ÁC MA CŨNG ĐI LÀM

Liêu Thần tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, y chỉ nhớ hôm qua mình đã uống rất say, sau đó còn mơ thấy những giấc mộng vừa kỳ cục lại điên cuồng. Thế nhưng, khi cố chống tay ngồi dậy, cảm giác đau đớn như bị xé rách truyền đến, nhất là từ phía đằng sau khiến y nhăn mặt chống tay lên trán, miễn cưỡng mở mắt nhìn kĩ lại tình cảnh hiện tại của mình —— Khắp người trần truồng trải đầy dấu hôn đỏ thẫm. Toàn thân y run lên đầy kinh hãi, y nghĩ là mình biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì!

Chuyện này hoàn toàn không phải mơ!

Y và Quân Tư Vũ đã ……..!!!!

“A a a a a ——-“ Liêu Thần ôm đầu hét rầm lên.

Đúng lúc này, Quân Tư Vũ bưng khay đẩy cửa bước vào, đưa đến trước mặt Liêu Thần một ly sữa nóng, “Liêu tổng, uống cốc sữa cho tỉnh người.”

“Quân Tư Vũ! Đêm qua … đêm qua đã xảy ra chuyện gì?” Liêu Thần kích động túm lấy vạt áo Quân Tư Vũ kéo mạnh khiến cho ly sữa trên khay nghiêng ngả đổ xuống sàn, mảnh thủy tinh vỡ phút chốc văng tung tóe.

“Chỉ là tối qua ngài uống say thôi.” Ác ma đại nhân cười xấu xa, cố ý ghé xuống tai y nói nhỏ, “Liêu tổng, đêm qua ngài đã rất nhiệt tình đó.”

“Quân Tư Vũ! Anh … Anh …. Anh dám ……..” Liêu Thần luống cuống không biết nói gì cho phải, mặt mũi cũng đã đỏ tưng bừng. Y vội vã cúi mặt, bối rối che đi khuôn mặt lúc này đã tràn ngập xấu hổ, lắp bắp nói, “Hiện … hiện tại là mấy giờ? Tôi phải đi làm!” Nói xong liền chật vật bước xuống giường, nhưng đau đớn khắp người khiến cho y ngay cả đứng dậy cũng không còn sức, lại vô lực ngã xuống.

“Liêu tổng, ngài cứ an tâm nghỉ ngơi đi, tôi gọi điện đến công ty xin phép giúp ngài rồi.” Quân Tư Vũ nhẹ nhàng gạt đi lọn tóc rũ trước trán Liêu Thần, lại cúi người đặt môi hôn lên đó. Đây là ấn ký của ác ma, có thể giúp cho Liêu Thần không bị thiên sứ đại nhân chiếm mất thân thể nữa.

“A a a a a! Anh đừng có động tay động chân!” Liêu Thần oa oa kêu lên, vung tay định đấm ác ma đại nhân một cái, nhưng tình trạng của y lúc này đến đuổi muỗi còn không nổi.

“Được rồi, đằng nào gạo cũng đã nấu thành cơm, Liêu tổng, xin hãy nén bi thương.” Ác ma đại nhân nở nụ cười rất không đàng hoàng, sau đó đứng dậy, nói, “Trước hết đừng bước xuống giường, để tôi thu dọn hết mảnh vỡ đã. Bữa sáng tôi cũng nấu xong rồi, đợi lát nữa sẽ bưng lên ngay.”

“Tôi không cần anh tỏ vẻ tốt bụng!” Liêu Thần kéo chăn trùm kín khắp người, không nhận ra lúc này bản thân mình giống một đứa trẻ đang hờn dỗi đến mức nào. Nằm một hồi không thấy Quân Tư Vũ có động tĩnh khác, y lại hé chăn lén nhìn xem hắn đang làm gì.

Quân Tư Vũ ngồi xổm bên giường, cẩn thận nhặt từng mảnh ly vỡ để vào khay, động tác tỉ mỉ chậm rãi làm cho Liêu Thần cảm thấy trong lòng có chút rung động.

“Quân Tư Vũ …..” Liêu Thần không chịu nổi khẽ gọi.

“Hử?” Quân Tư Vũ ngẩng đầu.

“Không có gì … Coi chừng mảnh thủy tinh.” Liêu Thần lí nhí nói một câu, sau đó liền xấu hổ im bặt. Tiếp đó nhìn sang thì thấy ác ma đại nhân có chút thất thần, vừa nhíu mày vừa đưa ngón tay lên miệng thổi thổi, y vội bật dậy, lo lắng hỏi, “Bị đâm vào tay rồi phải không? Đã bảo anh cẩn thận một chút! Đưa tôi xem thử! Lỡ mảnh thủy tinh cắm sâu vào thịt thì nguy to!”

Quân Tư Vũ bật cười, “Tôi gạt ngài thôi.”

“Vô liêm sỉ ……” Lần này Liêu Thần nhất quyết lấy chăn làm kén.

************************************

Hầu hạ Liêu Thần ăn xong bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng theo đúng tiêu chuẩn y tế: Sữa, trứng chần nước sôi, bánh mì, salad rau. Quân Tư Vũ đóng vai gà mẹ cẩn thận dặn dò y phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, xong đâu vào đấy rồi mới vơ lấy cặp tài liệu vội vã đi làm. Hắn hiện tại chỉ là một nhân viên quèn, không phải tầng lớp lãnh đạo như Liêu Thần, chuyện nghỉ phép thật không dễ dàng chút nào, muốn nghỉ đồng nghĩa với việc tự đóng gói đồ đạc về hưu non đi là vừa.

Tạm biệt Liêu Thần còn đang đóng kén trên giường với đủ mọi hành động vò đầu bứt tai, Quân Tư Vũ nhảy lên xe đạp điện phóng hết tốc độ tới công ty —— Hiện tại so với giờ làm đã bị muộn mất nửa tiếng rồi, không biết lão quản lý hung tợn kia sẽ càu nhàu hắn trong bao lâu a?

Đoán y như thật, lúc hắn vác bộ mặt ỉu xìu vào văn phòng, mông còn chưa kịp đặt xuống ghế đã nghe thấy tiếng quát tháo như muốn khạc ra lửa của tay quản lý, “Giờ mới tới? Anh lại đây cho tôi!”

Mọi người trong phòng triệt để im lặng, có người thầm cầu nguyện cho Quân Tư Vũ bình an sống sót, có người lại tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, thi thoảng lé mắt liếc sang chờ xem chuyện hay.

“Thật ngại quá, quản lý, hôm nay tôi bị kẹt xe.” Quân Tư Vũ đứng trước bàn làm việc của quản lý, khúm núm nở nụ cười nịnh bợ.

“Kẹt xe? Anh có óc không vậy? Ăn thứ gì mà trì độn đến thế? Ở đâu ra sáng sớm đã có kẹt xe! Lười như heo thì đúng hơn! Anh nhìn thứ đống bảng biểu mà anh làm mấy ngày qua coi! Rối tinh rối mù! Đầu anh chứa đất trồng cây hay bã đậu vậy hả? Có khi mẹ anh đặt nhầm vị trí mông với óc anh rồi cũng nên! Còn cợt nhả gì nữa? Trông bộ dạng có khác nào mấy thằng vừa bị trụi mông không?” Tay quản lý này mỗi khi máu xông lên não thì không còn chút khả năng kiềm chế ngôn ngữ nào nữa.

“Ha ha, văn phòng chúng ta lại có thêm người bị trụi mông rồi.” Bên dưới có người thậm thụt truyền tin, thì ra cả phòng ai nấy đều đã quen với vị quản lý cứ mở mồm ra là rủa người khác bị trụi mông, chẳng vậy mà biệt danh của đám nhân viên dành cho lão chính là “Quản lý trụi mông”.

“Nhìn cái gì? Lũ ngu ngốc các người! Còn không mau làm việc đi! Một đám trụi mông!” Thấy ở dưới có mấy cậu nhân viên đang rướn cổ lên hóng chuyện, tay quản lý giận chó mắng mèo lại chửi ầm lên.

Lỗ tai Quân Tư Vũ rốt cục vẫn tiếp tục bị dằn vặt, “Nhóc ranh, nghĩ mình bộ dạng dễ nhìn một chút là oai lắm hả! Vô phép tắc vô kỉ luật không coi ai ra gì! Cậu nghĩ cậu là con công đực à! Không có sự đề bạt của tôi thì cậu nằm mơ cũng đừng nghĩ đến thăng chức! Cậu chẳng qua cũng chỉ là một thằng giỏi khoe mẽ, ở trước mặt người ta lượn tới lượn lui! Trông mắc ói lắm!” Quản lý vừa mắng vừa rút ra điếu thuốc đặt lên môi.

“Dạ dạ dạ, quản lý nói đúng, xin anh bớt giận, lần này đều là em sai!” Quân Tư Vũ vội rút bật lửa trong túi ra châm thuốc cho cấp trên, bộ mặt bợ đỡ rất đáng khinh bỉ.

Quản lý mặt đỏ bừng bừng chửi mắng hơn hai mươi phút mới nguôi bớt lửa giận, quyết định dồn cho ác ma đại nhân lượng công việc gấp ba lần bây giờ, tiền thưởng tháng đó đương nhiên bị khấu trừ sạch sẽ. Mọi người trong văn phòng ai nấy đều ném cho Quân Tư Vũ ánh nhìn thương cảm.

Mắng chửi xong, trong người khoan khoái hẳn lên, đám nhân viên cấp dưới rỉ tai nhau, nghe bảo quản lý một ngày mà không được mắng ai thì trong người bứt rứt khó chịu, vậy nên mỗi ngày đều là bầu không khí nơm nớp lo sợ bao trùm, ai cũng lo mình sẽ xui xẻo trở thành đích ngắm của sếp.

Ngay lúc mọi người khẩn trương công tác, quản lý ngồi quay lưng ôm lấy màn hình vi tính, tay rê chuột kích vào diễn đàn đam mỹ để theo dõi nốt câu chuyện hôm qua còn đang xem dở dang. Thật ra, quản lý đáng kính của chúng ta có một sở thích rất chi là thầm kín mà không ai biết được —– Đoán trúng rồi, lão đích thực là một fanboy cuồng nhiệt a!

Tuy rằng lão đã kết hôn, con cái cũng đã vào đến tiểu học, hơn nữa lão cũng không hề có cảm giác với đàn ông, hoàn toàn là yêu thích phụ nữ, nhưng cái máu ham mê đam mỹ ngấm vào lão kể từ lúc lỡ tay tịch thu một cuốn tiểu thuyết của cô nhân viên trong văn phòng, đem về nhà đọc thử rồi bị cuốn hút lúc nào không hay. Những câu truyện buồn miên man cùng các màn nhân vật tra tấn nhau thê thảm cả về thể xác lẫn tinh thần làm lão không rời mắt ra được, không những thế, càng đọc nhiều, vốn từ mắng chửi người của lão lại càng trôi chảy, chửi mãi thành quen, giờ cứ mở miệng ra là lão lại rủa người khác “trụi mông” với “bị bạo cúc” này nọ đủ thứ.

Gần đây, lão bị lối hành văn của một tác giả mới tên là Liêu Xuyến Xuyến trên diễn đàn lôi cuốn, bộ đam mỹ [Tuyệt vọng chi đô] của người này thực sự rất hay, tình tiết ngược văn thảm thiết đến mức quản lý vừa đọc vừa len lén lấy khăn tay chấm nước mắt, nhiều khi xúc động quá đà còn phải giả vờ kêu lên, “Động đất ở Haiti thật là thê thảm quá!”

Đọc đến chương mới nhất, nghe tác giả Liêu Xuyến Xuyến tâm sự kết thúc của câu chuyện có thể là BE, quản lý thiếu điều khóc nấc lên. Lão đăng ký gia nhập vào diễn đàn tác giả của Liêu Xuyến Xuyến, vừa lúc trên diễn đàn đang dự tính tổ chức một buổi offline gặp mặt, quản lý thực sự rất muốn được bắt tay trò chuyện với tác giả đam mỹ mà lão sùng bái, vì thế ma xui quỷ khiến liền lanh chanh post bài xin tham gia offline, còn háo hức lên lịch hẹn gặp mặt ở một quán cà phê nào đó trong thành phố.

Trong lúc sơ ý, quản lý không phát hiện ra trên diễn đàn kia có một tài khoản mang tên Quân Tư Vũ, trùng hợp cái là tên cấp dưới vô dụng của lão cũng có tên như vậy. Cũng chẳng trách được, trước giờ lão có bao giờ quan tâm tên gọi của cấp dưới đâu, chỉ cần dưới cơ lão thì tên gọi đều giống nhau hết, kiểu như “Ê! Này! Ngưới mới kia! Cô đó! Cậu đó!”.

Quân Tư Vũ vùi đầu vào làm việc, vẫn như mọi khi chỉ mất một khoảng thời gian ngắn hắn đã giải quyết hết ba chồng văn kiện. Hôm nay coi như thuận lợi trôi qua, ít ra lúc hắn đăng nhập QQ cũng không hề bị thiên sứ đại nhân nhảy vào dụ dỗ đe dọa, cũng chẳng thấy Ma hoàng hú hét kêu gào đòi tán chuyện.

Ngay lúc mọi người đang chuyên chú với công việc, cả văn phòng chìm ngập trong yên tĩnh, thi thoảng vang lên tiếng sụt sịt hít nước mũi của quản lý, chợt có người nào đó đẩy cửa chạy vào, hét lớn, “Ngôi sao quốc tế Diana đã thu mua phần lớn cổ phần của công ty chúng ta rồi! Hôm nay sẽ đến công ty ký hợp đồng! Người ta vào đến đại sảnh rồi kìa! Mọi người có ai đi ngắm siêu sao không!!!”

Tức thì cả văn phòng vang dội tiếng vỗ tay nồng nhiệt, tất cả nhanh chân chạy rầm rập ra hành lang, mặc kệ quản lý đang vừa quát tháo vừa cầm máy ảnh cố sức chạy theo. Dù sao cơ hội được gặp trực tiếp minh tinh nổi tiếng đâu phải là dễ có!

Ác ma đại nhân đối với ngôi sao nghệ sĩ này nọ chưa từng có hứng thú, mỗi lần bật TV mà thấy có chương trình phỏng vấn mấy diễn viên ca sĩ trang điểm lòe loẹt, cười nói nhún nhảy ra vẻ dễ thương thì hắn lập tức chuyển kênh. Nhưng lần này thấy thái độ của mọi người cuồng nhiệt như vậy, hắn cũng có chút tò mò mà lên mạng tìm kiếm tin tức về siêu sao Diana gì đó coi sao.

Vừa click chuột một cái liền hiện ra cả ngàn kết quả và ảnh chụp của cô Diana kia, ác ma đại nhân nhìn qua đã thiếu điều muốn sặc cà phê. Khuôn mặt này thật sự muốn hắn nói là xa lạ cũng không nổi!

Đây đúng là vị hôn thê của Ma hoàng đại nhân – Lukyl công chúa mà!

Mặc dù đã dùng ma pháp cải trang để giấu đi màu tóc và dung mạo, nhưng mấy luồng yêu khí vây quanh cô ta không thể nào qua được mắt ác ma đại nhân! Chỉ là hắn không thể tin được, trên lý lịch của cô ta có ghi rõ thời gian gia nhập làng giải trí là từ 5 năm trước lận, xem ra cô ta một mình trà trộn xuống nhân gian cũng khá lâu rồi. Nằm mơ cũng không nghĩ tới, vị quốc mẫu cao quý của Ma giới lại xuống trần gian làm ngôi sao, không những thế sắp tới còn trở thành sếp sòng của ác ma đại nhân.

Ma hoàng bệ hạ ngay cả vợ mình làm gì cũng không biết, mất công hắn giúp sức diễn vở tình yêu mù quáng bi kịch thương tâm vớ vẩn. Ác ma đại nhân vuốt cằm suy nghĩ, hắn có dự cảm người đàn bà này xuống Nhân giới tuyệt đối không phải để dạo chơi, chắc chắn ả đang ấp ủ âm mưu to lớn nào đó cũng nên.

Lúc này, đám nhân viên không có tiền đồ đang mải miết chen lấn ngoài hành lang, giơ điện thoại ra tí tách thi nhau chụp ảnh – Thực ra nữ minh tinh của lòng họ còn chưa có xuất hiện mà – Dù sao ở vị trí này có thể thấy rõ tình hình trong đại sảnh, vậy nên bọn họ cứ mặc sức mà chen lấn thôi, bao nhiều háo hức mong chờ đều đổ dồn vào cánh cửa thang máy hiện số điện tử đang ngày càng tới gần.

Hết chương 57

Bình luận

Truyện đang đọc