Edit|Beta: Cẩm Anh.
Trước đó cửa sổ mở toang vì muốn thông khí nên vẫn chưa đóng vào, thời tiết có mưa lất phất nên hơi lạnh.
Đường Vi Vi làm ổ trên ghế sô pha, bả vai đơn bạc run rẩy, cả người cuộn tròn.
Bỗng nhiên có một cái chăn rơi xuống.
Chiếc chăn có mùi hương thanh đạm quen thuộc của thiếu niên. Đường Vi Vi kéo chăn xuống, hai tay nắm lấy mép chăn, phủ kín từ chân đến ngực, lớp lông mềm như nhung đắp lên người làm ấm lên không ít.
Cô nghiêng đầu, trông thấy Hạ Xuyên đang đứng bên cạnh ghế sô pha đóng cửa sổ lại, cánh cửa thủy tinh ngăn đi không khí lạnh bên ngoài. Khi đối diện với ánh mắt của cô, Hạ Xuyên nhướng mi: "Lạnh cũng không nói, không sợ bị bệnh ung thu sao?"
Đường Vi Vi: "..."
Trả thù đây mà.
Cô không nói muốn về nên Hạ Xuyên cũng không nhắc đến, cô lại tìm được một bộ phim hài trên TV, vừa xem vừa cười, cơ thể thỉnh thoảng sẽ nghiêng sang bên cạnh, cánh tay chạm vào người thiếu niên.
Cô cũng không chú ý, dứt khoát dựa đầu vào vai anh, vùi mặt vào đó cười lăn lộn.
Hạ Xuyên không hiểu hành động thiểu năng trí tuệ của nam chính trong phim có gì hay mà cô cười, toàn bộ quá trình đều cúi đầu chơi điện thoại.
Vai trái đột nhiên truyền đến chút trọng lượng, có hơi thở ấm áp phả vào cổ. Cơ thể anh khẽ cương lên, không nói gì, tùy ý để cô dựa vào mình cười như đồ ngốc thiếu IQ.
Khóe miệng anh vô thức cong lên.
Xem được một nửa, Đường Vi Vi ngáp không dưới mười cái.
Chăn đắp lên người quá ấm áp, ghế sô pha bên dưới lại mềm, cô còn ăn mấy túi đồ ăn vặt nhóm Hạ Hành Chu mang tới nữa. Con người ta khi ăn no rất dễ có cảm giác mệt mỏi rã rời, cộng thêm địa điểm nằm quá dễ chịu nên mi mắt từ từ rủ xuống, cuối cùng triệt để đóng lại.
Đường Vi Vi không biết mình trong ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì trước mắt toàn cảnh lờ mờ.
Trong nhà im ắng, không bật đèn.
Đường Vi Vi mở điện thoại ra nhìn thời gian: 17:23, đã khá trễ, cũng không biết Hạ Xuyên đi đâu rồi.
Cô ngồi dậy trên ghế sô pha, không thấy dép lê đâu nên dứt khoát đi chân trần, bàn chân giẫm lên lớp đá cẩm thạch khá lạnh, cô kêu ai ui một tiếng, muốn đi tìm công tắc mở đèn phòng khách.
Khi đi qua bàn ăn, cô thấy ban công có một bóng người.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen, chỉ có phía tây lưu lại chút sắc hồng, sau đó lại nhanh chóng biến mất ở đường chân trời.
Đường Vi Vi đi qua.
Cách cánh cửa thủy tinh ở ban công, cô nhìn thấy Hạ Xuyên đang dựa vào ghế nằm, thần sắc rất nhạt, không nhìn ra cảm xúc, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Chắc bên ngoài gió rất lớn nên lớp khói trắng phả ra từ miệng anh lại phân tán trong không khí.
Nhà trọ của Hạ Xuyên ở tầng hai mươi nên có thể trông thấy đèn đuốc sáng trưng của đường phố và các tòa nhà bên cạnh. Nhà nhà thắp đèn, ánh sáng chói lóa, chỉ có cơ thể anh là chìm vào bóng tối.
Đường Vi Vi hơi ngập ngừng, nhìn xung quanh rồi đi tới vách tường ấn chốt mở cửa.
Bóng đèn ở ban công bật sáng, ánh sáng màu vàng ấm bao phủ khiến tia ua ám tịch mịch trên người thiếu niên nhạt đi. Ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm Hạ Xuyên nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía phòng.
"Tỉnh rồi à." Anh đứng thẳng dậy, kéo cánh cửa thủy tinh ở ban công ra, gió lạnh thối tới làm cơ thể Đường Vi Vi run rẩy.
Hạ Xuyên không cảm xúc đóng cửa lại, khi cúi đầu, anh nhìn thấy đôi chân trần nhỏ trắng nõn của cô. Ánh mắt khẽ trầm xuống, đôi môi mỏng nhấp thành một đường thẳng.
"..."
Đường Vi Vi cảm thấy dáng vẻ này của Hạ Xuyên vô cùng đáng sợ, có cảm giác doạ người.
Cô cũng không biết vì sao bản thân lại sợ nữa, giống như đứa trẻ bị phụ huynh phát hiện làm chuyện xấu, chủ động nhận tội: "Tôi... nhất thời tôi không nhìn thấy dép, không phải là cố ý không đi..."
Còn chưa nói xong, Hạ Xuyên đã đi về phía trước mấy bước, vươn tay.
"Ấy!" Dưới nách đột nhiên bị siết chặt, bàn chân cũng bị ngăn cách với mặt đất, tầm mắt được nâng cao. Đường Vi Vi đột nhiên hoang mang, chân tay hụt hẫng: "Cậu làm gì vậy?!"
Sao khi ôm hôn thì bắt đầu tiến triển hơn nữa sao?
"Đừng lộn xộn." Hạ Xuyên dùng lực rất mạnh, trực tiếp dùng tư thế nhấc lên này ôm cô quay lại phòng khách, sau khi đặt cô xuống ghế sô pha thì buông tay ra.
Dưới nách có hơi đau nhưng Đường Vi Vi cũng không để ý, cả người vẫn lơ mơ, không hiểu vì sao lại thành ra thế này.
Hạ Xuyên ngồi xổm xuống trước mặt cô, năng lực nhìn trong bóng đêm của anh rất tốt nên dễ dàng tìm được đôi dép dưới ghế sô pha của cô. Cô gái nhỏ ngoan ngoãn xỏ dép vào, đôi mắt to đen nhánh không thèm chớp nhìn anh.
Hạ Xuyên đứng dậy, nhìn đồng hồ: "Muốn về nhà không, tôi đưa cậu về."
Đường Vi Vi ngơ ngác gật đầu.
Áo khoác của cô đã khô rồi, Hạ Xuyên lấy nó trả cho cô. Đường Vi Vi cởi áo khoác ra trả cho anh, khi trả lại thì ngẫm nghĩ nói: "Không cần đưa đâu, dù sao cũng gần mà."
Sau khi nhận lấy áo, Hạ Xuyên khoác nó ra bên ngoài bộ đồ mặc ở nhà của mình. Áo khoác còn dư lại hơi ấm và một chút mùi hương của cô, Hạ Xuyên hơi ngập ngừng: "Không sao, tôi đưa cậu xuống dưới nhà."
.....
Nói là đưa xuống dưới nhà nhưng thật ra vẫn đưa đến trước cửa khu nhà trọ.
Nếu không phải Đường Vi Vi một mực thúc giục anh mau trở về thì đoán chừng người này còn muốn đưa cô về tận nhà luôn cơ.
Đi qua hai con đường là đến hoa viên Cẩm Tú.
Thấy cách đó không xa có một thân ảnh quen thuộc, Đường Vi Vi cảm thấy vạn phần may mắn.
Nếu để Vu Uyển Ngâm thấy cô và Hạ Xuyên đi chung với nhau một lần nữa thì cái mạng nhỏ của cô e rằng sẽ phải để lại đây, sang năm anh đi viếng mộ thuận tiện có thể thăm hỏi cô luôn.
"Mẹ." Đường Vi Vi gọi một tiếng, chạy chậm đi tới.
Bên cạnh Vu Uyển Ngâm còn có một người đàn ông mặc âu phục đen, ngũ quan anh tuấn, đường cong cơ thể rất rõ ràng, khí chất trầm ổn.
Có vẻ như hai người có giao tình không tệ.
Đường Vi Vi lễ phép nói: "Chào chú."
Người đàn ông cười đáp: "Vi Vi đúng không, đã lâu không gặp, có lẽ cháu không nhớ chú, khi còn nhỏ chú từng bế cháu đấy."
"Khi còn nhỏ" không biết là khi cô mấy tuổi hoặc là mấy tháng, dù sao Đường Vi Vi cũng chẳng nhớ, chào hỏi xong thì đi lên nhà.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô khuất sau chỗ rẽ, thu tầm mắt lại rồi lắc đầu cảm thán một tiếng: "Chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, bọn nhỏ đều đã trưởng thành."
"Đúng vậy, khi chúng ta mới quen biết cũng giống như bọn nhỏ bây giờ."
Vu Uyển Ngâm hơi ngập ngừng, tỏ vẻ hoài niệm: "Nếu như Vân Nhiên vẫn còn thì tốt..."
Vừa nhắc đến cái tên này, đôi môi mỏng của người đàn ông mím lại thằng một đường thẳng. Ông nhắm mắt, không cho tia bi thương bộc lộ ra ngoài.
Vu Uyển Ngâm đột nhiên hỏi: "Thế nào rồi?"
Câu hỏi này của bà không đầu không cuối, nhưng người đàn ông lại hiểu: "Nhanh thôi." Ông siết chặt nắm đấm, "Không bao lâu nữa."
Vu Uyển Ngâm gật đầu, bả vai gục xuống như thả lỏng: "Dẫu sao..."
Trầm mặc một thời gian ngắn, Vu Uyển Ngâm ngẩng đầu nhìn về căn nhà cũ kỹ đằng trước, ánh mắt dừng ở tầng bốn, khi thấy căn phòng sáng đèn thì nói khẽ: "Hôm nào đó để bọn nhỏ gặp mặt, kết giao bằng hữu cũng tốt."
Bà hơi dừng lại, "Chí ít còn có thể làm bạn."
.....
Nửa đêm, Đường Vi Vi nằm trằn trọc trên giường không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ về Hạ Xuyên.
Nghĩa trang Hi Sơn, thiếu niên cầm một bó hoa đứng trước bia mộ, mặc cho nước mưa làm uớt nhẹp tóc và áo, dáng vẻ hờ hững. Còn có hình ảnh anh hút thuốc trên ban công, thân ảnh cô độc tịch mịch.
Ngay cả khi cô ngủ thiếp đi cũng không buông tha cho cô, còn xuất hiện trong mộng.
Bối cảnh vẫn là trước bia mộ, nhưng không phải ở nghĩa trang Hi Sơn mà đổi thành một lăng mộ cao cấp sang trọng hơn, ngay cả viền bia mộ cũng là vàng khảm kim cương.
Phía trên khắc một cái tên, mộ vợ tôi XXX.
Không phải Đường Vi Vi không thấy rõ tên, mà là trên tấm bia khắc ba chữ cái X.
Hạ Xuyên một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm lon bia lạnh, hít một hơi thuốc lá, uống một ướp rượu, vẻ mặt bi thương và sầu khổ. Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt anh sinh động như vậy.
Hình ảnh lại thay đổi, cô nhìn thấy mình cũng xuất hiện trong mộng.
Cô mặc chiếc váy cưới màu trắng, nắm tay Hạ Xuyên cùng nhau bước vào lễ đường, gương mặt anh lạnh tanh nói với cô: Đừng si tâm vọng tưởng, cô chỉ là vật thay thế của cô ấy, tôi vĩnh viễn sẽ không yêu cô...
Sau đó Đường Vi Vi giật mình tỉnh lại.
Cô không biết vì sao mình lại mơ giấc mộng ngu xuẩn này nữa.
Có thể là do kịch bản hào môn ngược luyến không xảy ra trong hiện thực nên nó xuất hiện trong mộng của cô.
Đường Vi Vi rất muốn biết người Hạ Xuyên đi thăm là ai, liệu có phải là mối tình đầu của anh hay không. Nhưng cô thử dùng đầu suy nghĩ, lại thấy không có khả năng.
Công việc của Vu Uyển Ngâm luôn rất bận, lần này bớt chút thời gian quay về, buổi chiều lại phải đi máy bay về, Đường Vi Vi đưa bà ra sân bay. Hai mẹ con ôm nhau lưu luyến không rời, mới nói mấy câu mà mắt đã đỏ ửng.
Lần này từ biệt, không biết đến khi nào mới gặp lại.
Đường Vi Vi cắn môi, đón xe về nhà, cô không muốn về nhà lắm nên lại la cà bên ngoài.
Là ngày nghỉ nên đường phố rất náo nhiệt, người đến người đi.
Đường Vi Vi đi qua hết con phố này đến con phố khác, khi trước mặt là đèn đỏ, cô phát hiện cảnh vật có chút quen thuộc.
Cô chợt nhớ tới buổi tối hôm nào đó.
Cô quay đầu lại.
Phía sau là dòng người nhộn nhịp, không có thiếu niên trong tưởng tượng của cô. Bả vai Đường Vi Vi hơi chùng xuống, cảm thấy hành vi của mình thật buồn cười.
Cô đang chờ mong gì đây?
Người ta không phải vệ sĩ của cô, sao có thể mãi mãi đi theo cô chứ!
Đường Vi Vi mở điện thoại lên, vào wechat, thậm chí còn không cần lướt tìm vì khung chat nào đó vẫn còn ở trên đầu.
[Bạn cùng bàn, hôm nay cậu có rảnh không?]
Khi đánh hàng chữ này vào khung chat, Đường Vi Vi do dự, đầu ngón tay đặt trên nút gửi không dám nhấn.
Nhưng nghĩ lại, hôm qua cô gần như đã ở chung cả ngày với anh rồi, hôm nay đổi lại là cô không vui, để anh tới chơi với cô cũng không quá đáng chứ.
Đường Vi Vi nhắm mắt, nhấn vào vị trí đó mấy lần. Khi mở mắt ra đã thấy hàng chữ đó nằm trong khung chat màu xanh.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Xuyên trả lời: [Có rảnh.]
[Tôi có thể tới tìm cậu không?]
Hàng chữ này đánh rồi lại xóa, xóa lại đánh.
Cô cảm thấy mình làm thế là quá chủ động, dễ dàng làm người khác hoài nghi mục đích của mình.
Ngay khi cô đã chuẩn bị xong lí do thoái thác, đang chuẩn bị gửi đi thì điện thoại lại vang lên.
Đường Vi Vi run tay, thiếu chút nữa đã ấn từ chối, may mà kịp thời phản ứng lại: "Alo..."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của thiếu niên: "Có chuyện gì?"
"À...." Đường Vi Vi ngập ngừng trả lời: "Cái đó... Chỉ muốn hỏi thử xem cậu ở đâu, sau đó..."
Hạ Xuyên cắt ngang cô: "Cậu ở đâu?"
"Hả?" Đường Vi Vi sửng sốt.
"Tôi tới tìm cậu." Anh nói.
Đường Vi Vi đờ người.
Có đôi khi cô cảm thấy Hạ Xuyên thật lợi hại, bề ngoài là một thiếu niên lạnh lùng, nhưng bên trong lại tinh tế tỉ mỉ.
Nhất định anh đã đoán ra là tâm trạng cô không tốt, nhận ra sự chần chừ do dự của cô, thế nên mới nói như vậy.
Lúc này nếu từ chối thì sẽ làm kiêu, Đường Vi Vi nhìn biển hiệu bên đường, báo địa chỉ cho anh.
Mười lăm phút sau.
Hạ Xuyên nhìn chung quanh một vòng, nhanh chóng tìm thấy cô gái nhỏ đang cầm nhánh cây ngồi nghịch bên đường. Anh phát hiện cô có một thói quen, mỗi lần chờ ai đó đều thích ngồi xổm ven đường nghịch nhánh cây, không biết là tật xấu gì.
Nhìn thấy anh, Đường Vi Vi chớp mắt: "Cậu tới nhanh thế."
Hạ Xuyên điềm nhiên như không cười: "Không có cách nào, ai bảo cậu nhớ tôi."
"Không có đâu." Đường Vi Vi nói.
Hạ Xuyên không tranh cãi vấn đề này với cô, tỏ vẻ rất dễ nói chuyện: "Không thì thôi."
Dựa trên một tháng quen biết, Đường Vi Vi cảm thấy phía sau hẳn còn có nửa câu anh chưa nói xong, bèn kiên nhẫn chờ.
Quả nhiên....
".... Là tôi rất nhớ cậu." Anh cất giọng lười biếng, giữa phố phường huyên náo lại vang vọng vào tai cô.
"Đi thôi." Hạ Xuyên túm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng lên: "Anh trai dẫn cậu đi chơi."
C.Anh: Giới thiệu cho các cậu một chương trình rất hay, đó chính là Rap Viet. Tớ mê anh Tage trong đội của Suboi và ông GDucky đội Karik dữ thần, má ơi chất giọng trầm mà dày, đúng gu tớ (・–・) (・◡・)/ Không biết có ai giống tớ không?!