ẨN LONG


Trên đường trở về chỗ làm, tâm tình của Trần Viễn hơi có chút hỗn loạn.

Kỳ thật, Băng Tâm là mối tình đầu của anh.

Cả hai đã từng có được rất nhiều kỷ niệm đẹp với nhau.

Nhưng sau một trận hiểu lầm, cả anh và Băng Tâm đều không gặp lại nhau.

Dù qua nhiều năm như vậy, mỗi lần nghe nhắc đến tên của cô, trong lòng của anh không khỏi dâng lên tự trách.

Chỉ có điều, lúc này nghe đội trưởng yêu cầu, để anh đi đến gặp Băng Tâm một lần.

Trong lòng của Trần Viễn không khỏi lộ ra do dự.

“Ài…”
Kêu lên một tiếng thở dài, Trần Viễn rốt cuộc cũng đem chuyện này vứt ở sau dầu.

Dù sao, hiện tại cũng không phải là thời điểm anh đi đến gặp Băng Tâm.

Anh còn đang có rất nhiều việc cần phải giải quyết.

Nghĩ như vậy, tâm tình của Trần Viễn đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

Nhưng mà, cũng đúng vào lúc này, điện thoại ở trong túi quần của anh đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, Trần Viễn vội vàng đem điện thoại lấy ra.

Sau khi nhìn thấy là số điện thoại của A Hổ gọi đến, anh hơi có chút kinh ngạc, mở loa ngoài lên nghe.

“Lão đại, anh đang ở đâu.

Tôi đã tìm thấy bọn họ rồi.”
Nghe được bên trong âm thanh của A Hổ hơi có chút vội vàng, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm nghi hoặc.


Nhưng ngay sau đó, giọng nói tiếp theo của A Hổ cũng để cho anh kịp nhận rõ, bọn họ ở trong lời của A Hổ nhắc tới là ai.

“Lão đại, vừa rồi đàn em của tôi đã nhìn thấy, ba người Tô Đức Minh, Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa đã đi đến một chỗ khách sạn.

Đi bên cạnh bọn họ còn có một nhóm phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp.

Anh hãy đến nhanh đi, đám người này còn có rất nhiều vệ sĩ đi theo ở bên cạnh.”
Nghe A Hổ nói xong, Trần Viễn rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại, vội vàng trả lời.

“Tốt, anh gửi lại cho tôi địa chỉ của khách sạn, tôi sẽ đến đó ngay.”
Trả lời xong, Trần Viễn cũng quay đầu xe đi ngược lại với chỗ làm.

Lần này, anh quyết định đến tìm ba người Tô Đức Minh, Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa để nói chuyện.

Sau hơn mười phút, rốt cuộc Trần Viễn cũng đến được chỗ khách sạn mà A Hổ đã gửi đến.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy Lưu Toàn, với cái đầu trọc lóc đang đứng ở bên ngoài cửa khách sạn.

Vừa nhìn thấy Trần Viễn từ trên xe đi xuống, Lưu Toàn mới một mặt nịnh nọt chạy đến, còn cố ý cúi thấp người xuống, nói nhỏ ở trong tài của Trần Viễn.

“Lão đại, vừa rồi em đã theo dõi được, ba tên súc sinh kia đang vui vẻ ở trong khách sạn.

Bởi vì đám súc sinh này có vệ sĩ đi theo, nên em không dám đi quá gần.

Nhưng theo tin tức mà em tìm hiểu được, bọn chúng đang tụ họp ở trên tầng ba, trong phòng tổng thống.”
Nghe vậy, Trần Viễn không khỏi gật gật đầu.

“Tốt, về nói với A Hổ, lần sau tôi sẽ mời anh ta ra ngoài uống rượu!”
“Dạ dạ, em nhất định sẽ báo với anh Hổ!”
Trên mặt của Lưu Toàn lúc này nụ cười càng thêm xán lạn.

Nhưng Trần Viễn nhìn thấy Lưu Toàn vẫn một mức đứng ở phía trước, không chịu rời đi.

Ánh mắt của anh không khỏi liếc qua, nhìn lấy.


“Thế nào? Sao anh vẫn chưa chịu đi?”
Nghe hỏi, Lưu Toàn hơi có một chút xấu hổ, xoa xoa lấy cái đầu trọc của mình.

“Lão đại, anh Hổ nói, lão đại có việc gì, có thể trực tiếp nói em đi làm.

Hơn nữa, em cũng muốn cho đám súc sinh kia một trận.

Thế nên…”
Tội ác mà ba người Tô Đức Minh, Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa gây ra, ngoại trừ A Hổ biết, Lưu Toàn cũng được nghe nói đến.

Chính vì thế, Lưu Toàn đối với ba tên này đều cực kỳ phẫn nộ, rất muốn tự tay mình đánh cho bọn chúng một trận.

Chỉ là, thực lực của Lưu Toàn không đủ.

Hơn nữa, cả ba tên này đều có thế lực rất mạnh chống lưng, thế nên Lưu Toàn cũng không dám ra tay.

Hôm nay, nghe được A Hổ ra lệnh, để cho mình đi điều tra tin tức của ba tên Tô Đức Minh, Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa, trong lòng của Lưu Toàn vô cùng hưng phấn, còn trực tiếp xung phong đi nhận việc.

Bởi vì, Lưu Toàn biết rõ, chỉ dựa vào mấy tên vệ sĩ của bọn họ, nhất định không thể nào là đối thủ của Trần Viễn.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng đã nhìn ra tâm tình của Lưu Toàn.

Anh chỉ hơi hơi liếc măt nhìn Lưu Toàn một chút.

Sau đó, Trần Viễn mới khẽ gật đầu nói ra.

“Có thể, nhưng cần phải làm theo mệnh lệnh của tôi.”
Nghe Trần Viễn đáp ứng, Lưu Toàn càng thêm vội vã gật đầu như trống bỏi.

“Vâng vâng, chỉ cần được đi theo lão đại, dù cho lão đại bắt em xuống núi đao, lên biển lửa, em cũng không sợ.”
Nhìn bộ dáng của Lưu Toàn lúc này, Trần Viễn không khỏi liếc mắt trừng hắn một cái.

Anh cũng chẳng thèm đi sửa lại câu nói ngược ngạo của Lưu Toàn, mà bắt đầu chậm rãi đi vào bên trong khách sạn.


“Xin hỏi, hai anh có đặt phòng trước không ạ?”
Ngay lúc Trần Viễn cùng với Lưu Toàn đi vào bên trong khách sạn, nhân viên lễ tân của khách sạn đã lên tiếng chặn hỏi.

Đồng thời, ánh mắt của cô hơi có chút đề phòng, nhìn về phía Lưu Toàn, đang đứng bên cạnh của Trần Viễn.

“Ừm?!”
Nghe hỏi chuyện này, ánh mắt của Trần Viễn lại lần nữa liếc sang, nhìn lấy Lưu Toàn.

Mà Lưu Toàn hết sức thành thạo, từ trong ngực áo lấy ra một tấm thẻ ngành, đặt ở trên bàn lễ tân.

“Chúng tôi là cảnh sát điều tra, chúng tôi nghi ngờ trong khách sạn của các cô có chứa chấp tội phạm nguy hiểm, đề nghị các cô cần phải phối hợp điều tra.”
Nhìn thấy phía trên tấm thẻ ngành của Lưu Toàn có được hình ảnh, cùng với dấu mộc của Bộ Công An, sắc mặt của nữ lễ tân không khỏi hoảng sợ.

Đồng thời, ánh mắt của cô lúc nhìn về phía Lưu Toàn, càng thêm mấy phần khiếp đảm.

Cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải cảnh sát đến điều tra tội phạm.

Chỉ là, nữ lễ tân cảm giác mình nhìn như thế nào, cũng không nhìn ra Lưu Toàn có dính líu gì đến cảnh sát hình sư.

Sợ rằng, không có tấm thẻ ngành này, cô còn tưởng rằng Lưu Toàn chính là tội phạm đây?
Đứng ở bên cạnh, nhìn thấy thao tác thành thạo của Lưu Toàn, Trần Viễn có chút trợn mắt há hốc mồm.

Anh cũng không nghĩ tới, Lưu Toàn vậy mà còn đem theo thứ này ở bên người.

Chẳng lẽ, lưu manh bây giờ cũng chuyên nghiệp như vậy, còn dám dùng lấy thẻ ngành giả mạo để đi vào khách sạn?
Tất nhiên, Trần Viễn lúc này cũng không tiện bóc trần thân phận của Lưu Toàn, mà chỉ có thể cùng với Lưu Toàn phối hợp, lộ ra bộ mặt nghiêm nghị, nhìn về phía nữ lễ tân của khách sạn.

“Đúng vậy, chúng tôi là cảnh sát điều tra, vừa rồi có ba người đàn ông trẻ tuổi đi vào khách sạn.

Theo thông tin mà chúng tôi điều tra có được, ba người này có liên quan đến một vụ án giết người, chặt xác.

Thế nên, tôi đề nghị cô cùng chúng tôi phối hợp, cho tôi số phòng của bọn họ.”
Mặc dù biết rõ cả ba người Tô Đức Minh, Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa đã đi lên phòng tổng thống của khách sạn.

Nhưng lúc này Trần Viễn cũng không thể nào trực tiếp đi lên phía trên, mà chỉ có thể cùng với Lưu Toàn giả vờ điều tra, sau đó đi lên gặp mặt bọn họ.

Lúc này, tiếng nói chuyện ồn ào ở trong quầy lễ tân rốt cuộc cũng làm kinh động đến quản lý của khách sạn.

Người này thân hình có chút mập mạp, giữa trán bóng loáng, chẳng khác nào Lưu Toàn.


Bất quá, ông ta là đầu hói, mà Lưu Toàn thì hoàn toàn cạo trọc đầu.

Vừa nhìn thấy quản lý chậm rãi đi đến, nữ lễ tân rốt cuộc cũng thở phào một tiếng.

Sau đó, cô đem lại toàn bộ sự việc tường thuật cho quản lý nghe.

Sau khi nghe xong, trên khuôn mặt béo mập của gã quản lý, lúc này lộ ra một chút nghiêm trọng, nhìn lấy hai người Trần Viễn.

“Các anh thật sự chính là cảnh sát?”
Nghe được lời này, nhất thời trên khuôn mặt của Lưu Toàn cảm thấy không vui, một mặt lộ ra tức giận, trừng mắt nhìn lấy gã quản lý.

“Làm sao? Chẳng lẽ ông đang cho rằng chúng tôi là kẻ giả mạo? Hay là, ông muốn che giấu tội phạm, không để cho chúng tôi đi vào bên trong tìm người?”
Thế nhưng, ngoại sự dự liệu của Trần Viễn và Lưu Toàn.

Gã quản lý lúc này không những không có bị mấy lời nói của Lưu Toàn hù sợ.

Ngược lại, trong giọng nói của ông ta còn mang theo mấy phần trêu tức, cười lên một tiếng.

“Thật nực cười, chỉ dựa vào một cái thẻ ngành vớ va vớ vẩn, các anh cũng muốn đến chỗ khách sạn của chúng tôi tìm người hay sao? Với lại, các anh có biết người mà các anh đang tìm là ai hay không? Còn dám nói rằng mấy người bọn họ là tội phạm giết người? Tôi trông hai người các anh mới chính là tội phạm giết người thì đúng hơn!”
Lời này nhất thời để cho Lưu Toàn có chút giật mình.

Trần Viễn cũng không nghĩ đến gã quản lý này lại có ánh mắt chuẩn xác đến như vậy.

Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn cũng không muốn bỏ qua cho ba người Tô Đức Minh.

Anh dùng lấy khí thế ép người, trực tiếp nhìn thẳng vào trong ánh mắt của gã quản lý, lạnh lùng nói ra.

“Nếu như ông dám bao che cho ba người bọn họ, sau đó có hậu quả gì, ông có bảo đảm là mình sẽ gánh vác được không?”
Nói ra lời này, cộng với khí thế ở trên người của Trần Viễn tản mát ra ngoài.

Nhất thời, gã quản lý không bị dọa sợ, vội lùi lại phía sau mấy bước.

Nhưng đúng vào lúc này, phía sau lưng của mấy người bọn họ đột nhiên vang lên một tiếng vỗ tay.

Sau đó, một âm thanh trêu tức vang lên.

“Tô Đức Minh tôi muốn nhìn xem, ai lại to gan đến như vậy.

Còn dám giả mạo cảnh sát, đến đây để bắt tôi?!”.


Bình luận

Truyện đang đọc