YÊU CHỈ CẦN TA VÀ NGƯƠI - HIỂU BẠO

Hoan hỉ là vấn đề vật chất? Yêu là vấn đề thời gian???
Mộ Kiệt không đáp trả lại Tiêu Nhược Thiên, cũng không có phản kháng. Chỉ là bình thản cảm thụ nụ hôn này, đây là từ lúc Mộ Kiệt chào đời tới giờ, là lần đầu tiên cùng người khác thân mật như thế. Tiêu Nhược Thiên hôn rất có chiếm hữu, nhưng không thô bạo, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc các nơi mẫn cảm trong miệng Mộ Kiệt. Giống như một tiểu hài tử ham ăn đang thưởng thức cây kem một cách ngon miệng, tại trên lưỡi Mộ Kiệt vẽ vài vòng, không ngừng nút lấy, không ngừng tận hưởng hương vị của Mộ Kiệt.
Mộ Kiệt thừa nhận, mình cũng không ghét nụ hôn này, loại cảm giác này, cái người trên người mình đang dùng thân thể nóng rực mà cọ xát trên mình, bờ môi ấm áp di chuyển qua lại trên môi mình, làm cho thân thể Mộ Kiệt cũng có chút trở nên khô nóng. Mộ Kiệt cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, thậm chí đến giờ vẫn không muốn nói đến cái vấn đề này. Nàng sớm không yêu bất cứ kẻ nào, nàng cảm giác căn bản mình không đủ tư cách yêu người khác, thử hỏi một người sống chỉ vì báo thù, hai tay lại dính đầy máu tươi, một người hôm nay không biết ngày mai sẽ như thế nào, thì có tư cách gì nói đến chữ yêu? Mộ Kiệt không đáp lại tình yêu của Diệp Nhiễm đối với mình, cũng không muốn tiệp nhận tình yêu của bất cứ ai khác. Cho nên yêu đối với Mộ Kiệt mà nói, cho tới bây giờ là cấm kỵ, nhưng hôm nay Tiêu Nhược Thiên lại chọc phá tầng cấm kỵ này.
Một nụ hôn hệt như mộng, dịu dàng mà kéo dài. Tiêu Nhược Thiên thật muốn chết đuối trong cái sự ôn nhu này. Môi Mộ Kiệt lạnh như băng, giống như độc dược, làm cho Tiêu Nhược Thiên mê muội. Tiêu Nhược Thiên dùng một tay bắt lấy hai tay Mộ Kiệt, nàng dùng tay kia chạm lên ngực Mộ Kiệt. Cái tư thế hiện tại này, rất mập mờ, chân Tiêu Nhược Thiên lách vào giữa hai chân Mộ Kiệt, chèn ép lên Mộ Kiệt, dùng tay bắt lấy hai tay Mộ Kiệt, cái tư thế này, thấy thế nào cũng giống như cưỡng bức nữ nhân. Giờ này khắc này Tiêu Nhược Thiên cũng không quan tâm nhiều, nàng chỉ muốn tiếp cận nữ nhân này, nàng dùng tay xoa nấng ngực Mộ Kiệt, một bên tiếp tục hôn Mộ Kiệt. Cho đến khi cảm thấy người bên dưới hô hấp có chút không thông, mới ngừng lại nụ hôn.
Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu nhìn Mộ Kiệt, trên mặt tái nhợt xuất hiện một tia ửng đỏ, cổ áo mở rộng ra, hai tay bị mình nắm lấy có chút ửng đỏ lên, còn tay kia của mình thì đặt trên ngực của nàng. Đây là . . . một màn thật đáng xịt máu mũi? Tiêu Nhược Thiên khắc chế lại dục vọng của mình. Nàng biết rõ, bây giờ là chưa được. Tiêu Nhược Thiên đã từng nói qua, muốn Mộ Kiệt tự nguyện lên giường với mình, còn Mộ Kiệt hiện tại, rõ ràng chính là bộ dạng bị mình cưỡng bức. Mộ Kiệt nhìn thẳng Tiêu Nhược Thiên, nụ hôn vừa rồi làm cho hô hấp của mình không thông, nàng điều tiết hô hấp, nhìn Tiêu Nhược Thiên bên trên vẫn nhìn chằm chằm mình, còn tay thì đang đặt trên ngực mình.
"Vẫn chưa đủ? Muốn tiếp tục?" Mộ Kiệt lạnh lùng hỏi, sắc mặt khôi phục lại nét tái nhợt như xưa.
"Tôi thích cô."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó, tôi thích cô, tôi biết rõ cô không thích tôi, nhưng là cô không ghét tôi, không phải sao? Nếu không sao cô lại tiếp nhận nụ hôn này?"
"Tôi sẽ không thích cô."
Tiêu Nhược Thiên nghe thấy câu trả lời của Mộ Kiệt, ánh mắt hơn chùn xuống. Nàng chỉnh lại quần áo cho Mộ Kiệt, thoa thuốc. Rồi trước khi rời phòng, nói một câu:
"Mặc kệ cô có thích tôi hay không, tôi cũng thích cô."
Mộ Kiệt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Nhược Thiên, lộ ra một nụ cười khổ, yên tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon. Cầm ra một điếu thuốc, chậm rãi hút, trong bóng tối, chỉ thấy ánh sáng của đóm lửa, cùng với một bóng người cô đơn. Từ khi phổi bị thương, Mộ Kiệt đã thật lâu chưa hút thuốc. Buổi tối hôm nay, Tiêu Nhược Thiên hết thảy, lại để cho tâm Mộ Kiệt không ngừng nổi lên những đợt sóng nhỏ.
"Yêu? Hoan ái? Cô muốn tôi trả lời cô thế nào đây, tôi hiện tại cô thấy, chỉ là một cái vỏ. Tôi là sát thủ, cướp đi biết bao sinh mạng, trên tay tôi đã nhuốm biết bao nhiêu máu tươi. Tôi có thể dùng thân thể này, đôi tay này ôm cô? Nếu cô biết rõ tôi là một người như vậy, cô có còn thích tôi? Yêu tôi? Chỉ sợ cô trốn còn không kịp."
Mộ Kiệt thổi ra một đám khói trắng, dần dần tràn ngập khắp phòng, khuôn mặt Mộ Kiệt như ẩn như hiện trong đám khói, vừa xinh đẹp, vừa bi thương. Tiêu Nhược Thiên từ trong phòng đi ra, liền thấy một cảnh tượng như vậy.
Tiêu Nhược Thiên tiến lên, cướp điếu thuốc đã sắp tàn của Mộ Kiệt.
"Cô thân thể không tốt, sao lại hút nhiều thuốc như vậy?"
Mộ Kiệt ngẩn người ngồi ở trên ghế salon, cái bật lửa còn nắm trong tay. Tiêu Nhược Thiên ngồi xuống cạnh Mộ Kiệt, dùng tay thân mật vuốt ve bả vai gầy gò của Mộ Kiệt.
"Sao vậy? Là tôi làm cô phiền não? Nếu cô muốn, tôi sẽ từ chức."
Mộ Kiệt quay đầu nhìn Tiêu Nhược Thiên, lại để cho Tiêu Nhược Thiên không khỏi khẩn trương.
"Tiêu Nhược Thiên, cùng tôi ra ngoài được không?"
Tiêu Nhược Thiên là lần đầu tiên nghe Mộ Kiệt kêu tên mình, tiếng nói của Mộ Kiệt cũng giống vẻ ngoài của nàng, lạnh như băng, mang một ít lăng lăng ngốc ngốc. Cái này là sao? Cuộc hẹn? Nàng tiếp nhận ta rồi?
"Này, cô muốn hay không?"
Ngay lúc Tiêu Nhược Thiên đang suy nghĩ lung tung, Mộ Kiệt một chân đã bước ra khỏi cửa rồi. Tiêu Nhược Thiên lập tức đuổi theo, như một tiểu thiếu nữ.
Tiêu Nhược Thiên đi bên cạnh Mộ Kiệt, thành phố A cuộc sống về đêm rất phong phú. Tiêu Nhược Thiên nhìn tay đang đưa tới đưa lui của Mộ Kiệt, rất muốn nắm lấy, nhưng lại sợ Mộ Kiệt cự tuyệt. Mộ Kiệt từ khóe mắt thấy được ánh mắt đầy khát khao của Tiêu Nhược Thiên, vừa vặn lúc nhiều người đang qua lại trên đường. Mộ Kiệt giữ chặt tay Tiêu Nhược Thiên, miệng hỏi:
"Cô biết chỗ nào uống rượu không? Tôi không quen thuộc nơi này."
Tiêu Nhược Thiên thấy Mộ Kiệt chủ động nắm tay mình, tim đã sớm nhảy lên cổ họng rồi, nói la lời có chút run rẩy.
"A? Uống rượu? Tôi có một người bạn mở quán bar, chỗ đó rượu cũng không tồi, chúng ta đi nơi đó đi."
"Ân, còn nữa."
"Sao?"
"Tôi không có tiền."
"Không sao, tôi có!"
Nếu đổi lúc bình thường, một đại họa sĩ chỉ một bức tranh đã bán hơn một ngàn vạn mà nói không có tiền, thì Tiêu Nhược Thiên tuyệt đối sẽ không tin. Mà bây giờ Tiêu Nhược Thiên là đang dại gái, nên đừng nói trả tiền mấy chai rượu, nếu bảo nàng đưa mấy trăm vạn, thì Tiêu đại cảnh sát của chúng ta cũng không tiếc mà đưa ra.
Đến Điệp Luyến Hoa, Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên nắm tay đi vào, bình thường chỉ một Tiêu Nhược Thiên cũng đã đủ gây chú ý ánh mắt của người ngoài rồi, nay lại tăng thêm Mộ Kiệt. Lập tức toàn bộ ánh mắt của người trong quán bar đều tập trung trên người các nàng, không những là les, mà cả gay mắt cũng sáng rực lên. Trong nháy mắt, mỗi người đều xì xào bàn tán, chủ đề đương nhiên là hai người kia, dù sao hai người kia cũng quá chói mắt. Hai người dáng người cao gầy, đều là tuyệt phẩm. Một người vũ mị, toàn thân tỏa ra khí tức mê người. Còn người kia thì lạnh lùng như băng, toàn thân tỏa ra mị lực dọa người. Hoa tỷ cùng Dạ Vi đang cùng một đám hồ cẩu bằng hữu đang ngồi ở một góc khuất bên cạnh, liền lập tức chú ý đến hai người kia. Hoa tỷ thấy Mộ Kiệt, rồi nhìn lại Tiêu Nhược Thiên trên mặt đang trưng ra nụ cười thật tươi, như nghĩ ra gì đó liền nở nụ cười. Không cần chờ Hoa tỷ mời, Tiêu Nhược Thiên tự nhiên tới cái góc khuất nơi Hoa tỷ đang ngồi kia, lôi luôn Mộ Kiệt đi qua. Để cho mọi người chỉ thấy được cái bóng lưng nhanh chóng đi qua.
"Tiêu đại tiểu thư đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a, như thế nào lần trước uống rượu còn chưa đủ sao? Lần này em say tôi sẽ không chịu trách nhiệm đưa em về đâu nha. Vị mỹ nhân bên cạnh là?"
"Cảm ơn Hoa tỷ lần trước đưa tôi về. Đây là Mộ Kiệt, bạn của tôi."
Tiêu Nhược Thiên kéo Mộ Kiệt ngồi xuống cạnh Hoa tỷ, sau đó hướng Mộ Kiệt nói:
"Đây là Hoa tỷ, gọi nàng là Hoa tỷ là được, còn bên cạnh là Dạ Vi, bạn gái Hoa tỷ."
"Chào Hoa tỷ. Chào Dạ tiểu thư."
Mộ Kiệt lần này phản ứng không có trì độn, vươn tay bắt tay Hoa tỷ. Dạ Vi mượn ánh đèn, nhìn rõ mặt Mộ Kiệt, nao nao, sau đó vừa cười lấy vươn tay ra cầm tay Mộ Kiệt. Hoa tỷ nhìn thấy Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên nắm tay. tới gần Tiêu Nhược Thiên, dùng tay giữ mặt Tiêu Nhược Thiên.
"Thật là bạn bè? Không phải bạn gái?"
"Thật là bạn, còn chưa phải bạn gái" Thời điểm Tiêu Nhược Thiên nói những lời này vụng trộm liếc mắt nhìn Mộ Kiệt, hành động này đương nhiên là không lọt khỏi mắt Hoa tỷ.
"A? Vậy có nghĩa là sẽ có thể từ bạn trở thành bạn gái?" Hoa tỷ cố ý kéo dài chữ a, lúc nói chuyện còn quan sát Mộ Kiệt.
"Ha ha, Hoa tỷ chị đừng làm rộn" Tiêu Nhược Thiên xấu hổ cười cười, sợ làm Mộ Kiệt giận, dù sao mới nãy vừa mới làm chuyện thân mật, Tiêu Nhược Thiên bây giờ còn có điểm xấu hổ.
"Được rồi, đến uống rượu a." Hoa tỷ một câu phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, rót một ly rượu cho Mộ Kiệt, Mộ Kiệt một ngụm uống hết.
"Haha, Tiểu Thiên Thiên, bạn em tửu lượng thật không tồi."
Hoa tỷ cười nói, Tiêu Nhược Thiên đương nhiên là biết rõ tửu lượng Mộ Kiệt, bất quá nàng không dám nhiều rót rượu cho Mộ Kiệt, nàng không muốn thấy Mộ Kiệt nhập viện lần nữa. Vì vậy Tiêu Nhược Thiên mỗi lần rót rượu cho Mộ Kiệt chỉ là lựa rượu nhẹ, hơn nữa chỉ rót nửa ly. Đây hết thảy, đều thu vào mắt Hoa tỷ. Lúc sau Hoa tỷ để nghị chơi trò Vua, tựu là rút thăm, ai rút được thăm vua, thì có quyền kêu hai người trong những người chơi làm một chuyện, nếu không chấp nhận thì phải chịu phạt rượu. Đương nhiên rượu phạt không phải là rượu bình thường, là nhiều loại rượu trộn lại với nhau, có đỏ có trắng, uống hết tuyệt đối là mất hồn. Sau khi trò chơi bắt đầu, không khí bắt đầu nóng lên.
"Số 7 cùng số 8 tỏ tình một cách nồng nàng." "Số 1 cùng số 5 nhảy thoát y" Balabalabala... Đến khi Hoa tỷ là vua, Hoa tỷ nói: "Số 2 cùng số 6 hôn lưỡi."
Tiêu Nhược Thiên thấy số thăm của mình, đúng vậy, thật sự là bó tay rồi, là mình. Tiêu Nhược Thiên làm việc nghĩa không được chùn bước đứng lên, trong lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng là các loại nam nhân bỉ ổi hèn mọn. Kết quả, thấy Mộ Kiệt bên cạnh cũng đứng lên, Tiêu Nhược Thiên thấy biểu lộ ngơ ngác của Mộ Kiệt, rồi nghĩ đến một màn vừa rồi, mặt nhanh đỏ lên. Những người bên cạnh ồn ào, ai cũng muốn thấy cảnh hai mỹ nhân hôn lưỡi. Hoa tỷ nhìn hai người, nghĩ đến hai người kia sẽ có biểu tình gì. Tiêu Nhược Thiên thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, nàng nhìn Mộ Kiệt, cuối cùng cũng ngồi xuống. Lấy rượu trên bàn, ừng ực uống vào. Mọi người đều im lặng, không nghĩ tới Tiêu Nhược Thiên thà rằng uống rượu cũng không muốn tiếp nhận yêu cầu. Vốn cho rằng hai người này là một đôi, cũng buồn bực, trong nội tâm đều cảm thấy hai người kia nhất định là đang giận nhau. Bởi vì ai cũng nhìn ra, lúc Mộ Kiệt đứng lên, mắt Tiêu Nhược Thiên liền trở nên phấn khởi. Và rồi, Tiêu Nhược Thiên đương nhiên là say, không khỏi lo lắng, Mộ Kiệt thấy bộ dạng bất tỉnh nhân sự của Tiêu Nhược Thiên, trong nội tâm liền đổ mồ hôi lạnh. Hai người không đi xe, tuy chỉ có 10 phút đi đường, nhưng vẫn là rất khổ sở đây.
Hoa tỷ thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Mộ Kiệt, muốn lái xe đưa hai người về, Dạ Vi nói mình phải về nhà trước. Mộ Kiệt đỡ Tiêu Nhược Thiên say đến bất tỉnh nhân sự về, Tiêu Nhược Thiên nói còn muốn uống, còn nói muốn lấy lại nụ hôn kia. Hoa tỷ ở bên cười đến quên mình. Mộ Kiệt nói muốn mua thuốc đau đầu cho Tiêu Nhược Thiên, vì vậy kêu Hoa tỷ dừng xe ngay tại tiệm thuốc không xa khách sạn, rồi kêu Hoa tỷ về trước đi. Hoa tỷ nhìn bóng lưng Mộ Kiệt đang đỡ Tiêu Nhược Thiên, lắc đầu rời đi. Mộ Kiệt đỡ Tiêu Nhược Thiên, đi trên đường đêm, bỗng nhiên có một loại cảm giác rất phong phú.
Đúng lúc này, trước mặt hai người xuất hiện một bóng người.

Bình luận

Truyện đang đọc