ẨN LONG


Đứng ở trước cổng chính của trung tâm hội nghị lúc này, Tiêu Hân Hân mặc trên người một chiếc đầm trắng hơi trễ vai, để lộ ra đáng người cực kỳ tinh mỹ.

So với Lưu Mẫn Nghi hiện tại đang đứng ở bên cạnh của Trần Viễn, rõ ràng Tiêu Hân Hân càng thêm xinh đẹp hơn mấy phần.

Dù sao, trên người của Tiêu Hân Hân có được loại khí chất trang nhã, rất phù hợp với những trang phục như thế này.
Còn Lưu Mẫn Nghi, cô là một cảnh sát, tính cách lại có phần mãnh liệt.

Cô đối với những loại trang phục như hiện tại kỳ thật cũng không quá thích hợp.

Nếu như để cô mặc một bộ trang phục cảnh sát đứng ở ngay bên cạnh của Trần Viễn, nhất định sẽ có một loại đặc sắc nhất định.
Thế nhưng, lúc này Trần Viễn cũng không để ý đến những thứ này.

Ánh mắt của anh đang nhìn về phía Tiêu Hân Hân, trong lòng mang theo rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Bởi vì, bên cạnh của Tiêu Hân Hân lúc này còn có một người đàn ông khác.
“Hân Hân, em đợi anh có lâu không? Thật sự anh rất xin lỗi, vừa rồi vì có chút việc nên anh đến trễ.”
Lúc này, đứng ở bên cạnh của Tiêu Hân Hân là một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng chừng hai bốn, hai lăm tuổi gì đó.

Hơn nữa, người này ăn mặc lịch sự, trên người cũng có khí chất vô cùng bất phàm.
Chỉ là, Trần Viễn cũng không biết được anh ta là ai.

Theo như những gì anh hiểu biết về Tiêu Hân Hân, dường như cô cũng không có quá nhiều bạn bè, nhất là bạn bè khác giới.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của gã đàn ông trẻ tuổi biểu hiện lúc này, dường như cũng không quá giống như một người bạn thông thường.
“Dạ, không có việc gì.

Em cũng chỉ mới đến đây một lúc mà thôi!”
Đối với thái độ của người đàn ông trẻ tuổi đối diện, Tiêu Hân Hân cũng cực kỳ khách sáo, gật đầu mỉm cười.
Mà lúc này, Trần Viễn cùng với Lưu Mẫn Nghi cũng vừa vặn đi tới trước cổng chính.

Sau khi nhìn thấy Tiêu Hân Hân đứng chung với một người đàn ông khác, ở ngay cửa lớn của khách sạn, Lưu Mẫn Nghi có hơi chút kinh ngạc, nhìn qua.

“Anh Viễn, hình như người phụ nữ kia chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thành Phát có phải không? Tôi nhớ rõ, cô ấy cùng với anh cũng có không ít quan hệ nhỉ?”
Vừa nói, Lưu Mẫn Nghi vừa liếc mắt nhìn về phía Trần Viễn một chút.

Kỳ thật, việc Trần Viễn kết hôn với Tiêu Hân Hân cũng không có nhiều người biết.

Ngay cả Lưu Mẫn Nghi cũng không rõ ràng về mối quan hệ giữa hai người.

Hơn nữa, mấy lần gặp mặt Trần Viễn, hầu như đi ở bên cạnh của anh đều là Lưu Thục Hiền.

Thế nên, Lưu Mẫn Nghi đều nghĩ rằng anh với Lưu Thục Hiền mới là một đôi.
Lúc này, nghe Lưu Mẫn Nghi hỏi như vậy, Trần Viễn không khỏi lắc đầu nói.
“Tôi cũng không biết, tôi với cô ta cũng chẳng có quan hệ gì với nhau!”
Nói xong, Trần Viễn cũng chẳng thèm ngó ngang gì đến Tiêu Hân Hân cùng người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên cạnh của cô.

Ngược lại, anh còn cố ý lôi kéo cánh tay của Lưu Mẫn Nghi, một đường đi thẳng vào phía bên trong khách sạn.
Thấy một màn này, lông mày của Tiêu Hân Hân không khỏi nhăn lại.

Kỳ thật, vừa rồi cô cũng thấy được Trần Viễn cùng với Lưu Mẫn Nghi từ trên xe ô tô đi xuống.

Mặc dù không biết vì sao hai người này lại đi gần với nhau, nhưng theo trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này thật sự rất thân mật.
Tất nhiên, đổi lại là lúc trước đây Tiêu Hân Hân cũng không quá để ý.

Chỉ là, không biết vì sao mấy ngày hôm nay cảm giác của cô lại rất kỳ lạ.

Giống như, trong ngực của cô thiếu mất đồ vật gì đó, để cô cảm giác cực kỳ khó chịu.
Mà vừa rồi, mới nhìn thấy được Trần Viễn, bỗng dưng cảm giác trống vắng ở trong lòng cô nhanh chóng biến mất.

Ngược lại, cô đối với anh lại có mấy phần chờ mong.

Thế nhưng, đối mặt với sự chờ đợi của Tiêu Hân Hân, lại chỉ là cái nhìn lạnh nhạt cùng với thân hình của Trần Viễn nhanh chóng lướt qua.


Nhất thời, cả người của Tiêu Hân Hân đều không cảm thấy tự nhiên.
“Hân Hân, em bị làm sao vậy?”
Đứng ở bên cạnh của Tiêu Hân Hân, người đàn ông trẻ tuổi không khỏi lớn tiếng kêu lên một trận.
Lúc này, Tiêu Hân Hân mới giật mình, quay đầu nhìn lại về phía anh ta.

Từ trong ánh mắt của cô, có thể thấy được một sự khó chịu không hề nhỏ.

Nhất thời, người đàn ông trẻ tuổi không biết ra làm sao, chỉ có thể gãi gãi đầu rồi nói.
“Hân Hân, vừa rồi hình như anh thấy em rể mới vừa đi ngang qua?”
Lời này của Tiêu Dã vừa mới nói ra, sắc mặt của Tiêu Hân Hân càng thêm trở nên khó chịu mấy phần.

Sau đó, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, rồi đáp lại một câu cụt ngủn.
“Ừm!”
Sau đó, cô liền nhanh chóng sải bước rời đi.

Chính Tiêu Hân Hân cũng không biết vì sao mình lại phản ứng như vậy.

Nhưng mà, vẻ mặt của Tiêu Dã lúc này lại có mấy phần đắng chát.

Anh cũng không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, lại khiến cho cô em họ thường ngày vẫn rất dễ gần lúc này lại trở nên nổi nóng như vậy?
Nhưng sau một lúc, Tiêu Dã mới rốt cuộc phản ứng lại.

Vừa rồi, người mới đi cùng với cô gái mặc áo đầm trắng xinh đẹp kia chẳng phải là em rể của anh, chồng của Tiêu Hân Hân hay sao?
Lúc này, Tiêu Dã không khỏi muốn tự cho mình một cái bạt tai.
“Tiêu Dã ơi là Tiêu Dã, mày làm sao càng sống càng trở nên kém như vậy?”
Trong miệng lầm bầm một trận, nhưng bước chân của Tiêu Dã cũng không tính chậm.

Hắn vội vàng chạy đuổi theo phía sau lưng của Tiêu Hân Hân.


Tiêu Dã đã từng nghe Tiêu Viễn Sơn nhắc qua, thực lực của Trần Viễn rất mạnh, có thể đánh bại được thầy Chaiya, một bậc thầy Muay của người Thái, có thực lực không kém gì cảnh giới tông sư của võ giả Đại Việt.

Chính vì thế, Tiêu Dã sợ rằng Tiêu Hân Hân vì ghen tuông mà làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ, lại bị Trần Viễn làm cho ăn phải thiệt thòi.
Thế nên, lúc đuổi theo Tiêu Hân Hân, bước chân của Tiêu Dã càng thêm gấp gáp hơn mấy phần.

Mà tất cả những chuyện này, Trần Viễn đều không có cách nào biết được.

Hiện tại, tâm tình của anh thật sự không quá tốt.
Vừa rồi, sau khi nhìn thấy Tiêu Hân Hân đứng cùng với một người đàn ông khác, không biết vì sao trong lòng của anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Loại cảm giác này, không giống như là ghen tuông bình thường.

Hơn nữa, ở trong lồng ngực của anh dường như đang có đồ vật gì đó rục rịch, như muốn phá xác để chui ra ngoài.
Nếu như nói, Tiêu Hân Hân chỉ cho rằng đây là cảm giác khi ghen tuông.

Nhưng bản thân Trần Viễn là người luyện võ, anh có thể cảm nhận được trong cơ thể mình thật sự là có đồ vật gì đó đang muốn phá vỡ lồng ngực của anh để chui ra ngoài.
Chính vì thế, sau khi đi vào sảnh lớn của khách sạn, Trần Viễn mới ngó ngang một hồi.

Sau đó, anh liền thấp giọng nói chuyện với Lưu Mẫn Nghi.
“Mẫn Nghi, cô đợi ở ngoài này một chút.

Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu trong người, muốn đi nhà vệ sinh một lúc!”
Nghe Trần Viễn nói như vậy, Lưu Mẫn Nghi cũng không nghi ngờ gì.

Mà lúc Trần Viễn rời đi, vừa hay Tiêu Hân Hân cũng đã đuổi đến.

Ánh mắt của cô chăm chú nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn biến mất ở một chỗ ngã rẻ trong đại sảnh.
“Chào cô, cô hẳn là tổng giám đốc của tập đoàn Thành Phát, Tiêu Hân Hân có phải không?”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân đi đến trước mặt của mình, Lưu Mẫn Nghi rất thức thời, cho đối phương một cái nụ cười.
Nhưng đáp lại vẻ mặt tươi cười của Lưu Mẫn Nghi lúc này, chỉ là một cái liếc mắt tràn đầy lạnh lùng của Tiêu Hân Hân.

Nhất thời, bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng vi diệu.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng đã chạy vội vào trong một phòng vệ sinh của khách sạn.


Anh nhìn thấy trong nhà vệ sinh đang có phòng trống, liền một đường chui nhanh vào.

Sau đó, Trần Viễn cẩn thận đem cửa phòng vệ sinh đóng chặt lại.

Cuối cùng, anh mới đặt nắp la bô bồn cầu để úp xuống, rồi tự mình ngồi xếp bằng ở trên đó.
“Ừm?!”
Vừa mới nhắm mặt lại, cảm nhận biến hóa từ trên cơ thể của mình.

Tức thì, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần quái dị.

Bởi vì, cảm giác vừa rồi của anh lại đột nhiên biến mất.

Hơn nữa, ở trong cơ thể của anh cũng không có phát hiện ra bất kỳ dị dàng nào.
Điều này, để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Anh không cho rằng, cảm giác vừa rồi của mình là một sai lầm.

Anh có thể chắc chắn, có thứ đồ vật gì đó đang ẩn nấp ở trong cơ thể của anh.

Chỉ là, thứ đồ vật này thật sự quá mức xảo quyệt, vừa mới bị anh phát hiện liền đã biến mất không thấy đâu nữa.
Càng như thế, trong lòng của Trần Viễn đối với chuyện này càng thêm để tâm.

Thế nhưng, còn không đợi Trần Viễn tự mình thu công.

Lúc này, phía bên ngoài phòng vệ sinh đột nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện.
“Mạc thiếu, chuyện lần anh tính xử lý như thế nào?”
“Ừm?!”
Nghe được âm thanh nói chuyện lúc này, trong lòng Trần Viễn không khỏi dâng lên một chút cảm giác quái dị.

Bởi vì, âm thanh ở bên ngoài để cho Trần Viễn hết sức quen thuộc.

Kẻ này, chẳng phải là Trịnh Thiếu Kiệt, gã bạn trai cũ của Tiêu Hân Hân hay sao?
Hắn làm sao cũng tới chỗ này?.


Bình luận

Truyện đang đọc