YÊU ĐI KẺO MUỘN


Ý thức của tôi mơ hồ, không cảm thấy ngữ khí của Phó Chi Hành có gì kì lạ, tôi liếc nhìn thời gian rồi đóng di động lại.
Bỗng nhiên nhớ ra một thứ, tôi vội nói: “Trong phòng bếp có cháo…”
“Anh biết rồi.” Phó Chi Hành xoa xoa tóc tôi: “Em ngủ đi.”
Lần này tôi ngủ rất sâu.

Buổi sáng tỉnh lại phát hiện giường bên cạnh vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể, tôi ngồi ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại, nhớ ra hình như tối qua Phó Chi Hành đã trở về.
Tôi rời giường bước ra phòng khách thì thấy hắn đang mặc áo ngủ đứng trong phòng bếp pha cà phê.
“Dậy rồi à?” Nghe thấy tiếng động Phó Chi Hành quay đầu lại, mỉm cười.
“Ừm.” Tôi vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ngáp một cái nói: “Sao anh dậy sớm vậy.”
“Sáng nay anh phải đến công ty.” Hắn thở dài bất đắc dĩ: “Thời gian này có thể anh sẽ khá bận rộn.”
“Ừm.”
Tôi lười biếng lê dép đi qua, Phó Chi Hành tự nhiên khoác vai tôi, hỏi: “Sáng nay muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được, em không đói lắm.” Tôi nói: “Anh không ăn sáng à?”
Phó Chi Hành rất thích ngủ nướng nên không có thói quen ăn sáng, thậm chí nếu bắt buộc phải dậy sớm thì hắn cũng chỉ uống qua loa một ly cà phê.
“Em cứ ăn đi.” Hắn biện minh: “Anh ăn hay không cũng không sao, nhưng không thể mặc kệ em được.”
Đột nhiên hắn lại ân cần một cách khó hiểu như vậy khiến trực giác của tôi lại bắt đầu khởi động, nhưng nghĩ lại tôi cảm thấy gần đây chắc hắn không có thời gian gây rắc rối.
“Được rồi em đi rửa mặt đi.” Phó Chi Hành đẩy tôi vào phòng tắm: “Ăn sáng xong anh đưa em đến công ty.”
Vừa nãy còn nói hôm nay bề bộn nhiều việc, bây giờ lại có thời gian rảnh đưa mình đến công ty… Tôi lắc đầu, không thể hiểu nổi hắn.
Bên ngoài trời âm u, trên đường đi có mưa nhẹ, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống.
Phó Chi Hành lái xe, tôi ngồi ở ghế phó lái cầm di động xem tin tức, đang xem thì trên màn hình hiện ra tin nhắn của Con Thỏ:
[Trời mưa, nhớ mang ô theo đấy.]

[Hôm nay tôi quên mang ô, trên đường đến trường mắc mưa, lạnh quá.]
Sau đó là icon con thỏ đang run rẩy.
Tôi nhấp vào hộp thoại trả lời: [Cẩn thận coi chừng bị cảm.]
Con Thỏ nhanh chóng phản hồi tin nhắn: [Yên tâm, tôi rất ít khi sinh bệnh.]
Mưa thu rất lạnh, Phó Chi Hành đỗ xe dưới công ty.

Mở cửa xe ra, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng không khí ẩm ướt và giá rét khiến tôi bất giác rùng mình.
“Cục cưng đợi một chút.” Phó Chi Hành cũng bước xuống xe, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc bằng nhung từ băng ghế sau, quấn thật kỹ quanh cổ tôi rồi nói: “Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Khăn quàng cổ rất mềm mại và ấm áp, thoang thoảng mùi nước hoa Phó Chi Hành vẫn thường dùng.

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: “Cám ơn.”
Phó Chi Hoành mỉm cười nói: “Với anh mà còn cám ơn cái gì, đi thôi.”
“Vậy em vào đây.”
Tôi cầm ô bước vào cửa công ty, không để ý đến một bóng người đứng đằng sau tấm cửa thủy tinh.
“Anh Thời.” Bên tai truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, tôi đang đóng ô thì dừng lại, quay đầu nhìn thấy Thẩm Nam Tự đang đứng cách đó không xa.
Hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo len màu xam, toàn thân bỗng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Tôi sửng sốt một giây, bỗng nhiên nhớ ra vừa rồi Phó Chi Hành cũng đứng bên ngoài, không biết Thẩm Nam Tự có nhìn thấy hắn không.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, bên ngoài công ty cây cối xanh mướt một vùng, thảo nào khi nãy không nhìn thấy cậu ta.
“Làm sao cậu…” Tôi khó hiểu mở miệng.
“Anh quên rồi sao.” Thẩm Nam Tự mỉm cười: “Hôm qua tôi đã nói hôm nay sẽ đến để đưa thiệp mời cơ mà.”

Giọng nói cậu ta rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng không có gì khác thường, không có vẻ gì là vừa nhìn thấy Phó Chi Hành.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng không biết bản thân đang lo lắng điều gì.
“Tôi… Có phải là tôi đến không đúng lúc không?” Dường như phát hiện ra tôi đang ngẩn người, Thẩm Nam Tự xấu hổ nói: “Tôi quên phải chào hỏi anh trước, thật xin lỗi.”
“A, không có.” Tôi hồi phục tinh thần lại, hỏi: “Cậu muốn vào ngồi một chút không?”
Ánh mặt Thẩm Nam Tự rất hồn nhiên, nhìn vào mắt cậu ta, tôi lại thầm nghĩ có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cậu ta nhìn tôi, nở một nụ cười nhạt: “Vâng, được chứ.”
So với văn phòng thì văn phòng của tôi giống một phòng khách kết hợp với thư phòng hơn.

Thẩm Nam Tự bước vào, ngồi trên sofa, lấy thiếp mời trong túi xách ra đưa tôi, nói: “Đây, của anh.”
Vừa dứt lời thì trợ lý gõ cửa, cầm hai văn kiện cần tôi ký tên, nhìn thấy Thẩm Nam Tự ngồi trên sofa thì sửng sốt một chút, muốn nói gì đó lại thôi.
“Có việc gì sao?” Tôi đưa văn kiện đã ký xong cho cậu ta.
Trợ lý thu hồi ánh mắt, do dự một lát rồi nói: “Không có gì, ba giờ chiều nay có một cuộc họp, tôi sẽ nhắc nhở ngài.”
“Được.”
Sau khi trợ lý rời khỏi, tôi mở thiệp mời ra, bên trên là chữ ký bằng bút máy của Thẩm Nam Tự.
“Chữ ký rất đẹp.” Tôi nói.
“Cám ơn.” Thẩm Nam Tự vẫn dè dặt.
Nhìn cậu ta tôi thuận miệng hỏi một câu: “Cậu có biết vẽ không?” Thư pháp và hội họa đều có cùng nguồn gốc, người viết thư pháp tốt thì hẳn nhiên vẽ tranh cũng không thể kém.
“Không có.” Thẩm Nam Tự ngượng ngùng cười: “Tôi chưa từng học vẽ.”
“Thật có lỗi, chỉ là bệnh nghề nghiệp thôi.” Tôi cũng cười nói: “Cậu muốn uống chút gì không?”
“Tôi sao cũng được.” Cậu ta nói.

Tôi đi đến quầy bar rót hai ly nước ép trái cây, quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Nam Tự đang chăm chú nhìn bức tranh treo trên tường.
—Đó là bức tranh Phó Chi Hành vẽ thời trung học.
“Cậu thích bức tranh này?” Tôi hỏi.
Thẩm Nam Tự thu hồi ánh mắt, trả lời: “Vẽ rất đẹp.”
Tôi tinh ý nhận ra lời nói của cậu ta vẫn chưa kết thúc, quả nhiên cậu ta nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng nhìn chung thì tôi cảm thấy họa sĩ vẽ bức tranh này còn khá trẻ.”
Tôi cảm thấy hứng thú, nhướn mày hỏi: “Ồ?”
“Tuy là vẽ khung cảnh ban đêm tĩnh lặng, nhưng không biết vì sao khi nhìn vào bức tranh lại có cảm giác bình tĩnh đến lạ thường, giống như có một loại xúc động nào đó ẩn giấu bên trong, nên tôi đoán người họa sĩ này còn khá trẻ, hoặc là người có tính cách khá trầm ổn.” Thẩm Nam Tự nói: “Nhưng đây chỉ là trực giác của tôi mà thôi, nếu đoán sai thì anh cũng đừng quan tâm.”
Tôi nghiêm túc nghe xong, gật đầu nói: “Người họa sĩ này quả thật khá trẻ, cậu đoán rất đúng.”
Hiếm khi Thẩm Nam Tự lộ ra nụ cười trẻ con, như đột nhiên có được sự ngây ngô mà lẽ ra nên có ở tuổi của cậu ta: “Vậy để tôi đoán tiếp xem, anh và người họa sĩ đó có quen biết nhau?”
“Tại sao cậu lại nói như vậy?” Tôi bình thản hỏi.
“Bởi vì trên bức tranh không có ký tên.” Thẩm Nam Tự nhìn tôi nói: “Các phòng khác của anh có rất nhiều tranh vẽ, nhưng anh lại treo một bức tranh của một họa sĩ trẻ tuổi không có chữ ký tại văn phòng của mình.”
“Vậy… Tại sao cậu lại không nghĩ tôi chính là họa sĩ của bức tranh này?” Tôi tiếp tục hỏi.
Thẩm Nam Tự dựa vào sofa, cẩn thận nhìn tôi một hồi lâu, lắc đầu nói: “Không giống.”
Tôi không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi.
“Không thể nói rõ được, có lẽ vì trên người anh không có loại khí chất nổi bật đó.” Cậu ta nói.
Lời này giống như đang nói về tôi, nhưng lại vô tình hạ thấp Phó Chi Hành.

Tôi không định nói cho Thẩm Nam Tự biết người họa sĩ kia là ai nên lảng sang chuyện khác: “Quả thật bức tranh này do một người bạn của tôi vẽ, còn cậu, hôm nay có buổi luyện tập à?”
“Đúng vậy, chiều nay có một buổi luyện tập nên mới đến quấy rầy anh sớm như vậy.” Thẩm Nam Tự nói.
Tôi cúi đầu nhìn tấm thiếp mời kia, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngày kỷ niệm thành lập trường… Tôi có thể mời bạn đến dự không?”
Gần như là phản xạ có điều kiện, Thẩm Nam Tự nhíu mày hỏi: “Anh muốn dẫn bạn bè đến sao?”
Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của cậu ta, tôi bỏ dở câu nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa quyết định, chỉ sợ đến lúc đó tôi bị lạc đường thôi.”
“Anh yên tâm.” Vẻ mặt của Thẩm Nam Tự trầm tĩnh lại: “Có tôi ở đây anh sẽ không bị lạc đường đâu.”
Cậu ta đối xử lạnh nhạt với Phó Chi Hành nhưng lại đối xử rất hiền lành với tôi, đột nhiên trong lòng tôi sinh ra một cảm giác áy náy khó tả, vì bản thân mà che giấu mối quan hệ giữa mình và Phó Chi Hành.
Nhưng cảm giác tội lỗi ấy rất nhanh đã tan thành mây khói, người qua lại với Phó Chi Hành nhiều như vậy, tôi cũng không cần để ý nhiều.

Thẩm Nam Tự đưa thiếp mời xong thì muốn rời đi.

Tôi cảm thấy hơi ngại vì đã khiến cậu ta phải đặc biệt đến đây đưa cho mình, vừa khéo tôi nhớ ra gần đây bản thân có nhận được vài tấm vé vào cửa, tôi hỏi cậu ta: “Cậu có thích nghe hòa nhạc không?”
Một tấm vé ban nhạc lưu động diễn xuất.
Một số đối tác và bạn bè hàng năm đều gửi cho tôi một số lượng lớn vé xem hòa nhạc và triển lãm tranh, gần đây tôi cảm thấy hứng thú với dàn nhạc giao hưởng Vienna.
“Thích, nhưng rất ít khi có cơ hội xem.” Thẩm Nam Tự nói.
“Chờ tôi một chút.”
Tôi kéo ngăn bàn ra tìm vé xem buổi hòa nhạc.

Đúng là có hai tấm vé, vị trí ở ngay chính giữa hội trường, không đi thì đúng là rất đáng tiếc.
“Buổi hòa nhạc tổ chức vào tuần tới, cậu có thể rủ bạn bè đi nghe cùng.” Tôi đưa vé cho Thẩm Nam Tự: “Coi như là cảm ơn cậu đã mời tôi đến dự lễ kỷ niệm thành lập trường.”
Thẩm Nam Tự hơi chần chừ, nhìn tấm vé rồi lại nhìn tôi, hỏi: “Anh không đi à?”
“Tôi không có thời gian, hơn nữa tôi cũng không đặc biệt am hiểu về âm nhạc.” Tôi thẳng thắn nói.
“Được rồi…” Cậu ta nghĩ nghĩ, cầm lấy tấm vé: “Cám ơn anh.”
Trước khi đi Thẩm Nam Tự đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn tôi, trầm mặc một lát hỏi: “Nếu đến lúc đó anh có thời gian, tôi có thể mời anh đi cùng không?”
Bắt gặp ánh mắt của cậu ta, rốt cuộc tôi không thể nói ra lời từ chối: “Được, nếu tôi có thời gian.”
Cậu ta rời đi, tôi mới nhớ ra vẫn còn vài việc chưa giải quyết nên ra ngoài tìm cấp dưới sắp xếp công việc.

Lúc trở về đi ngang qua quầy trà thì đụng phải trợ lý, cậu ta nhìn về phía văn phòng, hỏi: “Vị bạn học kia của anh đi rồi sao?”
Nhớ lại vừa rồi cậu ta nhìn Thẩm Nam Tự bằng ánh mắt rất kỳ quái, tôi hỏi: “Cậu biết cậu ta à?”
“Không biết…” Vẻ mặt trợ lý do dự: “Chỉ là gặp qua vài lần.”
Nhìn bộ dáng ấp a ấp úng như có điều muốn nói nhưng lại không dám của hắn, tôi hỏi: “Sao vậy?”
Trợ lý thở dài nói: “Nhà của tôi ở trên đường Văn Phong, có gặp qua cậu ta vài lần.”
Đường Văn Phong…? Tôi nhớ viện thiết kế Phó Chi Hành đang làm việc cũng ở đó..


Bình luận

Truyện đang đọc