YÊU SÂU NẶNG: ĐẾ THIẾU ÂM THẦM CƯNG CHIỀU VỢ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhưng nụ hôn vừa rồi rất kịch liệt… Hận không thể nuốt đối phương vào bụng.

Luật sư Chu và nữ nhân viên lúng túng nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm gì.

Lại thấy Diệp Đình tiên sinh cầm bút, vẽ thêm một cây kim trước đầu heo. Trên môi anh còn dính son môi, rất diêm dúa.

Luật sư Chu lấy khăn giấy, đưa cho anh. Diệp Định nhận lấy, quẹt môi.

Nữ nhân viên nghi ngờ không hiểu: “Kim heo? Tại sao vẽ một cây kim?”

Luật sư Chu nói: “Trân châu… Diệp tiên sinh vẽ một cây kim, đây là ý của trân châu.”

“Wow —— thì ra là vậy!” Nữ nhân viên hưng phấn nói: “Lăng tiểu thư, tiên sinh xem cô là trân châu mà nâng trong lòng bàn tay nha.”

Lăng Vi hừ lạnh, đè nén khó chịu trong ngực, viết một chữ “giả” trước đầu kim!

Ý là, trân châu của anh là giả!

Luật sư Chu: “…”

Nữ nhân viên: “…”

Diệp Đình không buồn không giận, đổi chữ “giả” thành chữ “giá”, lại thêm một chữ “vô” ở trước.

Nữ nhân viên kinh ngạc nói: “Trân châu vô giá… Lăng tiểu thư, tiên sinh đối với cô là một tấm chân tình đó.”

Lăng Vi trợn trắng mắt, cười hỏi nữ nhân viên: “Anh ấy phát tiền lương cho cô sao? Cô nói chuyện cho anh ấy như vậy?”

Nữ nhân viên nhanh mồm nhanh miệng, thẳng thắn cười nói: “Tôi không nhìn nổi người khác giận dỗi. Hai người đều không phải tới ly dị, đối chọi gay gắt như vậy… Không tốt lắm nha! Cô nhìn đi, hai người trai tài gái sắc, làm người khác rất hâm mộ. Đừng lãng phí thời gian, mau ký tên chụp hình đi. Con tôi còn đang ở nhà, tôi nhận được điện thoại liền đặc biệt chạy tới đăng ký cho hai người, không phải nghĩ lại tác hợp được một cặp tình nhân sao, bằng không, tôi sẽ không đến đâu.”

Luật sư Chu thu tờ đơn vẽ loạn, lấy ra một phần tài liệu. Anh ta nói đã chuẩn bị thêm mấy bản, chỉ sợ giữa chừng ghi sai, không nghĩ tới… quả nhiên cần dùng.

Diệp Đình lại ký tên, vừa kỳ vừa nói: “Quen ký văn kiện, không viết chữ đúng cách.”

Lăng Vi thấy anh rèn chữ đúng cách, ký hai chữ “Diệp Đình”.

(*) Bình thường Diệp Đình ký tên nhanh, chữ ẩu, không rèn ngay ngắn theo bảng chữ cái.

Nét chữ ví người, mạnh mẽ có lực, mỗi một nét đều lộ ra thận trọng.

Lăng Vi cầm bút, ký hai chữ “Lăng Vi”.

Một màn này làm ba người còn lại chấn động! Cô… khác thường ah.

Ngay cả Diệp Đình cũng không nghĩ tới cô sẽ ký tên, vốn muốn dọa cô một chút, chọc tức cô mà thôi, thật ra cô không cần phải chơi với anh.

“Lăng tiểu thư, cô còn chưa xem phần văn kiện này.” Luật sư Chu văn kiện “Phân chia ly hôn”.

Lăng Vi nhận lấy, nhìn lướt qua, trong giấy viết rõ, sau hai tháng hợp đồng, ly hôn với Diệp Đình, sẽ được cổ phần, trung tâm thương mại, chung cư, vân vân vân… Cả hai mươi trang.

Năm nay, cô 22 tuổi, một năm một trang, thật sống không uổng.

Lăng Vi không quan tâm những thứ đó, lật tới trang cuối, tiêu sái ký tên mình.

Luật sư Chu cầm lấy văn kiện, giao cho Diệp Đình.

Diệp Đình nhìn chằm chằm Lăng Vi, ánh mắt thâm trầm. Hôm nay cô hơi khác thường.

Lăng Vi lườm anh: “Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Không phải còn phải chụp hình sao? Ký xong cũng không nhận sổ?”

Xoay người, lấy son môi trong balô ra son.

“Ai u, tốt quá! Ha ha ha —— mau mau mau, lên lầu chụp hình!” Nữ nhân viên lập tức gọi hai người lên lầu.

Chụp hình xong. Không nói hai lời, làm giấy hôn thú, đóng hai con dấu: “Được rồi, sáng mai tôi nhập vào máy vi tính, hai người chính là vợ chồng hợp pháp.”

Nói xong, liền ồn ào chạy ra ngoài: “Đi nhanh lên đi nhanh lên, tôi còn phải về nhà với con. Hai người sống thật tốt nha, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

Bình luận

Truyện đang đọc