YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG HỌC TẬP

Edit: Cẩm.

Đêm khuya, ánh trăng như nước.

Cư xá hoàn toàn yên tĩnh, lá cây nhãn bị giỏ thổi lắc la lắc lư.

Hai bên đèn đường sáng rực, dưới ánh sáng lờ mờ có thể thấy những hạt bụi li ti trong không khí, những hạt bụi bị dát lên màu vàng kim. Có mấy con bươm bướm đang xoay quanh ánh đèn.

Đêm hè tối muộn, gió thổi lạnh, Đường Vi Vi khoác lên người chiếc áo khoác rộng, mái tóc dài buộc sau lưng, theo động tác đi đường của cô mà đuôi tóc lung lay.

Màu da cô rất trắng, đôi mắt còn sáng tỉnh táo, như không có men say.

Đường Vi Vi không ngờ tửu lượng của mình lại tốt như vậy, đã uống khoảng bảy tám lon bia nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, biết rõ mình nói gì, làm gì.

Cô chính miệng nói với Hạ Xuyên câu "Tôi thích cậu", thậm chí khi Vu Uyển Ngâm gọi điện thoại tới, cô còn tắt máy.

Đại khái là uống rượu vào thì to gan.

Lúc này đã gần mười hai giờ, đây là lần đầu tiên cô ở bên ngoài về trễ như vậy. Lúc đầu Hạ Xuyên muốn để cô ở nhà anh một đêm, nhưng cô thấy không ổn lắm nên đã từ chối.

Lúc về đến dưới nhà, Đường Vi Vi mới nhớ ra phải khởi động máy.

Vu Uyển Ngâm có gửi mấy tin nhắn tới, tin gần đây nhất là: [Đường Vi Vi, ngày mai chúng ta nói chuyện nghiêm túc.]

Thời gian là nửa tiếng trước.

Đường Vi Vi cúi đầu nhìn dòng chữ này, dường như có thể tưởng tượng được ngữ khí của Vu Uyển Ngâm lúc nói câu này với cô. Hàng lông mi cô khẽ rung, cô không trả lời mà khóa màn hình điện thoại.

Căn nhà cũ quen thuộc một màu tối đen, chỉ có hộ gia đình nào đó trên tầng bốn là bật đèn sáng.

Đường Vi Vi vốn không chú ý tới, vẫn là Hạ Xuyên phải nhắc nhở cô.

Thiếu niên đặt tay lên đầu cô, đè về phía sau khiến cô phải ngẩng mặt lên: "Nhà cậu vẫn còn sáng đèn."

Đường Vi Vi duy trì tư thế này, ngẩn người: "A..."

Sinh hoạt của bà ngoại cô bao năm như một, trước tám giờ phải lên giường đi ngủ, chưa từng có ngoại lệ.

Vậy khả năng duy nhất là —— Vu Uyển Ngâm đã quay về.

Hai người bọn họ đứng dưới lầu chậm chạp không đi lên. Hạ Xuyên một tay đút túi, một tay khác mở điện thoại lên xem đồng hồ, thở dài một tiếng, lại hỏi: "Đưa cậu lên nhé?"

Đường Vi Vi cởi áo khoác trên người ra, vừa lắc đầu vừa đưa áo cho anh: "Tôi tự lên được."

Hạ Xuyên cụp mắt, nhìn chằm chằm cô mấy giây.

Vẻ mặt thiếu nữ điềm nhiên, không có quá nhiều cảm xúc, dáng vẻ bình tĩnh này làm anh không thể yên tâm.

"Tôi đi đây." Đường Vi Vi bước rất chậm, lúc đi lên cầu thang, cô đột nhiên quay đầu, có sợi tóc mai bên tai rủ xuống.Cô đưa tay vén sợi tóc đó ra sau tai, nhẹ nhàng nói câu: "Hẹn gặp lại."

Hạ Xuyên trầm mặc nhìn cô.

"....."

Cô cũng không đi lên, kiên nhẫn chờ anh nửa phút, thấy thiếu niên vẫn thờ ơ thì cụp mắt xuống, định lên lầu.

Dường như cùng với lúc cô xoay người, cô nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, cấp tốc đi về phía cô.

Có một cơn gió nhẹ thổi tới.

Trong gió có hương thơm quen thuộc, một đôi tay từ phía sau mạnh mẽ kéo cô, dù thế vẫn cẩn thận để không làm cô đau.

Phía sau là cơ thể ấm áp sát gần của thiếu niên, trên vai bỗng nhiên có sức nặng đè xuống. Hạ Xuyên hơi khom lưng, vùi đầu vào hõm vai cô, cất giọng buồn buồn.

"Đợi đã, cho tôi ôm cậu một lát."

"....."

Đường Vi Vi không nói gì, cơ thể thoáng run lên.

Hai cánh tay giam cầm cô lại siết chặt thêm, anh không khống chế được sức mạnh làm cô không thở nổi, bắt đầu giãy giụa.

Cô vỗ tay hai về phía sau, nói: "Hạ Xuyên, cậu nhẹ chút được không, tôi sắp bị cậu siết chết r...."

Lời còn chưa nói xong đã phải nuốt xuống.

Lòng bàn tay bỗng nhiên truyền đến xúc cảm kỳ quái.

Cách một lớp vải quần jean vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng.

Sau khi ý thức được điều gì, đại não Đường Vi Vi đều ngừng hoạt động, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ.

"Còn không mau buông tay ra." Hạ Xuyên khàn giọng nói: "Nếu cậu sờ xuống phía dưới nữa thì sẽ xảy ra chuyện đấy."

Đường Vi Vi: "......"

Cô giật mình chui ra khỏi ngực anh, rụt tay lại, chạy về phía trước hai bước rồi quay đầu lại nhìn Hạ Xuyên, há hốc miệng "cậu, cậu, cậu" cả nửa ngày.

Ở hành lang có đèn cảm ứng nhưng vừa mới tắt, lúc này cầu thang gần như bị bóng tối bao trùm, chỉ có ánh trăng mờ ảo hắt vào phác họa hình dáng của thiếu niên.

Hạ Xuyên đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai tay lại đút vào trong túi quần, dáng đứng uể oải, giọng điệu cũng tản mạn: "Rồi, về nhà đi. Có việc thì nhớ tìm tôi, không có việc tìm cũng được."

"Vậy..... Tạm biệt?"

"Ừ, hẹn gặp lại."

Đặt tay lên máy cảm ứng ở trên tường, đèn hành lang lại sáng lên.

Đường Vi Vi lên lầu dưới ánh mắt chăm chú của Hạ Xuyên, lúc đi qua chỗ ngoặt, cô lại nghe thấy anh nói: "Chỉ cần cậu muốn, lúc nào cũng có thể gặp."

Đường Vi Vi đoán quả nhiên không sai, đúng là Vu Uyển Ngâm đã quay về.

Ban đầu đúng là bà có thể về sớm, nhưng công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện làm bà không dứt ra được.

Đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra tình huống này, bà vẫn cho rằng con gái có thể thông cảm và hiểu cho bà, nào ngờ lần này Đường Vi Vi lại phản ứng lớn như vậy.

Đường Vi Vi đẩy cửa chống trộm ra, thay giày, vừa vào phòng khách đã thấy Vu Uyển Ngâm ngồi trên ghế sô pha.

Bà vẫn mặc váy dài trang nhã như mọi ngày, gấu váy dài đến mắt cá chân, che lấp toàn bộ đôi chân của bà, không lộ ra chút da thịt nào. Mái tóc quăn rũ xuống ngực bên phải, sắc mặt trông có vẻ mệt mỏi nhợt nhạt.

Nghe thấy tiếng động, Vu Uyển Ngâm ngước mắt lên, cất giọng bình tĩnh: "Con còn biết về cơ à."

Đường Vi Vi đứng ở huyền quan liền với phòng khách, cúi đầu, thấp giọng gọi: "Mẹ."

"Đã mười hai giờ hơn rồi." Vu Uyển Ngâm quét mắt nhìn đồng hồ treo trong phòng khách: "Bà ngoại con còn đang ngủ, bây giờ mẹ không nói chuyện với con, con đi ngủ trước đi. Sáng mai chúng ta sẽ cùng nhau tâm sự, buổi chiều mẹ còn phải lên máy bay về tham dự cuộc họp."

"Vâng."

......

Sáng ngày hôm sau.

Đường Vi Vi rời khỏi giường, ngồi bên mép giường một lúc cho tỉnh ngủ, đến khi nghe thấy tiếng Vu Uyển Ngâm gõ cửa gọi cô, lúc nay cô mới nhớ tới chuyện tối qua.

Cái Vu Uyển Ngâm gọi là "tâm sự" cũng chỉ là đơn phương giáo dục cô mà thôi.

Người lớn vốn là như vậy.

Đường Vi Vi mấp máy môi: "Mẹ, kiếm tiền thật sự quan trọng như vậy sao?"

Vu Uyển Ngâm: "Không có tiền con sống thế nào? Mẹ kiếm tiền không phải vì nuôi con sao? Bà ngoại con cũng lớn tuổi rồi, mẹ không kiếm nhiều tiền thì làm sao có tiền cho bà ấy dưỡng lão?"

"Nhưng đủ sống là được rồi mà."

"Tiền là thứ không bao giờ đủ. Con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con không thể hiểu. Con phải hiểu cho mẹ, tất cả những chuyện mẹ làm đều vì tốt cho con."

Vì tốt cho cô.

Đáy lòng Đường Vi Vi nhẩm lại bốn chữ này, hốc mắt đau mỏi, không kìm được cơn khó chịu.

Vì tốt cho cô mà lần lượt thấy hẹn, nói rồi không giữ lời ư.

Đường Vi Vi cảm thấy hình như cô đang nghênh đón thời kỳ phản nghịch của tuổi trẻ.

Sau khi tắt cuộc điện thoại của mẹ, cãi lại mẹ, làm một số chuyện trước kia cô chưa bao giờ làm, thậm chí bây giờ cô còn ầm ĩ một trận với Vu Uyển Ngâm.

Cô gái nhỏ không thèm thay quần áo, vẫn mặc váy ngủ hình dâu tây và đi dép lê màu hồng chạy thẳng một mạch xuống dưới nhà, trước khi ra khỏi nhà chỉ mang theo điện thoại.

Gần như không hề suy nghĩ, cô bấm gọi cho Hạ Xuyên.

"Alo, cậu dậy chưa?"

Đầu kia bên kia truyền đến một vài tiếng động, giống như là tiếng điện thoại ma sát với vỏ gối, sau đó là giọng ái ngủ vang lên: "Rồi, sao vậy?"

"Bây giờ tôi có thể tới tìm cậu không?"

"Có thể." Hạ Xuyên nói, "Cậu chờ tôi một lát, tôi tới đón cậu."

"Không cần, tôi tới ngay đây."

Hai khu dân cư cách nhau không xa, Đường Vi Vi vừa gọi điện thoại vừa chạy chậm đến nhà Hạ Xuyên.

Buổi sáng, ven đường có rất nhiều sạp bán đồ ăn sáng, lúc cô đi qua thì tiện tay mua hai cốc sữa đậu nành và một túi bánh bao, bánh quẩy, sau đó mới đi vào cửa chính của khu nhà trọ.

Nhà của Hạ Xuyên có khóa mật mã, lần trước anh đã nói mật mã với cô nên khi đến, cô không thèm gõ cửa mà trực tiếp đi vào.

Chắc là nghe thấy tiếng động nên cánh cửa gỗ căn phòng kia được mở ra.

Thiếu niên mặc chiếc áo cộc và quần đùi màu đen, lộ ra đường cong bắp chăn săn chắc.

Anh cụp mắt, vẻ mặt buồn ngủ, uể oải ngáp một cái. Đôi mắt đen đang nhíu lại cuối cùng cũng mở ra, nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn còn đang mặc váy ngủ đứng ở cửa.

"Cậu mặc gì thế?"

Ánh mắt thoáng lướt xuống phía dưới, thấy cái túi màu trắng trong tay cô, Hạ Xuyên nhíu mày: "Tới để đưa bữa sáng? Gấp gáp muốn gặp tôi đến mức quần áo cũng không thay à."

Đường Vi Vi không trả lời mà đi về phía bàn ăn, đặt đồ ăn sáng xuống mặt bàn, sau đó thuần thục tự nhiên kéo một cái ghế ra ngồi xuống.

"Tới đây ăn đi."

Cô vẫy tay với Hạ Xuyên, tự nhiên cứ như cô mới là chủ nhân của căn nhà này vậy.

Hạ Xuyên cong môi cười một cái: "Chờ chút đã, tôi còn chưa rửa mặt."

Nghe thấy hai chữ "rửa mặt", bàn tay đang mở cốc sữa đậu nành của Đường Vi Vi dừng lại, cốc giấy trượt xuống khỏi tay, mấy giọt sữa bên trong văng ra làm cô hét lên thảm thiết: "Oái —— "

"Làm sao vậy, bị bỏng?"

"Không phải." Đường Vi Vi phồng má, "Chỉ là đột nhiên tôi nhớ ra.... Tôi cũng chưa rửa mặt."

Hạ Xuyên tiếp tục nhướn mày, chăm chú nhìn cô mấy giây, cuối cùng vẫn không hỏi gì. Anh lấy bộ bàn chải đánh răng mới từ trong tủ ra đưa cho cô, hai người cùng nhau vào phòng tắm.

Bọn họ dùng hai bàn chải đánh răng khác nhau, cùng cầm cốc, cùng đứng trước bồn rửa tay, hơn nữa cả hai đều đang mặc quần áo ngủ.

Có một cảm giác rất vi diệu.

Giống như là... đang sống chung.

Trong gương phản chiếu chiều cao chênh lệch của hai người, Đường Vi Vi phát hiện đỉnh đầu cô cùng lắm mới cao đến cằm Hạ Xuyên, vì thế bèn không vui cau mũi một cái, lặng lẽ kiễng chân lên, muốn mình cao hơn một chút.

Nhận ra động tác của cô, Hạ Xuyên im lặng cong khóe môi, rất nể tình không cười ra tiếng.

Lúc anh quan sát Đường Vi Vi, Đường Vi Vi cũng vụng trộm lén quan sát anh.

Thiếu niên cụp mắt xuống, tóc mái lộn xộn trước trán, tay phải cầm chuôi bàn chải đánh răng, miệng dính bọt kem, ngay cả khi đánh răng cũng mang dáng vẻ đẹp trai thờ ơ.

Rửa mặt xong xuôi, hai người mới ngồi xuống trước bàn ăn.

Đường Vi Vi cắn miếng bánh quẩy, hàm hồ hỏi: "Tôi tới sớm không quấy rầy giấc ngủ của cậu chứ?"

"Bây giờ cậu mới nhận ra có phải đã quá muộn không?" Hạ Xuyên hỏi lại.

"Hình như là vậy." Đường Vi Vi uống một ngụm sữa đậu nành, đẩy phần còn lại đến trước mặt anh, nháy mắt: "Nhìn bữa sáng này đi nè, cậu cũng không thể đuổi tôi đi được."

"Tôi đuổi cậu lúc nào?" Hạ Xuyên ngước mắt liếc cô.

"Cũng sắp rồi đó."

Cô uống nốt sữa rồi nhận giấy lau miệng từ tay Hạ Xuyên, sau đó đặt hai cánh tay đè lên nhau, nghiêng đầu gọi anh: "Hạ Xuyên."

Hạ Xuyên nhắc cô: "Trên bàn có dầu, đứng lên."

Cô gái nhỏ ngồi thẳng người, dịch ghế về phía sau rồi lại đặt hai tay bên mép bàn, gọi anh thêm một tiếng nữa.

"Nói đi." Hạ Xuyên đã dọn xong rác trên mặt bàn: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đường Vi Vi thở dài: "Đơn giản mà nói thì... tôi cãi nhau với mẹ, sau đó tôi chạy đi."

Hạ Xuyên đứng dậy đi vào phòng bếp rửa tay, Đường Vi Vi cũng đi theo. Cô dựa vào khung cửa, bẻ ngón tay, nói tóm gọn nguyên nhân: "Đây là lần thứ tư trong năm nay rồi! Bà ấy luôn như vậy, rõ ràng đã đồng ý nhưng luôn cho tôi leo cây."

Hạ Xuyên còn nhớ trước đó, lúc cô giao bài tập Vật lý cho anh cũng từng nói, cô ghét nhất là những người nói rồi không giữ lời.

Hóa ra là vì vậy.

Đường Vi Vi nói tiếp: "Bây giờ bà ấy còn cắt tiền sinh hoạt của tôi nữa."

Cô hơi dừng lại, liếc mắt nhìn Hạ Xuyên.

Đúng lúc anh đi ra khỏi phòng bếp, lướt qua người cô, thấy cô không nói gì thì khó hiểu: "Hử?"

"Cậu phản ứng không đúng gì hết." Đường Vi Vi chẹp miệng hai cái, nói đùa: "Trong tình huống này, với thân phận của cậu, chẳng lẽ không nên nói mấy câu kiểu như "Để tôi nuôi cậu" sao?"

"Nuôi cậu? Cũng không phải là không thể." Nghe vậy, thiếu niên cúi người, dùng đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, trong giọng nói có thêm mấy phần mập mờ không đứng đắn: "Để tôi nuôi cậu, cậu định lấy gì ra trao đổi?"

Bình luận

Truyện đang đọc