YÊU CHỈ CẦN TA VÀ NGƯƠI - HIỂU BẠO

Mộ Kiệt trở vào phòng, Tiêu Nhược Thiên quả nhiên vẫn chưa tỉnh. Nàng mặc quần áo tử tế, chuẩn bị xuống lầu mua bữa sáng. Với tư cách là một người luôn phải đối diện với nguy hiểm, nếu như cả có người theo dõi mình mà không phát hiện ra được, vậy thì có lẽ mất mạng lúc nào mất mạng cũng không biết. Mộ Kiệt vừa ra khỏi cửa, liền phát hiện có người theo dõi mình.
Mộ Kiệt trong lòng cười nhạo, Mộ Thiên a Mộ Thiên, ông sao lại phái những tên lính mới như thế này để theo dõi tôi? Có phải là ông quá coi thường tôi? Mộ Kiệt quay người đi vào trong một ngõ hẻm, tên nam nhân bám theo sau Mộ Kiệt cũng theo vào. Nhưng là khi tên nam nhân vừa vào hẻm, thì đừng nói là người, đến bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Nam nhân kia cuống quýt lấy điện thoại di động ra, vừa bấm số, còn chưa kịp nói chuyện thì bị một cái cổ tay đánh vào liền hô mê bất tỉnh. Mộ Kiện lạnh mặt giữ lấy cái điện thoại trong tay người kia, trên điện thoại hiển thị một dãy số. Mộ Kiệt đem điện thoại đặt ở bên tai, một lát sau, đã được nhấc máy. Truyền đến là một âm thanh khàn khàn và trầm.
Đối với cái âm thanh này, Mộ Kiệt là quen thuộc đến chín phần. Không nghĩ tới, sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cùng người kia nói chuyện, lại là do cái hoàn cảnh như thế này.
"Này, là ai? Nhanh nói! Ta không có dư thời gian cùng người lãng phí." Người bên kia hiển nhiên là không có tính nhẫn nại, không ngừng mà thúc giục.
Mộ Kiệt mỉm cười, môi khẽ mở, "Mộ thúc thúc, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, giọng của ông vẫn làm cho người ta. . . . chán ghét!"
Tiếng nói vừa vang lên, bên kia ngoại trừ tiếng hít thở, thì hoàn toàn không còn âm thanh nào của hắn. Mộ Kiệt có thể cảm thấy được ngươi bên kia trong nháy mắt đã ngây người, thậm chí có thể tưởng tượng được biểu hiện của Mộ Thiên khó coi đến cỡ nào.
"Ha ha ha." Không lâu, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tràn tiếng cười. Tiếng cười này, làm cho Mộ Kiệt thật khó chịu.
"Đứa cháu yêu của ta, lâu như vậy không gặp, thúc thúc ta thật sự là rất nhớ cháu ah, như thế nào đã trở lại lâu như vậy mà không gọi điện đến?"
Tay Mộ Kiệt gắt gao siết chặt chiếc điện thoại, hận không thể đem điện thoại bóp nát.
"Nhớ tôi? Thúc thúc là muốn tôi chết a?" Mộ Kiệt không cách nào có thể dễ dàng tha thứ, Mộ Thiên như thế nào có thể dùng ngữ khí giống hệt thân nhân nói chuyện với mình. Một kẻ đã hãm hại cha mẹ mình ? Muốn Mộ Kiệt như thế nào để có thể bình tĩnh hòa khí nói chuyện với hắn?
"Tiểu Kiệt a, cháu sao lại nói thúc thúc như vậy? Ta đây là đang một mực tìm cháu, từ khi cha mẹ cháu chết, ta là cỡ nào lo lắng cho cháu a? Ta sợ cháu ở bên ngoài bị người khác khi dễ, sợ người khác nói cháu là hài tử không có cha mẹ, dù sao chuyện này đối với thanh danh của Mộ gia là cũng không tốt."
"Ah? Vậy sao? Tôi là con hoang? Tôi thấy thúc thúc cũng không khá hơn chút nào a? Một người hại chết huynh đệ của mình, lại đuổi giết con gái của hắn, người như thế tốt hơn ở chỗ nào?"
"Tiểu Kiệt, sao lại nói những lời như vậy? Ta lúc nào đuổi giết cháu? Ta đều là phái những người kia đến bảo vệ cháu." Mộ Kiệt nghe những lời nói của Mộ Thiên mà cười lạnh, nàng sớm biết Mộ Thiên sẽ không thừa nhận mọi chuyện là do hắn làm.
"Được rồi, thúc thúc, tôi cũng không muốn nhiều lời, một ngày nào đó, tôi sẽ để cho ông minh bạch, năm đó ông đã làm những chuyện tốt gì."
Mộ Kiệt mặt lạnh cúp điện thoại, sau đó hung hăng ném điện thoại xuống đất, xoay người ra khỏi ngõ hẻm. Bởi vì cuộc điện thoại đã làm lãng phí không ít thời gian, Mộ Kiệt vội vàng mua bửa sáng về nhà, Tiêu Nhược Thiên đã tỉnh. Mộ Kiệt vừa vào nhà, Tiêu Nhược Thiên liền ôm lấy Mộ Kiệt.
"Thừa dịp em chưa thức, lại chạy ra ngoài làm loạn à?" Tiêu Nhược Thiên cắn cắn lỗ tai Mộ Kiệt hỏi.
Mộ Kiệt hết sức bất mãn Tiêu Nhược Thiên vừa tỉnh lại muốn động dục kia, sợ lại bị làm phiền liền đẩy nàng ra. Đem bữa sáng vừa mua về đặt trên bàn rồi quay lưng tiến vào toilet. Tiêu Nhược Thiên cười nhìn xem bữa sáng được người mình yêu mua về, nội tâm dần được một cổ ôn hòa vây quanh. Có người quan tâm cảm giác thật tốt, mặc kệ Mộ Kiệt vẫn còn trong toilet, liền ngồi lên ghế bắt đầu vui vẻ ăn.
Ăn xong bữa sáng, đã hơn 7 giờ, Tiêu Nhược Thiên ra vẻ ưu nhã lau miệng, đi ra chỗ kệ giày trước cửa chờ Mộ Kiệt. Mộ Kiệt nghi hoặc nhìn Tiêu Nhược Thiên, rồi lại nhìn đồng hồ. Người này như thế nào còn không đi? Là chờ mình sao? Mộ Kiệt sững sờ nhìn Tiêu Nhược Thiên, nhưng là vẫn không nói lời nào.
Tiêu Nhược Thiên nhìn Mộ Kiệt, trong nội tâm lại có chút nho nhỏ chờ mong. Nhớ rõ cảnh trong phim, trước khi người chồng đi làm, người vợ đều tặng cho một nụ hôn buổi sáng để chúc may mắn. Tuy cảnh phim rất sến rện như vậy, nhưng trong mắt Tiêu Nhược Thiên lại là rất lãng mạn. Hai người hiện tại lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, không biết khi ra khỏi cánh cửa này, là sẽ có chuyện gì đang chờ đợi mình. Có lẽ nụ hôn này, sẽ trở thành nụ hôn cuối cùng.
Tuy ý nghĩ này có chút tiêu cực, nhưng là Tiêu Nhược Thiên yêu thích cái loại quan tâm này, nàng chỉ lưu lại vì tiếc nuối mà thôi. Hiển nhiên, cái ý nghĩ này của Tiêu Nhược Thiên thật là vừa ngây thơ vừa buồn cười, lại tràn đầy sắc thái lãng mạn của tiểu nữ nhân. Nhưng là. . . Mộ Kiệt một nửa kia, thật là không lưu chút mặt mũi.
Tiêu Nhược Thiên lại một lần nữa nhìn xem đồng hồ, liền thấy đã sắp 7 giờ rưỡi, hai người nhìn nhau đã 10 phút, nhưng là cái đồ ngốc kia vẫn chưa có động tĩnh gì. Tiêu Nhược Thiên nhìn bộ dạng sững sờ của Mộ Kiệt, chỉ cảm thấy quạ đen trên đầu mình không ngừng phỉ nhổ. Chẳng lẽ người này không biết chuyện gì đang xảy ra sao? Chẳng lẽ nàng không phát hiện mình đang đợi nàng sao?
Ngay lúc Tiêu Nhược Thiên sắp bộc phát, Mộ Kiệt rốt cục cũng phản ứng: "Em? Như thế nào còn chưa đi?"
Tiêu Nhược Thiên có một loại xúc động muốn băm vằm Mộ Kiệt, hoặc là dùng tất thối bóng bàn hay các loại như chăn màn bịt miệng của nàng lại, thật sự không được, tìm người hạ độc, hạ độc cho chết cái tên ngu ngốc miệng thúi này.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhược Thiên tan biến, thay đổi thành khuôn mặt lạnh như băng, cùng bộ dáng thường ngày của Mộ Kiệt không sai biệt lắm. Vì ở trong nhà, Mộ Kiệt chỉ mang dép lê, mà Tiêu Nhược Thiên lại đang đi trên đôi giày cao gót 10cm, vì vậy Tiêu Nhược Thiên đương nhiên đã tạo thành cái dáng từ trên cao nhìn xuống. Tiêu Nhược Thiên dùng ngón tay thon dài chỉ vào Mộ Kiệt, dùng ngữ khí như mệnh lệnh lên tiếng: "Chị lại đây."
Mộ Kiệt mặt mũi tràn đầy hắc tuyến nhìn hành động khiêu khích của Tiêu Nhược Thiên, bất đắc dĩ đi tới. Vốn vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng đã phạm tội rồi, Mộ Kiệt còn không biết tốt xấu hỏi một câu. "Em muốn làm gì vậy? Như thế nào mà vẫn chưa đi?" Tiêu Nhược Thiên thật là muốn đem cái đầu quái thai này bổ ra làm đôi, xem trong đó cấu tạo gì, chẳng lẽ nàng một chút cũng không hiểu thế nào là lãng mạn sao?
"Hôn em." Tiêu Nhược Thiên nói xong, hai mắt nhắm nghiền. Mộ Kiệt nhìn hai mắt đã nhắm chặt của Tiêu Nhược Thiên, lông mi dài phủ quanh mi mắt, bờ môi vì son mà bóng mà càng thêm hấp dẫn. Có thể là vì câu nói vừa rồi có quá rõ ràng nên làm cho mặt của Tiêu Nhược Thiên có chút ửng hồng.
Mộ Kiệt cười cười, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đang giao hòa cùng môi của mình kia. Giờ này khắc này, một nụ hôn phớt không cách nào thỏa mãn dục của hai người. Tiêu Nhược Thiên đầu tiên hé miệng vươn cái lưỡi nghịch ngợm. Mộ Kiệt chốc sau cũng đáp lại, nụ hôn càng ngày càng cháy bỏng.
Hai người hấp thu lấy mật ngọt của đối phương, không ngừng phát ra âm thanh. Tại căn phòng yên tĩnh, lộ ra bầu không khí mập mờ. Tay Tiêu Nhược Thiên kéo khóa quần jean của Mộ Kiệt xuống, chậm rãi duỗi vào. Như nào sở liệu, cái hoa viên nơi được che dấu giữa hai chân kia, đã trở nên dị thường ẩm ướt. "Mộ Kiệt, em muốn chị." Tiêu Nhược Thiên rõ ràng đã động tình, âm thanh khàn khàn phát ra làm cho chính nàng cũng kinh ngạc.
Tay Tiêu Nhược Thiên cách một lớp vải mỏng, vuốt ve nơi ấm áp của Mộ Kiệt. Mọi phòng bị của Mộ Kiệt nhanh chóng liền sụp đổ.
"A...Tiêu. . . Tiêu Nhược Thiên. . . dừng lại. . . "
Mộ Kiệt cố nén luồng sóng tập kích, dứt khoác cự tuyệt Tiêu Nhược Thiên. Vốn tưởng rằng Tiêu Nhược Thiên sẽ không khinh địch mà bỏ qua như vậy, nhưng lại cảm thấy dưới hạ thân mát lạnh.
Vừa mới bị kích tình đốt nóng, trong nháy mắt liền biết mất không còn. Mộ Kiệt dần dần khôi phục lại khí lực, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên liếm liếm ngón tay, tựa nhưng đang hưởng thụ mỹ vị. Động tác này, lại để cho Mộ Kiệt cảm thấy có chút khó chịu nổi, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Ở chung lâu như vậy, Mộ Kiệt sớm đã biết rõ, Tiêu Nhược Thiên chuyện gì cũng dám làm. Mình càng thẹn thùng, nàng lại càng được nước lấn tới.
Có câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Mộ Kiệt tự hiểu là cùng Tiêu Nhược Thiên ở chung lâu rồi, cũng không khó gì mà không tiếp thụ được. Tiêu Nhược Thiên hôn lên trán Mộ Kiệt, động tác ôn nhu như thường ngày.
"Honey, chờ em trở lại."
Mộ Kiệt nhìn vào ánh mắt của Tiêu Nhược Thiên, khẽ gật đầu. "Ân, tôi chờ em trở lại, em. . . phải cẩn thận."
Tiêu Nhược Thiên không lưu luyến nhiều, quay người đi ra khỏi nhà. Nàng cảm thấy, chỉ cần ở trong phòng ngây ngốc thêm một giây, khối thành lũy nàng xây dựng sẽ tan rã thành nước. Nàng sợ mình sẽ cứ như vậy chôn trong ngực Mộ Kiệt, cái gì cũng không muốn làm tiếp. Tiêu Nhược Thiên cười, vỗ vỗ mặt của mình. Tiêu Nhược Thiên, ngươi nhất định phải bảo hộ nàng, không thể để cho nàng lại bị thương.
Tiêu Nhược Thiên đi rồi, Mộ Kiệt cũng theo ra cửa. Mặc một áo sơ mi dài trắng, quần jean màu lam nhạt, tóc đen dài rủ phía sau lưng, trên lưng đeo một cái balo. Từ đằng nhìn, cực kỳ giống như một sinh viên thanh thuần, nhưng ai biết, cái người giống sinh viên này, người nàng đi gặp, chính là tổ chức sát thủ lợi hại nhất thế giới —— "Giản". Mộ Kiệt ra cửa, ngồi vào chiếc Buick màu đen, tiếng máy xe chói tai vang lên, khởi động xe chạy ra khỏi hầm. Xe dần dần chạy ra khỏi thành phố, tiến nhập vùng ngoại thành. Mộ Kiệt trên đường đi vẫn nhìn ngoài cửa sổ, tốc độ xe dần dần giảm, đến cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự.
Mộ Kiệt đẩy cửa vào, hoàn toàn không giống như tư thái của một khách nhân nên có. Vừa vào cửa,
Mộ Kiệt liền thấy được một ông lão ngồi trước ghế sopha, hắn mặc cái áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc hoa râm hơn nửa đầu. Cái mắt kính gọng vòng gác trên sống mũi, bên cạnh là một cái cây trượng khắc đầu rồng. Dù vẫn là một khuôn mặt tươi cười nhìn Mộ Kiệt, nhưng là vẫn làm cho Mộ Kiệt cảm thấy được một cỗ khí lực uy hiếp người.
Mộ Kiệt không cần chờ lời cửa ông lão, trực tiếp ngồi xuống salon đối diện. Nhấp một ngụm trà vẫn còn ấm, ông lão kia không vì Mộ Kiệt thất lễ mà tức giận, trái lại còn phát ra tiếng cười cởi mở. Theo tiếng cười của lão, từ trong phòng đi ra năm người. Năm người này dĩ nhiên là Mộ Kiệt cực kỳ quen thuộc, năm người này chính là năm đại sát thủ có thực lực nhất của "Giản". Cũng từng có xung đột với Mộ Kiệt, cũng từng có hợp tác.
Mộ Kiệt chỉ liếc nhìn các nàng, liền nhanh chóng quay đầu lại cùng đối mặt với ông lão kia. Mộ Kiệt biết rõ, người trước mắt này, nhất định không tầm thường. Thậm chí có thể nói, là một người mình không mong gặp nhất. Ông lão nhìn năm người đi ra, vui vẻ càng đậm. năm người sau khi đi ra, liền đứng sau lưng lão, không nói một lời. Từ điểm đó, Mộ Kiệt càng thêm xác định được thân phận của ông lão này.

Bình luận

Truyện đang đọc