ÁC MA CŨNG ĐI LÀM

“Ta, Đằng Nguyên Tông Giới, tuyệt đối sẽ không buông tay từ bỏ tình yêu!” Đằng Nguyên cao giọng tuyên bố, không chút che dấu tham vọng độc chiếm của mình đối với Liêu Thần.

“Đằng Nguyên! Anh vì sao lại không hiểu! Tình yêu bị cưỡng ép cuối cùng sẽ không có kết quả!” Liêu Thần kích động hét lên. Y muốn đẩy Đằng Nguyên ra nhưng lại càng bị gã ôm chặt hơn. Đằng Nguyên đẩy y xuống sofa, đè lên áp đảo khiến cho Liêu Thần không cách nào giãy giụa được. Gã bắt đầu cởi bỏ thắt lưng bằng da đắt tiền, theo từng động tác, chiếc áo sơ-mi rộng mở dần để lộ ra cơ bụng kiện mỹ. Xem ra vị thiếu gia hắc đạo này đã tập luyện rất tốt nha, thân hình như vậy còn không khiến các em gái mê mẩn ngất ngây đi.

Có điều, Liêu Thần nhìn thấy bộ dạng Đằng Nguyên như vậy liền minh bạch, gã đang muốn trên người y mà phát tiết dục vọng! Sẽ lại giống như những ngày ở Nhật Bản, bị cầm tù đến không thể phân biệt ngày đêm! Không! Chẳng lẽ y dù có liều mạng chống cự cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng này!!

Nghĩ đến thảm cảnh trước mặt làm cho Liêu Thần ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Đằng Nguyên vừa tháo thắt lưng xuống liền một phen đem âu phục của Liêu Thần xé bỏ. Dưới bàn tay hung hăng của gã, thắt lưng của Liêu Thần [xoẹt] một tiếng, rách làm hai, khóa kéo cũng bị xé mở. Đằng Nguyên đang muốn vươn tay thăm dò, chợt nghe thấy đằng sau vang lên tiếng bánh xe lăn tới.

“Kẻ nào tiến vào!! Chán sống rồi sao!!” Đằng Nguyên nhanh như chớp rút súng lục từ bên hông ra, chỉ vào người vừa tới đằng sau —– Dục vọng đang muốn phát tiết, gã tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ nào dám tới quấy rầy! Đằng Nguyên vốn không phải là người tính tình hòa nhã, khi lên cơn cuồng nộ trông càng giống hùng sư hung mãnh, hơn nữa gã cực kỳ căm ghét kẻ nào làm mất hứng, vậy nên thủ hạ dưới tay đều biết, chọc giận gã đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết!

Người đang bị họng súng chĩa vào chính là Quân Tư Vũ. Ác ma đại nhân ngồi xe lăn, trên tay cầm một mớ khăn lau, mặt không biểu tình, nói, “Thật ngại quá, ta đến quét dọn vệ sinh.”

“Mẹ kiếp!” Đằng Nguyên từ trên người Liêu Thần đứng dậy, cao ngạo nhìn xuống Quân Tư Vũ đang ngồi xe lăn, khóe miệng đột nhiên cong lên lộ ra nụ cười âm độc, “Mày cố ý? Mày tưởng một mình mày có thể làm tao dừng lại sao? Đồ phế nhân, hay là không chờ được để người ta ‘chơi’ mày?”

“Ta chỉ thấy một con chó hoang động dục đang muốn phát tiết thôi?” Quân Tư Vũ nở nụ cười không kém Đằng Nguyên là bao, có khi còn ma mị hơn vài phần.

“Mày dám nói tao là chó hoang?” Đằng Nguyên thu hồi dáng cười, nheo mắt nhìn hắn, “Mày cho rằng mình đang nói chuyện với ai? Hả? Đồ phế nhân hèn mọn!”

“Mày cho rằng mày đang nói chuyện với ai? Đồ vượn người hèn mọn!” Ác ma đại nhân vênh mặt, trừng mắt nhìn Đằng Nguyên. Hai người cứ như vậy gườm gườm nhìn nhau khiến cho bầu không khí muốn tóe ra lửa luôn rồi.

“Tuy rằng tao không muốn ra tay với phụ nữ và người tàn tật, nhưng mày sẽ có vinh dự là ngoại lệ đầu tiên.” Đằng Nguyên nâng nắm tay, khóe miệng giương lên, “Ít nhất cũng dạy cho mày biết, làm người phải có lễ nghi!”

Dứt lời, gã liền xông tới hung hăng tung một đấm vào mặt ác ma đại nhân. Lúc Liêu Thần hoảng sợ hô lên một tiếng, ác ma đại nhân đã trúng một đấm ngay giữa mặt, Đằng Nguyên ra tay tàn bạo khiến cho hắn cả người lẫn xe đều bị ngã văng xuống đất. Ác ma đại nhân ngã sấp xuống còn bị xe lăn đè lên, mà Đằng Nguyên tỏ vẻ không muốn buông tha, nâng chân lên định đá.

“Dừng tay! Đừng đánh nữa! Anh ta là người tàn tật! Căn bản không thể đỡ đòn được!” Liêu Thần lao tới can ngăn lại bị Đằng Nguyên vung tay đẩy ngã, chỉ có thể bất lức trơ mắt nhìn ác ma đại nhân bị gã kia quyền đấm cước đá không thể chống cự.

Đằng Nguyên đánh tới phát nghiện, đến khi dừng tay thì ác ma đại nhân đã bị một trận tơi bời. Gã bước tới chỗ Liêu Thần, nắm lấy cổ tay y, nói, “Bây giờ theo ta trở về! Đừng nói là cái công ty cỏn con này, ngay cả một nửa đầu mối kinh tế của Nhật Bản ta cũng sẵn sàng giao cho cậu luôn!”

“Đằng Nguyên! Tốt nhất là anh không nên ép buộc tôi!” Trong mắt Liêu Thần thoáng lên một tia tuyệt vọng.

“Ép buộc? Ta chính là toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu, Thần, cho dù là bất cứ thứ gì ta đều có thể thỏa mãn cậu, chỉ cần cậu ngoan ngoãn là người yêu của ta.” Đằng Nguyên cúi xuống hôn lên trán y, vẻ mặt bạo hỏa sau một hồi nộ phát liền khôi phục khí chất trầm ổn. Gã nói, “Nếu ta nhớ không nhầm, hình như cậu còn có một cô em gái.”

“Anh định làm gì Xuyến Xuyến?” Liêu Thần ôm ngực, cực lực đè nén phẫn nộ trong lòng.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn cậu ngoan ngoãn theo ta trở về, ta đảm bảo sẽ cho em gái cậu một tương lai sáng lạn.” Đằng Nguyên đã nắm được góc chết của y.

Liêu Thần rốt cục tuyệt vọng nhắm mắt lại, “Được rồi, tôi chấp nhận, sẽ cùng anh quay trở lại Nhật Bản. Nhưng trước đó, tôi muốn anh đưa người vừa bị anh đả thương kia đến bệnh viện.”

“Xem ra cậu cũng quan tâm đến tên phế nhân này quá a. Hừ, ta còn chưa truy cứu xem quan hệ của hai người là như thế nào.” Đằng Nguyên bước tới dựng xe lăn dậy, sau đó kéo Quân Tư Vũ đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất, ném hắn vào xe lăn. Gã ra vẻ quan tâm vỗ vai ác ma đại nhân, dữ tợn cười tà, ghé vào tai hắn nói nhỏ, “Nếu dám tơ tưởng đụng đến người của ta, ta sẽ chặt hai tay ngươi, cho ngươi biến thành người côn, hừ hừ.”

“Ngươi cũng thật ngu xuẩn, nghĩ ta sợ ngươi?” Quân Tư Vũ vẫn như trước lạnh lùng cười.

“Ngươi thật sự là không muốn sống nữa sao? Tưởng to mồm là dũng cảm à? Ngươi chờ đó cho ta!” Đằng Nguyên không muốn Liêu Thần lại quấy rầy gã cho Quân Tư Vũ một trận, vì vậy cố ý lấy điện thoại ra bấm số gọi, “Alô, là Yamato hả? Đến văn phòng tổng giám đốc, tôi muốn nhờ cậu đưa một người đi bệnh viện.”

Lát sau, một gã đàn ông bộ dạng như bảo kê hung ác bước vào, Đằng Nguyên sắc mắt ra hiệu, gã liền hiểu ý, đưa Quân Tư Vũ ra khỏi phòng. Liêu Thần nhìn bóng ác ma đại nhân sắp đi khuất, lên tiếng gọi, “Đợi đã!”

Quân Tư Vũ quay đầu lại, thấy y lục lọi trong ngăn kéo, rút ra một tờ chi phiếu nhét vào tay hắn, “Đây là phần đền bù tôi muốn đưa cho anh, mật mã là 68. Quân Tư Vũ, có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa, chân của anh, thật xin lỗi …”

Nói xong, y quay lại nhìn Đằng Nguyên, lạnh lùng nói, “Anh có biết tại sao người này bị liệt không? Là vì cứu tôi! Anh luôn mở miệng nói tôi là người yêu của anh, vậy lúc tôi gặp nguy hiểm anh ở đâu?! Nếu không có anh ta cứu, hiện tại anh đang đối mặt với một cỗ thi thể là tôi rồi! Đằng Nguyên, người anh cần không phải là tôi, anh chỉ cần một nô lệ mặc anh bài bố mà thôi!”

Đằng Nguyên nghe xong liền trầm mặc một hồi, rốt cục nói, “Thì ra mọi chuyện là như vậy. Là tại ta không điều tra kỹ, thực xin lỗi, Thần, để cậu phải ủy khuất rồi, nhưng ta thực sự yêu cậu, chỉ là không chịu được khi thấy cậu thân cận cùng người khác. Được rồi, vừa nãy là ta không tốt, đả thương ân nhân của cậu. Ân nhân của cậu cũng là ân nhân của ta, ta sẽ thay cậu báo đáp.”

Sau đó gã rút từ trong túi áo ra một tấm thẻ tín dụng, trên đó khắc một hàng dài những con số, đưa cho ác ma đại nhân, “Số tiền này có đủ đền bù nửa đời còn lại cho anh không?”

Ác ma đại nhân cầm lấy tấm thẻ, nhìn nhìn một lúc, khinh thường nói, “Một triệu Yên? Dùng cái này để mua chuộc ta? Nói cho ngươi biết, ta căn bản không cần tiền của ngươi!”

“Còn chê ít?” Đằng Nguyên cười lạnh, xé thêm một tấm chi phiếu nữa, “Thêm hai triệu Yên nữa, thế nào?”

Quân Tư Vũ cầm lấy tờ chi phiếu, [xoẹt xoẹt] hai tiếng xé bỏ, sau đó rất có cốt khí lên tiếng, “Tôn nghiêm không phải là thứ dùng tiền mua được. Ngươi đừng nghĩ có tiền là mua được tất cả!”

“Hừ, muốn cầm hay không là việc của ngươi, Thần, cậu thấy đấy, không phải là ta không muốn báo đáp, mà là anh ta không chịu nhận a. Được rồi, ta thấy giờ cậu không còn gì lưu luyến nữa, vậy hãy theo ta về khách sạn, ngày mai chúng ta sẽ đáp máy bay về Nhật.” Đằng Nguyên phất tay ý bảo gã kia đưa Quân Tư Vũ đi, còn mình thì sửa sang lại quần áo.

Liêu Thần trong mắt nhòa lệ nhìn theo ác ma đại nhân, miệng lầm bầm, “Quân Tư Vũ, là tôi hiểu lầm anh … thực xin lỗi … cho đến hôm nay tôi mới biết được, anh là người tốt …”

“Liêu tổng, đáng tiếc là tôi không đợi được đến ngày ngài tăng lương cho tôi rồi.” Quân Tư Vũ cười buồn. Hai người bỗng dưng sâu sắc cảm nhận được bi kịch của Romeo và Juliet.

Đằng Nguyên kiên nhẫn không nổi, kéo Liêu Thần lại, phất tay bảo gã kia mau đưa Quân Tư Vũ đi, sau đó liền khóa trái cửa, định tiếp tục chuyện vừa nãy còn dang dở. Liêu Thần thống khổ nói, “Sớm muộn cũng là người của anh, không thể cho tôi giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng ở công ty này sao?”

“Được rồi, ta cho cậu nửa ngày thu xếp công việc, đúng 8 giờ tối nay đến quán bar Đế Vương 808 tìm ta, bằng không, cậu tự hiểu.” Đằng Nguyên nói.

*************************************

Đằng Nguyên đi rồi.

Liêu Thần thẫn thờ ngồi trong phòng làm việc suốt hai tiếng đồng hồ. Sau một hồi thống khổ dằn vặt, y lấy từ trong ngăn kéo cuối cùng ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo, run rẩy cầm chìa khóa mở nắp hộp, cầm lấy con dao nhỏ trong hộp.

Y biết rõ cuồng vọng của Đằng Nguyên, một khi ở cùng gã, chắc chắn sẽ bị giày vò đến chết đi sống lại, tuyệt không bỏ qua. Thời gian sống trong địa ngục kia, y chịu đủ rồi, hiện tại y tuyệt đối không muốn lại phải sống trong những ngày đau khổ đó nữa. Cho dù đã bị kéo xuống bùn đen, y vẫn muốn giữ lấy một chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân. Về điểm này, y và Quân Tư Vũ đều nghĩ giống nhau.

Ở nơi này, ngoại trừ em gái, y không còn ai thân thích, ấn tượng sâu đậm trong tâm trí chỉ có người kia, giống như số mệnh đưa đẩy phải cùng y đây dưa không dứt, cũng bởi vì y mà chịu lấy thương tật suốt đời, Quân Tư Vũ. Nghĩ tới đó, y không khỏi cười khổ. Thật xin lỗi, Xuyến Xuyến, Quân Tư Vũ, cả đời này tôi đành mắc nợ hai người.

Món nợ này, xin để kiếp sau báo đáp.

Y muốn dùng cái chết của mình để trả thù Đằng Nguyên!

Hết chương 23

Bình luận

Truyện đang đọc