ẨN LONG


Qua một hồi lâu khiếp sợ, lúc này Phi Hổ mới nheo nheo mắt nhìn về phía Tiểu Trần, vẻ mặt tỏ ra hết sức nghiêm túc.
“Không phải là cậu đã từng nói, việc theo dõi này của cậu sẽ không bao giờ bị phát hiện sao? Lúc này, tình huống hiện tại nên giải thích như thế nào đây?”
Cậu hỏi này để cho Tiểu Trần nghẹn đến đỏ mặt.

Kỳ thật, chính cậu ta cũng không hiểu, vì sao mình lại bị người khác phát hiện ra được.
Nhưng mà, còn không đợi cho Tiểu Trần lên tiếng đáp lại, Trần Viễn đã đưa tay lên, nói ra.
“Được rồi, không cần tiếp tục theo dõi nữa, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Trần Viễn rất nhanh liền đi ra khỏi tầng hầm, mà Phi Hổ cũng cấp tốc chạy vội theo phía sau lưng.

Chỉ có Tiểu Trần hơi chần chừ một chút, sau đó cậu ta mới lắc đầu đứng dậy, bắt đầu đi theo Trần Viễn ra bên ngoài.

Mấy ngày hôm sau, trong phi trường nhộn nhịp, bước chân của Trần Viễn hơi có chút dừng lại, ánh mắt của anh nhìn về phía mấy người Lưu Thục Hiền, trên khuôn mặt mang theo mấy phần khó xử.
“Thục Hiền, thật sự là làm phiền cô quá.

Mấy ngày nay tôi không có ở đây, nhờ cô chăm sóc giúp em gái tôi.

Sau khi trở về, tôi sẽ mời cơm xem như là hậu tạ!”
Nhìn ba lô hành lý của Trần Viễn, lại nhìn nhìn một chút bóng lưng của Lưu Mẫn Nghi đang đứng cách đó không xa.

Không biết vì sao, trong lòng của Lưu Thục Hiền lại có chút không nỡ.

Hơn nữa, cô luôn cảm giác hai người bọn họ dường như có bí mật gì đó đang muốn giấu giếm cô.

Thế nhưng, Lưu Thục Hiền cũng không nghĩ đến, lần này Trần Viễn đi theo Lưu Mẫn Nghi đến thủ đô không chỉ là đi giải quyết công việc cá nhân của mình, anh còn muốn giả làm bạn trai của cô để ra mắt gia đình cha cô.
Đối với chuyện này, Trần Viễn tuyệt nhiên không dám nói ra trước mặt Lưu Thục Hiền, mà chính Lưu Thục Hiền cũng thật sự không có nghĩ đến, Lưu Mẫn Nghi sẽ đối với Trần Viễn đưa ra đề nghị như vậy.
Chính vì thế, sau khi nghe được lời nói dặn dò của Trần Viễn, Lưu Thục Hiền có chút quyến luyến, hơi hơi ươn ướt nước mắt, nhìn lấy anh nói ra.

“Anh cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em gái của anh.

Với lại, anh cũng không cần về gấp, cứ an tâm mà giải quyết công việc của mình, tôi có thể tự lo cho bản thân mình được.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng sâu trong ánh mắt của cô Trần Viễn có thể rõ ràng thấy được cô có chút không nỡ để rời xa anh.
Kỳ thật, trong lòng Trần Viễn vô cùng biết rõ, tình cảm của Lưu Thục Hiền dành cho anh không hề che giấu một chút nào.

Nhưng hiện tại, anh là người đã có gia đình.

Hơn nữa, mấy ngày gần đây tính tình của Tiêu Hân Hân đối với anh và em gái anh đã thay đổi tích cực hơn rất nhiều.
Chính vì thế, anh cũng không muốn để cho Lưu Thục Hiền vì chuyện này mà gặp phải phiền phức.

Thế nên, ngoài mặt anh vẫn luôn xem cô giống như một người bạn, hoàn toàn không để ranh giới cuối cùng vượt mức.
Cho nên, sau khi nghe được Lưu Thục Hiền nói ra mấy lời này, anh chỉ khẽ gật đầu một cái.

Sau đó, anh hơi đưa mắt nhìn sang hai người Tiểu Trần và Phi Hổ, đang đứng giúp anh xách theo hành lý đứng ở một bên.
Kỳ thật, Trần Viễn lần này đi ra ngoài cũng không mang theo bất kỳ đồ đạc gì.

Hành lý này là do Lưu Mẫn Nghi mang theo, nhưng vì quy định của sân bay, mỗi người chỉ có thể tối đa mang theo một khối lượng hành lý nhất định.

Thế nên, lúc này Trần Viễn mới để cho hai người bọn họ giúp mình xách đồ của cô.
Mà sau khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, hai người bọn họ đều cực kỳ ăn ý, liếc mắt nhìn về phía anh, sau đó cực kỳ nghiêm túc gật đầu đáp lại.
Cho dù mấy người bọn họ không hề nói chuyện gì với nhau, nhưng Trần Viễn có thể hiểu được cái gật đầu này của Tiểu Trần với Phi Hổ là mang ý nghĩ thế nào.

Dù sao, nhiều năm chiến đấu bên cạnh như vậy, ba người bọn họ đã có một loại ăn ý nhất định, không cần dùng đến ngôn ngữ cũng có thể hiểu được ý định của người bên cạnh.
“Được rồi, chuyến bay cũng sắp khởi hành, chúng ta mau đến quầy làm thủ tục rồi xuất hành thôi!”
Nhìn thấy mấy người Trần Viễn vẫn còn lưu luyến chia tay với nhau.


Lúc này, Lưu Mẫn Nghi không khỏi đẩy lên kính mắt, âm thanh có chút buồn bực nói ra.
Mặc dù cô đã cố ý giữ một khoảng cách với mấy người bọn họ.

Nhưng nói như thế nào, cô với Trần Viễn cũng là cùng nhau đồng hành trên một chuyến bay.

Vậy mà, mấy người giống như không hề nhìn thấy cô tồn tại, ngoại trừ việc nói mấy lời chia tay với Trần Viễn đều không có ai để mắt đến cô.
Chuyện này, nói như thế nào cũng để cho Lưu Mẫn Nghi cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Như thế, ở trước mặt bọn họ, cô giống như là một khối tượng băng, không hề bị chú ý một chút nào.
Lúc này, nghe được Lưu Mẫn Nghi lên tiếng, tất nhiên Trần Viễn cũng hiểu ý, không dám chần chờ.

Anh vội vàng mang theo hành lý, sau đó hướng về những người còn lại phất phất tay nói ra.
“Được rồi, mọi người hãy trở về đi.

Ít bữa nữa, chúng ta lại gặp!”
Lần này, Trần Viễn cũng không có xoay người nhìn lại, anh một đường đi theo Lưu Mẫn Nghi đến quầy lễ tân để làm thủ tục.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng không hề hay biết, ngay sau khi anh rời đi không có bao lâu, trên sân bay liền xuất hiện một người phụ nữ bịt mặt, mang theo một số hành ly vội vàng chạy đến sân bay.

Sau đó, người này cũng đi theo đội ngũ xếp hàng, đứng ở phía sau lưng của anh và Lưu Mẫn Nghi không đến trăm mét.
Hơn nữa, lúc người phụ nữ này nhìn thấy Trần Viễn và Lưu Mẫn Nghi đang đứng ở hàng trước, trong ánh mắt của cô ta vậy mà phát lên một trận tinh quang.
Chuyến bay khởi hành từ lúc chín giờ, sau khi làm thủ tục gần nửa tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, Trần Viễn cùng với Lưu Mẫn Nghi cũng đi theo nhân viên bắt đầu đi lên máy bay.
Ngay lúc máy bay cất cánh, Trần Viễn nhìn qua Lưu Mẫn Nghi, vẻ mặt đang có chút nhăn nhỏ hỏi thăm.
“Thế nào? Cô không muốn trở lại thủ đô sao?”

Nghe Trần Viễn hỏi đến, Lưu Mẫn Nghi mới liếc mắt nhìn qua phía anh.

Nhưng sau một lúc, cô liền lắc đầu nói ra.
“Cũng không hẳn là thế.

Dù sao, cha tôi cũng sắp về hưu rồi, tôi cũng nên trở về nhà để chăm sóc cho ông ấy.

Chỉ là, tôi không muốn nghỉ việc, cũng không muốn rời khỏi ngành.

Ước mơ của tôi chính là trở thành một nữ cảnh sát ưu tú, có thể truy quét hết tất cả những tên tội phạm trong nước, để cho đất nước trở nên bình yên, không còn những chuyện bất công diễn ra…”
Nói đến chỗ này, bỗng dưng âm thanh của Lưu Mẫn Nghi ngừng lại.

Sau đó, cô nhìn thẳng vào trong ánh mắt của Trần Viễn, âm thanh mang theo mấy phần giễu cợt.
“Có phải, anh cảm thấy tôi rất buồn cười đúng không? Tôi rõ ràng là một cảnh sát, nhưng muốn nhờ người ngoài ngành như anh trợ giúp điều tra, phá án.

Hơn nữa, còn nghĩ đến những thứ viễn vong, không hề thực tế.

Thế giới này, làm gì có thứ được gọi là công bằng? Bất công, ở đâu mà chẳng có.

Cho dù tôi có cố gắng hơn nữa, cho dù tôi có quyết tâm đến thế nào, thì tôi có thể bắt hết đám tội phạm ở trên thế gian này hay sao?”
Thế nhưng, lúc này âm thanh của Lưu Mẫn Nghi bất chợt trở nên kiên nghị, giọng nói cũng mang theo rất nhiều quyết tâm.
“Nhưng mà, tôi tin tưởng chỉ cần cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ làm được.

Cho dù tôi không thể nào bắt hết đám tội phạm ở thế gian này, thì tôi cũng muốn mang lại cuộc sống công bằng cho mọi người.

Dù là đánh đổi mạng sống của mình, tôi cũng muốn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
Từ trong ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi, lúc này Trần Viễn vậy mà thấy được một loại hào quang rực rỡ, là thứ ánh sáng của lòng cương trực, là loại ý chí chiến đầu không hề lui bước.
Cũng không biết bao nhiêu lâu rồi anh mới lần nữa nhìn thấy được loại ánh mắt này.

Có lẽ là rất nhiều năm, có lẽ cũng chỉ vừa mới trôi qua không được bao lâu.


Nhưng Trần Viễn thừa nhận, nghe được những lời nói này của cô, nhìn thấy được loại ánh mắt này của cô, lòng nhiệt huyết vốn dĩ đã từng bị trôi qua theo thời gian của anh lần nữa lại muốn sục sôi trỗi dậy.
Chỉ có điều, anh rất nhanh liền đem nó áp chế xuống.

Sau đó, qua một lúc thật lâu, anh bỗng dưng nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi, nói với cô một câu.
“Cô có muốn theo tôi học võ hay không?”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi hơi có chút sững sờ.

Sau đó, cô có chút khó tin, nhìn về phía anh.
“Ý anh là?”
“Đúng, chính là loại võ mà cô đã từng nhìn thấy tôi sử dụng qua.

Hơn nữa, đây còn là một bí mật chỉ có một ít người mới có thể biết được.

Cô có muốn học hay không?”
Lần này, Lưu Mẫn Nghi hoàn toàn không hề suy nghĩ chút nào, liền gật đầu đáp lại: “Có!”
“Nhưng nó sẽ rất khổ cực, so với những gì cô từng tập luyện còn muốn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Cô có muốn luyện hay không?”
“Có!”
Vẫn là một cái đáp án.

Nhưng lúc này, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi đã không còn giống như trước kia.

Trong con ngươi của cô mang theo tinh quang vô cùng rực sáng.
“Tốt! Vậy chờ sau khi hoàn thành chuyện ở thủ đô, tôi sẽ trực tiếp chỉ dạy cho tôi!”
Trần Viễn cũng không hề biết, chỉ vì một lần xúc động này, để anh đột nhiên mang theo ý nghĩ chỉ dạy võ thuật cho Lưu Mẫn Nghi.

Mà sau này, chính anh lại có được thu hoạch ngoài ý muốn.

Hơn nữa, Lưu Mãn Nghi cũng vì chuyện này, nhanh chóng trở thành một vị nữ cường nhân, trở nên quật khởi không thể nào cản được..


Bình luận

Truyện đang đọc