YÊU ĐI KẺO MUỘN


Hình như một bản giấy chứng nhận kết hôn không mang lại sự thay đổi nào trong cuộc sống của tôi.

Trừ Phó Chi Hành thỉnh thoảng đổi cách xưng hô ra thì mọi thứ khác đều giống như lúc trước.
Hắn nói muốn chuyển đến biệt thự ở Ngô Đồng, ngày hôm sau đăng ký kết hôn đã bắt đầu liên hệ với nhà thiết kế quen biết, thậm chí còn tìm được một đội để làm thiết kế nội thất hoàng gia của quốc gia nào đó.

Khung cảnh này khiến tôi nghi rằng thứ hắn trang trí không phải là biệt thự mà là một lâu đài.
Đối với những điều đó tôi cũng không dám đề xuất ra bất kỳ ý kiến nào.

Bởi vì chỉ cần tôi nói nhiều hơn một chữ không thì hắn sẽ bất bình mà chất vấn tôi có phải là vì tôi không coi trọng hôn nhân của chúng tôi hay không.
Tôi nào dám không coi trọng.
Mỗi lần tôi biểu lộ ra suy nghĩ “Muốn làm gì thì làm”, “Miễn cưỡng”, “Không quan trọng” các thứ, chưa đầy một giờ thì hắn nhất định sẽ gọi cho cha mẹ tôi, bảo bọn họ khuyên tôi giúp hắn.
Tôi không biết từ lúc nào hắn thích mách lẻo như thế, cho nên tôi đành theo ý muốn của hắn.
Ngày tháng cứ dần trôi qua, chớp mắt đã đến lúc lạnh nhất trong một năm.

Tôi có rất nhiều năm chưa trải qua mùa đông trong nước, không biết có phải là ảo giác hay không mà luôn cảm thấy lạnh hơn nhiều. 
Cùng lúc đó, Thẩm Nam Tự bắt đầu bước vào kỳ thi rồi
Cuối kỳ của khoa pháp luật dường như rất cực khổ, mỗi lần cậu ta đến tìm tôi đều sẽ ôm khư khư cái máy tính và quyển sách dày cộm.

Văn phòng của tôi biến thành một nửa phòng tự học của cậu ta, có lúc vì ôn tập quên cả thời gian, ăn tối cùng nhau xong, thỉnh thoảng cậu ta sẽ về nhà cùng tôi.
Điều này đối với Phó Chi Hành đã quen và ngầm chấp nhận rồi, Thẩm Nam Tự thì một lòng một dạ ôn tập cho kỳ thi cũng không có dư suy nghĩ quá nhiều để gây hấn với hắn.

Hai người ở chung không thể nói là hòa hợp, ít nhất có thể coi là yên tĩnh.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy Thẩm Nam Tự theo thói quen mà thân mật với tôi, Phó Chi Hành vẫn sẽ nổi điên lên.


Ví dụ như lúc ôn tập quá mệt, Thẩm Nam Tự sẽ ôm lấy eo tôi, nghỉ ngơi trong vòng tay tôi, bị Phó Chi Hành thấy thì sẽ khó chịu mà hỏi cậu ta có phải còn chưa thôi sữa không.
“Đúng vậy.” Thẩm Nam Tự phản ứng một cách lười nhác, nhẹ nhàng nói: “Tôi mới hai mươi tuổi, còn anh.”
Chủ đề về tuổi tác luôn khiến cho Phó Chi Hành nghẹn họng.

Nếu như không phải tôi ở đó, nhất định hắn sẽ nhịn không được mà ra tay.
Thi xong kỳ thi khó nhất vừa đúng lúc trước lễ giáng sinh một ngày.

Trước đó tôi đã hứa với Thẩm Nam Tự sẽ giúp cậu ta chúc mừng.

Nghĩ kỹ lại thì đây hình như là đêm Giáng sinh đầu tiên tôi không có Phó Chi Hành ở cạnh.

e b o o k t r u y e n.

v n
Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết rơi, âm u trầm lắng cũng ấm áp hơn ngày thường một chút.

Kỳ thi kết thúc lúc sáu giờ chiều, năm giờ năm mươi tôi đã đến trường đại học A, thiếu chút nữa đã không tìm được chỗ đậu xe.

Cuối cùng không dễ gì mới đậu xe được ở một vị trí cách trường học không xa, hy vọng Thẩm Nam Tự có thể nhìn thấy tôi.
Dường như tồn tại một loại thần giao cách cảm nào đó, Thẩm Nam Tự nhìn về phía xe tôi đang đậu.

Lúc nhìn cậu ta bỗng móc điện thoại ra gọi cho tôi, tôi mới nhớ ra hôm nay tôi lái chiếc xe mà cậu ta chưa từng thấy bao giờ.

Tôi nghe máy, nói: “Phía trước bên tay phải cậu, chiếc xe màu trắng đó, nhìn thấy chưa?”
Thẩm Nam Tự nhìn qua, rất nhanh đã xác định được vị trí của tôi.

Trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Cậu ta bỏ điện thoại xuống rồi nhanh chân bước đến, cúi người xuống gõ vào cửa kính.

Tôi hạ cửa sổ xuống, nghe thấy cậu ta nói: “Để em lái xe đi.”
Tôi nhướng mày có hơi nghi ngờ, không tin tưởng cho lắm.
Thẩm Nam Tự hừ một tiếng nói: “Em có bằng lái.”
Cậu ta đã nói như vậy rồi, đương nhiên tôi cũng không từ chối nữa.
Tôi mở cửa xe ra rồi đi xuống, bị cậu ta kéo vào lòng cho một một cái ôm ấm áp.

Sau đó lại hôn lên đỉnh đầu tôi hỏi: “Bài thi hôm nay em đều biết trả lời, có phần thưởng gì không?”
Học sinh xung quanh đi tới đi lui, tôi có hơi ngại, cố ý hỏi ngược lại: “Cái này không phải đối với người hạng nhất nên làm sao?”
Thẩm Nam Tự vân vê mặt tôi: “Keo kiệt quá đi, anh trai.”
Có lẽ là vì thi xong nên tâm trạng thư thả, trong giọng của cậu ta có mang theo ý cười, đôi mắt cũng cong cong.

Dùng trán đụng vào trán tôi một cách thân mật, cậu ta nói: “Nhưng mà em muốn có phần thưởng.”
Tôi vẫn rất dễ mềm lòng vì sự yếu mềm của cậu ta, nghĩ rồi hỏi: “Cậu muốn cái gì?”
“Ừm…” Thẩm Nam Tự do dự rất lâu, hỏi: “Để dành cho lần sau được không?”
Tôi cười bất lực: “Được.”
Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, trên đường rời khỏi trường học, chuông vàng và vòng giáng sinh ở khắp nơi bên vệ đường.


Sau khi trời tối thì đèn được bật sáng lên, không khí lễ hội càng trở nên đặc sắc.
Thẩm Nam Tự dừng xe ở một phố đi bộ nhộn nhịp trong trung tâm thành phố, nói đến hơi ngại vì hình như về nước lâu như vậy rồi à tôi chưa từng đến chỗ này.
“Ở đây có rất nhiều thứ rất vui đó.” Trước khi xuống xe, cậu ta giúp tôi choàng khăn nói: “Lúc trước liên hoan, ban nhạc từng đến một lần.”
Hai người chúng tôi như một đôi tình nhân vậy, tay nắm tay ung dung nhàn nhã đi dạo.

Cả một con đường của phố đi bộ đầy ắp các cửa hàng và bán rong, vào chưa bao lâu đã nhìn thấy mấy các máy gắp thú rất được ưa thích.
Tôi bị một con thỏ lông xù trong một cái máy thu hút.

Nhưng chỉ nhìn mấy lần, Thẩm Nam Tự lại để ý đến ánh mắt của tôi.
“Anh muốn con thỏ đó à?” Cậu ta nắm tay tôi đi qua.
Đa phần chơi máy gắp thú đều là nữ, tôi nhìn xung quanh phát hiện chỉ có bản thân và Thẩm Nam Tự là một đôi nam nam.
Chỉ nhìn thấy sắc mặt thản nhiên của Thẩm Nam Tự, mua mười xu trò chơi của bà chủ, quay đầu lại vẫy tay với tôi: “Anh trai, anh đến xem xem thích con nào.”
Tôi đi qua tựa vào tủ kính, bên trong có con thỏ lông xù có lớn có nhỏ đầy màu sắc khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt.

Tôi chọn rất lâu mới chỉ một con trong đó nói: “Con này.”
Con được tôi chọn và con thỏ của Thẩm Nam Tự có màu lông y hệt nhau, nhưng to hơn một chút.
Thẩm Nam Tự đếm đồng xu trong tay, cười hỏi tôi: “Anh đoán xem trong mười lần em có thể gắp được nó không?”
Dáng vẻ cậu ta khi thế như vậy khiến cho tôi không chút nghi ngờ rằng cậu ta là một cao thủ gắp thú ẩn mình, gật đầu nói: “Nhất định có thể.”
Sau đó.
Thẩm Nam Tự gắp chín lần cũng không gắp được.
Lần nào cũng chỉ thiếu một chút.

Hoặc là gắp ngay lỗ tai rồi trượt xuống, hoặc là gắp nó lên không trung rồi lại rớt xuống, tóm lại là kết thúc trong thất bại.
Vốn dĩ tôi cũng không muốn con thỏ đó nhiều như vậy nhưng nhìn thấy con thỏ đó ra đi hết lần này đến lần khác, đột nhiên tôi bị kích động bởi một khát khao chiến thắng.
Thẩm Nam Tự cúi đầu nhìn đồng xu cuối cùng trong tay, suy nghĩ rất lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: “Hình như em không được.


Hay là… Anh đến thử đi?”
Cậu ta nói quá vô tư, dường như người tràn đầy lòng tin hai mươi phút trước không phải là cậu ta vậy.

Tôi không thể không sững người một lát, vừa bất lực vừa nhận lấy đồng xu trong tay cậu ta: “Mua thêm mười xu đi.”
Thẩm Nam Tự lắc đầu: “Không cần vội.”
Tôi học dáng vẻ của cậu ta nhét đồng xu vào trong, nắm chặt lấy cần điều khiển, nhìn chằm chằm cây gắp bên trong mà không chớp mắt.

Thẩm Nam Tự đứng kế bên máy chỉ dẫn cho tôi, nhắc tôi điều chỉnh vị trí trước sau và trái phải.
Cuối cùng tôi nghe cậu ta nói: “Được, chính là chỗ này.”
Cùng lúc đó, tôi không hề do dự mà ấn nút xuống.
Cây gắp màu vàng bên trong hạ xuống, không nghiêng lệch mà gắp trúng đầu con thỏ, sau đó dừng lại một lát rồi rung lắc mà nhấc lên không trung.
Tim tôi thắt lại theo từng động tác của nó, thở mạnh cũng không dám sợ rằng hơi thở sẽ làm động tác của nó bị quấy nhiễu.

Thậm chí một lúc nào đó tôi còn hối hận vì đã chọn con lớn như vậy, trông có vẻ nặng, không biết cái cây gắp lỏng lẻo nãy có thể gắp được hay không…
Trong mấy giây ngắn ngủi bởi vì sự căng thẳng của tôi bị kéo dài vô hạn, đến cả Thẩm Nam Tự kế bên cũng không dám lên tiếng.
Mãi cho đến khi cây gắp bên trong ổn định dừng lại ở chỗ lối ra, sau đó từ từ thả ra, theo sau đó là một tiếng bịch vang lên trong máy, con thỏ bị nó gắp được rơi thẳng xuống.
“Oa!” Thẩm Nam Tự phản ứng trước, ôm lấy tôi xoay một vòng lớn, dùng sức hôn lên trán của tôi: “Anh giỏi quá đi!”
Tôi vẫn còn ngơ ngác, bị thả xuống cũng không dám tin bản thân chỉ một lần đã thành công rồi.

Thẩm Nam Tự lấy con thỏ ra rồi nhét vào lòng tôi, giống như đang biểu dương một đứa trẻ mà khen ngợi tôi: “Anh quả thực là thiên tài gắp thú!”
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt lấp lánh của cậu ta, không tự chủ mà lộ ra nụ cười, trong ánh mắt của người xung quanh ngượng ngùng nói: “Chỉ là hơi may mắn thôi…”
“Bạn học à, đây là món quà nhỏ tặng cho cậu.” Bà chủ đi qua, cười niềm nở rồi lấy ra một cặp móc khóa hình con thỏ cho tôi: “Mỗi một vị khách thành công trong một lần được thưởng thêm một phần quà may mắn.”
Tôi nhận lấy móc khóa, tuy rằng chỉ là một đồ chơi nhỏ nhưng vẫn rất bất ngờ.
“Cảm ơn bà.” Tôi nói với bà chủ. 
Bà chủ nhìn tôi rời lại nhìn Thẩm Nam Tự, lô ra một nụ cười của người từng trải: “Phải luôn ở bên nhau đó.”


Bình luận

Truyện đang đọc