YÊU CHỈ CẦN TA VÀ NGƯƠI - HIỂU BẠO

Diệp Nhiễm không nghĩ tới, tiếp nhận huấn luyện lại phải sang Mỹ, nàng cùng Mộ Kiệt ngồi ở trên máy bay, cái đầu nhỏ nhìn về phía cửa sổ, nhìn một hồi lại quay lại nhìn về người bên cạnh, Mộ Kiệt im lặng. Hai mắt Mộ Kiệt đo đỏ, có thể nói là ngủ không ngon, cái đầu nhỏ một mực cúi, Mộ Kiệt cho dù kiên cường thế nào, thì cũng chỉ là một đứa trẻ, phải trải qua nhiều chuyện như vậy, có lẽ là mệt đến chết rồi. Diệp Nhiễm lúc này tựa như một đại nhân, nàng nhẹ nhàng ôm Mộ Kiệt vào trong ngực, ôm nàng, rồi còn để cho đầu nàng dựa vào vai mình mà ngủ thiếp đi. Vốn tưởng rằng Mộ Kiệt sẽ từ chối, không nghĩ tới Mộ Kiệt giờ phút này giống như một con mèo con nằm ngoan trong lòng mình, lại làm nàng nội tâm thấy ấm áp một chút, cái ôm lại chặt hơn một chút. Khi cả hai đều dần chìm vào giấc ngủ, thì bỗng hai người bọn họ bị đánh thức, một đoàn người lái xe đến một biệt thự cực to, trên đường đi Diệp Nhiễm một mực nắm tay Mộ Kiệt, Diệp Nhiễm cho rằng mình lớn hơn Mộ Kiệt 3 tuổi, nên chiếu cố tốt Mộ Kiệt, dù có bất cứ chuyện gì mình cũng phải bảo hộ nàng. Hai người được đưa lên lầu hai, gian phòng liền nhau, đẩy cửa vào phòng, không có trang trí đáng yêu, không có giường đầy gấu bông, không có cảm giác ấm áp, chỉ có hai vách tường trắng đen, một cái giường lạnh như băng, một chút cũng không giống phòng của tiểu hài tử, hai người nhanh chóng thu thập hành lý, tắm rửa, rồi liền bị hai nam nhân đưa đến căn phòng dưới đất.
Nam nhân tóc vàng kia ngồi ở trước mặt bọn họ, trên mặt bàn là hai khẩu súng, nam nhân cầm lấy một khẩu súng, nhắm ngay giữa hai người, Diệp Nhiễm thấy họng súng màu đen kia, nhanh chóng đứng chắn trước người Mộ Kiệt, cho dù thân thể đã lạnh run, nhưng vẫn là bảo hộ phía trước cho Mộ Kiệt, trong tâm của Diệp Nhiễm luôn thầm nói, mình phải bảo hộ tốt cho Mộ Kiệt. Nam nhân thấy hành động của Diệp Nhiễm, khóe miệng hiện lên một tia cười, quay đầu nhìn về Mộ Kiệt đang đứng sau lưng Diệp Nhiễm, mặt liền cứng lại. Mộ Kiệt vẫn chuyên chú nhìn hắn, trong mắt không có một tia sợ hãi, chỉ có một sự trống rỗng lạ thường, ánh mắt kia, tựa hồ nhận thức được là hắn sẽ không nổ súng, nam nhân đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Nhiễm.
"Anh, anh anh muốn làm gì? Tôi sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại đến Mộ Kiệt." Âm thanh của Diệp Nhiễm mang theo một chút nức nở. Nam nhân đẩy Diệp Nhiễm ra, ngón tay để trên cò súng hướng đến mắt của Mộ Kiệt, ngữ khí lạnh lùng mang theo một tia cười nhạo nói:
"Tôi chán ghét ánh mắt của cô, hiện tại mạng của cô là trong tay tôi, ngón tay này của tôi chỉ cần dùng sức một ít, là mạng của cô liền sẽ mất, cho nên, đừng dùng ánh mắt như vậy mà nhìn tôi, hiểu không?"
Mộ Kiệt sau khi nghe xong những lời này, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt nam nhân kia, Diệp Nhiễm ở bên cạnh bị dọa đến phát khóc. Nam nhân bỏ súng xuống, quay đầu lại, khóe miệng lại lộ ra một tia cười khó thấy.
"Tốt lắm, chính là như vậy, các người nhớ kỹ, các người không phải đến học thêu hoa, cũng không phải đến học làm đại tiểu thư, các người là học cách để giết người. Bắt đầu từ ngày mai, hai người các cô bắt đầu được huấn luyện, tất cả các huấn luyện đều được thực hiện ở tầng hầm. Còn cô, cô không chỉ muốn học giết người, còn muốn học vẽ tranh, tôi đã mướn một giáo viên dạy vẽ tốt nhất, mỗi tối sẽ dạy cô vẽ." Nam nhân hướng Mộ Kiệt nói.
Buổi tối, hai người sau khi ăn cơm, liền trở về phòng chuẩn bị ngủ. Diệp Nhiễm lo lắng Mộ Kiệt, một mực muốn ngủ cũng một chỗ với Mộ Kiệt, Mộ Kiệt không lay chuyển được nàng, nên đồng ý, nhưng là chỉ một đêm này thôi. Hai người tắt đèn, nằm ở trên giường, cái giường lớn hoàn toàn có thể chứa được hai người. Hai người nằm đối lưng, gian phòng nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh. "Diệp Nhiễm, đi ngắm sao đi." Tiếng nói trầm thấp của Mộ Kiệt phá vỡ cái không gian yên tĩnh. Diệp Nhiễm xúc động quay lại nhìn Mộ Kiệt, đây là lần đầu tiên Mộ Kiệt chủ động bắt chuyện với mình, nàng hưng phấn kéo tay Mộ Kiệt, một cái gật đầu thật mạnh, chỉ sợ Mộ Kiệt đổi ý. Vốn là đêm đen như mực, nhưng được hai người mặc áo ngủ màu trắng như thiên sứ chiếu sáng! Hai người tay nắm tay, trèo lên trên nóc phòng, cùng nhau ngồi xuống, nhìn về những ánh sao sáng trên bầu trời. Vườn tiếng ve, đồ trắng, hai người, đây xác thực là một bức tranh vô cùng xinh đẹp, một cảnh đêm thật đẹp.
"Diệp Nhiễm, thực xin lỗi" Diệp Nhiễm kinh ngạc nhìn Mộ Kiệt, đối với nàng không xin lỗi cũng không sao, không đợi nàng mở miệng, Mộ Kiệt lại tiếp tục nói: "Tôi đã đem lại phiền phức cho chị rồi, nếu như không phải tại tôi, chị sẽ không bị đưa đến nới này, chị có lẽ giờ này vẫn ở cùng Lý thúc mà tận hưởng khoảng thời gian khoái hoạt, chị sẽ có thể kết bạn với những người bạn đồng lứa khác, lên tiểu học, lên trung học, hằng ngày đến trường, vui vui sướng sướng lớn lên, hiện tại bởi vì tôi, chị phải ở chỗ này học cách giết người, chị không hận tôi sao?" Diệp Nhiễm nghe mà mắt đỏ lên, nàng đem Mộ Kiệt ôm vào trong ngực, nước mắt rốt cuộc khống chế không nổi mà rơi xuống. "Đừng nói như thế, tôi sẽ một mực giúp đỡ Mộ Kiệt, tôi sẽ cùng Mộ Kiệt cả đời làm bạn tốt, tôi sẽ bảo hộ Mộ Kiệt cả đời, cũng là bởi vì huấn luyện rất đáng sợ, tôi mới là không để Mộ Kiệt một mình đi vào cái nơi này, tôi tiếp nhận huấn luyện!"
Hiện tại Diệp Nhiễm cũng sẽ không nghĩ đến, những cái hứa hẹn ngay lúc này, nhưng lại có một điều, nàng một chút cũng không muốn thực hiện. "Vậy thì tốt, chúng ta cả đời là bạn tốt!" Diệp Nhiễm phát hiện hôm nay Mộ Kiệt nói rất nhiều, so với những lời nói từ trước tới giờ còn nhiều hơn. Trong nội tâm cũng âm thầm quyết định, mặc kệ sau này huấn luyện nhiều gian khổ cách mấy, nàng nhất định phải vượt qua.
Tình yêu rất ngắn, nhưng đời thì rất dài. Giấc mơ là đẹp như thế, nhưng thực tế thì thực tàn khốc. Hai người ngày đầu tiên đã phải học cách bắn súng như thế nào, hai thân thể nhỏ bé hoàn toàn chưa trưởng thành, ở đâu ra có nhiều lực khí lớn như vậy, cánh tay gầy yếu, cầm súng giương lên đã là khó khăn rồi, huống chi là việc nổ súng, không thể nghi ngờ đây là vấn đề khó khăn đối với hai người, vì vậy hai tiểu gia hỏa phải dùng 2 tay cầm súng, bàn tay nhỏ bé phải dùng sức mới kéo được cò, cuối cùng có thể bắn viên đạn bay ra. Thế nhưng chỉ bắn không là đủ à? Còn phải bắn trúng mục tiêu, vì vậy, hai người phải tập ngắm thật chuẩn, cố gắng để cho tay mình không run. Diệp Nhiễm thì tốt hơn, dù sao cũng lớn hơn Mộ Kiệt, sức tự nhiên cũng nhiều hơn Mộ Kiệt, vì vậy sau ngày hôm nay, hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) của Mộ Kiệt vì cầm súng mà rách cả da, ngón tay cũng run đến không cầm được đũa, Diệp Nhiễm đau lòng muốn uy Mộ Kiệt ăn cơm, nhưng Mộ Kiệt lại không đồng ý, thà rằng bị đói cũng không ăn, hai người giằng co một hồi. Giáo viên dạy vẽ đã tới, Mộ Kiệt liền bị đưa lên phòng học vẽ tranh. Diệp Nhiễm cả ngày mệt mõi, đã sớm lên phòng mình ngủ, nàng không biết, Mộ Kiệt thừa dịp ngủ một mình xuống tầng hầm luyện súng, qua vài ngày, Mộ Kiệt đã có thể bắn trúng mục tiêu, Diệp Nhiễm kinh ngạc với sự tiến bộ của Mộ Kiệt, nhưng lại không biết, Mộ Kiệt mỗi ngày nhân lúc Diệp Nhiễm ngủ vụng trộm chạy đến tầng hầm luyện súng.
Tháng ngày không ngừng trôi qua. Những lớp học kế tiếp, càng ngày càng tàn khốc, cũng càng ngày càng khó hiểu, học xong cách bắn súng, lại phải học thêm cách sử dụng rất nhiều các loại súng khác nhau, hai người ngày nào cũng phải tiếp xúc với súng đạn. Trải qua một khoảng thời gian tập luyện, xác suất hai người bắn trúng ngày càng cao. Diệp Nhiễm nổ súng nhanh, tất nhiên cũng chỉ tạo ra được những vết thương nhẹ, đồng dạng với tính cách của nàng, tính nôn nóng. Mà Mộ Kiệt làm chuyện gì đều chậm rãi, nhưng lại một phát trúng tâm, súng ngắm là thích hợp với nàng. Đã quen thuộc với tất cả các loại súng, và dĩ nhiên sẽ có cái loại gọi là kiểm tra bắn rồi, có người dẫn tới một đoàn chó hoang, thỏ, yêu cầu hai người trong vòng 5 phút phải xử lý sạch sẽ, đây không nghi ngờ chính là vấn đề khó khăn, Diệp Nhiễm chọn một khẩu súng lục nhỏ, Mộ Kiệt chọn súng ngắm, khi thời gian vừa bắt đầu, Diệp Nhiễm liền nổ súng bắn chết một con thỏ, âm thanh của tiếng súng nổ lập tức làm kinh động tới những động vật, bắt đầu chạy tán loạn. Mộ Kiệt đứng trên nóc nhà, đem súng đặt trên mái hiên, chậm rãi nhắm trúng. Phịch một tiếng, một con chó ngã xuống, sau đó liền có tiếng súng xen lẫn với tiếng động vật kêu thảm không dứt bên tai, Diệp Nhiễm đứng giữa bãi cỏ, thấy động vật từng con từng con ngã xuống, hơn nữa, trên người mỗi con chỉ có duy nhất một vết đạn, một phát cướp mệnh, ngay giữa ấn đường. Tiếng súng cuối cùng vang lên, con thỏ cuối cùng cũng nằm trong vũng máu, thời gian cũng sắp hết, bãi cỏ xanh bây giờ nhuộm đầy máu đỏ, mùi máu tanh của động vật, kích thích khứu giác Diệp Nhiễm, nàng không khống chế được cảm giác trong dạ dày, liền chạy vào WC nôn, nôn để cả người có chút trống rỗng, nàng lúc sau vịn tường ngồi xuống, Mộ Kiệt đến xem Diệp Nhiễm, đưa cho nàng một chai nước cùng một ít khăn giấy. Ngẩn mặt nhìn Diệp Nhiễm, lúc gần rời đi liền nói một câu
"Nếu như cảm thấy tôi tàn nhẫn, thì hãy cách xa tôi một chút a."
Diệp Nhiễm không biết vì cái gì, nhìn theo bóng lưng của Mộ Kiệt mà đau lòng, mình không phải là cố ý muốn thương tổn nàng, mình chỉ là do thấy nhiều máu tươi quá nên nhất thời buồn nôn mà thôi, cũng không phải cảm thấy nàng tàn nhẫn, Diệp Nhiễm rất muốn chạy lên giải thích, nhưng không có dũng khí. Mộ Kiệt như trước mỗi lúc tối đều đi học vẽ tranh, Mộ Kiệt vẽ tranh đã có chút danh tiếng, lúc này đã đạt được giải nhất quốc tế văn hóa nghệ thuật, có thể nói, nàng đã là một họa sĩ nổi tiếng, tin tức tràn ngập mặt báo, nội dung đơn giản chính là một thần đồng trăm năm có một, nhưng những người kia chỉ thấy vẻ bề ngoài xinh đẹp của Mộ Kiệt, nhưng không biết nàng sau lưng là bao nhiêu cố gắng. Buổi tối Mộ Kiệt ở trong phòng vẽ vẽ tranh, nhưng là hôm nay dù thế nào nàng cũng không tĩnh tâm lại được. Nhớ tới vẻ mặt thống khổ của Diệp Nhiễm, mình rõ ràng là sợ, sợ người duy nhất nguyện ý ở cùng mình sẽ lại rời xa mình, sẽ bị chính mình dọa chạy mất, chính ngay cái tình huống này, Mộ Kiệt đặt bút vẽ tranh, sắc điệu lạnh lùng, những đường cong trừu tượng xoắn xuýt nhau, ý biểu hiện cho nội tâm đang rối bời của nàng, bức tranh này, chính là tác phẩm "Tú cầu" tiêu biểu của nàng. Tú cầu là vật dùng để nữ tử cổ đại dùng để chọn hôn phu, có nghĩa là để trời quyết định nhân duyên, vì vậy những đường cong kia là cố ý nhấn mạnh, nhiều sức, đại diện cho tính cách không chịu khuất phục. Sau khi tác phẩm này được trưng bày, Mộ Kiệt liền nhận được lời mời gia nhập hội nghệ thuật. Mỗi ngày sinh hoạt càng bề bộn, buổi tối chịu huấn luyện, ban ngày thì lại phải đi xử lý công việc, xử lý xong rồi phải về nhà vẽ tranh, một ngày cứ thế trôi qua, Diệp Nhiễm thấy Mộ Kiệt càng ngày càng gầy gò, cũng nhịn không được nữa, chạy đến trong phòng Mộ Kiệt, hướng Mộ Kiệt nói:
"Hãy để tôi làm người đại diện cho em a, tôi giúp em xử lý công việc ở hiệp hội, được chứ?" Nói xong đứng bên chờ câu trả lời của Mộ Kiệt, và cuối cùng nhận được một câu trả lời đơn giản "Ân". Cái này đối với Diệp Nhiễm mà nói là đủ rồi.
Mộ Kiệt bắt đầu đi vòng quanh thế giới tổ chức triển lãm tranh, Diệp Nhiễm cũng bề bộn theo, ngày đó trên xe, Mộ Kiệt nhận được một cú điện thoại, nhận xong liền lên máy bay đi mất, để lại Diệp Nhiễm một mình xử lý công việc cho buổi triển lãm tranh. Buổi triển lãm tranh diễn ra thành công, Diệp Nhiễm cũng không thấy Mộ Kiệt trở về, nàng không trở về biệt thự, đã một năm rồi không gặp Mộ Kiệt, nếu không phải được người nam nhân kia liên lạc, nàng thậm chí sẽ không biết điều gì đang xảy ra, sẽ không đến Mỹ, sẽ không cùng Mộ Kiệt huấn luyện cùng một chỗ. Nhưng Diệp Nhiễm như thế nào cũng không nghĩ đến, gặp lại Mộ Kiệt, lại là trong cái hoàn cảnh này. Trong bệnh viện, Mộ Kiệt trên đầu đầy băng gạc, trên người cũng đầy vết băng bó, hai chân bị thương nặng đến nỗi quấn đầy thạch cao, người gầy như cỡi hình, lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh. Diệp Nhiễm trải qua một thời gian dài nhớ nhung, tại thời khắc này sụp đổ, nàng lớn tiếng khóc, giống như muốn đem nước mắt cả đời mà trút hết, giờ khắc này Diệp Nhiễm minh bạch mình là hoàn toàn không muốn ly khai Mộ Kiệt nữ nhân này, Diệp Nhiễm minh bạch chính mình đối với Mộ Kiệt đã sinh ra một loại vượt quá tình bạn.

Bình luận

Truyện đang đọc