YÊU NÀO ĐÁNG TỘI CHẾT


Nụ cười trên mặt Đao Ba chưa kịp tắt thì đã mãi mãi ngừng lại trên đó.

Tiếng con dao sắc nhọn dính đầy máu xuyên qua ngực Đao Ba.

Cơ thể cồng kềnh của người đàn ông nặng nề rơi xuống, đập xuống đất làm bụi đất dấy lên.

Ôn Như Nam cầm con dao trong tay cách thi thể vẫn còn chưa nguội, đối mặt với hai người Lăng Yên và Ôn Như Nam.

Khuôn mặt được dặm phấn trắng bóc của cô ta dính đầy máu, đôi mắt vô hình và nhuốm sự điên loạn nhìn thẳng lên: "Chết đi, chết đi, đi chết hết đi"
Con dao giơ lên, mùi máu tanh tràn ngập vùng trời của nhà xưởng.

Nửa tháng sau, tại bệnh viện.

Trên hành lang, Tiểu Văn Văn chạy qua chạy lại, trong bàn tay nhỏ nhắn cầm một bông hoa và hai bím tóc xoăn lắc lư nhịp nhàng khi cô bé chạy, rất dễ thương.

Trước phòng bệnh cánh cửa chỉ đóng một bên, cô bé dừng lại.

Cái mông nhỏ tựa vào cánh cửa làm nó di chuyển.

Cô bé dậm chân tại chỗ, bu môi một cái rồi mới chạy vào phòng bệnh.

"Mẹ, mẹ! "

Cô bé vừa chạy vừa gọi lên.

Trước giường bệnh, người phụ nữ mặc váy dệt kim màu xanh nhạt quay đầu lại, những ngón tay dài đặt trước môi, nhẹ nhàng nói: "Không phải mẹ đã nói trong bệnh viện con phải nói chuyện nhẹ nhàng sao? Cục cưng lại quên rồi"
Con bé lập tức quay mặt lại: °Con quên mất, lại quên rồi"
Lăng Yên lắc đầu cười, vẫy tay gọi con gái qua.

Đợi Tiểu Văn Văn đến phía trước, cô ôm chầm lấy con bé và dẫn cô đi gặp người trên giường.

"Tiểu Văn Văn, bố chờ con rất lâu rồi, con không mau gọi bố đi"
Cô bé nghiêng đầu do dự một chút rồi đôi môi hồng hào gọi lên: "Bố"
Gọi xong, cô vỗ vào ngực mình và quay lại nhìn Lăng Yên: "Đây là bố của Tiếu Văn Văn ư?"
Lăng Yên cười rồi chạm nhẹ vào mũi của cô bé: "Đúng vậy, Tiểu Văn Văn ngoan nhất, thông minh nhất"
Cười đùa một lúc, cô ôm lấy người trong lòng rồi thân người ra.

Lần đó, không ai ngờ Ôn Như Nam như một người điên dùng dao chém người.

Đầu tiên, Đao Ba chết trong tay cô ta, rồi con dao lại hướng về phía cô.

Trong lúc nguy cấp, Kiều Vân Mặc đã lấy thân mình đỡ nhát dao cho cô.

Lúc Kiều Vân Mặc ngã xuống, Ôn Như Nam hoàn toàn điên loạn, thế là cô ta tự mình trở thành vong hồn cuối cùng của con dao.


Đao Ba và Ôn Như Nam đều chết tại hiện trường, còn Kiều Vân Mặc trở thành người thực vật không có ý thức.

Bốn người, chỉ có cô là người bình yên vô sự.

Nơi Tiểu Văn Văn bị giam giữ là một nơi gần nhà xưởng đó, bọn tay sai của Kiều Vân Mặc đã đột nhập phía sau nhà xưởng dò tìm từng tí một gần đó, cuối cùng cũng không uống công.

May mẫn thay, Đao Ba luôn nghĩ đến việc giữ Tiểu Văn Văn để tống tiền nên con bé không phải chịu quá nhiều cực khổ, chỉ có điều không có người thân ở bên cạnh nên con bé được đưa vào bệnh viện ngay khi được giải cứu do quá sợ hãi mà lên cơn sốt.

Trong ba năm, bao nhiêu oán, bao nhiêu hận trong cô cũng đã được hóa giải trong nhà xưởng đó.

Cảnh anh dõng dạc thừa nhận Văn Văn là con gái của anh, anh nói rằng con bé là vô giá, anh vì cô mà đỡ nhát dao, cuối cùng cũng khiến cô buông bỏ tất cả oán hận.

"Mẹ, hoa"
Bàn tay mũm mĩm cầm một đóa hoa giơ lên phía trước mặt cô.

Cô cười với đóa hoa nhỏ và cả người trên giường bệnh nữa: "Tiểu Văn Văn muốn tặng bố sao?"
"Dạ, tặng bố"
Cô bé gật đầu lia lịa.

Trên chiếc chăn trắng, bàn tay đang luồn ống truyền dịch khẽ cử động một cái.

Màu vàng có nghĩa là có cơ hội sống.

Anh đã bảo vệ em chu đáo, em sẽ chăm sóc anh tới già.

Chỉ mong năm tháng trôi qua yên bình.




Bình luận

Truyện đang đọc