu nhìn thấy có điểm đau lòng, nói: “Chờ thu hoạch xong là có thể mang về rồi.”

Thạch Hoài Sơn sờ soạng hai cái lại nói: “Không vội, trước xây nhà đã.” Nóc nhà sắp trụ không được rồi, khung cửa sổ cùng cửa chính cũng bị gió lùa. Mùa đông năm ngoái chính là đối phó mà qua, may mà có kháng đốt ấm, không bị lạnh quá. Nhưng năm nay nói gì thì nói cũng phải đắp hai gian mới, hắn không muốn để Nghiêm Thu luôn phải ở trong căn nhà rách nát như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc