YÊU SÂU NẶNG: ĐẾ THIẾU ÂM THẦM CƯNG CHIỀU VỢ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi vừa ăn vừa cười, quả thật cười sắp hết hơi.

Mặt Diệp Đình đầy sương lạnh liếc cô, lại mắt đầy sát khí quét qua đoàn người cúi đầu đứng thành một hàng.

Cậu thuyền viên đó mặt đầy ủy khuất đứng trước nhất.

Diệp Đình lạnh giọng hỏi cậu ta: “Cậu bao lớn?”

“Hả?” Cậu thuyền viên sửng sốt, ủy khuất ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nói: “20 rồi…”

Diệp Đình lạnh lùng trừng cậu ta: “Cơm 20 năm, cậu đều ăn chùa! Tôi thấy cậu rất có tinh lực (tinh thần + thể lực), chạy 500 vòng boong thuyền!”

Sau đó lại hỏi: “Là ai treo tấm bảng kia?”

“A?” Thuyền trưởng đứng thứ hai cũng sửng sốt, hoảng sợ ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi, run rẩy nói: “Tôi… Tôi tôi tôi… Tôi treo.”

“Ừ, tiền thưởng tháng này, thêm 5000!”

“Phốc ——” Một đám thuyền viên đều phun trào, trong lòng thầm kêu: Tình tiết này là dựa theo phim nào thế?

Diệp Đình liếc thuyền trưởng, hừ một tiếng, nói: “Cho cậu ta biết cậu ta làm sai cái gì!”

“Dạ dạ dạ…” Thuyền trưởng lập tức xoay nửa người, nhìn cậu thuyền viên kia, tận tình nói: “Tiểu Minh à… Tiên sinh và phu nhân không có đánh nhau, bọn họ đang thử hiểu sâu về đối phương, phải hiểu đối phương, phải biết sở thích của nhau trước, sau đó nối liền, tiếp đó phải quen thuộc kết cấu thân thể của nhau, rồi đến lượt sinh sôi, cống hiến to lớn cho nhân loại!”

“Phốc ——” Một đám thuyền viên lại cười phun, thầm nói: “Thuyền trưởng đại nhân, ông thật sự không phải tới diễn hài sao?”

Lăng Vi bụm mặt trợn trắng mắt, trong lòng thầm mắng, sao lão thuyền trưởng này nói cùng một giọng điệu với Diệp Đình? Khó trách bổ nhiệm ông làm thuyền trưởng, xem ra có di truyền với Diệp Đình?

A… Không đúng, là chân truyền, không phải di truyền, thiếu chút nữa sai cả vai vế…囧…

“Hiểu chưa?” Thuyền trưởng trừng mắt.

Cậu thuyền viên vội vàng gật đầu: “Dạ dạ dạ dạ…” Trong đầu nghĩ, tôi biết là gì!

Thuyền trưởng vui mừng gật đầu, nghĩ học không tệ…

Diệp Đình quét mắt nhìn thuyền trưởng, phất tay: “Đi ngủ hết đi, tối nay ai cũng không được phép tự tiện rời vị trí!”

“Tuân lệnh! Tiên sinh!” Thủy đoàn gật đầu, lui ra ngoài.

Diệp Đình và Lăng Vi tiếp tục ăn cơm,

Lăng Vi bình tĩnh ăn xong, Diệp Đình xấu xa cười nói với cô: “Đã nói ra coi như tính sao?”

Lăng Vi lườm anh: “Có tính hay không, không phải anh định đoạt!” Cô ngược lại muốn không tính gì hết, anh có thể làm gì?

Diệp Đình cười tán thưởng: “Chỉ thích em vừa thông minh và ngang tàng như vậy…”

Anh đưa tay ôm ngang cô, bước nhanh chạy thẳng về phòng nghỉ ngơi! Thuyền trưởng nói đúng, vì để cô nhanh chóng quen thuộc thân thể của anh, anh phải tranh thủ từng giây từng phút…

Lúc đi trên boong, Lăng Vi ôm cổ anh, cố ý chỉ trời nói: “Trời còn chưa tối đâu…”

“Không sao, ban ngày mới thấy rõ ràng…”

Lăng Vi trong nháy mắt vùi mặt vào ngực anh.

Đi tới phòng nghỉ ngơi, cô đột nhiên muốn vào phòng vệ sinh. Nhíu mày, từ trong ngực anh nhảy xuống, vọt vào phòng vệ sinh. Lại không có cảm giác gì, cũng không biết có phải do khẩn trương hay không mà bụng căng lên.

Đi tắm trước rồi nói sau. Cô đi qua phòng tắm cách vách, cỡi quần áo, mở nước nóng cọ rửa thân thể. Tắm một hồi, bụng lại đau!

“A…” Hai chân cô run rẩy, quỳ xuống sàn nhà phòng tắm, toàn thân run rẩy đứng lên.

“Đau quá…” Cô ôm bụng, đổ mồ hôi lạnh.

Trong bụng đau như bị kim châm, đau đến mức đầu cô chảy đầy mồ hôi lạnh…

“Diệp Đình…” Bụng quặn đau, miệng không ngừng chảy nước miếng ra ngoài.

“Diệp Đình…” Cô khó nhọc bò tới gõ cửa phòng tắm.

“Chồng ——”

Diệp Đình kinh hãi, anh vừa chạy vào phòng vệ sinh vừa kêu: “Vợ —— sao thế?”

“Em… Em đau bụng…” Giọng cô cực kỳ yếu ớt, hiển nhiên đau đến mức ngay cả miệng cũng không mở nổi.

Diệp Đình lập tức mở cửa, chỉ thấy cô quỳ xuống đất, co người lại.

“Sao thế? Mau đứng dậy đi…” Diệp Đình ôm cô vào trong ngực, thuận tay lấy khăn tắm quấn quanh cô.

“Em muốn vào phòng vệ sinh…” Môi Lăng Vi cũng trắng, mặt đầy nước, trắng như giấy!

Bình luận

Truyện đang đọc