YÊU SÂU NẶNG: ĐẾ THIẾU ÂM THẦM CƯNG CHIỀU VỢ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi bất ngờ khi nhìn thấy Hứa Tử Huân vội vã chạy đến, anh dang tay cố gắng đẩy nó ra- chợt phát hiện cái bảng quảng cáo bất ngờ được một người đàn ông cao lớn khác đã chặn lại rồi!

Tất cả mọi người đều dường như ngừng thở nhìn về hướng đó, Hứa Tử Huân nhìn thấy Diệp Đình! Anh ta đang đỡ bảng quảng cáo qua một bên: “Ầm” Anh ta ném nó sang một bên. Tay của Hứa Tử Huân vẫn chưa buông xuống, càng khó xử vì dáng người của anh ta không cao bằng Diệp Đình, tấm bảng quảng cáo đó anh căng bản không thể nào chạm tới được.

“Ôi mẹ ơi” Tiểu Cầm đột nhiên la lên, chỉ chỉ Lăng Vi đang ở phía sau: “Sếp à! Người đàn ông của chị đúng là đẹp trai nhất trên đời này mà!”

Lăng Vi lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Đình thần sắc khó coi đang liếc nhìn xung quanh! Ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm Tang Du. Tang Du nhìn về phía Hứa Tử Huân liền thấy Hứa Tử Huân đang giận dữ nhìn cô ta! Bởi vì trước đó là do anh sắp xếp cho Tang Du đẩy tấm bảng quảng cáo! Nhưng mà, tiện nhân Tang Du này, lại đẩy bảng quảng cáo sớm hơn dự tính! May là Diệp Đình đến kịp, nếu không thì cho dù anh có đỡ nỗi tấm bảng quảng cáo cũng không thể đỡ cho Lăng Vi!

“Chuyện này là sao?” Mặt Tổng giám đốc Lưu Quảng Nguyên trắng bệch, đi qua đi lại: “Diệp tiên sinh, anh không bị thương chứ? ”

Hoa Thiếu Kiền cũng chạy tới: “Trưởng phòng Lăng, cô không sao chứ?”

Lăng Vi thật sự bị dọa một phen, sắc mặt nhợt nhạt, sợ hãi từ từ nắm lấy tay của Diệp Đình, tay của anh bị xước một miếng.

Mọi người xung quanh đều đang nhìn bọn họ. Người đàn ông trước mặt khôi ngô tuấn tú, nét mặt lại lạnh lung! Họ giống như một đôi uyên ương vậy! Khiến cho người khác tự giác phải rút lui. Có một số cô gái dường như quên cả thở.

Diệp Đình lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh, toàn bộ các cô gái của bôn phận thiết kế đều cuối đầu xuống! “ Woa” mọi thứ có vẻ đều ngay ngắn.

Hứa Tử Huân cố ý chất vấn Lưu Quảng Nguyên: “Mấy người không có não sao? Để cái bảng quảng cáo to như vậy, là cố ý để hại người khác sao?”

Lưu Quảng Nguyên nói: “Tấm bảng này buổi sáng vẫn chưa bố trí ở đây. Ai biết người nào đã đem nó tới dây không? “ Nói xong, đột nhiên trừng mắt kêu Lộ Toa qua.

Lộ Toa cảm thấy oan ức chết đi được, trợn mắt nói: “Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ?”

Dường như tất cả mọi người ở bộ phận thiết kế đều cho là do Lộ Toa làm.

Lúc này, Diệp Đình đột nhiên cười lạnh nhìn về phía Tang Du, anh ấy không nói gì, quay qua nhìn Lăng Vi: “ Em tan sở rồi phải không?”

Lăng Vi gật đầu, Diệp Đình đột nhiên nở một nụ cười xấu xa, cúi người nói nhỏ vào tai cô: “Ông chồng đẹp nhất thế gian tới đón em tan sở, em có vui không?”

Lăng Vi nhếch môi: “Vui vô cùng!”

Cô giơ tay vẫy chào mọi người: “Chồng tôi đến đón tôi rồi, tôi về trước đây.”

“...”

Hoa Thiếu Kiền, Hứa Tử Huân nét mặt rất phức tạp, nhưng tuyệt nhiên tâm tình không hề tốt.

Lưu Quảng Nguyên như vừa tỉnh mộng, ánh mắt của Diệp tiên sinh khi nãy nhìn Tang Du là ý gì chứ? Lẽ nào là do Tang Du làm sao? Chuyện này nhất định phải điều ra kỹ.

Diệp Đình và Lăng Vi đã rời đi.

Mọi người bàn tán sôi nổi: “Hoá ra chồng của sếp chúng ta lại đẹp trai đến như vậy!”

Tiểu Cầm kích động nói: “Đẹp đến nỗi khiến mọi người phải tức giận ghen tị mà!”

Đột nhiên, Trương Mộng Dương la lên: “Ôi mẹ ơi, tôi hình như đã gặp chồng của trưởng phòng trước đây rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc