XUYÊN VIỆT CHI DỊ THẾ HỒ KHẨU

Trong thôn có một cái sân phơi chung, sân này ở chân núi, đều là nền đá to từng phiến. Sau khi thu hoạch nếu muốn dùng, trưởng thôn chia làm mấy khu vực, người  trong thôn sắp xếp mà dùng với nhau.

Tiểu mạch và lúa cần phải phơi khô trước, sau đó xát vỏ.

Lúc xát vỏ thì phải tuốt hết lúa, đặt vào một cái cối to, dùng chày giã mạnh. Sau khi giã xong thì tách vỏ trấu ra, còn lại chính là hạt gạo trắng trơn.

Nhưng gạo cũng phải sàng lại hai lần nữa mới xem là xong việc.

Tuy rằng không nhiều bước lắm nhưng thao tác lại rất mệt, nhà ai mà không có hơn một ngàn cân lương thực chứ?

Nhưng mà nông dân người ta, chỉ cần ngửi thấy mùi lương thực này thôi thì  đã cảm thấy cho dù thế nào cũng là đáng giá.

Lương thực nhà Thạch Hoài Sơn phải làm năm, sáu ngày mới xong.

Tiểu mạch này năm nào cũng giống nhau, nộp thuế một nửa, còn lại một nửa để ăn. Mà gạo này ngoài phần nộp thuế ra thì Nghiêm Thu chỉ để lại tầm hai trăm cân để nhà ăn, còn đâu để cho Thạch Hoài Sơn mang đi bán.

Lương thực để vào kho, coi như một năm này không cần lo lắng nữa.

Nghiêm Thu ngồi ở trong sân, tay cầm hai bắp ngô chà xát vào với nhau để cho hạt ngô rơi xuống. Việc này y làm còn chưa quen lắm, cảm thấy hơi đau tay.

Thạch Hoài Sơn đau lòng y không cho y làm, “Tay đang đẹp làm thành có vết chai rồi, cứ để đấy ta làm cho. Cái này cũng không vội mà.” Trong nhà vẫn còn nhiều bột ngô.

“Đợi cũng là đợi, ta từ từ làm thong thả. Chẳng nhẽ việc gì cũng để ngươi phải làm a.”

“Ta làm thì sao? Ta khỏe mạnh nhiều sức, cũng không giống như ngươi  da mềm thịt mịn.” Thạch Hoài Sơn vừa nói vừa giơ tay ra sờ sờ lên mặt Nghiêm Thu.

Nghiêm Thu dùng một bắp ngô đẩy tay Thạch Hoài Sơn ra, “Giữa ban ngày ban mặt ngươi làm gì hả?”

“Ta ở nhà mình, ngươi  là tề quân của ta, sờ sờ chút còn không được sao?”

“Đi mà sờ ngươi ấy!” Người này thế nào mà ngày càng lưu manh!

“Tự sờ thì có gì hay.” Thạch Hoài Sơn cười hì hì ngồi xổm bên cạnh Nghiêm Thu, đoạt lấy bắp ngô trong tay y, “Để ta rẽ cho, ngươi nhặt hạt ngô cho ta là được.”

Nghiêm Thu trừng mắt nhìn Thạch Hoài Sơn một cái, mang hót rác ra hứng ngô, “Sáng mai hay là ngươi sang thăm Chiêu Phúc đi? Lâu rồi chưa sang, chắc là nhớ hắn rồi.”

“Uhm, ta cũng đang tính như vậy. Lát nữa ta đi đặt xe với Lưu tam thúc.” Thạch Hoài Sơn lại nói: “Sáng mai ngươi cũng đừng làm gì nữa, chờ ta về làm, ta sang nhà Chiêu Phúc một lát rồi về luôn.”

Nghiêm Thu nhíu mày, “Ta ngồi không làm gì? Không làm việc chán lắm.”

Thạch Hoài Sơn không đồng ý, “Ngươi sao lại không làm gì? Mỗi ngày dậy bọn trẻ kia đã đủ mệt, còn thời gian thì nghỉ cho khỏe. Hơn nữa, nấu cơm không phải là làm việc sao? Ngươi lại còn tưới nước cho vườn rau nữa mà!”

Lòng Nghiêm Thu ấm áp không nói lên lời. Y chỉ làm những việc vụn vặt trong nhà như vậy, làm sao có thể so với Thạch Hoài Sơn. Nhưng nam nhân này chính là nuông chiều y như vậy, như thế nào có thể không thích đây?

Hôm sau, Thạch Hoài Sơn ngồi trên xe lừa của Lưu tam thúc đến thôn Đỗ gia. Quả nhiên giống như hắn nói, vào nhà chưa nói hai câu đã vội vã trở về.

Vừa vào cửa đã khiến Nghiêm Thu kinh ngạc, “Sao nhanh vậy đã về?”

Thạch Hoài Sơn uống ngụm nước, “Nói hai câu là xong, cũng không có việc gì, tất cả đều rất tốt.”

Nghiêm Thu lại rót thêm cho hắn một chén, “Nói cái gì? Chiêu Phúc năm sau muốn nuôi cua không?”

Thạch Hoài Sơn lắc đầu, “Cũng không nói gì, chỉ hỏi xem cuộc sống thế nào. Xong việc nói với hắn chuyện con cua. Chúng ta tính toán một chút, không có ý định để cho hắn nuôi. Nhà hắn chỉ có một hán tử, không đủ người tưới nước, thôn Đỗ gia khô hạn thiếu nước, không nên nuôi. Hơn nữa, làm không tốt thì lúa chết, tốn kém.”

“Như  thế à.” Nuôi cua cũng không phải muốn nuôi là được, trong nhà cũng phải có đủ người mới được a.

Nhà  Thạch Khang thu hoạch ít hơn nhiều so với mọi năm. Lúc gieo hạt thì chậm hơn người ta vài ngày, lúc thu hoạch thì mọi nhà đều thu, gã không dám đợi thêm nữa, đất không đủ màu mỡ, thu hoạch dĩ nhiên là kém đi rất nhiều.

Lúc còn trẻ, Thạch Khang cũng là một nông dân giỏi. Trong nhà nhiều ruộng đất, khi đó được cho là giàu có trong thôn, bằng không cũng không vào thành mua tề quân về. Sau đó trong nhà có tề quân hầu hạ, ngoài ruộng có nhi tử làm việc, chậm rãi liền lười dần, ai không thích nghỉ ngơi a? Không nghĩ tới giờ sắp già rồi lại phải bắt đầu lại cuộc sống lao động!

Thạch Khang ngoài cảm thấy số mình khổ ra thì không tìm ra được mình có nhược điểm gì. Hắn chỉ cảm thấy sau khi lấy tề quân này về thì mạng hắn đều kém đi! Trước kia rõ ràng rất tốt, giờ thì sao, sinh con, hài tử lại mù bẩm sinh. Làm ruộng thì thu hoạch kém người ta, quả thực là không việc gì hài lòng! Còn có Thạch Chiêu Phúc kia, phụ công gã, thành thân rồi chạy sang thôn Đỗ gia, đây là cố ý không muốn giúp gã a! Càng tức giận chính là thằng con hoang kia nuôi cái gì mà lúa mà cua lại có thể thành công, thật sự là ông trời không có mắt!

Thạch Khang càng nghĩ càng giận, về nhà nhìn ai cũng không thuận mắt. Tề quân không vừa ý như vậy, tiểu nhi tử a Khánh cũng biến thành chướng mắt, lớn như vậy rồi mà cái gì cũng không biết làm!

Tề quân của Thạch Khang hiện giờ chính là sống cuộc sống của a cha Thạch Hoài Sơn trước kia, mỗi ngày đều bị Thạch Khang đánh lại mắng. A Khánh bị Thạch Khang bắt làm, rẽ ngô, xay bột ngô, một đôi tay đều nổi mụn nước. Nó hiện tại ngủ ở trong phòng Thạch Chiêu Phúc, ăn cái gì cũng không cần giấu, nhưng mà căn bản cũng chẳng có gì ngon mà ăn nữa.

Tề quân Thạch Khang thương con mình, thừa dịp Thạch Khang tâm tình không tồi liền nói: “A Khánh còn nhỏ, làm việc nhiều không tốt, lại chậm, trong nhà sắp hết lương thực rồi. Nếu không để Chiêu Phúc trở về xay bột ngô đi?”

Thạch Khang âm trầm nhìn y, “Tiểu súc vật kia chạy tới thôn Đỗ gia rồi, còn gọi về làm gì? A Khánh sắp mười tuổi rồi, còn nhỏ? Gì cũng không biết làm, còn không phải là do ngươi nuông chiều hóa hư?”

“Đỗ gia kia cũng không xa…” không đợi y nói gì, bàn tay Thạch Khang đã đánh tới.

Tề quân Thạch Khang vội ôm đầu trốn chạy, “Đừng đánh, đừng đánh, ngươi nghe ta nói đã… Thạch Hoài Sơn chắc chắn sẽ không nói cho chúng ta cách nuôi cua, còn phải để Chiêu Phúc trở về tìm hắn, bằng không nhà người ta giàu hết rồi, chỉ còn chúng ta nghèo, không phải là bị người ta cười vào mũi sao?”

Thạch Khang nghe vậy liền dừng tay, cũng đúng. Đứa con hoang kia chắc chắn sẽ không để cho nhà gã sống dễ chịu. Nhưng Chiêu Phúc cũng nhất định ghi hận chuyện kết hôn, không chắc sẽ hướng về gã. Suy đi nghĩ lại, Thạch Khang quyết định đi thôn Đỗ gia, mặc kệ như thế nào, gã thật ra là thân a phụ của Thạch Chiêu Phúc. Coi như ở riêng cũng chia cho hắn bốn mẫu ruộng, coi như không có lỗi gì với hắn. Trước mắt trong nhà có khó khăn, làm nhi tử trở về giúp đỡ gia đình, đây chính là việc đương nhiên!

Thạch Khang chân trước đến nhà Lưu tam thúc hẹn xe lừa, chân sau Lưu tam thúc đã đến nhà Thạch Hoài Sơn đưa tin.

“Cám ơn Lưu tam thúc.” Thạch Hoài Sơn xách hai cần thịt tặng ông.

“Khách khí gì? Ta đây sợ có hại cho Chiêu Phúc liền ngay chóng báo cho ngươi một tiếng. Sớm làm sớm đối phó.” Chuyện nhà Thạch Khang kia cả thôn không ai không biết, ông quen Thạch Hoài Sơn lâu như vậy, có việc đến thông báo cũng là việc nên làm.

Tiễn Lưu tam thúc xong, Thạch Hoài Sơn tức giận đến trán nảy gân xanh. Thạch Khang vì sao đi tìm Chiêu Phúc, hắn đại khái đoán được. Trước mắt thu hoạch xong rồi, cũng không phải là gọi hắn về nhà thu, nhất định là chuyện nuôi cua đi.

“Làm sao giờ? Chiêu Phúc vừa thoát ra vài ngày a.”  A phụ tìm tới cửa, Chiêu Phúc nếu không đáp ứng, người thôn Đỗ gia sẽ nhìn hắn thế nào đây. Nếu ở thôn Thạch gia, mọi người đều biết nội tình thì còn có thể thông cảm cho hắn. Nhưng ở thôn Đỗ gia có ai biết việc nhà hắn a? Sẽ đều nghĩ Chiêu Phúc là đứa bất hiếu.

Thạch Hoài Sơn nói: “Ta giờ tìm trưởng thôn luôn, sáng mai đem việc nuôi cua nói cho mọi người.”

Nghiêm Thu gật đầu, “Cái này cũng được. Như thế Thạch Khang sẽ không đi tìm Chiêu Phúc nữa.”

“Uhm, dù sao cũng đã đồng ý với mọi người rồi.”

Việc này là chuyện tốt, trưởng thôn nghe xong, không nói hai lời liền bảo cháu ông ra ngoài gõ cồng thông báo cho từng nhà.

Kết quả việc đi thôn Đỗ gia của Thạch Khang tự nhiên là không thành.

Hôm sau, người đứng đầy sân thôn, hán tử mọi nhà đều đến đây.

Thạch Hoài Sơn đem cách nuôi cua nói cho mọi người, nhấn mạnh việc mỗi ngày phải tưới bao nhiêu nước.

Hắn vừa nói xong, sắc mặt người trong thôn cũng không hưng phấn như ban đầu nữa, chậm rãi trở nên sầu muộn. Việc này cũng không phải là dễ a.

“Nhà của ta có bốn mẫu, chính là ba hán tử mới làm đủ. Mọi người  đừng thấy nuôi cua kiếm được tiền mà cái gì cũng bất chấp a. Trồng lúa nuôi cua, cũng không phải là đều thành công. Mọi người vẫn nên nghĩ kỹ một chút, đừng để đến lúc cua không nuôi được mà lúa cũng không sống.” Thạch Hoài Sơn nói cũng không phải là chuyện giật gân, đây là lời thật lòng.

Trong nhất thời, trong sân không ai nói chuyện. Tất cả mọi người đều nghĩ xem có thích hợp nuôi cua hay không.

Trưởng thôn ở một bên lắc đầu, nhà ông thì không được. Mọi ngày đều là do đám cháu chăm sóc ruộng cho, số mẫu không ít, không làm được a.

Tính như vậy, trong thôn nhà có thể nuôi được cua quả thật là không nhiều.

Thạch Khang đứng trong đám người, oán hận nhìn Thạch Hoài Sơn. Hừ! Tiểu tử này làm sao lại tốt bụng như vậy? Cùng để cho người trong thôn giàu lên? Trước mắt nói như vậy thì ai còn nuôi được? Nhà gã cũng không nuôi được! Tám mẫu chỉ có một mình gã, cùng lắm thêm a Khánh nữa, như thế nào làm xuể đây!

Thạch Hoài Sơn nhìn lướt qua liền nói: “Không phải ta sợ tất cả mọi người làm cua sẽ hạ giá. Ta vốn đã bàn bạc với tề quân, nếu như trong thôn có thể nuôi nhiều, ta sẽ lo liệu việc thu mau. Trong thành có nhiều người có khả năng mua cua, nhất định có thể kiếm tiền! Nhưng mà ta không thể một mình đặt cược cái này, mọi người cũng phải tự mình tính toán.” Nghiêm Thu nói với hắn cái gì canh cua, cua cay, ngẫm lại liền chảy nước miếng.

Trưởng thôn cũng nói: “Hoài Sơn nói không sai, mọi người cố gắng tụ tập lại, đừng chỉ thấy việc kiếm tiền, việc này còn có mạo hiểm, làm không tốt, cua không sống được rồi lại oán giận người khác. Nhà ít người cũng không cần phải lo, hợp tác cùng nhà khác rồi cũng có thể kiếm tiền.”

Bình luận

Truyện đang đọc