ÁC MA CŨNG ĐI LÀM

Sau một hồi trêu chọc Liêu Thần xong, ác ma đại nhân đứng dậy kéo y tiếc tục dạo bước trên con đường vắng tanh —— Nơi này càng lúc càng yên tĩnh, chắc đã lâu chẳng có ai đặt chân tới. Công viên trung tâm được coi là nơi có diện tích cây xanh bao phủ lớn nhất thành phố, diện tích đất cũng vô cùng lớn, nghe nói từ trên máy bay trực thăng nhìn xuống thì một phần ba màu xanh của thành phố đều tập trung ở công viên này, thậm chí có người đi vào đây còn bị lạc đường, phải huy động lực lượng cảnh sát đi tìm mấy tiếng đồng hồ mới thấy. Bởi vậy, trong công viên này có rất nhiều lối nhỏ không biết dẫn tới tận đâu, càng đi càng thấy hoang vắng, quả đúng là nơi thích hợp cho mấy cặp đôi ưa thích chơi trò vụng trộm.

Liêu Thần để mặc cho Quân Tư Vũ lôi kéo mình đi đến tận cuối con đường nhỏ. Hiện ra trước mặt hai người là một hồ nước xanh biếc, bóng cây rậm rạp mọc quanh hồ tưởng như muốn vươn cành chạm tới tận mặt nước. Nhìn mặt hồ xanh lục phẳng lặng như gương, hai người cứ ngỡ mình vừa lạc vào nơi tiên cảnh trên trần thế.

“Chỗ này chắc bị người ta bỏ quên lâu rồi, từ giờ sẽ là căn cứ bí mật của hai chúng ta.” Ác ma đại nhân cười nói.

“Cái gì mà căn cứ bí mật, anh là trẻ lên ba sao?” Liêu Thần thả tay ác ma đại nhân ra, tự mình bước tới đầu cầu gỗ bên bờ hồ. Nơi này trước đây hẳn là chỗ để neo thuyền, mà cách đó không xa quả thật có một con thuyền gỗ nhỏ cũ nát, lòng thuyền phủ đầy lá khô và bụi đất, có lẽ đã rất nhiều năm rồi không được sử dụng đến.

“Này, Quân Tư Vũ, khi nào rảnh chúng ta tới đây chèo thuyền thử một chút coi sao?” Liêu Thần xoa xoa thắt lưng, đối với một nơi cảnh sắc hài hòa thế này bỗng nổi lên hứng thú dạo chơi, y chỉ vào mặt hồ nói, “Anh xem hồ này hình như là thông với bên ngoài, không biết sẽ dẫn tới đâu, lần sau mang theo thuyền cao su, cùng nhau thám hiểm một chuyến!”

“Nghe có vẻ rất thú vị.” Quân Tư Vũ chỉ về chiếc thuyền cũ kĩ đang đậu bên bờ hồ, “Nếu muốn thì ngay bây giờ chúng ta cũng có thể chèo thuyền, không cần tốn tiền mua thêm làm gì.”

Hai người hợp lực cùng nhau đem chiếc thuyền cũ kia đẩy lại đây. Thành thuyền có chút mục nát, nhưng khi Quân Tư Vũ kiểm tra qua thì thấy đáy thuyền còn nguyên vẹn, chắc vẫn dùng được, thế là cả hai đều không ngại bẩn, dùng tay gạt hết lá khô và bùn đất trong lòng thuyền, sẵn sàng một chuyến thám hiểm.

Lòng hồ sâu thẳm lại kéo dài quanh co, chắc hẳn lúc thiết kế người ta cố tình xây rộng một chút dành cho mục đích chèo thuyền, hai bên bờ hồ rợp đầy bóng cây, thậm chí ở chỗ khúc quanh còn có vòng cây leo theo kiểu châu Âu bắc ngang qua lòng hồ, lờ mờ đâu đó trên thanh khung sắt rỉ sét còn thấy được những dòng chữ tiếng nước ngoài, chứng tỏ lòng hồ này được kiến thiết xây dựng được ít nhất khoảng vài chục năm có lẻ.

“Chắc đây là công trình của mấy người ngoại quốc ngày xưa tới thiết kế và xây dựng ấy nhỉ?” Liêu Thần ngẩng đầu thưởng thức khung cảnh xung quanh, nhẹ giọng nhận xét.

“Ờ, nhưng mà xây ở nơi vắng vẻ như thế này thì làm sao đón được nhiều khách chứ, nói không chừng chỗ này trước đây là khu nghỉ dưỡng của đại gia nhà giàu nào đó cũng nên?” Ác ma đại nhân vừa chèo thuyền vừa đưa mắt nhìn bốn xung quanh, quả nhiên trong lùm cây lấp ló phía bờ xa xa kia có nóc nhà ẩn hiện, tiến lại gần mới thấy là một căn nhà kiểu châu Âu cổ, xem ra nơi này trước kia đúng là có người ngoại quốc đến ở, sau bị cây cối ở trung tâm công viên che khuất đi, thành ra người ta cũng quên luôn sự hiện diện của nó.

Quân Tư Vũ chèo thuyền đỗ vào bờ, cùng với Liêu Thần hai người quyết định đi thám hiểm căn biệt thự bị bỏ hoang một chuyến coi sao. Đứng từ xa chẳng bằng tới gần xem xét, cho đến khi cánh cổng bằng đồng cũ kĩ hiện ra trước mặt họ, cùng với bức tường rêu phong cổ kính hoàn toàn bị đám dây leo bọc kín, hai người ngỡ như mình đang lạc bước vào lâu đài nơi giam cầm nàng công chúa đã ngủ quên đến cả trăm năm. Liêu Thần nhìn qua ô cửa sổ đã bị tháo mất kính, chỉ thấy bên trong tối đen như mực, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, quay sang nói với Quân Tư Vũ, “Hay là chúng ta quay về đi, tự tiện vào nhà người khác thế này, lỡ bị phát hiện sẽ không tốt đâu.”

“Không sao, chỗ này nhìn qua đã biết là không có ai ở rồi, đằng nào cũng mất công đến đây, mình vào trong xem thử coi sao.” Quân Tư Vũ bày ra dáng vẻ anh đây rất can đảm, kéo tay Liêu Thần bước qua hàng rào, lén lút đi về phía sau căn nhà, lẻn qua lối cửa sau mà vào.

Loáng thoáng nghe như có tiếng người rên rỉ từ trong truyền ra, hơn nữa còn là tiếng của hai người đàn ông. Liêu Thần chột dạ nghĩ thầm, không lẽ là gặp ma? Y nhón chân nhìn qua khe cửa, chỉ thấy giữa phòng là một chiếc giường lớn bài trí xa hoa, và trên giường thì … rành rành hai tên đàn ông đang “đánh dã chiến”, Liêu Thần trợn mắt há mồm, không cẩn thận bật ra tiếng kêu.

Nghe thấy tiếng động lạ, hai người đàn ông kia lập tức dừng động tác, một người quay về phía cửa sổ gào lên, “Đạo diễn! Sao ông bảo ở quanh đây không có người lạ cơ mà!”

Lúc này, Liêu Thần mới phát hiện ra trong góc phòng tối tối đằng xa kia còn có mấy người đang cầm camera với microphone quay quay chụp chụp. Nhìn tình hình này cũng lờ mờ đoán được … đại khái là đang quay phim đi.

“Này! Mấy thằng kia mau cút đi! Đừng cản trở bọn tao làm việc!” Lão đạo diễn mang dáng vẻ như hung thần ác sát vọt tới bên cửa, rống lên với hai tên nhìn trộm to gan là Quân Tư Vũ và Liêu Thần, “Muốn ông đánh gãy chân chúng mày luôn không!”

Hai người đành thất thểu rời đi, không nghĩ tới ở nơi hoang vắng thế này cũng có người chọn làm chỗ đóng phim. Liêu Thần đỏ mặt giận dữ ném cho ác ma đại nhân cái lườm nguýt dài đến cả cây số, không dưng lại đua đòi theo tên đần này đi thăm dò với chẳng thám hiểm.

Không ai nghĩ, cuộc gặp gỡ bất ngờ này lại mang đến cho bọn họ không ít phiền toái về sau.

************************************

Rốt cục ngày nghỉ cuối tuần ngọt ngào với Liêu Thần cũng qua đi, ác ma đại nhân lại ngáp dài, xách theo cặp công văn cùng mớ đề án kế hoạch chết tiệt kia tới văn phòng.

Đến công ty, ác ma đại nhân đem mớ đề án kia bày lên mặt bàn của giám đốc, sau đó nhàn nhã quay về bàn làm việc của mình nhấm nháp li cà phê buổi sáng. Có điều hôm nay hình như không giống với thường ngày, bằng chứng là những ánh nhìn kì lạ của đám đồng nghiệp cứ như dán chặt lên gáy hắn, một đám châu đầu ghé tai, không biết là đang nói chuyện gì.

“Này, Tiểu Quân, biết tin gì chưa? Sáng nay tự dưng ở đâu xổ ra một mớ tin vịt, nói cậu là đồng tính luyến ái!” Một đồng nghiệp có vẻ hiền lành cười hề hề chạy ra bắt chuyện với hắn.

“Tin đồn nhám đó.” Quân Tư Vũ trong lòng đã vỡ lẽ ra ngọn nguồn sự việc, ngoài mặt lại vẫn tỏ vẻ bình thường như không.

“Nhưng mà ảnh của cậu đã bị chụp lại rồi đăng lên trang web của công ty rồi kìa … Tốt hơn là cậu nên nhìn xem …” Người nọ lên tiếng nhắc nhở, “Nhất định là do cậu đắc tội với người nào rồi.”

Quân Tư Vũ mở máy lên mạng, quả nhiên nhìn thấy chình ình trên trang chủ của website là tấm ảnh hắn cùng Liêu Thần đang hôn nhau thắm thiết, xét về góc chụp có lẽ là từ trong lùm cây cách đó không xa. Mà người khởi xướng ra vụ này cũng chẳng phải ai xa lạ —— bác già mông trọc đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc của mình, đắc ý dõi theo phản ứng của Quân Tư Vũ —— Không uổng công lão bỏ ra cả ngày cuối tuần để đi theo dõi ác ma đại nhân, loạng quạng thế nào lại chụp ngay được một màn nóng bỏng cuồng nhiệt như vậy. Chỉ một tấm hình này tung lên mạng thôi cũng đủ khiến cho ác ma đại nhân thân bại danh liệt rồi!

“Ờ, đúng rồi, tôi là đồng tính đó.” Quân Tư Vũ rất tự nhiên mà thẳng thắn thừa nhận, một câu nói này vừa phát ra, cả văn phòng lập tức im bặt, ai nấy đều quay sang nhìn hắn, trợn mắt há mồm cẩn thận lắng nghe từng lời từng chữ, cứ như thể chỉ cần nghe sót một từ thôi cũng đủ khiến câu chuyện không còn trọn vẹn nữa vậy.

“Không lẽ chỉ vì tôi là người đồng tính mà mọi người cảm thấy kì lạ đến mức phải thì thầm to nhỏ như vậy sao? Tôi không nghĩ vấn đề giới tính sẽ gây ảnh hưởng tới nhân phẩm và năng lực làm việc của mình, vậy nên hi vọng mọi người đừng đem tư tưởng phân biệt kì thị của bản thân đi đánh giá người khác, được chứ?” Quân Tư Vũ cao giọng phát biểu, trong lòng tự cảm thấy hình tượng của mình lúc này hoành tráng như mấy nhà truyền giáo vĩ đại nào đấy. [Nhưng ác ma đại nhân ngài thực sự có cái gọi là nhân phẩm và năng lực làm việc sao?]

“Phải rồi, đồng tính luyến ái thì có làm sao? Trương Quốc Vinh chẳng phải cũng là đồng tính luyến ái đó sao, trong giới minh tinh nghệ sĩ có thiếu gì người đồng tính đâu, mà dù có là đồng tính cũng đâu có ảnh hưởng gì đến cơm ăn áo mặc của mấy người? Cái đám nhiều chuyện này, rảnh rỗi lôi chuyện đời tư của người khác ra săm soi vậy, không bằng lê mông về bàn làm việc đi!” Lão quản lý bỗng dưng nổi cơn giành vai người tốt, lên tiếng giúp Quân Tư Vũ hòa giải, sau đó lại quay sang đương sự với vẻ mặt vô cùng quan tâm và thấu hiểu mà hỏi han, “Tiểu Quân, cậu đã đi kiểm tra chưa? Nghe nói mấy người có quan hệ đồng tính luyến ái dễ bị mắc bệnh này nọ lắm đấy!”

Lời của quản lý chẳng khác nào bom dội giữa chiến trường, làm cho cả văn phòng sợ tới mức ai nấy đều co rúm người lại, lùi xa Quân Tư Vũ ít nhất ba mét, thiếu điều phủi tay kinh tởm như thể ác ma đại nhân chính là nguồn bệnh dễ lây.

Quân Tư Vũ chỉ cười cười, “Tôi đã kiểm tra rồi, yên tâm, không hề mắc bệnh lây qua đường ***. Bạn trai tôi cũng hoàn toàn khỏe mạnh.”

Nhưng mà nói ai tin? Ngay cả cô thư kí vừa rồi tiếp nhận công văn từ tay hắn cũng vội vã bỏ ra ngoài đi rửa tay như sợ bị vi khuẩn ăn mòn.

Chỉ trong một chốc, Quân Tư Vũ đã trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trong công ty. Không cần biết hắn đi đến đâu cũng đều có một đám người đứng sau lưng chỉ trỏ xầm xì.

“Xem kìa, anh ta là đồng tính luyến ái đấy!”

“Cậu xem ảnh chụp của anh ta ở trên mạng chưa! Ghét thế chứ! Coi vậy mà lại đi mê đàn ông!”

“Cẩn thận đừng nhìn vào mắt nó! Lỡ mà vừa mắt nó là toi đấy! Thằng đó trai gái gì cũng đều ăn sạch!”

………

Cao trào nhất là lúc ác ma đại nhân bước vào toilet, ngay lập tức khiến cho mấy người đang “giải quyết” cũng phải ngập ngừng, cái người đứng cạnh Quân Tư Vũ còn khẩn trương tới mức không sao điều chỉnh được cường độ “xả”, làm ác ma đại nhân nhịn không được liếc mắt nhìn sang.

“Nhìn cái gì! Thằng gay này!” Người kia vội vàng kêu lên, “Đừng có dòm ‘em trai’ nhà người ta chòng chọc như vậy!”

“Anh tốt nhất là nên đi khám lại tuyến tiền liệt đi.” Quân Tư Vũ lạnh lùng nói.

Nói tóm lại, ác ma đại nhân đã trải qua một ngày đáng xấu hổ ở công ty. Đi đâu cũng bị mọi người nhìn ngó như người ngoài hành tinh, nhận lấy sự chê bai dè bỉu và kì thị ra mặt của đám đồng nghiệp, thế nhưng người ta lại chưa thấy ban lãnh đạo của công ty lên tiếng về việc này, tại vì sếp tổng Diana vừa mới quay về Ma giới rồi, vậy nên dù cho dư luận có xôn xao dậy sóng cỡ nào, Quân Tư Vũ hiện giờ vẫn đang là người được lọt vào mắt xanh của sếp, ai dám ra mặt chê trách? Quân Tư Vũ nhà ta rốt cục vẫn đeo lên bộ mặt dày như áo chống đạn, thản nhiên ngồi trong văn phòng chơi trò nông trại và đi trộm đồ ăn, rất có dáng vẻ anh hùng bất khuất theo kiểu tao là gay tao sợ ai.

Giờ tan tầm, ác ma đại nhân cưỡi xe đạp điện đi mua đồ ăn. Từ lúc chính thức cùng Liêu thần xác nhận quan hệ, trừ những hôm có tình huống đột xuất, việc cơm nước ở nhà đều một tay ác ma đại nhân lo liệu, Liêu Thần thường đi làm về muộn, về đến nhà là ngồi vào bàn ăn luôn.

Thế mà hôm nay ông trời đi vắng, Liêu Thần lại về nhà trước cả ác ma đại nhân, sau đó nằm bẹp trên sofa xem TV, sắc mặt nhìn qua có vẻ không tốt lắm. Lúc Quân Tư Vũ về đến nhà, thấy thế còn tưởng tâm trạng y đang không tốt, nhưng nhìn kĩ lại mới phát hiện ra mặt y đỏ bừng trong khi môi thì tái lại, thật bất thường. Hắn vội chạy tới vươn tay sờ lên trán Liêu Thần, nóng đến bỏng tay, xem ra là phát sốt.

“Liêu tổng, cậu sốt cao quá, tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Quân Tư Vũ vội vàng đỡ y dậy, định cõng thẳng đến bệnh viện.

“Tôi không đi, uống thuốc là được rồi!” Liêu Thần sợ nhất là đến bệnh viện, tiền nhập viện thăm khám thuốc men tốn muốn chết, mà hơn nữa là y sợ bị tiêm, vậy nên có thể cố gắng tránh xa nơi đó thì y tuyệt đối không đặt chân vào. Liêu Thần liều mạng giãy khỏi lưng ác ma đại nhân, ôm lấy sofa cố thủ ở nhà.

“Được rồi, không đi thì không đi. Để tôi nấu cho cậu chút cháo ăn cho ra mồ hôi.” Quân Tư Vũ hết cách thở dài, đỡ Liêu Thần nằm ngay ngắn lên sofa, phủ chăn lên, sau đó còn đắp thêm khăn lạnh lên trán cho y xong xuôi mới xỏ tay vào tạp dề, xuồng bếp tìm đồ nấu cháo giải cảm.

“Tôi không ăn đâu ……” Liêu Thần thều thào nói, cơn sốt làm cả người y bủn rủn, muốn nhấc tay còn cảm thấy mệt, miệng lưỡi đắng ngắt, cái gì cũng không muốn ăn.

“Đồ tôi nấu, cậu nhất định sẽ muốn ăn.” Quân Tư Vũ từ trong bếp nói vọng ra.

“Tôi mệt lắm ……” Liêu Thần lẩm nhẩm câu được câu chăng, hai mí mắt nặng trĩu như muốn rũ xuống, mơ mơ màng màng ngủ quên lúc nào không hay.

Một lát sau, Quân Tư Vũ bưng lên bát cháo nóng hổi, bên trong còn đập một quả trứng gà, mang đến bên sofa cho Liêu Thần.

“Liêu tổng, dậy đi, ăn chút cháo nào.” Quân Tư Vũ đặt bát cháo lên bàn trà, vươn tay ôm lấy Liêu Thần đỡ dậy, để y ngồi tựa vào lòng mình.

“Ưm ………” Liêu Thần hơi mở mắt, xong lại cau mày nhắm lại, “Cả người tôi đều rất mệt ……..”

“Vậy tôi đút cho cậu ăn được không?” Ác ma đại nhân cứ như vậy mà tỏ thái độ cưng chiều, một tay ôm lấy y, một tay xúc cháo đưa lên thổi nguội rồi mới đưa đến miệng Liêu Thần.

“Thật không ngờ lại được ngươi chăm sóc tận tình đến vậy.” Liêu Thần nhịn không được thở dài, đột nhiên mở to mắt.

Quân Tư Vũ chưa kịp kinh ngạc, một lưỡi dao sắc ngọt đã đâm sâu vào ***g ngực hắn.

Vệt máu đỏ tươi càng lúc càng loang rộng trên áo sơmi, cảm giác đau buốt cũng ập đến. Ác ma đại nhân ngẩng đầu nhìn lên.

“Lại là ngươi! Vẫn tiếp tục đi chiếm dụng thân thể của người khác sao!” Ác ma đại nhân vòng tay ôm lấy cổ Liêu Thần – hiển nhiên lúc này y đang bị thánh thiên sứ nhập vào người.

“Không nghĩ là ta có thể đi xuyên qua kết giới của ngươi phải không? Vũ Uyên! Trông ngươi có vẻ nhàn nhã hơn ta tưởng đó. Xem ra đã đến lúc chấm dứt sớm chuyện này rồi.” Thánh thiên sứ dùng sức ấn sâu lưỡi dao vào ***g ngực Quân Tư Vũ, cười khinh miệt nói, “Cái chuôi dao này là hàng xuất xứ Thiên giới chính hãng đó, phải mất đến cả nghìn năm mới làm ra được, hơn nữa còn được cho thêm xương cốt của ta, vậy nên ngươi không chống đỡ nổi đâu! Vũ Uyên à, lần này cái đuôi ác ma của ngươi mất linh rồi! Chịu chết đi!”

“Liêu Thần” – Lúc này chính là thánh thiên sứ nhập thân, không biết lấy đâu ra sức mạnh, đột ngột đẩy ác ma đại nhân ngã xuống sàn nhà. Chiếc dao sắc nhọn đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng kim rồi kéo dài ra, tựa như một sinh vật có sự sống, lạo xạo vung vẩy đâm xuyên qua sau lưng hắn. Y đứng dậy, đưa tay đặt lên trước trán Quân Tư Vũ, đem sức mạnh của mình rót vào cơ thể hắn, miệng lẩm nhẩm, “Hãy hiện nguyên hình của ngươi đi! Vũ Uyên!”

Hào quang chói lòa tỏa ra bao trùm lấy hai người. Thứ ánh sáng đó cùng với lưỡi dao giống như đang kêu gọi lẫn nhau, Vũ Uyên trong nháy mắt bị đánh bật trở về hình dạng ác ma ban đầu, bốn sải cánh lớn hiện ra. Những tia sáng vàng như sợi chỉ cũng lập tức xuyên qua, quấn lấy cánh chim đen tuyền của hắn. Thánh thiên sứ dùng phép kéo lê ác ma đại nhân dở sống dở chết phá cửa sổ ra ngoài, cả hai người cứ như vậy mà lơ lửng giữa không trung.

“Cho dù có sức mạnh cường đại đến mức nào cũng không thể thi triển dưới tác dụng của thánh khí đâu! Vũ Uyên! Ngươi có biết lúc trước tại sao ta lại để cho ngươi giết không? Chính là vì chờ đợi thời khắc này đó! Chỉ có xương cốt của ta mới có thể giam cầm được sức mạnh của ngươi!” Dưới ánh trăng, y vừa lòng nhìn Vũ Uyên toàn thân đều bị những sợi sáng kia đâm thủng rồi quấn quanh, sung sướng nói ra câu mình muốn nói nhất trong suốt một quãng thời gian thật dài, “Ta thắng rồi! Vũ uyên! Cuối cùng kẻ bị đánh bại và thanh tẩy lại chính là ngươi! Nếu lần trước ngươi chịu thức thời sớm một chút thì ta đã không phải dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn như thế này! Vũ Uyên, ngươi thật biết cách phụ lòng tốt của người khác!”

Tuy rằng máu tươi tí tách chảy ra từ miệng vết thương, cánh cũng bị thương nặng, ác ma đại nhân lại không hề biến sắc, vẫn giữ thái độ bình tĩnh lạnh lùng như mọi khi, “Đúng là ta đã xem thường trí tuệ và năng lực của ngươi rồi! Không ngờ ngươi lại có thể phá vỡ kết giới mà ta đã lập ra! Xem ra là do ta đối xử với ngươi nhân từ quá rồi!”

“Đó là tại ngươi quá ngu xuẩn mà thôi!” Thánh thiên sứ tàn nhẫn mỉm cười, “Giờ thì đã đến lúc thanh tẩy linh hồn ngươi rồi!”

Dứt lời, y giơ tay, vung lên thật cao rồi làm động tác chém xuống.

Theo động tác quyết liệt của y, những sợi sáng loằng ngoằng kia lập tức chuyển động, có tiếng xương gãy vụn vang lên, bốn sải cánh đen hoàn toàn bị cắt bỏ, đứt rời cả gân cốt. Ngay sau đó, hàng ngàn sợi sáng kia cũng uốn lượn rời khỏi thân thể ác ma đại nhân.

“Thứ tội nghiệt hắc ám này đã bị ta cắt xuống rồi.” Thánh thiên sứ bật cười, đột nhiên thân thể ngả về sau, một luồng hào quang bay ra khỏi cơ thể Liêu Thần, mang theo những sải cánh đã bị đứt lìa kia, biến mất vào thinh không.

**************************************

“Thế rồi tên đó chặt rớt hết cánh của ngươi luôn hả?” Ma hoàng đại nhân lúc này đã có mặt tại nhân gian, nhưng là để giúp ác ma đại nhân lau nhà, dọn dẹp đống máu me đổ vỡ sau trận vật lộn hoành tráng vừa qua. Vũ Uyên trần truồng nằm bên cạnh, trông hắn lúc này chẳng khác nào cái mô hình người vừa trải qua giờ thực tập giải phẫu, trừ bỏ phần đầu còn nguyên vẹn ra toàn bộ đều không có chỗ nào lành lặn, nhất là cả tấm lưng vẫn còn hiện rõ “tàn tích” máu thịt gân cốt lẫn lộn. Cả cái thân bị đâm lỗ chỗ như vậy, Ma hoàng nhìn qua còn muốn ói.

“Sau trận Thiên Địa đại chiến lần trước, chắc hắn phải “nhớ thương” ta sâu nặng lắm, đến tận bây giờ vẫn còn nghĩ chúng ta là hai linh hồn tách ra từ một thể xác, đúng là thằng ngu mà.” Vũ Uyên đại nhân từ đằng sau bước tới, cùng với tên *** đang nằm cạnh Ma hoàng kia, rõ ràng là hai người giống y hệt nhau.

“Hắn đánh giá thấp ngươi chẳng phải đúng như điều ngươi dự liệu sao? Hừ, mà ngươi có thể phân thân như vậy rồi, sao không nhân bản thêm một đứa để lại ở Ma giới đi?” Ma hoàng đeo khẩu trang quay sang hỏi hắn.

“Không, Vũ Uyên chỉ cần một người là đủ rồi.” Ác ma đại nhân kéo cái thân xác giống y hệt mình nhưng là ở phiên bản tồi tàn hơn kia dậy, ném cho Ma hoàng đại nhân, “Cái xác này chết rồi, mà ta cũng chẳng cần dùng đến nữa, cho ngươi mang về đó.”

“Được rồi. Ngươi không sợ ta đem cái thân thể rách nát này của ngươi ra làm mấy trò xằng bậy sao?” Ma hoàng tà ác hỏi.

“Dù sao cũng vứt đi, đem phơi ngoài nắng mấy hôm là tan rữa ra liền ấy mà.” Ác ma đại nhân liếc nhìn đồng hồ trên tường, “Trời sáng rồi, ta phải đi làm đây, ngươi ở nhà trông Liêu Thần, trước khi y tỉnh lại nhớ dọn dẹp cho sạch sẽ tinh tươm vào.”

“Kì lạ, tên thiên sứ kia không biết đường mà tra tìm ra nơi công tác của ngươi sao, lần nào giở trò cùng xài chiêu mượn xác. Mà có khi biết được địa chỉ công ty của ngươi rồi, hắn lại bị shock một trận cho coi.” Ma hoàng đại nhân thở dài nói.

Cứ thế, ác ma đại nhân lại tiếp tục nghênh ngang cưỡi xe đạp điện đi làm.

Hết chương 60

——————

[Tiểu Lam: Bóp cổ được ổng lè chương mới ra rồi, mọi người hảo hảo mà khen ta đi ~]

Bình luận

Truyện đang đọc