YÊU ĐI KẺO MUỘN


Bàn tay to lớn của Phó Chi Hành bao phủ lấy eo dưới của tôi, từ từ mò mẫm xuống, đầu ngón tay không nặng không nhẹ vân vê.

Cảm giác tê dại như điện giật lan tỏa khắp cơ thể, tôi nắm lấy vai hắn, sau lưng căng như dây đàn.
“Cục cưng đừng căng thẳng.” Phó Chi Hành nhỏ giọng, cắn tai tôi nói: “Thả lỏng nào.”
Dòng nước ấm áp chảy khắp cơ thể tựa như sinh mệnh dịu dàng vuốt ve lấy tôi.

Tôi từ từ thả lỏng trong cái ôm và nụ hôn của Phó Chi Hành, cuối cùng không chút đề phòng gì với hắn mà mở lòng. 
Hơn những lần trước, dường như lần này hắn càng biết cách làm hài lòng tôi hơn.

Trong một vài khoảnh khắc nào đó tôi thậm chí không kiềm chế được âm thanh của bản thân, bám lấy lưng hắn, phát ra những tiếng thở hổn hển ngọt ngào và những tiếng rên khe khẽ. 
Phó Chi Hành và tôi hôn nhau, hắn cướp đoạt không khí trong miệng tôi.

Ảo giác như chết đuối và thiếu dưỡng khí nhân lên gấp bội trong nhận thức của tôi.

Tất cả sự kích thích và thoải mái đều biến thành những đám mây chồng chất trên bầu trời, và vào một thời điểm nào đó, bùng nổ thành một cơn mưa như trút nước, ướt đẫm mọi bộ phận trên cơ thể tôi. 
Trong cơn mê man, tôi nghe thấy Phó Chi Hành thở gấp gáp, ghé tai tôi nói: “Anh yêu em.”, nói rất nhiều lần.


Sau một lúc, hắn vẫn vùi sâu trong cơ thể tôi, để tôi nằm dài như một chú gấu nhỏ trong vòng tay hắn, rồi bế tôi ra khỏi bồn tắm.
Sức nặng toàn thân của tôi đều đè lên đó, không thể tránh khỏi căng thẳng theo động tác của hắn, cơ thể cũng theo đó đột nhiên áp lực. 
“Hừ… Cục cưng.” Phó Chi Hành thở hổn hển, với một chiếc khăn tắm lớn rồi quấn tôi lại: “Nhẹ chút nào.”
Tôi vùi đầu ôm chặt hắn, không chịu nói gì.
Từ phòng tắm đi vào phòng ngủ, mỗi một bước dường như đều rất dài.

Cuối cùng không biết đã qua bao lâu, tôi được Phó Chi Hành đặt trên chiếc giường lớn mềm mại, hắn cầm tay tôi, dịu dàng hôn lên đầu ngón tay, hỏi: “Lại một lần nữa được không, cục cưng?”
Trong lúc nói chuyện, tôi đã cảm nhận được sự mong chờ từ nơi hắn. 
Trước mắt có một mảng sương mù, dục vọng nơi sâu thẳm của cơ thể không ngừng bị nụ hôn của Phó Chi Hành khuấy động, tôi nắm lấy ga giường bên cạnh rồi gật đầu: “Ừm.”

Vào thời điểm như thế này, tôi thật khó có thêm năng lượng để nhận ra Phó Chi Hành đã khóa cửa hay chưa.
Cuối cùng, khi hắn bước xuống giường giúp tôi đi rót nước, tôi vùi mình trong chăn bông, trong mờ mịt, tôi nghe thấy tiếng hắn vừa mở cửa vừa nhỏ giọng, tức giận mắng: “Cậu làm cái gì?”
Và sau đó là một giọng nói quen thuộc: “Tôi không tìm thấy dao cạo râu, cho nên tôi muốn hỏi thử…” 
Cách xa như vậy, tôi cũng cảm nhận được ý muốn mắng người của Phó Chi Hành.

Sợ bọn họ xảy ra xung đột, tôi phải từ từ đứng dậy trên giường, vơ lấy chiếc áo ở bên cạnh của Phó Chi Hành mặc vào, sau đó đi đến hỏi: “Sao vậy?”
Nói xong mới phát hiện âm thanh của bản thân không giống như thường ngày, mang theo chút âm cuối mềm yếu, nghe ra tựa hồ không giống tôi.
Phó Chi Hành nghe thấy tiếng của tôi lập tức quay đầu, cau mày khó hiểu và nói: “Anh giúp cậu ta tìm, cục cưng em quay về ngủ đi.”
Qua người của Phó Chi Hành, tôi nhìn thấy Thẩm Nam Tự đang đứng ngoài cửa, mặc bộ đồ ngủ tôi cầm giúp cậu ta, mái tóc vẫn còn ướt, đồng tử đen tuyền, đang chằm chằm nhìn tôi.
“Anh trai…” Cậu ta mở miệng.
Nghe thấy cách xưng hô ấy, Phó Chi Hành càng thêm cau mày nhưng vì đang ở trước mặt tôi, cho nên hắn không nói gì.
Tôi không mặc quần ngủ, chiếc áo sơ mi gần như không che được đôi chân.
Khi tôi bước đến gần, ánh mắt của Thẩm Nam Tự trước tiên di chuyển đến xương quai xanh và ngực của tôi, sau đó nhìn vào chân tôi một cách mơ hồ, ánh mắt đen tối không rõ ràng. 
Phó Chi Hành cảm nhận được gì đó, hắn lặng lẽ đứng chắn trước mặt tôi, nhưng vô ích.
“Không tìm thấy cái gì?” Tôi hỏi.
“Dao cạo râu.” Thẩm Nam Tự nhìn xuống rồi trả lời.
Tôi nghĩ một lát: “Ở ngăn kéo trong cùng dưới bồn rửa mặt.”
“Ầu…” Thẩm Nam Tự đờ đẫn trả lời: “Em biết rồi.”
“Biết rồi thì mau quay về ngủ sớm đi.” Phó Chi Hành xen vào, giọng điệu vẫn khó chịu như cũ.

Thẩm Nam Tự không để ý đến hắn mà nhẹ nhàng kéo lấy tay tôi, ánh mắt như có điều muốn nói.

Phó Chi Hành chú ý đến động tác nhỏ của cậu ta, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Cậu đừng đi quá xa.”
Thẩm Nam Tự liếc hắn một cái, nhưng vẫn không buông tay tôi ra.
Trong không khí có một nguồn điện ngầm, hai người trước mặt gươm kiếm sẵn sàng chiến đấu, không ai chịu nhường ai.

Cơ thể mệt mỏi khiến tôi không muốn nói nhiều vào lúc này, thở dài yếu ớt nói: “Chi Hành, em muốn uống sữa nóng.”
“…” Phó Chi Hành do dự muốn nói gì đó, rõ ràng không muốn động đậy, lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là không thể không đồng ý: “Được rồi.”
Hắn miễn cường rời đi, lúc đi ngang qua Thẩm Nam Tự còn cố ý dùng lực hích một cái, giống như một chú sói con dễ cáu bẳn không có nơi nào để đi, đến cả bóng lưng cũng thể hiện sự bất mãn.
Tôi thu ánh mắt lại nhìn sang Thẩm Nam Tự và hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cậu ta cúi xuống ôm lấy tôi, dùng lực ôm lấy tôi thật chặt trong tay: “Nghĩ đến anh và anh ta ở cạnh nhau, em…”
“Hai chúng tôi mỗi ngày đều ở cạnh nhau.” Tôi nhẹ nhàng ngắt lời.
“Em biết, nhưng em vẫn rất khó chịu.” Thẩm Nam Tự vùi đầu vào vai tôi, giọng nói nghẹn lại: “Trước đây anh ta không quan tâm anh nhiều đến vậy, bây giờ lại trở nên như thế này, đây thực sự có thể coi là yêu sao?” 
Lời cậu ta nói tôi cũng từng nghĩ tới, cuối cùng, tôi quyết định vẫn là không nên để bản thân phải bận tâm vì những điều này. 
Tôi đưa tay chạm vào lưng Thẩm Nam Tự, nói: “Yêu hay không yêu, tôi có thể cảm nhận được.” 
“Còn em thì sao, anh cũng cảm nhận được em sao?” Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi: “Em cũng yêu anh.”
Tôi sững người một lúc, rời ánh mắt đi và nói: “Có lẽ vậy.”
Cậu ta tắm xong không sấy tóc, đuôi tóc vẫn còn ướt đẫm, rơi từng giọt nước nhỏ trượt xuống cổ và thấm vào ngực tôi.
Tôi cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, giống như một màn đêm dày đặc quấn quanh tôi, từ môi đến ngực cho đến nơi bị quần áo che phủ.
“Lẽ nào là vì, anh ta chăm sóc anh tốt hơn em sao…” Thẩm Nam Tự trầm giọng, cẩn thận dùng ngón tay cái vuốt ve vết đỏ hằn trên xương quai xanh của tôi: “Nhưng em chỉ có anh.”
Giọng nói của cậu ta giống như rắc một nắm muối mặn, khiến cho một góc nào đó trong lòng tôi chợt chua xót.


Tôi bất giác ngẩng đầu ngước nhìn cậu ta, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, từ đó nhìn ra vô số điều mờ mịt.
“Thật muốn cướp anh chạy đi…”
Cậu ta tự mình nói xong, cúi đầu hôn lên môi tôi.
Tôi đã nếm thử sự chiếm hữu cay đắng từ nụ hôn này, vẫn chưa kịp suy nghĩ về những lời đó, tôi nhìn lên và thấy Phó Chi Hành đã quay lại với ly sữa nóng trên tay.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hắn dừng lại cách chúng tôi vài bước, bàn tay không cầm cốc buông thõng bên người, đầu ngón tay nắm chặt trắng bệch.
Ngay khi tôi định buông Thẩm Nam Tự ra, bàn tay phía sau eo đột nhiên siết chặt, ép tôi càng chặt hơn trong vòng tay.
“Nam Tự… Ưm…”
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự cứng rắn khác lạ của Thẩm Nam Tự.

Cậu ta hôn tôi, bàn tay luồn vào gấu áo sơ mi, nắm chặt lấy eo tôi.
Cơ thể vốn đã nhạy cảm của tôi bất giác mềm nhũn, tôi đẩy vai Thẩm Nam Tự, cố gắng để cậu ta buông tôi ra, nhưng tay tôi lại không có lực.
“Thẩm Nam Tự.”
Trong lúc bế tắc, tôi nghe thấy Phó Chi Hành gọi tên cậu ta một cách lạnh lùng. 
“Chết tiệt, đủ rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc