YÊU ĐI KẺO MUỘN


“Thích em…”
Tôi nhìn Phó Chi Hành, nhớ lại nhiều điều từ rất lâu về trước.
Tôi không biết tâm trạng hiện tại của bản thân là gì, dường như vừa cảm thấy ngạc nhiên, vừa cảm thấy tất cả đều có điểm bắt đầu. 
Giữa tôi và Phó Chi Hành vẫn luôn có gì đó không ổn.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chính là câu “thích” này.

Thế nhưng…
Tôi đứng dậy, nói: “Em biết rồi.”
“Tiểu Lộ.” Phó Chi Hành kéo lấy tay tôi. 
Tôi cúi xuống nhìn Phó Chi Hành, sau một cái chạm nhẹ, trong lòng chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Nhìn nhau thật lâu, tôi nhẹ nhàng nói: “Lúc em mười bảy tuổi, cũng có một vài khoảnh khắc nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng hiện tại em hai mươi bảy tuổi, cái gì cũng không thiếu, đối với em mà nói, tình yêu thậm chí còn như thêu hoa trên gấm, cũng chẳng coi là gì.” 
“Như vậy điều này là thứ có cũng được mà không có cũng không sao, anh hy vọng em thể hiện sự quan tâm đến thế nào?” 
“Có hay không cũng không sao…” Phó Chi Hành lẩm bẩm lặp đi lặp lại mấy chữ này, lắc lắc đầu và hỏi: “Vậy anh thì sao? Cả anh em cũng không quan tâm sao?” 
“Em quan tâm anh, vì anh là vị hôn phu của em.” Tôi chậm rãi rút tay ra rồi nói: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ là người ở bên cạnh em cả đời, còn về tình yêu, hiện tại em không cần, cũng không muốn yêu.”
Nếu như Phó Chi Hành nói với tôi những lời này sớm hơn một chút, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về khả năng chấp nhận hắn, có điều khoảng thời gian này tôi đã nghe Thẩm Nam Tự nói “thích” quá nhiều lần, nên đã không còn quá xa lạ với từ này nữa rồi. 
“Tiểu Lộ.” Phó Chi Hành đột nhiên dùng lực kéo tôi ngã xuống ghế sô pha, lật người đè lên tôi: “Nhưng lần này anh thật sự nghiêm túc.” 
Ngay cả đang như vậy, hắn cũng không quên luôn đặt tay dưới gáy tôi để bảo vệ đầu của tôi.


Tôi ngã xuống ghế sô pha mềm mại, sững sờ một lúc, ánh mắt tôi chậm rãi nhìn về phía hắn: “Cái gì?”
“Muốn ở bên cạnh em.” 
“Chúng ta đã ở cạnh nhau rồi.” 
“Cái này không giống.” Xem ra hắn có chút mất kiên nhẫn, tài ăn nói thường ngày không biết đã biến đâu mất.
Nhìn nhau một lúc, tôi như hiểu ra điều gì đó lập tức hỏi: “Anh muốn cùng em… Trên giường?”
Nên là như vậy mới đúng, ngoại trừ bước này, những việc khác chúng tôi đều đã làm qua. 
Thấy hắn hơi sững sờ, tôi cụp mắt xuống và nói: “Thật ra không phải không thể… Lúc đầu em cho rằng, em sẽ khó chấp nhận cùng anh làm việc này, nhưng mà hiện tại, em nghĩ chúng ta có thể thử.” 
Còn về lý do tại sao, Phó Chi Hành có lẽ cũng hiểu được. 
“Có điều hôm nay em không được khỏe, nếu anh muốn làm thì để hôm khác nhé.” Tôi nói.
Không khí im lặng đến khó hiểu, qua một lúc lâu, tôi nghe thấy giọng nói khô khốc của Phó Chi Hành: “Em cảm thấy… Anh chỉ vì chuyện này sao?” 
Tôi ngẩng đầu lên, thấy hắn có vẻ đang rất khó chịu, ánh mắt nặng trĩu nhìn tôi, nụ cười gượng gạo từ từ hiện lên trên khóe môi: “Tiểu Lộ, hiện giờ anh hy vọng biết bao là em chỉ đang trừng phạt anh, chứ không phải thực sự không hiểu.” 
“Em…” Tôi không biết nên nói gì.
“Không sao.” Phó Chi Hành chậm rãi đứng lên trên sô pha, nhẹ giọng nói: “Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, em không cần tình yêu cũng không có vấn đề gì, em cần anh là đủ rồi.” 
Tôi cần Phó Chi Hành sao… Có lẽ là cần.

Trên thế giới này, không ai là một hòn đảo cô độc.


Tôi cần một mối quan hệ ổn định, cần sự bầu bạn dựa trên sự tôn trọng và yêu thương, cũng chính là nói, tôi cần Phó Chi Hành. 
Mặc dù ngủ nướng vào ban ngày, buổi tối tôi vẫn đi ngủ khá sớm.

Không biết có phải là ảo giác hay không, đêm nay Phó Chi Hành ôm tôi thật chặt, cứ như thể sợ tôi sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy. 
Nửa đêm, tôi cảm thấy ngột ngạt, lúc tỉnh lại tôi muốn đẩy hắn xuống giường để đi uống nước.

Vừa mới cử động, hắn đã mở mắt, hoảng loạn ôm lấy tôi và hỏi: “Em đi đâu.” 
“…” Tôi vốn đang nửa mê nửa tỉnh, hắn bối rối như vậy làm tôi giật mình tỉnh hẳn, bất lực nói: “Uống nước.” 
Có lẽ Phó Chi Hành cũng nhận ra phản ứng của mình hơi thái quá, hắn buông tay một cách không tự nhiên, lẩm bẩm nói: “Anh đi lấy giúp em.” 
Tóc tai hắn rối bù, dưới mắt hiện lên hai vết xanh mờ mờ, tôi chợt nhớ ra tối hôm qua hắn còn say rượu, có lẽ đến giờ vẫn chưa tỉnh táo lại.  
Những từ như chán nản và bất lực như thế này đáng ra không nên xuất hiện trên người Phó Chi Hành nhưng khi tôi nhìn vào bóng lưng của hắn lúc này, cũng chỉ có thể nghĩ đến hai từ đó. 
Khi tỉnh táo lại, Phó Chi Hành bưng một cốc nước mật ong ấm đến, đặt cạnh môi tôi rồi bảo tôi tôi uống từ từ.

Tôi nắm lấy tay hắn, nhấp hai ngụm rồi nói không cần nữa.

Hắn vẫn như thường lệ, rất tự nhiên uống nốt phần nước tôi để lại rồi đặt ly nước xuống, nằm lên giường và ôm tôi: “Được rồi, ngủ thôi.”
Có lẽ bởi vì hắn nói thích nên những cảnh diễn ra hàng ngày này lại khiến tôi cảm động không thể giải thích được.


Tôi bắt đầu nhận ra những tỉ mỉ chu đáo mà hắn dành cho tôi không chỉ là thứ tình cảm do cùng nhau lớn lên, bởi vì nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi không làm được như thế. 
“Chi Hành.” Tôi nói.
“Ừm.” Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán tôi: “Sao vậy cục cưng?”
Tôi lắc lắc đầu: “Không sao.”
Ban đêm trời có mưa, một cơn mưa mùa thu mát mẻ.

Khi tôi ra ngoài vào sáng hôm sau, không khí đã ngập tràn sự mát mẻ của mùa thu.
Đáng lẽ hôm nay tôi vẫn tiếp tục nghỉ phép nhưng ở nhà cũng không có việc gì nên đã nhờ Phó Chi Hành đưa đến công ty.

Trên đường hắn trầm tĩnh hơn bình thường, tôi cũng không chủ động nói chuyện, hai người dọc đường không nói lời nào, cho đến khi xe dừng trước cửa công ty hắn mới nói: “Buổi tối anh đến đón em.” 
“Ừm.” Tôi gật đầu định xuống xe, chợt nhận thấy một bóng hình quen thuộc không xa phía trước, đứng đó lặng lẽ nhìn về phía tôi và Phó Chi Hành như thể đang đợi tôi. 
Phó Chi Hành cũng nhìn thấy điều đó, chân mày hắn vô thức nhíu lại nhưng không nói gì.
“Tiểu Lộ.” Phó Chi Hành chộp lấy tôi đang chuẩn bị mở cửa xe. 
Tôi quay đầu lại: “Sao vậy?” 
Vừa dứt lời, Phó Chi Hành đã vươn người qua ghế ngồi, giữ lấy gáy tôi rồi hôn.

Tôi không hề có chuẩn bị trước, theo phản xạ nắm lấy cánh tay hắn, miệng khẽ hừ một tiếng. 
Nụ hôn của Phó Chi Hành rất bá đạo giống như đánh dấu lãnh thổ vậy, không bỏ qua từng tấc nào trong miệng.

Môi tôi bị hắn mút chặt, đầu lưỡi bị quấn lấy.


Nước trái cây tôi vừa uống trên đường vẫn để lại dư vị.

Mùi anh đào ngập tràn trong khoang miệng, đến nụ hôn cũng phảng phất hương vị ngọt ngào. 
Sau khi hôn một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng bằng lòng buông tôi ra, nhỏ giọng nói: “Em thật ngọt.”
Nói xong vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn lại hôn môi tôi chẳng rời, động tác vô cùng nhẹ nhàng. 
Hóa ra con người có thể bị cảm hóa bởi nụ hôn.

Khoảnh khắc im lặng này đều biến thành sự dịu dàng quẩn quanh.

Mặc dù lúc đầu vì nhìn thấy Thẩm Nam Tự nên hắn mới hôn tôi, nhưng hiện tại tôi cảm nhận được, trong đáy mắt hắn chỉ toàn là tôi. 
“Nếu như đã chính thức đính hôn rồi, sau này mỗi buổi sáng em có thể cho anh một nụ hôn không?” Phó Chi Hành nhìn tôi thật sâu và nói: “Ý của anh là… Anh hôn em.” 
Tôi vẫn chưa quá quen với hắn như vậy, tôi hơi quay mặt đi và nói: “Tùy anh.”
Lần đầu tiên sau hai ngày, tôi mới nhìn thấy ý cười thật sự trên gương mặt Phó Chi Hành.

Đôi mắt hắn cong cong như thể một nụ hôn đã khiến hắn thỏa mãn. 
“Cục cưng em thật tốt.” Hắn ôm lấy tôi, thì thầm vào tai tôi: “Anh yêu em.” 
Bên trong xe khô ráo ấm áp, cách biệt với cái lạnh lẽo ẩm ướt bên ngoài.

Tôi bị Phó Chi Hành ôm rất lâu, đến tận lúc xuống xe mới đột nhiên nhớ ra, Thẩm Nam Tự vẫn đang đợi tôi..


Bình luận

Truyện đang đọc