YÊU NÀO ĐÁNG TỘI CHẾT


Lăng Yên bị giam lỏng vì anh lấy sự an toàn của Lăng Thành Châu ra uy hiếp cô.

Trong phòng, đèn không bật, ngồi trước ô cửa sổ, Lăng Yên lặng lẽ ngắm cơn mưa ngoài cửa.

Trận mưa này đã kéo dài một tuần liền, những gì đọng lại trong không khí chỉ là sự kiềm nén, u sầu.

"Phu nhân".

Người giúp việc đẩy cửa bước vào, tiếng bước chân vang lên rồi lại dừng lại.

"Sao lại không ăn cơm nữa rồi".

Âm thanh hết sức nhẹ nhàng, nhưng trong đó có một chút trách móc.

Lăng Yên nghe thấy rất rõ, nhưng không hề trả lời.

Người bên cạnh cũng không lập tức rời đi, mà lấy hết dũng khí mở lời: *Phu nhân, lần sau người ít nhiều cũng nên ăn một chút, nếu không ông chủ sẽ nổi giận đó.

"
Nổi giận sao? Nếu như sức khỏe của cô không hồi phục, vậy thì người hiến nội tạng cho Ôn Như Nam sẽ không còn, chả trách anh lại nổi giận.

"Ừm".

Cô hững hờ đáp lại một câu, sau đó cũng không nói gì nữa.


Người giúp việc bê khay đồ ăn rời đi, trong phòng lại chỉ còn một mình cô.

Lăng Yên thở dài một tiếng.

Một lần phẫu thuật, cô trở thành một người không hoàn chỉnh, tình yêu của cô cũng cùng với đứa con chưa chào đời của cô chết đi, ngay cả đến khả năng ăn uống dường như cũng theo đó mất đi.

Sức khỏe của cô vẫn rất kém, luôn cảm thấy chân tay lạnh buốt, nửa đêm thường bị giật mình tỉnh giấc.

Chỉ là thực sự không thể ăn được thứ gì, cho dù có cố ăn vào, cũng sẽ nôn hết ra.

Có lúc cô đã nghĩ, nếu cứ như vậy chết đi thì tốt biết mấy.

Nhìn xem, cô chính là thứ phế vật vô dụng như vậy.

Chốt cửa chuyển động, phát ra tiếng động nhẹ.

Hơi thở quen thuộc dân dần lại gân bên cô, khoang mũi xộc lên mùi hương của riêng anh.

Cảm bị một lực lớn khống chế, cô bị ép quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của anh.

"Buông ra!"
Cô vùng vẫy lùi về phía sau, không thể thoát khỏi sự khống chế của anh.

Ánh mắt anh chứa đầy sự mỉa mai: "Mỗi ngày đều làm ra bộ dạng như sắp chết đến nơi, rất thú vị sao?"
Cái tát của anh giáng thẳng vào mặt cô, khiến cho dây thần kinh trong đầu cô như căng lên.


"Kiều Vân Mặc, tôi không đến mức hèn hạ như vậy, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy vân có thế cười nói với anh, tôi không làm được"
Cô phẫn nộ rời ánh mắt đi, nhất quyết không nhìn anh.

"Cô không hèn hạ như vậy?"
Kiều Vân Mặc như vừa nghe được chuyện cười, "Cô cảm thấy, vẻ mặt hạnh phúc nên dành cho người đàn ông ngoài kia mới đúng.

"
"Anh có ý gì!"
Lăng Yên tức đến mức nói không lời.

"Tôi có ý gì?"
Kiều Vân Mặc buông tay ra.

Anh đứng dậy, nhìn Lăng Yên: "Đương nhiên là Tỉnh Khiết Chi rồi, cô chẳng lẽ một chút thể diện của đại tiểu thư nhà họ Lăng cũng không cần nữa sao, gấp gáp tìm người mới như vậy.

Chỉ là không biết, Lăng Thành Châu mà biết ông ta dạy ra một đứa con gái hèn hạ như vậy, sẽ tự hào đến mức nào"
"Không được nói cha tôi như vậy!"
Lăng Yên đứng phắt dậy, hai bàn tay nắm rất chặt.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt, đột nhiên cảm thấy bản thân đã sống phí hơn hai mươi năm.

Không ngờ mắt lại kém như vậy, sao có thể nhận định Kiều Vân Mặc là chồng cô chứ? "Chúng ta ly hôn đi"
Lăng Yên cúi thấp đầu, cuối cùng cũng nói ra câu này.

Vốn nghĩ rằng việc mãi mãi không thể làm được, có lẽ nên ly hôn đi.

"Kiều Vân Mặc, chúng ta li hôn"
Cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Nếu như đã căm ghét nhau như vậy, thà cắt đứt một cách triệt đế, tôi cũng danh chính ngôn thuận nhường lại vị trí này cho Ôn Như Nam"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi không khí như ngưng đọng lại, không có hồi đáp, Lăng Yên nghỉ hoặc ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.

"Cô đừng có mơ! "


Bình luận

Truyện đang đọc