YÊU SÂU NẶNG: ĐẾ THIẾU ÂM THẦM CƯNG CHIỀU VỢ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi chôn mặt vào hõm vai anh, cô lắc đầu, thút thít nói: “Không phải lỗi của anh. Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện, chúng ta không thể khống chế được.”

Giọng nói của cô nghẹn ngào, bởi vì cô đang chịu đựng nỗi đau cực lớn.

Diêp Đình ôm cô, hôn sợi tóc cô thật sâu: “Là bởi vì anh....” Giọng nói của anh cực yếu ớt, Lăng Vi chưa từng nghe giọng của anh như vậy. Cô chảy nước mắt, đưa tay ôm lấy, vòng qua sau lưng anh: “Không khải lỗi của anh, người xấu muốn tổn thương chúng ta, chúng ta không thể khống chế được.”

Lăng Vi thật rất khó chịu, nhưng mà, cô biết..... Kẻ phạm tội muốn giết người, cái tội này, không thể trút lên đầu người vô tội được. Cho dù nguyên nhân có phải vì Diệp Đình hay không, anh không biết gì cả.

Nếu như, cha mẹ cô thật là Diêp Đình mà chết, như vậy, kẻ đầu sỏ chính là Bảo La - Lộ Dịch Tư!

Nước mắt của Lăng Vi không thể nào kềm chế được. Cuồn cuộn trào ra ngoài như nước suối vậy.

Diêp Đình ôm chặt cô, đau lòng đến không nói được gì. Lăng Vi nằm trong ngực anh khóc hai giờ, khóc đến không biết mệt mỏi. Tuyến lệ giống như bị hư rồi vậy không thể nào cầm được nước mắt.

Vạt áo Diêp Đình đều ướt đẫm, anh không nhúc nhích, chỉ ôm cô như vậy, bàn tay ấm áp vỗ vỗ sau lưng. Cô thật sự đã khóc mệt, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh ngủ.

Anh không gấp nhúc nhích, chờ cô ngủ say rồi anh chịu đựng nỗi đau tay chân tê mỏi,à ôm cô trở về phòng. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp kín mền cho cô, cẩn thận sửa sang lại thật kín. Sau đó ngồi bên cạnh cô, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, nhìn gương mặt tiều tụy của cô chằm chằm.... Bên trong đôi mắt đen của anh tràn đầy bi thương.

Sau khi Lăng Vi ngủ say, Diêp Đình đứng lên. Bước chân nặng nề đi đến thư phòng, anh ra lệnh triệu tập mọi người, Lôi Tuấn, Lôi Đình và các tiểu tổ Ám Ảnh đến điểm C hội hợp, Diệp Đình và các anh em của anh ngồi trực thăng đến trụ sở chính ---

Sắc mặt của Diệp Đình làm cho tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trải qua nửa tháng tra xét trắng đêm, Diệp Đình cầm cây bút đỏ lên khoanh một vòng tròn trên bản đồ!

Ánh mắt anh lạnh lẽo thâm trầm, viết chữ mà giống như xét xử tử tội vậy! Anh gạch một dấu cháo thật to trong vòng tròn đã khoanh!

Anh ném bút, tay nắm thành quả đấm, đập lên bản đồ: “Dẹp tan trang viên Lạc Tháp, trang viên Mai Lệ, trang viên Mật Hà! Phong tỏa bến tàu của đảo Cơ Mỗ, bến tàu của đảo Tát Long, bến tàu của đảo Hải Trân! Trực thăng thay phiên tuần tra xung quanh ba cái đảo này, môt khi phát hiên trực thăng của Bảo La - Lộ Dịch Tư chạy trốn lập tức bắn rơi!

“Dạ!”

Diệp Đình dứt khoác kiên quyết củng tiểu tổ Ám Ảnh đi quần đảo Ngả Lợi, anh muốn đích thân giết Bảo La - Lộ Dịch Tư ----

Trang viên Lạc Tháp bị lửa đốt thành tro bụi, tiểu tổ Ám Ảnh tìm tòi tất cả mật đạo, mật thất, nhưng vẫn không có tìm được bóng dáng của Bảo La - Lộ Dịch Tư.

Một chỗ khác, tiểu tổ Ám Ảnh đang đánh về phía trang viên Mai Lệ, toàn bộ bến tàu của đảo Tát Long đều bị nhân viên của Diệp Đình khống chế. Trang viên Mai Lệ bị bao vây, toàn bộ kho hàng, cứ điểm thuộc về Bảo La - Lộ Dịch Tư đều bị thành viên của tiểu tổ Ám Ánh rửa sạch.

Bình luận

Truyện đang đọc