ÁI PHI NÀNG ĐỊNH CHẠY ĐI ĐÂU VẬY


Thị vệ canh gác nghiêm ngặt ngoài Khôn Ninh Cung
Thanh nhi: Tiểu thư, Tối nay nhiều Thị Vệ canh gác nhiều quá, có thích khách sao?
Thiên Băng bực tức ngồi xuống bàn chống tay lên cằm: Tiểu thư e bị cấm túc ở Hoàng cung này òi
Hả người lại làm gì chọc tức Hoàng thượng sao?
Thanh nhi ta chả hiểu e là nha hoàn của ai nữa.

Hắn không bắt nạt ta là tốt lắm rồi.
Còn Đoan Minh Vương trở về Ngự Thư phòng đóng cửa lại.

Hắn đập vỡ hết tất cả đồ trong phòng: Tại sao...!Tại sao....!Nàng luôn muốn rời khỏi trẫm.
Tiểu Thuận Tử bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong mà khiếp sợ
...............
Tối đó
Lãnh Tuyết chờ sẵn Minh Nguyệt ở Đức Thanh Cung
Minh Nguyệt mở cửa: Tuyết cô nương còn đến đây làm gì? Ngươi biết suýt chút nữa ta mất mạng không
Nàng ta ung dung cầm ly trà: Nương nương chả phải bảo toàn tính mạng sao? Có trách do nương nương quá nóng vội, để Thiên Băng nhìn rõ ra sơ hở
Ha, vậy còn cô nương lợi dụng ta để làm lá chắn.

Thật cao tay, một mũi tên trúng 3 con nhạn- Minh Nguyệt vỗ tay: Thật cao thủ, bái phục

Chúc Lan bên ngoài nghe lén không cẩn thận vấp vào tảng đá: Á..

Chúc Lan vội bịt miệng lại, giật mình chạy khỏi
Minh Nguyệt đưa mắt với Lãnh Tuyết.

Thái giám đi lặng lẽ sau lưng Chúc Lan dùng bao tải chụp đầu.

Trong bóng tối tại phòng củi Đức Thanh Cung.

Chúc Lan mơ hồ tỉnh dậy, Đứng trước mặt nàng là Lãnh Tuyết và Minh Nguyệt.
Lãnh Tuyết vả mạnh vào mặt nàng: Hóa ra con chim lợn mấy đêm lại là ngươi.
Chúc Lan không thể phản kháng bởi đã bị trói và bịt miệng
Minh Nguyệt cản Lãnh Tuyết lại: Dừng tay lại, chúng ta phải trừ khử con tiện tì này.

Cần phải tạo hiện trường giả.

Nếu Thiên Băng thấy trên người cô ta có nhiều vết thg tích chắc chắn không để yên.
Lãnh Tuyết ( May mà Minh Nguyệt nhắc nhở không thì mình quên mất)
Chúc Lan được bọn Thái giám đưa về Sùng Khánh cung.


Chúc Lan biết mình sẽ không thể sống qua khỏi đêm nay nhanh trí tạo dấu hiệu để tỉ tỉ biết mà trả thù cho mình( Tỉ tỉ, muội không thể bảo vệ người rồi.

Mong tỉ hãy sống thật tốt).

Bọn chúng mang bát thuốc độc tới
Thái giám: Nương nương, người muốn tự động thủ hay để bọn nô tài ra tay.
Không cần, Nàng một hơi uống hết bát thuốc đen xì đó.

Bát thuốc rơi xuống đất.

Chúc Lan nhắm mắt ngã xuống theo.
Bọn chúng dọn sạch sẽ không còn dấu vết.

Đặt Chúc Lan lên giường rồi đi khỏi.
Nô tì của Chúc Lan thấy chủ tử hôm nay ngủ sớm bất thường.

Vui vẻ đến bên giường, day day Chúc Lan: Nương Nương...!Nương nương.

Một phút, hai phút thấy chủ tử không tỉnh dậy, nàng ta hốt hoảng đưa tay lên mũi Chúc Lan( Nương nương ngừng thở).

Mặt nô tì đó xanh mét, không tin nổi vào những gì trước mắt: Nương nương mất rồi.

Nàng ta khóc lóc, không biết nên làm gì.

Chợt nhận ra chủ tử rất thân với tiểu thư Thiên Băng, chạy thục mạng đến Khôn Ninh Cung..


Bình luận

Truyện đang đọc