ÁC MA CŨNG ĐI LÀM

Quân Tư Vũ dẫn Liêu Xuyến Xuyến đi thăm thú hết các hang cùng ngõ hẻm ởTokyo. Con bé vốn cũng chỉ là một tay gà mờ về tiếng Nhật, họa may là nhờ “nghiền” nhiều manga với anime nên mới bập bõm nói được vài câu, vậy nên dù có đứng bên đường múa may quay cuồng với chủ quán cả nửa tiếng đồng hồ thì cả hai vẫn không hiểu người kia muốn nói gì. Ác ma đại nhân từ đầu đến cuối im lặng không nói, chỉ chậm rãi đi theo sau con bé, hai tay nhét vào túi áo, mắt láo lơ nhìn ngắm mấy gian hàng.

Chờ đến khi hết hứng với màn “giao tiếp chân tay”, Liêu Xuyến Xuyến quay sang thì thấy ác ma đại nhân đang thoải mái nói chuyện với nhân viên bán hàng, lại còn nói bằng tiếng Trung mới ghê chứ. Con bé ngạc nhiên đến nỗi không khép nổi miệng. Sau khi ra khỏi cửa hàng, ác ma đại nhân mới từ từ giải thích, “Tiếng nói của người linh giới có mang theo ma lực, loại ma lực này sẽ tác động vào thần kinh của con người, vậy nên dù ngươi có nói thế nào thì người ta nghe vẫn hiểu, giống như dùng tiếng Trung để đọc thơ cho một thằng cha người Ý nghe vậy.”

“Thì ra là thế.” Liêu Xuyến Xuyến nghe xong hai mắt sáng lên, “Nói cách khác là ác ma đại nhân ngài dù có đến Nhật thi lấy bằng IELTS tiếng Anh cũng sẽ không gặp trở ngại gì ha!”

“Đó là đương nhiên. Ta đây có đến cả chục cái giấy chứng nhận Anh ngữ giao tiếp chuyên nghiệp a [Thực ra tấm nào cũng lộn xộn rối tinh rối mù, ác ma đại nhân à, không phải là ngài dùng ma lực làm giấy tờ giả đấy chứ?] Nhớ tới hồi ta đi xin việc, dựa vào mấy tấm giấy đó mới được nhận vào công ty của anh trai ngươi đó.” Ác ma đại nhân kể về chuyện xưa, trên mặt không giấu được tự hào.

“Oa a a, làm người Ma giới thật tốt!” Liêu Xuyến Xuyến kêu lên đầy ngưỡng mộ.

Vì vậy, nhờ vào khả năng ngoại ngữ xuất sắc của ác ma đại nhân (?), hai người đi dạo phố mua về rất nhiều đồ lưu niệm, rồi cả đồ ăn vặt ven đường cũng không bỏ qua. Đương nhiên cũng có rất nhiều nữ sinh nhìn thấy ác ma đại nhân liền ríu rít rút điện thoại ra chụp lại. Bất tri bất giác, hai người vui chơi tới tận đêm khuya, Liêu Xuyến Xuyến sức cùng lực kiệt theo ác ma đại nhân bước trên con đường vắng lặng tối đen, chờ tìm một chỗ không người để chuẩn bị bay về.

Đúng lúc này, tiếng động cơ ồn ào vang lên ——– Trên con đường không người qua lại bỗng vọt tới một chiếc xe phân khối lớn, hơn nữa lái xe dường như không hề có ý định giảm tốc, cứ nhắm về phía hai người mà phi! Ngay lúc Liêu Xuyến Xuyến vừa hét lên một tiếng thì tay lái xe đã phanh gấp, lợi dụng quán tính khiến cho cả người lẫn xe đều bay lên, lộn một vòng qua đỉnh đầu ác ma đại nhân!

Oa, y như màn trình diễn đua xe mạo hiểm trên TV nha!

Nếu không phải Liêu Xuyến Xuyến có “kinh nghiệm” cùng ác ma đại nhân trải qua mấy chuyện như vậy, chỉ sợ vừa nhìn thấy đã muốn són ra quần.

Người cầm lái mặc bộ đồ liền thân bó sát bằng da bóng màu hồng, sau khi đáp xuống đất còn rất đúng tiêu chuẩn cho xe rê đi một vòng rồi mới dừng lại, bước xuống xe. Khi người kia vừa cởi mũ bảo hiểm, mái tóc suôn mượt như trong quảng cáo liền đổ xuống, thì ra là một mỹ nữ sệch-xy nóng bỏng!

Liêu Xuyến Xuyến ngây dại nhìn người ta đến không há hốc cả mồm. Ngược lại, mỹ nhân dùng ánh mắt khinh bỉ lườm hai người, cao giọng cất lên một tràng tiếng Nhật, “Chán sống à! Tự dưng lại chường mặt ra giữa đường! Hai con heo!”

Dứt lời liền đội mũ bảo hiểm lên, định nổ máy vọt đi.

Có điều, đắc tội với ác ma đại công tước là hậu quả nghiêm trọng lắm đó. Chỉ thấy hắn tỉnh bơ ôm tay, lạnh lùng nói, “Bà tám, đừng có ngạo mạn như vậy.”

“Mày muốn chết à!” Mỹ nữ kia nghe thấy lời hắn, lập tức từ trên xe bước xuống, đôi giày cao đến cả chục phân gõ cộp cộp trên đường, khoe ra đôi chân dài thẳng tắp. Bước đến trước mặt ác ma đại nhân, mỹ nhân kiêu sa như nữ vương đột nhiên hét to một tiếng, nhấc chân, bổ thẳng một cước về phía Quân Tư Vũ.

Một cước này là xuất toàn lực mà đá, vậy mà còn chưa kịp chạm vào người, bóng dáng ác ma đại nhân đã biến mất tăm mất tích. Mỹ nữ nhà ta mất đà, loạng choạng ngã lăn ra đất.

“Vô liêm sỉ!” Đau quá hóa giận, mỹ nữ cao giọng chửi ầm lên, sau đó vất vả lồm cồm bò dậy, nghiến răng nghiến lợi bước về phía xe máy. Ngồi lên xe, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không thèm đội, nàng ta nổ máy, hung hăng phóng xe nhằm thằng về phía ác ma đại nhân.

Lúc mỹ nhân kia nổ máy nhấn ga, còn chưa kịp nhả phanh phóng đi, ác ma đại nhân đã niệm một câu. Trong nháy mắt, hai cái bánh xe rụng ra khỏi thân xe, mỹ nữ lần này ngã còn thê thảm hơn lúc nãy, cả người lẫn xe đều bị kéo lê một đoạn trên đường.

“Sao lại … có thể như vậy … chết … chết tiệt …!” Mỹ nhân bây giờ trên trán bê bết máu, gục xuống ngất xỉu.

“ Anh Quân a! Tai nạn chết người rồi!” Liêu Xuyến Xuyến rốt cục cũng có phản ứng, thất thanh la lên.

“Không sao, ngất xỉu chút thôi!” Quân Tư Vũ đi tới, ngồi xổm xuống mở túi xách của mỹ nữa kia ra xem xét, bên trong có đủ thứ điện thoại di động, ví tiền, đồ trang điểm … Mở ví tiền, ác ma đại nhân cầm lấy CMND, thấy bên trên đề chữ rõ ràng – Liêu Minh Châu!

Thì ra đây chính là em gái cùng cha khác mẹ của Liêu Thần, thiên kim đại tiểu thư thích ăn chơi và đua xe – Liêu Minh Châu!

Có điều, ác ma đại nhân đâu có biết cô nàng là ai, chỉ nghĩ chắc là đám thanh niên khoái chơi ngông, vậy nên mở máy điện thoại, bấm số gọi cho cảnh sát.

Lát sau, cả xe cảnh sát lẫn cứu thương đều chạy tới hiện trường, còn ác ma đại nhân thì đã mang Liêu Xuyến Xuyến bay về khách sạn từ hồi nào.

********************************************

Ở tổng công ty, tuy rằng Liêu Thần đã chuẩn bị đầy đủ, thế nhưng khi lên báo cáo vẫn bị phần đông những “tinh anh” vùi dập chỉ trích. Ai cũng biết mấy người kia thực ra chính là người nhà họ Liêu, mặc dù thường ngày cũng đấu đá cạnh tranh lẫn nhau, nhưng bây giờ mục tiêu chung đều là đả kích Liêu Thần, vậy nên tự dưng bắt tay nhau ăn ý đến lạ. Vừa may, hội nghị lần này không có Liêu Dật Vân cùng ba anh em Liêu Phong tham dự, bằng không sẽ lại có một cuộc giao tranh kịch liệt nảy lửa. Đến khi Liêu Thần mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, lê thân về được đến khách sạn thì thời gian đã là rạng sáng.

Liêu Thần chuệnh choạng cầm chìa khóa bước lên lầu, còn chưa kịp nhìn rõ số phòng đã vội vã đẩy cửa vào. Cửa phòng không khóa, vừa vặn tay nắm đã bật mở, điều này làm Liêu Thần buồn bực khó hiểu, chẳng lẽ lại có người theo dõi, nạy cửa trà trộn vào rồi sao?

Y rón rén bước vào xem xét, kết quả là thấy ác ma đại nhân đang quấn khăn tắm, nằm dài trên giường xem TV!

“Sao anh lại ở trong phòng của tôi!” Liêu Thần không nghĩ ngợi gì, thẳng tay cầm tập tài liệu ném về phía Quân Tư Vũ.

Tập tài liệu bung ra, rơi lả tả khắp giường. Quân Tư Vũ mặt không biến sắc, ngước mắt lên nhìn Liêu Thần, “Đây là phòng tôi a.”

“Rõ ràng đây là phòng tôi!” Liêu Thần bực tức cầm thẻ chìa khóa giơ lên, sau lại chạy ra nhìn bảng đề số phòng ngoài cửa, phát hiện ra đúng là nhầm phòng!

“Sao anh lại không khóa cửa!” Tự biết là mình đuối lý, thế nhưng y đánh chết cũng không chịu nhận sai, ngữ khí nói chuyện cũng thấp xuống không ít.

“Tôi quên.” Ác ma đại nhân gẩy gẩy đống tài liệu trên người mình xuống, “Liêu tổng, đây là thái độ đối đãi với cấp dưới của ngài đó sao?”

“Tôi chỉ là vào nhầm phòng thôi!” Liêu Thần cứng ngắc cãi lại. Quân Tư Vũ đột nhiên từ trên giường đứng dậy, bước tới trước mặt y —— Đã lâu không thấy ác ma đại nhân đứng dậy, giờ đây thấy hắn đứng trước mặt mình, Liêu Thần chợt cảm thấy con người này đặc biệt cao lớn, khiến y không khỏi chột dạ, “Anh, anh muốn làm gì?”

“Không làm gì hết, chỉ là muốn mời Liêu tổng dọn dẹp lại đống giấy tờ ngài vừa ném loạn ra đây thôi.” Quân Tư Vũ dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, hai người đứng sát rạt, dường như còn nghe được từng nhịp thở của đối phương. Liêu Thần hô hấp dần trở nên gấp gáp, mấy năm trước tuy rằng đã trốn thoát khỏi tay Đằng Nguyên, nhưng từ đó y đối với phụ nữ đã không có phản ứng. Trải qua địa ngục khiêu khích của quan hệ đồng giới, y càng trở nên nhạy cảm hơn, mặc dù đã cố kiềm chế bản thân, y vẫn không thể nào thoát khỏi cảnh tim đập chân run khi đối diện với thân hình hoàn mỹ của ác ma đại nhân.

Liêu Thần âm thầm nuốt nước miếng, quật cường nói, “Nực cười, anh là thư kí của tôi, những việc như vậy hẳn là nhiệm vụ của anh mới đúng!”

Dứt lời liền xoay người chạy trối chết, một đường ù té về thẳng phòng mình. Y đem mình khóa trái trong phòng, cởi bỏ bộ đồ tây trang vướng víu, xông vào phòng tắm. Đứng dưới vòi sen đắm mình trong làn nước ấm áp, toàn thân Liêu Thần lúc này đều nóng bừng bừng, thời gian qua y đã “kiềm chế” quá lâu, cộng thêm chuyến công tác đầy mệt mỏi và bực bội khiến cho y càng không thể khống chế cảm xúc. Bàn tay trong vô thức trượt xuống bộ vị tư mật, không ngừng vỗ về chơi đùa, cả người cũng dần dần chìm vào mê loạn cuồng tưởng.

Trong cơn cuồng loạn, y tưởng tượng ra mình đang cùng với người đàn ông khác dây dưa, mà tướng mạo của người đàn ông trong cơn ảo mộng kia làm y bất chợt bừng tỉnh, không khống chế được mà phát tiết trong kinh hãi!

Sao lại là anh ta? Chẳng lẽ vì anh ta là người cuối cùng mình nhìn thấy trước khi “làm” sao? Nhất định là như vậy! Liêu Thần vô lực tựa vào bồn tắm, cố gắng xua đi hình ảnh Quân Tư Vũ bán khỏa nằm trên giường, thân hình thon dài kiện mỹ … Bí mật lớn nhất và cũng là phức tạp nhất của y, chính là việc khuôn mặt của thằng cha đáng ghét kia lại nghiễm nhiên xuất hiện khi y đang “ấy ấy” … Mặc dù không biết tại sao lại nghĩ đến anh ta … Quan trọng là … nếu như Quân Tư Vũ biết được chuyện này … Chậc, y không dám nghĩ đến hậu quả nữa!

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho người khác biết được chuyện này! Liêu Thần mặt mũi đỏ bừng, cố đè nén tiếng rên rỉ đầy khoái cảm, một lần nữa chìm vào cơn cuồng tưởng của chính mình.

*****************************************************

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Liêu Thần vừa mới ngủ được mấy tiếng đã phải bò ra khỏi giường, dẫn theo Liêu Xuyến Xuyến và ác ma đại nhân tới cảngTokyo, bắt đầu chuyến du hí trên du thuyền sang trọng.

Chuyện làm y không thể tin vào mắt mình đó là, Quân Tư Vũ hôm qua đi lượn một vòng phố liền vác về một cái xe lăn chạy bằng điện. Khi người ta đưa hàng đến nơi, ác ma đại nhân hí hửng chạy thử quanh phòng, sau đó tỉnh bơ lăn theo Liêu Thần ra khỏi cổng. Đến lúc này, bao nhiêu ảo tưởng nóng bỏng của Liêu Thần về Quân Tư Vũ đêm qua đều bị thay thế bằng một đầu tính toán. Y nghiến răng nhẩm tính xem ác ma đại nhân tối qua đã tiêu hết bao nhiêu tiền của mình. Sau khi lên xe, y lại hỏi Liêu Xuyến Xuyến hôm qua đã mua những thứ gì, sau đó lôi máy tính và sổ sách ra ghi lại chi tiết, một đồng cũng không thất thoát được.

Hết chương 34

Bình luận

Truyện đang đọc