YÊU CHỈ CẦN TA VÀ NGƯƠI - HIỂU BẠO

Dạ Vi che ô, nhìn người đang ngồi ở phía xa. Người kia đang ngồi co ro lại một chỗ, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng, theo dáng người, chắc hẳn là nữ nhân. Dạ Vi cũng hiểu mình vì sao, không tự chủ được hướng người kia đi đến. Có lẽ do mình cảm thấy đồng cảm a, thấy thân ảnh người kia cô đơn trong mưa, nên muốn đi tới giúp nàng. Đến gần mới phát hiện, người này tuy rất chật vật, nhưng là cách ăn mặc không tầm thường. Có thể gặp chuyện khó gì a?
"Ách. . . Cô khỏe chứ, cô có muốn giúp gì không?"
Mộ Kiệt im im lặng lặng ngồi ở chỗ kia, chỉ muốn cho những hạt mưa giội thấu cơ thể của nàng, mới có thể giảm bớt được cái loại đau đến thấu xương này. Thấy có người đi tới, nhưng Mộ Kiệt cũng không muốn ngẩng đầu, giờ đây, nàng không muốn bất cứ kẻ nào tới quấy rầy mình. Một âm thanh của nữ nhân vang lên, đang cùng mình nói chuyện sao? Có lẽ vậy.
"Này! Cô khỏe không? Cần tôi giúp gì không?"
Dạ Vi nhìn thân thể kia đang run nhẹ, bây giờ là tháng 4, mưa lại lớn như vậy, nữ nhân này chỉ mặc mỏng như thế, quần áo vì ướt mà dính sát vào người, càng lộ ra thân thể gầy mảnh.
Mộ Kiệt hiện tại thật sự rất muốn chạy trốn, chạy trốn đến một nơi không người. Sau đó một mình tại đó tự sanh tự diệt, không cho bất cứ kẻ nào tìm được mình. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cái người nào đang quấy rầy mình. Là nàng. . .? Thế giới này thật nhỏ a, chẳng lẽ mình muốn nghỉ ngơi một lúc cũng không được sao? Không một chút bố thí nào cho mình sao? Dạ Vi thấy khuôn mặt Mộ Kiệt, cũng khẽ giật mình. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ là Mộ Kiệt, tại trong ấn tượng của nàng, Mộ Kiệt giống như một tên đầu gỗ, không có độ ấm, không lộ bất cứ vẻ gì, đối với bất cứ chuyện gì cũng không để ý, tựa hồ không giống như một người còn sống. Lúc vui vẻ sẽ không cười to, lúc khổ sở cũng không khóc.
Nhưng là cái khuôn mặt tái nhợt này, cái gương mặt quen thuộc này, thì không phải Mộ Kiệt chứ là ai? Sao nàng lại ở nơi này? Như thế nào lại ngồi dưới trận mưa to? Hơn nữa, ánh mắt kia là đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi trong ánh mắt của nàng, phát hiện. . . một tia bi thương? Dạ Vi không thể tin nhìn Mộ Kiệt, nàng sao lại ở chỗ này? nàng không phải đã bị "Giản" mang đi rồi sao? Chẳng lẽ nàng trốn? Một câu thốt ra: "Cô sao lại ở đây? Cô không phải bị "Giản" mang đi rồi sao?" Nói xong Dạ Vi liền hối hận, những lời này không thể nghi ngờ là đã tiết lộ thân phận của mình. Mộ Kiệt không để ý đến Dạ Vi, đứng dậy rời đi, chỉ để lại cho Dạ Vi một cái bóng lưng. "Này! Cô đứng lại! Tôi đang hỏi cô đó! Cô. . ." Dạ Vi còn chưa kịp nói hết, liền cảm thấy con mặt tràn ngập sát khí của Mộ Kiệt đang xoay lại nhìn mình, làm tất cả những lời muốn nói như kẹt lại trong cổ.
Mộ Kiệt quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, nàng không dám chắc rằng nếu nữ nhân này tiếp tục nói nữa, mình sẽ có hay không giết nàng. Cuối cùng cưỡng chế được sự phẫn nộ, nàng không thể. . . không thể tùy tiện giết người, bởi vì như thế sẽ không xứng với Tiêu Nhược Thiên. . . không thể. . . không thể giết người. . . Dạ Vi nhìn theo thân ảnh cô đơn của Mộ Kiệt, bỗng nhiên nàng thở dài. Cái ánh mắt vừa rồi kia, rõ ràng là đã động sát ý, nếu như cùng nàng đánh, mình căn bản không có phần thắng. Nhưng là Mộ Kiệt tại sao lại ở chổ này? Chỗ này hình như là. . . nơi ở của Tiêu Nhược Thiên? Nghĩ tới đây, Dạ Vi như nghĩ ra được gì đó rồi cười cười. "Này! Cô có phải đang tìm Tiêu Nhược Thiên không?" Thấy người đang đi xa dần, nghe được cái tên, toàn thân kẽ run một phát, sau đó ngừng lại.
Dạ Vi chậm rãi hướng Mộ Kiệt đi qua, lúc đi đến gần Mộ Kiệt nói: "Nàng hiện tại đang ở nhà cha mẹ nàng. . ." Nói xong liền rời đi. Nhìn thấy ánh mắt Mộ Kiệt rõ ràng sáng lên, Dạ Vi nở nụ cười, xem ra mọi chuyện càng ngày càng thú vị. Nếu để cho tiểu tình nhân làm cảnh sát biết rõ thân phận của ngươi thì sẽ ra sao? Có thể hay không rất thú vị đây? Mộ Kiệt đã biết Tiêu Nhược Thiên ở đâu, nhưng lại mất đi dũng khí đi gặp Tiêu Nhược Thiên. Cứ như vậy đi gặp nàng? Nếu như nàng hỏi tại sao mình lại bị đuổi giết thì làm sao đây? Nếu như nàng hỏi tại sao mình mất tích thì sao? Nếu như nàng hỏi những người kia tại sao lại cứu mình thì sao? Những vấn đề này, làm cho đầu Mộ Kiệt muốn nổ tung, Mộ Kiệt ôm lấy đầu ngồi xộp trên mặt đất. Nếu như tất cả mọi chuyện sớm muộn gì cũng bị nàng biết rõ, vậy thà rằng tự chính miệng mình nói cho nàng biết.
Lúc Mộ Kiệt đến được nhà cha mẹ của Tiêu Nhược Thiên, thì lúc đó cũng khoảng hơn 5 giờ sáng, trời còn chưa sáng rõ. Trên đường đi, Mộ Kiệt suy nghĩ nên nói rõ thân phận của mình với Tiêu Nhược Thiên như thế nào, chuyện xưa của mình, cùng với mối thù của mình. Nếu như Tiêu Nhược Thiên không thể tiếp nhận chính mình, như vậy hai chữ Mộ Kiệt này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của nàng, Mộ Kiệt chính là tính toán như vậy. Nhìn bầu trời u ám, cứ như vậy đứng dưới lầu, ngước nhìn tìm khung của sổ thuộc về căn nhà của Tiêu Nhược Thiên.
Tiêu Nhược Thiên nằm trên ghế sa lon nhàm chán xem tin tức, nàng từ lúc về nhà tới giờ, là chưa bao giờ ra khỏi nhà. Đêm qua lúc soi gương, thậm chí cmả giác mình trắng hơn được một chút, bất quá so với màu da của Mộ Kiệt, thì mình vẫn là kém rất nhiều. Nghĩ đến Mộ Kiệt, trong nội tâm Tiêu Nhược Thiên ẩn ẩn cảm thấy bất an, nàng nhiều lần suy nghĩ rất nhiều lần về Mộ Kiệt sự tình, tựa hồ Mộ Kiệt cho tới bây giờ chưa bao giờ nói qua chuyện của nàng với mình. Tiêu Nhược Thiên thở dài, Tiêu ba ba sáng sớm đã lên máy bay để bay đến nơi khác để dạy học và học tập chuyên ngành thể dục, Tiêu mẹ thì càng là người bận rộn. Trong phòng chỉ còn mỗi Tiêu Nhược Thiên rãnh rỗi. Đêm qua thật sự là không có khẩu vị, chỉ ăn được 1, 2 ngụm cơm, thế nên, bụng đã bắt đầu biểu tình. Tiêu Nhược Thiên cực kỳ không tình nguyện từ cái ghế salon vừa mềm vừa lớn kia đi xuống kiếm ăn, vừa mở tủ lạnh.
Trời ạ! Đến một hộp sữa hết hạn cũng không có! Nếu như đây là nhà người khác, Tiêu Nhược Thiên biết không có cái gì ăn được, thì sẽ hung hăng đạp cái tủ lạnh một cái, bất quá đây là nhà mình, coi như xong. Mặc quần áo xong, chuẩn bị hóa thân thành một nữ nhân thanh tú đi ra ngoài. Không sai. . . Tự mình đi kiếm cơm ăn, mặc quần áo tử tế, trang điểm, cầm túi xách, Tiêu đại cảnh sát của chúng ta mỗi khi đi ra ngoài chắn chắn sẽ chuẩn bị kỹ đến như vậy, sẽ biến thành một con người khác. Cố chấp, kiên định với tín ngưỡng, tại một khắc liền lập tức tan vỡ. Một người đã nhung nhớ bao nhiêu lần, một người luôn nằm sâu trong lòng, cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt. Là mộng sao? Vươn hai tay cứng ngắt ra, chặt chẽ ôm người kia vào ngực mình. Cảm thấy được nhiệt độ cơ thể, giống như là cái ấm áp của ánh nắng. Những cái bất an trong lòng, trong nháy mắt đều biến mất hết thảy.
Tiêu Nhược Thiên như thế nào cũng không nghĩ tới, gặp lại Mộ Kiệt, lại là cái tình cảnh như thế này. Vừa xuống nhà, liền thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt mình. Tóc dài rối tung bên mặt, quần áo bị mưa làm ướt vẫn chưa khô. Trên khuôn mặt tái nhợt ấy là một nụ cười, trên chân vì không có mang giày, sớm đã bị chảy máu. Cơ thể gầy yếu đứng trong gió, giống như tùy thời sẽ bị gió thổi đi. Bờ môi người kia hé mở: "Tôi nhớ em. . . cho nên tôi đã đến, cũng may, em đã xuống lầu." Tiêu Nhược Thiên làm rớt giỏ xách xuống đất, nàng tiến lại ôm Mộ Kiệt, đem nàng ấy chặt chẽ ôm vào ngực mình. "Em cũng rất nhớ chị.." Mộ Kiệt ôm ngược lại Tiêu Nhược Thiên, hai người cứ như vậy đứng một chỗ ôm nhau, không để ý đến ánh mắt của người khác, hiện tại đây chỉ là thế giới của hai nàng.
Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu nhìn Mộ Kiệt, đối lại mình chỉ là hai mắt đã nhắm chặt của Mộ Kiệt, Mộ Kiệt đã ngủ trong ngực Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên đau lòng hôn lên trán Mộ Kiệt. Lại thêm một cảnh khiến người xem nghẹn họng nhìn trân trối, nàng nâng chân Mộ Kiệt lên, đem Mộ Kiệt ôm ngang lại, chậm rãi đi lên lầu. Người xem dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tiêu Nhược Thiên, một nữ nhân có thể đem một nữ nhân cao hơn mình ôm ngang lên? Quả nhiên, bây giờ đúng là thời đại của cường đại nữ nhân, lại để cho một đống chúng tiểu nhân nhìn lại người mình, bọn hắn không muốn có một ngày bạn gái của mình lại ôm ngang mình lên, nên tất cả bộ dạng xun xoe chạy đến phòng tập thể thao. Ôm một người cao hơn mình 4cm, lại đi lên tận 8 tầng lầu, nhưng Tiêu Nhược Thiên không chút nào cảm thấy mệt mỏi. Nàng không rõ là thân thể của mình tốt hơn, hay là, nữ nhân trong ngực này quá nhẹ, nhẹ đến Tiêu Nhược Thiên cơ hồ không cảm thấy được sự hiện hữu của nàng.
Về đến nhà, cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người Mộ Kiệt. Bỗng trông thấy, trên bụng có một vết sẹo lớn dài, ngoài ra còn có ba vết sẹo da giải phẩu. Tiêu Nhược Thiên nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo dài kia, là nhiều vết thương? Mới có thể tạo thành một vết sẹo dài như vậy? Giúp Mộ Kiệt đổi quần áo xong, Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy máu tươi đã chảy ướt đẫm chân, nước mắt rốt cuộc đã tràn mi. Lấy hòm thuốc, băng bó kỹ lưỡng đôi chân trắng nõn kia, Tiêu Nhược Thiên còn nhớ rõ, mình đã từng nhân lúc Mộ Kiệt ngủ, lén nhìn qua đôi chân hoàn mỹ này. Thu thập xong đồ đạc, Tiêu Nhược Thiên cũng tiến đến trong chăn, ôm Mộ Kiệt, chợt phát hiện, người trong ngực mình nóng đến dọa người, vừa sờ trán Mộ Kiệt, quả nhiên là sốt rồi. Tiêu Nhược Thiên rót chén nước ấm, nhẹ nhàng đánh thức Mộ Kiệt.
"Mộ Kiệt, dậy nào, uống thuốc rồi ngủ tiếp." Mộ Kiệt mơ mơ màng màng mở mắt, thấy khuôn mặt Tiêu Nhược Thiên phóng đại trước mặt mình, Mộ Kiệt đưa tay chạm lên khuôn mặt này, cong cong lông mi, cái mũi kiêu căng, đôi môi mềm mại ôn hòa, thật muốn. . . hôn. . . hôn vào. . .
Mộ Kiệt dùng tay ôm lấy cổ Tiêu Nhược Thiên, nhường Tiêu Nhược Thiên áp trên người mình. Tiêu Nhược Thiên bị sự nhiệt tình đột nhiên xuất hiện của Mộ Kiệt khiến cho không kịp trở tay, ly nước đang cầm trên tay rơi xuống thảm. Đây là lần đầu tiên Mộ Kiệt chủ động thân mật với mình, Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm đã vụng trộm bồn chồn, trên mặt cũng đã có chút ửng đỏ. Nàng dốc sức liều mạng kéo cái lý trí đã nháy mắt bay đi mất kia lại, "Mộ Kiệt, chị phát sốt rồi, chúng mình hôm nào lại. . . được không? Uống thuốc trước được không?" Tiêu Nhược Thiên ghé vào trên người Mộ Kiệt, cảm thấy được xương quai xanh gầy mảnh của Mộ Kiệt dán vào ngực mình, Tiêu Nhược Thiên chống thân, bởi vì nàng sợ thể trọng nặng 100 của mình (chắc tính theo pound), sẽ đem người dưới thân áp hư mất. Mộ Kiệt cảm giác được hơi thở ấm ám của Tiêu Nhược Thiên trên mặt mình, không đợi Tiêu Nhược Thiên bắt đầu. Một cái xoay người, đem Tiêu Nhược Thiên áp dưới thân thể, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi màu hồng phấn của người kia, không đợi Tiêu Nhược Thiên kịp phản ứng, cái lưỡi tinh xảo của Mộ Kiệt đã len vào trong miệng.
Tiêu Nhược Thiên cảm thấy được đầu lưỡi ấm áp của Mộ Kiệt, tùy ý trong miệng mình cuồng loạn làm quấy. Trong miệng truyền đến cảm giác tê dại, một hương vị ngọt ngào thơm mát, trơn ướt xúc cảm, ôn nhu dây dưa. Hết thảy hết thảy làm Tiêu Nhược Thiên không tự chủ được hưng phấn lên. Đã bao lâu? Bao lâu rồi không có lại loại cảm giác này? Đã vô số lần nhớ đến cái hương vị, cái xúc cảm này. Lưỡi của hai người giống như hai tiểu hài tử đang chơi đùa, trại trong thảo nguyên mà chơi đuổi bắt. Thẳng đến khi hai người hết dưỡng khí, mới đình chỉ cái nụ hôn dài này. Tiêu Nhược Thiên mơ màn mở mắt, thấy trong ánh mắt của Mộ Kiệt tràn đầy hỏa, đây gọi là hỏa dục.
Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu, lại một lần nữa hôn Mộ Kiệt. Hai người thay nhau xé rách quần áo của đối phương, quần áo trên người cứ lần lượt bị xé toạt ra, vứt xuống đất một cách vô tình, trong nháy mắt, thân thể hai người hầu như đã bại lộ trong không khí. Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên đang lõa thể dưới thân mình, xương quai xanh tinh xảo kia, còn có cái cổ nhỏ dài trơn mềm, đôi vai mượt mà, hai ngực đầy đặn. Hai hạt đậu trước ngực đã sớm vương cao đứng vững, mang đến một loại hấp dẫn trí mạng. Mộ Kiệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhược Thiên, một đôi mắt, tràn đầy thâm tình nhìn mình, tràn đầy ý yêu.
Hôm nay. . . Hãy để cho em trở thành nữ nhân của chị. . .

Bình luận

Truyện đang đọc