ẨN LONG


“Tư lệnh?!”
Nghe binh sĩ ở bên ngoài nói như vậy, ánh mắt của Vương Lâm không khỏi liếc qua nhìn lấy Trần Viễn một cái.

Sau đó, Vương Lâm cũng không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Lúc này, phía bên ngoài doanh trại đang dừng lại một đoàn xe quân đội hơn mười chiếc.

Hơn nữa, một nhóm binh sĩ được vũ trang tận răng, đang đứng vây ở xung quanh hai người đàn ông, một già một trẻ, phía trên cầu vai còn gắn lấy một cặp quân hàm cấp bậc trung tướng và thiếu tướng.
Vừa nhìn thấy vị trung tướng lớn tuổi đứng ở bên trong đội ngũ, sắc mặt của Vương Lâm lúc này không khỏi gấp lên, vội vàng chạy tới trước mặt của đối phương, đưa tay lên chào theo của quân lệnh.
“Tôi, đại đội trưởng Vương Lâm, có mặt!”
Nhìn thấy được Vương Lâm chạy tới, vị trung tướng lúc này mới vui vẻ mỉm cười, vỗ vỗ lấy bả vai của Vương Lâm, nói ra.
“Đã lâu rồi không gặp, tính tình của cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào nhỉ? Được rồi, hôm nay tôi chỉ đi dạo qua, ghé thăm đơn vị của các cậu một chút.

Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ đội Long Vệ sẽ do thiếu tướng Tô Văn Vũ quản lý!”
Vừa nói, trung tướng Tô Lâm vừa chỉ chỉ tay về phía Tô Văn Vũ, vị thiếu tướng trẻ tuổi đang đứng ở ngay bên cạnh của mình.

Nhìn thấy được người này, ánh mắt của Vương Lâm không khỏi lộ ra mấy phần khác thường.

Nhưng mà, phản ứng của Vương Lâm cũng rất nhanh, vội vàng đưa tay lên để chào đáp lại.
“Tôi, Vương Lâm, xin chào thiếu tướng!”
Rất rõ ràng, cách xưng hô của Vương Lâm lúc này hoàn toàn khác hẳn so với cách xưng hô với trung tướng Tô Lâm vừa rồi.

Bởi vì, Vương Lâm đối với Tô Văn Vũ cũng không xa lạ gì.

Trước đây, Tô Văn Vũ cũng từng là một thành viên của đội Long Vệ.

Hơn nữa, Tô Văn Vũ còn do chính tay Vương Lâm dạy dỗ qua.

Khi đó, Vương Lâm đã cân nhắc để cho Tô Văn Vũ tương lai kế thừa vị trí của mình, trở thành đại đội trưởng, người chỉ huy trực tiếp của toàn bộ Long Vệ.
Thế nhưng, không biết vì nguyên nhân nào đó, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Văn Vũ đột nhiên biến mất.

Sau đó, toàn bộ thành viên của đội Long Vệ bất ngờ bị tập kích.

Đến cuối cùng, Vương Lâm phải liều mạng mới đem những thành viên còn lại chạy thoát ra ngoài.
Cũng trong trận chiến đó, Vương Lâm đã bị thương rất nặng.


Vì vậy, cho dù đã nhiều năm đột phá đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, nhưng Vương Lâm vẫn không có cách nào bước vào cảnh giới đại tông sư.
Thế nhưng, đây cũng không phải là lý do Vương Lâm khó chịu với Tô Văn Vũ.

Mà sau khi mất tích một đoạn thời gian, Tô Văn Vũ đột ngột xuất hiện.

Hơn nữa, trên tay của Tô Văn Vũ còn cầm theo một phần tư liệu mật mà toàn bộ thành viên của đội Long Vệ đã phải liều mạng mới có thể đánh cắp được, đem về đưa lên nộp cho phía trên.
Cũng vì chuyện này, Tô Văn Vũ mới trực tiếp rời khỏi Long Vệ, sau đó được người phía trên cất nhắc, trở thành sĩ quan cao cấp của bộ tư lệnh.

Đồng thời, Tô Văn Vũ còn dựa vào thế lực của gia đình, ra ngoài thành lập một đơn vị đặc biệt, lấy tên là Hắc Lang, còn Tô Văn Vũ thì tự xưng mình là Lang Vương.
Lúc này, nghe Tô Lâm giới thiệu, tương lai Tô Văn Vũ sẽ là lãnh đạo trực tiếp của mình, tất nhiên trong lòng của Vương Lâm cảm thấy hết sức khó chịu.

Chỉ có điều, lúc này đang ở trước mặt nhiều người như vậy, Vương Lâm cũng không tiện bác bỏ mặt mũi của cấp trên.
“Huấn luyện viên, là tôi nên phải chào anh trước mới phải.

Lúc trước, nếu như không có anh cất nhắc, tôi cũng không có được ngày hôm nay!”
Trước vẻ mặt lãnh đạm của đại đội trưởng Vương Lâm, trên khuôn mặt của Tô Văn Vũ vẫn lộ ra một nụ cười hết sức hiền hòa.

Hơn nữa, lời nói của Tô Văn Vũ còn thể hiện một sự khiếm tốn.

Nhất thời, ánh mắt của trung tướng Tô Lâm tỏ ra cực kỳ hài lòng, nhìn lấy Tô Văn Vũ mỉm cười gật đầu.
Mà lúc này, đứng ở bên cạnh của đại đội trưởng Vương Lâm, thần sắc của Trần Viễn cũng lộ ra mấy phần nghiêm nghị.

Bởi vì, chuyện liên quan đến Tô Văn Vũ anh cũng ít nhiều có nghe đội trưởng Triệu Kiến An từng nhắc qua.

Hơn nữa, thái độ của đội trưởng Triệu Kiến An cùng với Vương Lâm cũng rất giống, hai người bọn họ đều đối với Tô Văn Vũ vô cùng có ý kiến.
Nhưng mà, lúc này Tô Văn Vũ lại được bổ nhiệm làm người chỉ huy trực tiếp của đội Long Vệ.

Như vậy, sau này Vương Lâm sẽ như thế nào?
Mặc dù Trần Viễn đối với Vương Lâm cũng không thân thiết giống như Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng.

Nhưng nói như thế nào, Vương Lâm đã từng là huấn luyện viên của anh, cũng từng chỉ dạy anh rất nhiều thứ.

Thế nên, lúc này thấy bộ dáng của Vương Lâm như vậy, trong lòng Trần Viễn cũng không quá dễ chịu.

“Ồ, Trần Viễn, cậu cũng ở đây đấy à? Vậy thì tốt quá, tôi vừa mới được bổ nhiệm trở thành chỉ huy của đội Long Vệ, thật sự còn có một chút xa lạ.

Nếu như cậu đã có mặt ở đây rồi, vậy thì giúp tôi giới thiệu một chút hoàn cảnh ở nơi này có được không?”
Đột nhiên, ánh mắt của Tô Văn Vũ lộ ra vui mừng, nhìn về phía Trần Viễn hô lên.

Mà nghe được tiếng hô này của Tô Văn Vũ, ánh mắt của mọi người lúc này đều không khỏi nhìn về phía Trần Viễn.

Ngay cả Vương Lâm, cũng liếc sang nhìn Trần Viễn một cái.

Dường như, trong ánh mắt của đối phương muốn hỏi: “Cậu với cậu ta đều rất quen sao?”
Tất nhiên, Trần Viễn lúc này cũng không có gì để giải thích.

Anh chỉ lắc lắc đầu, nói ra.
“Tôi chỉ đến đây nhận người mà thôi.

Còn việc muốn tìm hiểu đơn vị, vậy thì anh cứ tìm đội trưởng Lâm đi!”
Nói xong, Trần Viễn cũng mặc kệ ánh nhìn của tất cả mọi người.

Anh lúc này liền xoay người rời đi, đi về phía quảng trường, nơi diễn tập của đơn vị.
Hơn một giờ sau, đợi cho toàn bộ đoàn người của trung tướng Tô Lâm đã rời đi.

Lúc này, Trần Viễn mới đi tới trước mặt của Vương Lâm, thấp giọng nói ra.
“Anh Lâm, người tôi đã tuyển chọn xong rồi.

Danh sách tôi cũng đã đưa cho người của anh.

Vài hôm nữa, tôi sẽ đi đến nhận quân.

Hy vọng là anh sẽ giúp đỡ một chút!”
Thấy Trần Viễn đi tới, thần sắc của Vương Lâm lúc này rõ ràng đã biến hóa không nhỏ.
“Trần Viễn, tôi có việc muốn nhờ cậu.

Cậu có thể ở lại giúp tôi một chút được không?”

Qua một hồi do dự rất lâu, cuối cùng Vương Lâm mới đưa mắt nhìn thẳng về phía Trần Viễn, nói ra.
Nghe được lời này của Vương Lâm, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc.

Đây còn là lần đầu tiên Trần Viễn nghe được Vương Lâm mở miệng ra nhờ vả người khác.

Hơn nữa, nhìn thái độ của Vương Lâm lúc này, dường như tình huống cũng không phải đơn giản.
“Được, vậy chúng ta vào trong rồi nói chuyện đi!”
Đi qua suy nghĩ hồi lâu, Trần Viễn vẫn quyết định đáp ứng với lời đề nghị của Vương Lâm.

Sau hơn một giờ nói chuyện, lúc này Trần Viễn mới rời khỏi doanh trại quân đội, đi về phía chiếc xe ô tô mà Lưu Mẫn Nghi đã đậu sẵn chở ở phía trước.
“Thế nào? Nhìn anh lúc này có vẻ không vui?”
Thấy được Trần Viễn từ trong doanh trại bước ra ngoài, thần sắc dường như lộ ra mấy phần khó coi.

Trong lúc nhất thời, Lưu Mẫn Nghi không khỏi tò mò, nhìn về phía anh hỏi thăm.
Nhưng mà, Trần Viễn lại không có trả lời câu hỏi của Lưu Mẫn Nghi.

Ngược lại, anh nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm túc, nói ra.
“Chuyện lần trước tôi đề nghị, cô đã suy nghĩ thế nào rồi?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi đến chuyện này, vẻ mặt của Lưu Mẫn Nghi dường như không quá rõ ràng, trên khuôn mặt còn lộ ra vẻ hoang mang.
Thấy biểu lộ của Lưu Mẫn Nghi như vậy, Trần Viễn không khỏi lắc lắc đầu.
“Được rồi, không nói đến chuyện này nữa.

Cô giúp tôi chở đến địa chỉ này.

Sau đó, cô cứ trở về trước đi, khi nào có việc tôi sẽ liên lạc lại với cô sau.”
Nói xong, Trần Viễn tự mình gửi qua vị trí định vị cho Lưu Mẫn Nghi xem.

Thấy được nơi mà Trần Viễn muốn đi, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi lúc này không khỏi lộ ra một tia quái dị.
“Anh tại sao lại muốn chạy đến chỗ này?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn đi thăm một vị cố nhân mà thôi!”
Nghe thế, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi càng thêm nghi hoặc.

Nhưng nhìn thấy Trần Viễn cố ý không muốn nói ra, cô chỉ có thể âm thầm gật đầu, sau đó tự mình lái xe rời đi.
Lúc này, trong một căn hầm bí mật ở trong biệt thự của nhà họ Tô.

Thần sắc của Tô Thiên Hải hơi có chút kích động, nhìn về phía con trai của mình nói ra.
“Văn Vũ, đồ vật đã tìm thấy chưa?!”
Nhìn thấy bộ dáng của Tô Thiên Hải lúc này, ánh mắt của Tô Văn Vũ không khỏi lộ ra một vệt dị sắc.

Sau đó, Tô Văn Vũ rất nhanh liền lắc đầu nói ra.

“Cha, con vẫn chưa tìm thấy được thứ kia.

Nhưng mà, hôm nay con đã gặp được một người.

Con nghĩ, cha đối với người này nhất định sẽ rất hứng thú!”
Nghe con trai của mình trả lời, trong lòng của Tô Thiên Hải hơi chút thất vọng.

Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt của Tô Thiên Hải tức thì lộ ra một tia nghi ngờ.
“Là người nào? Làm sao cha sẽ hứng thú?”
“Ha, người này là Trần Viễn, kẻ đã giết chết em trai của con, giết chết con trai của cha.

Cha chắc vẫn còn chưa có quên đúng không?”
Vừa nghe được con trai của mình nhắc đến cái tên Trần Viễn, tức thì sắc mặt của Tô Thiên Hải phẫn nộ đến vặn vẹo, trong con ngươi của ông ta lúc này hiện ra một mảng huyết hồng, trên khuôn mặt lộ ra biểu tượng hết sức dữ tợn.
“Trần Viễn? Trần Viễn? Ha ha ha, con trai của ta, hắn chính là kẻ đã giết con trai của ta.

Ta nhất định sẽ đem hắn nghiền thành tro cốt, để viếng cho linh hồn của con trai ta! Ha ha ha!”
Vừa nói, Tô Thiên Hải vừa cười lên một cách điên cuồng.

Đồng thời, trên người của ông ta lúc này cũng nhanh chóng hiện ra một mảnh huyết vụ.

Từ phía trên lồng ngực của Tô Thiên Hải, không biết từ lúc nào xuất hiện một cái khô lâu màu đỏ, thần sắc hết sức dữ tợn.
Đối với những thứ này, Tô Văn Vũ giống như không hề để ý.

Ngược lại, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần hài lòng, mỉm cười.
“Cha, đây là nước thuốc mà lần trước con đã lấy được ở phòng thí nghiệm.

Cha xem, giúp con đưa nó cho người thân ở trong gia tộc.

Để bọn họ sử dụng thứ này, tương lại nhà họ Tô của chúng ta sẽ là chúa tể của thế giới này!”
Không biết từ lúc nào, ở trong tay của Tô Văn Vũ đã xuất hiện một lọ dung dịch có màu xanh lúc.

Hơn nữa, phía bên trong còn tỏa ra một chút linh quang, óng ánh.
Mà Tô Thiên Hải vừa nhìn thấy lọ nước thuốc, hai con mắt huyết hồng của ông ta liền phát ra vẻ kích động, nhanh chóng đưa tay chộp lấy, rồi đắc ý cười to một trận.
“Ha ha ha, Văn Vũ, con thật sự là bảo bối của Tô gia chúng ta.

Chỉ cần có được thứ này, chẳng sớm thì muốn cả nhà họ Tô chúng ta đều có thể đột phá đến cảnh giới đại tông sư, đem toàn bộ các gia tộc khác giẫm ở dưới chân.

Ha ha ha…”.


Bình luận

Truyện đang đọc