YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG HỌC TẬP

Edit: Cẩm Anh.

Khi xếp hàng đứng chờ đợi, Đường Vi Vi rủ mắt xuống, suy nghĩa chạy loạn. Không biết qua bao lâu sau, cô dường như cảm giác được cái gì đó mà quay đầu nhìn về phía cửa phòng ăn.

Vừa ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy người quen.

Thiếu niên thân hình cao ráo gầy guộc, trên người mặc áo hoodie trắng không có một tí hoa văn nào. Đây vốn là một kiểu áo đơn giản nhưng khi trộn lẫn vào giữa màu trắng xanh của đồng phục thì lại cực kì nổi bật.

Cộng thêm thân hình cao ráo của anh khiến cho người ta có cảm giác như con hạc đang lạc giữa bầy gà vậy.

Anh sải bước rộng đi tới, khiến phòng ăn xôn xao không nhỏ.

"Tại sao Hạ Xuyên lại tới căng tin? Không phải từ trước tới nay cậu ta đều không đến đây ăn cơm sao?"

"Không biết nữa, tới tìm bạn à?"

Đường Vi Vi nghe thấy đằng trước có hai nữ sinh trò chuyện nhưng lại không để ý chút nào, dù sao cũng không phải tới tìm cô nên cô chỉ tùy tiện quét mắt qua rồi thu hồi tầm mắt.

Cô vẫn còn đang suy nghĩ xem một lát nữa nên ăn sườn xào chua hay ngọt nên không chú ý nữ sinh đằng trước cô đã im bặt lại.

Có tiếng bước chân từ xa đến gần.

Dừng lại ngay bên cạnh cô.

Cánh tay bỗng chốc bị siết chặt, Đường Vi Vi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta lôi kéo làm cho chao đảo, cơ thể không đứng vững mà nghiêng về một bên.

Cô "a" lên một tiếng, nghĩ thầm là tên gia hỏa không có mắt nào dám động thủ với cô vậy?

Ngay lúc Đường Vị Vi đang định ném cho người này một cú đấm vào vai thì cô lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Mùi hương thơm nhàn nhạt của xà phòng giặt quần áo quanh quẩn quanh chóp mũi, là mùi mà mỗi ngày cô đi học đều có thể ngửi được, là mùi thuộc riêng về thiếu niên kia.

Cơ thể hơi cứng lại, cô cứ như vậy không nhúc nhích, tùy ý để cho bản thân dựa vào một bên lồng ngực rắn chắc.

Cứng rắn, lạnh buốt.

Trên người anh ngoại trừ có mùi hương thoang thoảng thì còn kèm theo một chút mùi của nước mưa.

Đường Vi Vi lúc bấy giờ mới kịp phản ứng là áo anh hơi ướt, trên tay cũng không cầm theo ô, chắc hẳn là đi trên đường gặp mưa rồi.

Hạ Xuyên giúp cô đứng vững, nhìn vẻ mặt hơi mờ mịt của cô gái nhỏ, cười một tiếng. Giọng nói vì đang bị cảm nên lộ ra mấy phần trầm thấp, còn có chút khàn đục: "Sao lại nhào vào ôm ấp thế này?"

"..."

Đường Vi Vi bị lôi ra khỏi hàng không hiểu chuyện gì: "Cậu tìm tôi có việc gì không?"

Có việc gì cũng xin chờ đã rồi nói.

Cô đói, bây giờ muốn ăn cơm, mấy chuyện khác đều đứng chờ ở bên cạnh đi.

"Ừ." Hạ Xuyên gật đầu.

Khi anh nói chuyện còn mang theo giọng mũi rất nặng, bệnh tình hình như nghiêm trọng hơn cả buổi sáng, nhưng hiển nhiên anh cũng không để bụng, bẻ mặt hờ hững mà nói: "Dẫn cậu đi ăn cơm."

Đường Vi Vi nhớ tới buổi sáng khi bọn họ chiến tranh lạnh mà lúc này còn chưa làm hòa nên dứt khoát lạnh lùng cự tuyệt: "Không đi."

Hạ Xuyên nhìn cô: "Tại sao?"

"Không muốn đi, bây giờ đang ở căng tin, tôi muốn ăn ở đây."

"Tôi dẫn cậu ra bên ngoài ăn."

"Tôi không đi!"

Hạ Xuyên thở dài, rủ mắt xuống, dùng ánh mắt như đang nhìn bạn gái cố tình gây sự nhìn cô, trong giọng nói tràn ngập vẻ bất đắc dĩ: "Cậu đừng làm loạn."

"..."

Đột nhiên Đường Vi Vi bị suy nghĩa "bạn gái" của bản thân kia làm cho giật nảy mình, đồng thời cũng cảm thấy người này không biết nói lý.

Là cô đang làm loạn sao?

Cô chỉ là muốn ăn cơm... Cô ở căng tin ăn một bữa cơm thì làm loạn chỗ nào?

Cánh tay còn đang bị thiếu niên gắt gao nắm lấy, rõ ràng cách nhau hai lớp vải áo mà dường như cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của lòng bàn tay anh, làn da anh đang nóng dần lên, thậm chí còn có xu hướng lan rộng ra toàn cơ thể.

Cô rụt lại một lần, không tránh được.

Hạ Xuyên không nói một lời kéo cô ra ngoài: "Đồ ăn trong căng tin có gì tốt mà ăn, anh đây dẫn cậu ra ngoài ăn tiệc."

"..."

Vị anh trai này, có phải cậu bị bệnh rồi không?

Tôi chỉ muốn ăn ở căng tin thôi!

Từ căng tin đi ra, Đường Vi Vi thậm chí còn cảm thấy sau lưng mình đã bị ánh mắt của một vài nữ sinh đục cho thành một cái lỗ.

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm đọc ngôn tìmh và xem phim thần tượng của cô thì có quan hệ với nhân vật nổi tiếng ở trường học, bình thường đều sẽ không có kết quả gì tốt.

Đường Vi Vi rất thất vọng.

Bầu trời mây đen dày đặc, nước mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất, tóe lên bong bóng nước.

Cô liếc nhìn hai bàn tay trống không của Hạ Xuyên, ánh nhìn lại rơi xuống tay mình có cầm một chiếc ô nhỏ.

Đường Vi Vi cảm thấy càng phiền muộn hơn.

Thấy cô vẫn không có bất kì phản ứng nào, Hạ Xuyên hừm một tiếng, lấy chiếc cô từ trong tay cô ra, bật nó lên, mặt khác lại vô cùng tự nhiên khoác tay lên vai của cô, kéo cô vào dưới chiếc ô rồi cùng cô đi vào trong màn mưa.

Ô của Đường Vi Vi là kiểu mà con gái hay dùng, có đường viền in hoa và cả hình hoa cúc dại.

Ô rất nhỏ nên hai người dùng có chút miễn cưỡng.

Sức nặng bên vai rất nhanh đã biến mất, Hạ Xuyên thu tay lại, nhét vào trong túi.

Đường Vi Vi hơi dừng lại, cứ cảm thấy phần gáy vừa mới bị anh quẹt qua như bị thiêu đốt, phát ra hơi nóng lan tràn đến gương mặt.

Rõ ràng bên còn đang trong quá trình chiến tranh lạnh mà.

Thế mà cô còn cùng anh che chung một chiếc ô...

Vì vậy, ờm... coi như bọn họ đã làm lành rồi sao?

Cô gái nhỏ khẽ ngẩng mặt lên, lặng lẽ nheo mắt nhìn sang bên cạnh.

Vẻ mặt thiếu niên bình tĩnh che ô, lọn tóc trước trán bị giỏ thổi nên hơi lộn xộn, đôi mắt đen bình thản nhìn chăm chú về phía trước.

Chiếc ô trong tay anh nghiêng về phía cô, Đường Vi Vi hơi nghếch đầu về phía trước xem thử, trông thấy một bên bả vai của anh đã bị mưa thấm ướt, vải màu của áo hoodie đậm thêm vài phần.

"..."

Đường Vi Vi cắn cắn môi, đưa tay ra nắm lấy cán ô điều chỉnh lại vị trí, đẩy dịch nó sang phía bên kia rồi mở miệng đánh tan bầu không khí trầm mặc: "Cậu làm gì mà không mang theo ô vậy?"

"Quên."

Thiếu niên không quan tâm xem vừa nói gì mà lại kéo ô trở về.

"Cái này sao lại quên được? Cậu ngồi trong lớp học mà không nhìn thấy bên ngoài đang đổ mưa sao?" Đường Vi Vi không thể hiểu nổi.

"Thấy rồi."

Nói xong, Hạ Xuyên không hiểu tại sao mình phải trả lời câu hỏi này của cô nữa.

"Hửm?"

Anh thở dài, giải thích: "Lúc tôi đi ra ngoài thì trời không mưa nên không mang theo."

Cô gái nhỏ kéo dài tiếng "à", phồng mồm trợn má lên tiếng, vẫn có chút không hài lòng: "Bạn học Hạ Xuyên, cậu đang bị bệnh đấy, cậu có thể để tâm một chút được không."

Hạ Xuyên nhướng mày nhìn cô.

"Cậu..." Đường Vi Vi vốn định nhắc nhở anh vài câu, nhưng nghĩ lại dù sao anh cũng không để ý nên cô quan tâm đến sức khỏe của anh làm gì, nói không chừng người ta còm cảm thấy phiền đấy.

Vậy nên quả quyết ngậm miệng lại.

Trên đường đi có không ít học sinh qua lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía họ, thậm chí còn đi từ từ cẩn thận từng bước.

Lúc đi đến cổng trường học, thậm chí còn có giáo viên cản bọn họ lại: "Đứng lại, học lớp nào?"

Đường Vi Vi và Hạ Xuyên đứng dưới ô cùng liếc nhau một cái, cả hai đều thấy được ánh mắt không hiểu gì từ đối phương.

Đường Vi Vi thành thật trả lời: "Năm nhất lớp chín ạ."

Chủ nhiệm Lâm đứng từ xa đã nhìn thấy bọn họ, hai người che chung một chiếc ô, quan hệ nhìn qua là đã biết rất thân mật rồi.

Phóng tầm mắt nhìn sang, trong trường học cũng không phải có trường hợp học sinh cùng nhau che một chiếc ô, nhưng là nam nam, nữ nữ chứ làm gì có chuyện nam nữ quanh minh chính đại, to gan lớn mật che chung một chiếc ô như vậy?!

Còn ra thể thống gì nữa?!

"Lớp chín." Chủ nhiệm Lâm quét mắt nhìn sang hai người họ, nhớ sáng hôm nay hai bọn họ cũng cùng nhau tới trễ nên không khỏi hỏi nhiều thêm một câu: "Hai em muốn đi đâu?"

Đường Vi Vi đột nhiên bị hỏi nên sửng sốt một lát rồi mới trả lời: "Đi ăn cơm ạ, thầy, buổi trưa thầy không ăn cơm sao?"

"..."

Lâm chủ nhiệm híp mắt nhìn bọn họ: "Quan hệ bạn khác giới tốt đến như thế à, đến muộn cùng nhau, ăn cơm cũng ăn chung, còn che chung một chiếc ô?"

Đường Vi Vi trong nháy mắt liền hiểu ông đang nghi ngờ điều gì.

Mắt cô đảo quanh một vòng, mở miệng: "Bởi vì sáng nay bạn học Hạ Xuyên giúp em một tay nên em muốn cảm ơn cậu ấy, muốn mời cậu ấy đi ăn cơm. Trùng hợp là cậu ấy không mang ô, em cũng không thể để cậu ấy không che ô được."

Cô gái nhỏ nở nụ cười nhu thuận: "Không phải thầy cô vẫn luôn dạy bọn em phải học được cách cảm ơn sao, em làm như vậy không đúng ạ?"

Không đúng ạ?

Học sinh biết cách cảm ơn người khác, đây đương nhiên là chuyện tốt rồi.

Nhưng chủ nhiệm Lâm vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái, nhưng không thể làm gì được nên đành phải phất tay để hai người họ rời đi, đồng thời không quên dặn bọn họ phải chú ý giữ khoảng cách.

Đường Vi Vi đương nhiên là ngoan ngoãn gật đầu, ngay lúc này liền kéo giãn khoảng cách với Hạ Xuyên, khe hở giữa hai người cơ hồ có thể nhét được một người đứng nghiêng.

Đợi đến khi đi ra ngoài trường rồi, thoát khỏi phạm vị tầm mắt của chủ nhiệm Lâm thì Hạ Xuyên mới một lần nữa đi gần lại.

Cánh tay dán vào bả vai của cô gái nhỏ, anh rũ mắt, tóc trán tự nhiên rủ xuống, che nửa đôi mắt đen kịt, cong môi lên gọi cô: "Này, học sinh xuất sắc."

"..."

Đường Vi Vi không muốn phản ứng lại anh.

Hạ Xuyên dùng cái tay trống không chọc chọc vào mặt cô, đầu ngón tay khi chạm đến làn da kia thì hơi lún xuống dưới, xúc cảm tinh tế mềm mại đến không tưởng tượng nổi.

Anh cười hừ một tiếng: "Thầy cô không dạy cậu, làm người quan trọng nhất là phải thành thật sao?"

Nhận ra ánh mắt trêu tức của anh, cô gái nhỏ liếc mắt: "Tôi nói láo chẳng phải là do bất đắc dĩ à, cậu cũng không nghĩ thử xem là nên trách ai sao?"

Chẳng phải là tại vì đến muộn ư!

Nếu không đến muộn thì sẽ có một đống vấn đề lớn phía sau sao!

Mời cậu sờ lương tâm nói cho tôi biết, rốt cuộc là nên trách ai! Ai hả?!

Thiếu niên tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ nội tâm của cô, đường cong bên miệng khẽ nhếch lên, nửa cúi người, lông mi giống như lông quạ rũ xuống, anh hơi nghiêng đầu, đáp: "Ừ trách tôi."

Đường Vi Vi cảm thấy đại não có chút hốt hoảng.

.....

Hạ Xuyên đưa cô đi tới một con phố thương mại khá xa, nói là muốn mời cô đi ăn tiệc, quả đúng là đưa cô đến một quán ăn mang phong cách Tây thật.

Bên trong quán đều là những nam nữ thanh niên trưởng thành cao quý, Đường Vi Vi cúi đầu nhìn vào đồng phục trên người mình, lại quay đầu nhìn người mặc áo trắng hoodie nào đó, nhắm mắt lại.

Thật đúng là làm người ta tuyệt vọng mà.

Cô cũng không biết vì sao Hạ Xuyên lại chọn quán ăn này.

Nhìn qua thì rõ ràng chính là kiểu đồ ăn không ngon nhưng lại rất đắt kia.

Được rồi, anh Xuyên có tiền, anh Xuyên thích làm gì thì làm.

Hai người họ được nhân viên phục vụ dẫn vào một gian phòng nhỏ, xem ra là đã được đặt chỗ ngồi từ trước.

Gọi món ăn xong, Đường Vi Vi ngồi trên ghế sa lông bằng da mềm mại, vẻ mặt không thay đổi trầm mặc nhìn Hạ Xuyên trước mặt.

Đối chiếu với cô thì có vẻ như anh rất hài lòng, biếng nhác dựa vào tường, một tay đặt lên bàn, ngón tay luôn theo thói quen mà nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Không có tiết tấu gì đặc biệt, giống như tùy tâm trạng mà gõ.

Nghẹn trong lòng một cục, Đường Vi Vi thực sự quá hiếu kì về vấn đề này: "Tại sao cậu phải đưa tôi ra ngoài ăn cơm vậy?"

Hơn nữa còn mạnh mẽ kéo cô rời khỏi căng tin trường học nữa chứ.

Nghe thấy vấn đề này, thiếu niên vẫn luôn thờ ơ gõ mặt bàn dừng lại động tác, anh ngẩng đầu nhưng lại không trả lời câu hỏi này.

Hạ Xuyên hơi ngồi thẳng dậy, bàn tay sờ vào trong túi, chậm rãi móc ra một viên kẹo đưa cho cô.

Lúc này phía dưới viên kẹo không có que.

Là vị dâu tây được đóng gói màu hồng.

Đường Vi Vi hơi dừng lại, không lập tức nhận lấy nó mà chớp mắt hai lần, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn thiếu niên phía đối diện.

Vẻ mặt Hạ Xuyên không một chút gợn sóng hỏi: "Sao nào, muốn hay không?"

"Bạn học Hạ Xuyên, tôi có thể hiểu rằng, cậu đây là đang nhận lỗi với tôi ư?" Cô gái nhỏ mở to mắt nhìn anh, miệng khẽ nhếch lên, thanh âm nhu hòa hỏi: "Cậu muốn làm hòa với tôi à?"

"..."

Đôi mắt đen thâm thúy của anh nhìn thẳng vào cô.

Đường Vi Vi tiếp tục hỏi: "Có phải không vậy?"

Con gái mà, nhiều hay ít đều sẽ có mấy suy nghĩ kỳ quái.

Ví dụ như Đường Vi Vi chẳng hạn, cô là một người rất chú trọng nghi thức.

Ngay cả khi yêu đương, cô cảm thấy đôi bên nhất định phải nói ra câu "Chúng ta ở bên nhau đi." hay "Được." khi tỏ tình thì mới có thể xem như xác định đã kẻ chung một chỗ được.

Mà làm hòa cũng giống như vậy, nhất định cả hai bên đều phải gật đầu đồng ý, không thể không nói gì mà im lặng như vậy.

Anh hỏi: "Làm hòa nhé?"

Khóe miệng cô gái nhỏ cong lên, lấy viên kẹo kia nhét vào trong ví tiền của mình, nửa nằm sấp trên bàn, hai tay nâng mặt lộ ra nụ cười hở hàm răng trắng nõn: "Vậy thì hòa."

.....

Tốc độ dọn thức ăn lên của cơm Tây tương đối chậm, thời gian chờ đợi lâu cộng thêm thời gian nghỉ ngơi giữa trưa của bọn họ vốn ngắn nên khi bọn họ về tới trường học thì không tránh khỏi đã bị muộn vài phút.

Đường Vi Vi: "..."

Tâm tình Đường Vi Vi phức tạp mà nhìn người bên cạnh: "Tôi thấy chúng ta vẫn nên dứt khoát tuyệt giao thì hơn."

"..."

Cô một năm không đi trễ được mấy lấy, cả ngày hôm nay đã bị anh làm hại đi trễ hai lần nên không thể không nghĩ đến chuyện tuyệt giao.

Thiếu niên rũ mắt xuống, nhìn cô: "Cậu đừng giận."

Lương tâm của anh trời biết đất biết, thật sự không phải do anh cố ý.

Nghĩ đến tư liệu trưa nay tra được trên Baidu, cách mời ăn cơm này quả nhiên có tác dụng, anh hơi dừng lại rồi nói: "Tối nay tôi dẫn cậu đi ăn ở một quán khác nhé."

Nghe vậy, Đường Vi Vi hoảng sợ lùi về phía sau một bước: "Tiết tự học buổi tối mà cậu cũng không bỏ qua? Cậu còn muốn tôi tới muộn lần thứ ba nữa ư?!"

Hạ Xuyên: "..."

Tình bạn vừa mới làm hòa chưa đến một giờ vậy mà thuyền lại một lần nữa có nguy cơ lật tại biên giới.

Đường Vi Vi vẫn còn mạnh mẽ lên án: "Cậu có còn là người không vậy!!!"

"..."

Được rồi, lật thì lật đi.

Bình luận

Truyện đang đọc