XUYÊN VIỆT CHI DỊ THẾ HỒ KHẨU

Trong thôn nơi nơi đều lộn xộn, mọi nhà cũng vô cùng bận rộn thu thập đống hỗn độn sau trận động đất. Có lão nhân ngồi ở cửa nhà đấm ngực dậm chân kêu, “Vừa sống được hai năm mưa thuận gió hoà, sao lại gặp tai họa a! Còn có để cho người sống hay không!”

“Miếu thổ địa cũng bị sụp rồi!” Phía xa có người hô lên một câu.

“Gì?! Miếu thổ địa cũng bị sụp?!” Ngay lập tức, không ít người đều rối rít chạy về phía miếu thổ địa.

Thạch gia thôn do có núi vây quanh cả ba mặt, cộng thêm người trong thôn đều dựa vào ruộng đất để kiếm ăn, thôn dân đều vô cùng kính trọng ông thổ địa. Ở trên sườn núi nhỏ cách ruộng đất không xa, lập nên một ngôi miếu thổ địa. Cũng không biết tổ tiên đời nào dựng lên, là một ngôi miếu nhỏ rất cũ nát. Đến đời của bọn hắn, vài năm trước trong thôn ra tiền sửa chữa một lần.

Miếu thổ địa chỉ còn hai cây cột đứng vững, tượng đá của thổ địa gia ngã trên mặt đất điện thờ trong miếu, đầu cùng thân mình đều vỡ tách riêng ra, trộn lẫn vào bùn đất gạch đá trên mặt đất. Cái đầu bằng đá đang hướng về phía thôn dân, ánh mắt lạnh như băng, đừng nói những thôn dân thờ cúng ông, cho dù người bên ngoài vừa nhìn thấy bộ dạng này, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi trong lòng.

“Này, này phải làm sao a?!” Có người lập tức liền quỳ xuống đất.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt, nhất thời không có chủ ý gì.

“Đừng cản ở đây! Ta xem thử thế nào!” Thôn trưởng đã đến.

“Thôn trưởng!” Tất cả mọi người giống như tìm được chỗ dựa, “Tượng ông thổ địa bị bể nát rồi.”

Thôn trưởng nhìn đá vỡ rơi đầy trên đất, mày nhíu chặt, sau một lúc lâu thở dài, “Điềm xấu a… Mọi người về dọn dẹp nhà mình trước đi, xong việc sẽ dọn thông đường. Chúng ta lại đi thỉnh một bức tượng ông thổ địa trở về, sau đó bái tế đàng hoàng lần nữa.”

Ở phía nam ngoại ô có ngôi miếu lớn, trong miếu có thợ đá chuyên điêu khắc các loại tượng phật. Khai quang, là có thể thỉnh ông trở về thay thế.

Chuyện này ngược lại dễ dàng xử lý, chỉ là giá tiền cũng không phải rẻ. Thôn trưởng nhẩm tính số tiền trong công quỹ, sợ là không đủ a. Nếu thật sự không được, chỉ có thể đến lúc đó nói các nhà quyên chút tiền, cũng không biết có được bao nhiêu nhà nguyện ra số tiền này. Thôn trưởng lại âm thầm thở dài.

Nhà gia đình Thạch Hoài Sơn hẳn là tình huống tốt nhất, làm chút nê phôi[1], trát lên các vết nứt trong nhà là được. Kháng trong phòng đã kiểm tra kỹ lại, không có vấn đề gì. Cái khác còn dễ nói, kháng nếu bị nứt, mùa đông vừa đốt than lên, khói sẽ bay ra ngoài, rất nguy hiểm.

Nghiêm Thu thu thập trong phòng, Thạch Hoài Sơn quét dọn ngoài sân. Đồ đạc trong nhà vốn không nhiều lắm, dọn dẹp cũng mau, qua nửa ngày đã gọn gàng ngăn nắp lại.

Thạch Hoài Sơn làm xong cả người đầy bụi, Nghiêm Thu múc nước cho hắn lau người, “Nhà Chiêu Phúc thế nào?”

“Không có chuyện gì.”

Nhà kho bên Thạch Chiêu Phúc bị sập nửa mặt tường, tu bổ một chút là tốt rồi.

“Núi ở phía nam bị sạc lỡ, Tiểu Lương có thể bị nguy hiểm hay không a?”

Thạch Hoài Sơn rửa mặt, “Hẳn là không có việc gì, bầy sói không thể nào hoạt động ở núi phía nam. Ngày mai sáng sớm ta vào núi xem sao.”

“Ngươi vào núi cũng cẩn thận một chút, ai biết có thể lại thêm một trận nữa hay không.”

“Yên tâm đi, Địa Long cũng không phải mỗi ngày đều xoay người. Lần này đã hết rồi, có thể ổn định thật nhiều năm.”

Nghiêm Thu gật gật đầu, ngồi lên giường. Sắc mặt y không tốt lắm, nghĩ tới trận động đất nửa đêm hôm qua liền sợ run cả người.

“Đều đã qua, đừng sợ a.” Thạch Hoài Sơn đau lòng nhìn y như vậy, ôm người vào lòng không ngừng an ủi.

“Ân, ta không sao. Ngươi đi nhìn xem nhà Chiêu Phúc cùng nhà Đại Thành có gì cần giúp đỡ hay không a, không cần phải lo cho ta.”

“Ngươi như vậy, ta sao có thể yên tâm mà mặc kệ ngươi.”

Nghiêm Thu vùi mặt vào hõm vai Thạch Hoài Sơn, giọng nói run run, “Ta còn tưởng rằng sẽ chết mất.”

“Nghĩ lung tung gì? Có ta ở đây, sẽ không để cho ngươi cùng các con xảy ra chuyện.” Thạch Hoài Sơn ôm Nghiêm Thu, thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Trên núi, chỗ cửa động.

Bầy sói bao vây một con thỏ nhỏ.

Con thỏ bị dọa cho run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích. Muốn ăn liền ăn đi, làm thành trận thế lớn như vậy làm gì nha! Núi lở nó cũng chạy thoát được, còn tưởng rằng tránh được một kiếp, không nghĩ đến, vừa thoát khỏi núi đã vào miệng lang, thật sự là xúi quẩy a!

Con lang đầu đàn ô ô vài tiếng, Tiểu Lương gật gật đầu, cố gắng ngửi mùi con thỏ trong không trung, sau đó nhào tới một cách chuẩn xác không sai, chộp con thỏ nắm trong tay. Không đợi con thỏ phản kháng, sờ lên cổ của nó, một ngụm cắn xuống. Cắn thật chặt, đến khi con thỏ bất động.

Bầy sói phát ra tiếng gầm rú, giống như đang cổ vũ.

Thạch Hoài Sơn ở phía xa thấy một màn như vậy, khiếp sợ nói không thành lời. Tiểu Lương ở trước mặt hắn vẫn luôn nhu thuận nghe lời, đây là lần đầu hắn chứng kiến một Tiểu Lương như vậy.

Bầy sói ngửi thấy mùi Thạch Hoài Sơn, ở cửa động chậm rãi tản ra, đều nhìn về phía hắn.

Tiểu Lương nghe động tĩnh của bầy sói, quay đầu, hít hà, cả mặt đầy máu, ngoài miệng còn dính hai túm lông thỏ, “Ca.”

Thạch Hoài Sơn tâm tình thực phức tạp, không biết bầy sói đem Tiểu Lương dưỡng thành dạng này là tốt hay không tốt. Nghĩ về mặt tích cực, như vậy có thể dễ dàng sinh tồn trong núi rừng, nghĩ về mặt xấu, nếu dưỡng thành lang tính, chỉ sợ khó có thể dung nhập với con người.

Thạch Hoài Sơn đến gần Tiểu Lương, xoa xoa đầu bé, “Hôm qua núi lở, có bị dọa sợ không?”

Từ ‘Núi lở’ này hoàn toàn xa lạ với Tiểu Lương, nhưng nghĩ đến âm thanh đá rơi vang ầm ầm lúc trước, bé lại có chút hiểu ra, “Không có, có Đại Mao ở.”

Đại Mao chính là con lang đầu đàn.

Lúc trước có một lần, Tiểu Lương hỏi Thạch Hoài Sơn vì sao gọi bé Tiểu Lương.

Thạch Hoài Sơn nói, mỗi người đều có một cái tên, Thạch Mãn Lương là tên của bé, mà Tiểu Lương là nhũ danh, người thân cận mới có thể gọi như vậy.

Tiểu Lương nghiêng đầu nhỏ nghĩ một lát, liền đặt cho con lang đầu đàn cái tên Thạch Đại Mao, nhũ danh Đại Mao. Bé cảm thấy khi vuốt ve Đại Mao vô cùng thoải mái, Thạch Hoài Sơn trước đó có nói qua với bé, bởi vì lông của nó mượt như nhung, cho nên vuốt thoải mái. Mượt như nhung[2]? Tiểu Lương mới biết nguyên lai loại xúc cảm này gọi là mượt như nhung.

Nhiều lông, đương nhiên cần kêu Đại Mao.

“Rửa sạch mặt mũi trước đã, ca nấu đồ cho đệ ăn.”

“Nha.” Tiểu Lương đáp lại một tiếng, ôm con thỏ chạy đến bên người Đại Mao.

Đại Mao thuần thục liếm sạch sẽ mặt cho Tiểu Lương.

Tiểu Lương ngứa ha ha cười, đem con thỏ đưa đến bên miệng Đại Mao, ô ô vài tiếng, ý là cho Đại Mao ăn.

Đại Mao không khách khí vài ngụm liền nuốt trọn, ăn hết lại liếm Tiểu Lương.

Thạch Hoài Sơn rốt cục không nhìn được nữa, đun nước ấm, tóm lấy Tiểu Lương tắm rửa cho bé, rửa sạch cả người đầy nước miếng sói của bé.

Qua năm, sáu ngày, thôn rốt cục từ từ khôi phục lại nguyên dạng, nên sửa chữa đều đã sửa ổn thỏa. Chỉ còn vài hộ nhà bị sập, chỉ có thể từ từ xây lại.

Thôn trưởng yêu cầu mỗi nhà cử ra một người, đi thanh lý đường bị che lấp bởi đất đá. Cử ra hán tử thì phải đi dọn sạch đá tảng, cử ra ca nhi thì phải phụ giúp nấu cơm, đưa cơm.

Toàn bộ thôn có khoảng chừng trăm gia đình, mỗi hộ ra một người, tính ra cũng không ít sức lao động, cùng nhau làm việc hiển nhiên cũng mau hơn. Khiêng hết những tảng đá khá lớn, còn lại đá vụn nhỏ, dùng chổi lớn quét đi là được.

Bận xong những việc này, rất nhiều người cũng chưa thể nghỉ ngơi, vội vàng đi thăm thân thích. Thạch gia thôn cùng Đỗ gia thôn, Thanh Thủy thôn có không ít người có họ hàng với nhau. Xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nào cũng phải đi thăm.

Thạch Đại Thành cũng muốn cùng tề quân quay về Đỗ gia thôn, vừa vặn Thạch Chiêu Phúc cùng Lý Tố phải đi về nhà, liền tranh thủ xe ngựa nhà Thạch Hoài Sơn, đi chung một đường.

“Cũng may xe ngựa cho Chiêu Phúc bọn hắn mượn đi, ngươi nhìn xem cả ngày nay, hết người này đến người khác tới cửa mượn xe ngựa!” Nghiêm Thu vẻ mặt không vui lải nhải. Nghĩ đến cảnh cho người khác mượn xe ngựa nhà mình dùng liền đau lòng, người quen còn tốt, như Chiêu Phúc cùng nhà Đại Thành, này cũng không sao. Chỉ sợ những người không quen đến mượn, cho dù nói sẽ trả tiền xe, y cũng không vui. Khi đó phải để dành thật mới mua về được con ngựa này, thật không dễ dàng.

Thạch Hoài Sơn cảm thấy bộ dạng giữ của này của Nghiêm Thu, khiến người yêu thích vô cùng. Cũng không quản có phải hay không đang ban ngày ban mặt, dù sao hai tiểu tử cũng đang ngủ say, liền ôm ngang thắt lưng đem Nghiêm Thu đặt lên giường…

Ca nhi nhà Thạch Dũng, rốt cục xuất giá, bởi vì động đất, chậm vài ngày so với ngày đã định.

Có lẽ là bởi vì lúc trước từng bị bỏ, lúc này lại làm tục quân (vợ lẽ, thiếp) cho người ta, không vẻ vang gì, cũng không có mời người trong thôn ăn tiệc vui. Phu gia đánh xe lừa đến chở đi.

“Xem như đi rồi!” Giọng điệu A cha Đại Thành giống như tống ôn thần đi, nói đến làm Nghiêm Thu cười không ngừng.

“Áo da này làm cho ai a? Nhỏ như vậy.” A cha Đại Thành nhìn tấm da trong tay Nghiêm Thu hỏi.

“Làm cho Tiểu Lương. Bé ở trên núi, áo bông chịu không được cọ xát.”

“Vậy ngươi may đường may nên kỹ chút, bằng không được vài ngày sẽ sút hết chỉ.”

Nghiêm Thu gật gật đầu, công việc khéo léo này, y coi như là làm đến luyện ra tay nghề.

“Ai, đúng rồi. Ngày hôm qua từ Thanh Thủy thôn trở về có người nói với ta, Lưu Vân bị giam ở từ đường.”

“Lưu Vân? Là ai?”

“Chính là a cha a Khánh nha, kế a cha của Chiêu Phúc lúc trước!”

“A? Hắn gọi Lưu Vân a, ta đây mới biết được. Hắn sao lại bị giam?”

A cha Đại Thành giễu cợt một tiếng, “Nghe nói là do đứa nhi tử tốt kia.”

“A Khánh?”

“Nghe nói a Khánh đem hài tử nhà thúc nó, đẩy xuống từ trên núi, té không nhẹ, bị người nhìn thấy. Ngươi đoán xem a Khánh kia nói sao?” A cha Đại Thành dừng một chút mới nói: “Nói là a cha nó bảo nó làm!”

Nghiêm Thu quả thực sợ ngây người.

“Ngươi nói xem, nào có nhi tử như vậy! Xảy ra chuyện đẩy a cha ruột của mình ra gánh vác!”

“Vậy, vậy Lưu Vân cũng nhận?”

“Hắn không nhận thì có thể thế nào? Ai tin hắn nha? A Khánh vẫn là thằng nhóc mới lớn, làm việc này, nhiều lắm là đánh một trận. Tội lỗi cũng không phải đều do Lưu Vân chịu trách nhiệm sao? Việc này đem vào từ đường, liền xong đời!” Thanh Thủy thôn không giống Thạch gia thôn, Thạch gia thôn có nhiều gia đình đến từ bên ngoài thôn, hơn nữa mấy năm nay không ít người ở ngoài thôn kết hôn đến đây ở, dòng họ Thạch gia ở trong thôn địa vị là ‘ngày nay không như ngày trước’. Chuyện lớn nhỏ trong thôn cơ bản đều là thôn trưởng làm chủ, xử sự rất công bằng. Thanh Thủy thôn đây chính là hàng thật giá thật do dòng họ làm chủ thôn, tộc trưởng ở trong thôn nói một không hai, xử trí mạng người cũng không là nói chơi.

A cha Đại Thành lại nói: “A Khánh này cũng là ngốc, cũng không nghĩ thử, a cha nó xảy ra chuyện, từ nay về sau còn ai sẽ chăm sóc nó.”

Nghiêm Thu nghe chỉ cảm thấy thật đáng buồn, nhưng cũng không sinh ra tâm tư tội nghiệp gì.

“Ta nói chuyện này với ngươi a, chủ yếu là cho ngươi đề phòng một chút!”

“Đề phòng gì?”

“Đương nhiên đề phòng a Khánh này a! Ngươi ngẫm lại, nó từ nay về sau nếu không chỗ nương tựa, vạn nhất quay đầu lại tìm nhà các ngươi thì làm sao xử lý?!”

“Không thể đi? Đã sớm cắt đứt quan hệ.”

“Vậy cũng khó mà nói, cắt đứt quan hệ, nhưng vẫn cùng dòng máu ni! A Khánh này đã bị Lưu Vân dạy cả đầu toàn ý nghĩ xấu! Chiêu Phúc cùng Hoài Sơn đều là người mặt lạnh nhưng tốt bụng, đến lúc đó nhưng ngàn vạn lần đừng tốt bụng không đúng chỗ, đây chính là nuôi không nổi bạch nhãn lang (người vong ân phụ nghĩa)!”

“Chắc chắn không thể. Vạn nhất nó thật sự đến đây, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý.”

“Như vậy là đúng, ngươi nên kiên quyết vào. Lo cho Tiểu Lương, đó là không có cách nào, đứa bé kia số mệnh không tốt, là một đứa bé đáng thương, lo được thì lo. A Khánh này đã hơn 10 tuổi, ngàn vạn lần không thể lĩnh về nhà!”

“Ân.” Ở mặt này Nghiêm Thu vẫn là yên tâm, Thạch Hoài Sơn tuy tốt bụng, nhưng cũng có giới hạn, người giống như a Khánh ngay cả a cha ruột cũng có thể đẩy ra gánh tội thay mình, nhất định sẽ không để ý đến nó.

Qua một ngày, thôn trưởng triệu tập mọi người, nghiên cứu việc xây lại miếu thổ địa.

Công quỹ của thôn, mỗi một món đều có ghi chép lại, trước tiên thôn trưởng nói qua về số tiền trong quỹ cùng mọi người. “Số tiền này, còn chưa đủ. Ta đã suy nghĩ qua, cũng chỉ có thể để mỗi hộ trong thôn ra một ít, mọi người cảm thấy được thế nào?”

Phía dưới không một tiếng động, trừ bỏ cháu thôn trưởng cùng Thạch Hoài Sơn, những người khác đều cúi đầu, hiển nhiên ai cũng không nguyện bỏ ra số tiền này.

Thôn trưởng giận vô cùng, “Sao? Đều không nguyện ra tiền? Các ngươi là không muốn cúng thổ địa gia nữa?”

“Thôn trưởng a, ra sức lực ta đây khẳng định không nói hai lời, ngươi nói làm gì thì làm cái đó. Chỉ là nói đến tiền, nhà ta thật không có, mấy ngày trước xây nhà bỏ vào đó không ít a.”

Người bên cạnh sôi nổi phụ hoạ, một đám khóc than. Làm thôn trưởng tức đến tay run hết cả lên.

Thạch Hoài Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôn trưởng, như vậy đi, thiếu bao nhiêu tiền, ta bỏ ra. Nhưng mà, ta không phải bỏ không, ta muốn mua một mảnh đất trên núi.” Hắn vốn nghĩ đầu xuân sang năm sẽ mua bãi săn, nhưng trước mắt vừa lúc có cơ hội, liền nói sớm hơn.

Thôn trưởng nghe vậy lập tức nói: “Được, ngươi chỉ chỗ, cả đỉnh núi đều cho ngươi!”

Cả đám nhìn nhau, không ai lên tiếng. Dù sao chỉ cần không bảo bọn hắn ra tiền, đỉnh núi thích cho ai thì cho người đó, hơn nữa cũng không thể làm ruộng.

./.

[1] Đất sình có nhiều mùn, dùng trong làm đồ gốm, nhưng chưa qua nung

[2] Được rồi, ta không có từ, đại khái nó vừa mượt vừa nhiều, mọi người tưởng tượng đê (bông bông xù xù:)))

Bình luận

Truyện đang đọc