ANDERSEN CỦA TÔI


Sau khi vào nhà, Liễu Du Bạch cởi áo khoác để lên ghế sô pha, ngồi xuống, hỏi Lương Tư Nguyệt buổi tối muốn ăn gì.

Lương Tư Nguyệt đoán anh đang định gọi thức ăn ngoài, bởi vì tư thế ngồi thả lỏng của anh, trông hoàn toàn không có ý muốn đi ra ngoài.

Ngủ đến trưa, triệu chứng cảm cúm ngược lại còn tăng thêm, hiện tại cô bị ngạt mũi, cổ họng cũng đau nhức, thật sự không hề muốn ăn, suy nghĩ rồi nói.

“Mấy ngày nay tôi đang xem “Hồng Lâu Mộng”…”
Chủ đề này xuất hiện quá đột ngột, Liễu Du Bạch cười ngắt lời cô: “Cô còn xem “Hồng Lâu Mộng”?”
Lương Tư Nguyệt không phục, “Dù sao tôi cũng được nhận vào Học viện Điện ảnh Sùng Thành với điểm văn hóa đứng đầu tiên, anh Liễu đừng khinh người như vậy.”
Liễu Du Bạch nhíu mày, lại tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.

Lương Tư Nguyệt vẫn giải thích kỹ càng chi tiết: “Có đôi khi quay cảnh có cảm xúc khá kịch liệt, sẽ cảm thấy tiêu hao quá nhiều sức lực.

Mặc dù mệt nhưng không thể nào ngủ ngay, tôi sẽ đọc sách điện tử “Hồng Lâu Mộng” một chút, khá… thôi miên.” Cô ngượng ngùng cười, “Khi nghe nó vào mấy ngày trước, thấy Tình Văn thích ăn há cảo tàu hũ ki, luôn cảm thấy có lẽ hương vị sẽ rất ngon.” Nó có loại ma lực tẩy não khó hiểu, khiến mấy ngày nay cô liên tục nghĩ tới.

Liễu Du Bạch dường như cảm thấy đầu cô nảy số nhanh: “Đêm hôm khuya khoắt, đi đâu tìm được món đó cho cô?”
Lương Tư Nguyệt cũng chỉ thuận miệng nhắc đến nên nói: “Tùy tiện ăn gì cũng được.”
Ăn gì giống như vấn đề nan giải nhất trong cuộc sống hàng ngày.

Liễu Du Bạch suy nghĩ một lát, định vẫn đi nhà hàng dược liệu mà buổi trưa chưa kịp đi kia.

Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.

Lương Tư Nguyệt vốn đang ngồi cạnh Liễu Du Bạch, nhưng bây giờ cô đã chủ động đứng dậy, đi vào phòng tắm để rửa mặt.

Thật ra Liễu Du Bạch không bao giờ cố ý tránh cô khi trả lời điện thoại, nhưng cô vẫn chủ động và cố ý giữ khoảng cách với cuộc sống của anh.

Lúc Lương Tư Nguyệt đi ra từ phòng tắm, Liễu Du Bạch đã cầm áo khoác lên, chuẩn bị đi ra ngoài, anh giải thích đơn giản với cô, một người bạn ở Nam Thành mời khách, ăn cơm xong sẽ đưa cô về khách sạn.

“Bạn của anh á? Tôi đi cùng thì có phải không thích hợp lắm không?”
Theo ý của Liễu Du Bạch, anh rất lười trả lời những câu hỏi ngu ngốc, lần này cũng thế, chỉ liếc nhìn cô một lượt rồi ra hiệu cho cô đi theo.

Bữa tối nay được ăn ở một nơi gọi là “Uyển Liễu Cư”, chủ trì chính là ông chủ của nơi này, họ Đường.

Lương Tư Nguyệt có ấn tượng rất sâu với ông chủ Đường, bởi vì ông ấy hơi khập khiễng, nhìn chỉ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi nhưng tóc mai đã bạc.

Hình như ông ấy cũng đầu tư ngành nghề giải trí, đã quen Liễu Du Bạch từ lâu.


Lập trường Lương Tư Nguyệt rất thẳng thắn, biết hôm nay cô chỉ đến đây để dùng bữa, trong suốt bữa ăn đều ở ngoài cuộc, cũng không đặc biệt chú ý hai người rốt cuộc đang nói chuyện gì.

Thôi được, thật ra cô đang ngơ ngác đồng thời nhìn lén Liễu Du Bạch mà thôi.

Hôm nay Liễu Du Bạch rất khác, không hề khách sáo xã giao chút nào, thả lỏng hơn nhiều, giống như bầu không khí bạn bè ôn chuyện, nhưng khi anh và Lí Nghiêu ở cùng nhau, bầu không khí thoải mái lại khác.

Cô đoán có thể coi là sự đồng cảm của những người lăn lội ngoài đời cùng chung chí hướng, nếu không ông chủ Đường này, tại sao lại không dành ngày đầu tiên của năm mới cho người trong gia đình.

Lương Tư Nguyệt còn đang ngẩn người, không ngờ ông chủ Đường đột nhiên chuyển chủ đề, nhìn về phía cô, mỉm cười hỏi: “Đồ ăn có hợp khẩu vị của cô Lương không?”
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Cảm ơn ông chủ Đường đã chiêu đãi, đây là bữa ăn ngon nhất tôi được ăn ở Nam Thành.”
Liễu Du Bạch rất không khách khí chọc phá: “Cô từng nếm thử cái gì ở Nam Thành? Cơm hộp đoàn làm phim?”
“…”
Ông chủ Đường cười ha ha.

Ăn cơm xong, Lương Tư Nguyệt mặc áo khoác treo bên cạnh, Liễu Du Bạch lấy chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho cô, bảo cô đợi trong xe trước, anh muốn nói chuyện riêng với ông chủ Đường mấy câu.

Lương Tư Nguyệt gật đầu rời đi trước.

Ông chủ Đường chống gậy, dẫn Liễu Du Bạch đến cửa phòng thì dừng lại, nói với anh: “Bà Phan sẽ cùng nhà họ Trịnh đầu tư vào dự án ở nước ngoài.

Nhưng cũng mới chỉ nghe phong thanh, vẫn còn phải quan sát xem có phải nhà họ Trịnh gặp rắc rối đắc tội bên trên không.”
Liễu Du Bạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hai người bọn họ giao tiếp vẫn luôn ngắn gọn, đi vào trọng điểm.

Liễu Du Bạch cũng không nhiều lời, trước khi tạm biệt còn nghĩ đến một chuyện nhỏ, xin nhờ ông chủ Đường.

Liễu Du Bạch xuống lầu, đi đến nơi đậu xe.

Vài cây ngô đồng rụng sạch lá ở gần đó, đèn đường xen kẽ vào cành cây, một bóng người đứng dưới bóng cây, hai tay đút túi, cúi đầu, đá những chiếc lá rơi trên nền gạch một cách trẻ con.

Liễu Du Bạch đi qua, gọi một tiếng: “Này.”
Lương Tư Nguyệt lập tức ngẩng đầu, nhìn anh, cười chạy tới.

“Không phải bảo cô chờ trên xe à?”
Lương Tư Nguyệt cười, “Cảnh đêm bên ngoài cũng không tệ lắm, đợi ở trong xe có chút lãng phí.” Cô móc chìa khóa xe đưa trả lại Liễu Du Bạch, lúc này mới trông thấy trong tay anh cầm theo túi quà có in nhãn hiệu “Uyển Liễu Cư”.


Liễu Du Bạch nhét túi quà vào trong ngực cô, chán ghét nói: “Ông chủ Đường tặng cô Chính Sơn Tiểu Chủng (*), là loại trà ngon chân chính, đủ để cô uống hơn nửa năm.”
(*) Chính Sơn Tiểu Chủng (*): được coi là “ông tổ” của Hồng trà truyền thống, dòng trà nổi tiếng và đang được tiêu thụ phổ biến trên khắp thế giới.

Lương Tư Nguyệt ôm trà ngồi lên xa, mới bất giác kịp phản ứng, “Loại trà ngon chân chính?”
Đây không phải là đang diss (*) trà nhà Lâm Mạnh Hạ không ngon sao? – Cái từ diss này, cô mới học được sau khi vào giới, cảm thấy không có gì thích hợp bằng khi dùng vào giờ phút này.

(*) Công kích, chỉ trích, chế giễu.

Thế nhưng Lâm Mạnh Hạ đã đắc tội ông chủ này ở đâu, lúc nào?
Trên đường trở về, Lương Tư Nguyệt thỉnh thoảng ho khan.

Liễu Du Bạch ngoài miệng còn châm chọc: “Còn ngắm cảnh đêm không?” Nhưng vẫn vươn tay chỉnh nhiệt độ điều hòa không khí cao hơn một chút.

Xe nhanh chóng đã đến khách sạn, lái vào hầm để xe.

Gần đến cửa thang máy, Liễu Du Bạch dừng xe.

Lương Tư Nguyệt ôm lá trà, động tác kéo cửa xe cực kỳ do dự.

Có lẽ Liễu Du Bạch đã chú ý tới điều đó, hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
“Tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
“Hỏi đi.”
Lương Tư Nguyệt liếc anh, gọn gàng dứt khoát nói: “Vai chính của tôi là mua hả? Bọn họ nói tôi dùng tiền để vào đoàn, chính tôi còn muốn tin.”
“Cô cảm thấy thế nào?”
“Vốn dĩ hình tượng đạo diễn Hà trong lòng tôi rất tốt, nhưng giờ đây không phải anh dùng tiền để mua chuộc anh ấy sao…”
Liễu Du Bạch sửa: “Tôi thuyết phục bằng lý luận.”
Lương Tư Nguyệt nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

Liễu Du Bạch cười nói: “Cô biết số tiền để mua một vai diễn của đạo diễn cấp Hà Nột là bao nhiêu không? Cô thậm chí còn chưa trả tôi phí chấm dứt hợp đồng mà tôi đã trả hộ cô.”
“… Anh hủy hợp đồng cũng đâu có dùng tiền.”
“Tài nguyên mà tôi cho ông chủ cũ chuyển thành tiền thì mua hai người như cô còn dư.”
Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng nói: “…Xem ra tôi rất rẻ.” Như thế thật mất mặt.

Liễu Du Bạch cười, Lương Tư Nguyệt cũng không khỏi cười theo.

Tiếng cười gần như kết thúc cùng lúc nên đồng thời cùng im lặng.


Lúc đó mới nhận ra trong xe yên tĩnh như thế nào ngoại trừ tiếng động cơ vẫn chạy.

Hô hấp Lương Tư Nguyệt chậm lại, ngón tay cuộn lại, không lập tức mở cửa, mà Liễu Du Bạch cũng không thúc giục.

Anh cầm tay lái bằng một tay, chỉ có bảng điều khiển làm nguồn sáng, chiếu rọi khuôn mặt anh trong bóng tối.

Thời gian này không dài cũng không ngắn, Lương Tư Nguyệt cảm thấy như thể cô đang dần chìm trong im lặng.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức dời mắt: “Tôi đi đây.”
“Ừ.” Liễu Du Bạch không nhìn cô.

Dừng một chút, Lương Tư Nguyệt mới kéo cửa xe, luồng không khí lạnh mang theo mùi ẩm ướt ùa vào người.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, vẫy tay về ghế lái rồi đi về phía cửa thang máy.

-
Tiểu Kỳ ngủ ngáy vào buổi tối, sợ ảnh hưởng tới Lương Tư Nguyệt nên không ở cùng một phòng với cô mà ở chỗ đối diện.

Sau khi Lương Tư Nguyệt đến khách sạn, đi đến phòng đối diện chào hỏi Tiểu Kỳ, nói cho cô ấy biết mình đã về rồi.

Tiểu Kỳ cùng vào phòng cô, vừa đi vừa hỏi: “Ngày mai có đi ra ngoài cũng sếp Liễu không?”
“Anh ấy không nói, chắc là không.”
Tiểu Kỳ gật đầu, hỏi cô ngày mai có muốn đi ra ngoài không.

“Vẫn nên nghỉ ngơi trong khách sạn thôi.”
Tiểu Kỳ đun sôi nước, chia thuốc uống buổi tối, hỏi cô muốn đi ngủ sớm hay là làm gì giết thời gian.

Lúc đầu Lương Tư Nguyệt không quen với việc trợ lý quan tâm kỹ mọi việc, có thể tự mình làm thì sẽ tự làm.

Nhưng sau này Tiểu Kỳ nói như vậy thì cô ấy thấy mình ngồi không ăn bám, cô ấy đã lấy tiền rồi mà làm ít việc đi thì tiền cũng không giảm, còn bảo cô nên cố gắng học cách thích ứng với cuộc sống này, về sau thành diễn viên có danh tiếng, còn phô trương hơn bây giờ.

Lương Tư Nguyệt nói: “Chị tắm rửa xong rồi chơi điện thoại một chút thì ngủ.

Tiểu Kỳ, em cũng nghỉ ngơi đi, có việc chị sẽ nhắn Wechat bảo em.”
Trước khi đi, Tiểu Kỳ còn dặn dò cô, nhất định đừng quên uống thuốc.

Lương Tư Nguyệt tắm nước nóng, thay đồ ngủ, sấy khô tóc, uống thuốc rồi bắt đầu ngâm chân.

Cô ngồi trên ghế, hai chân ngâm trong nước nóng pha bột thuốc, lấy điện thoại gửi cho Trì Kiều một tin: “Cậu cảm thấy một người đàn ông đối xử tốt với cậu, lại không phải bởi vì tình yêu thì sẽ bởi vì lý do gì?”
Trì Kiều nhanh chóng trả lời cô: “Muốn tán cậu.”
“Tớ dám khẳng định chắc chắn không phải.”
“Tại sao khẳng định vậy?”
Lương Tư Nguyệt nhìn màn hình điện thoại, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, nghĩ một lát mới gõ chữ: Địa vị của anh ấy cao hơn tớ rất nhiều.


Trì Kiều: À, sếp Liễu hả, cậu cứ nói thẳng ra.

Lương Tư Nguyệt quá xấu hổ, trả lời: Không phải anh ấy!
Trì Kiều: Sếp Liễu… thật sự khó để nói là anh ấy muốn tán cậu.

Lương Tư Nguyệt: Đã nói không phải anh ấy rồi mà!
Trì Kiều: Cảm giác ánh mắt của sếp Liễu rất cao.

Lương Tư Nguyệt: Thật sự không phải anh ấy!
Trì Kiều: … À không phải muốn nói điều kiện của cậu không tốt đâu, cậu đừng hiểu lầm.

Trước đó tớ cũng cảm thấy có phải anh ấy có ý đồ gì đối với cậu không, nhưng một thời gian sau cảm thấy không phải, anh ấy muốn tán cậu thì đã thành công từ lâu rồi.

Tớ đoán, chỉ có một lời giải thích.

Lương Tư Nguyệt đã thôi giãy dụa: Giải thích gì?
Trì Kiều: Giúp đỡ người nghèo.

Lương Tư Nguyệt: [mỉm cười] [mỉm cười]
-
Sáng sớm, Lương Tư Nguyệt dậy rửa mặt, Tiểu Kỳ tới gõ cửa.

Lúc Tiểu Kỳ đi vào có mang theo một túi thức ăn, Lương Tư Nguyệt cho rằng đó là bữa sáng nên không hề để ý.

Đến khi rửa mặt xong, thoa một ít nước hoa hồng và kem dưỡng da lên mặt, bước ra khỏi phòng tắm, Tiểu Kỳ đã lấy thức ăn từ trong túi ra, bày lên bàn, cô mới chú ý tới, trên cái túi kia có in nhãn hiệu “Uyển Liễu Cư”.

Lương Tư Nguyệt sửng sốt một chút, “Đây là em đặt?”
“Không phải Tiểu Nguyệt chị đặt sao?” Tiểu Kỳ nghi hoặc, “Em tưởng chị sợ người giao hàng làm phiền chị nghỉ ngơi nên lấy thông tin liên lạc của em.”
Lương Tư Nguyệt lấy thực đơn gọi món được đóng gói trong túi để xem, nhìn thấy một trong số đó thì càng kinh ngạc, cô vội vàng mở một hộp.

Trong đó là há cảo tàu hũ ki.

Lượng đồ ăn rất nhiều, một mình Lương Tư Nguyệt ăn không hết nên đã bảo Tiểu Kỳ ăn cùng với cô.

Món há cảo tàu hũ ki này giống như những gì cô đã tưởng tượng khi đọc trong sách, quả thật có hương vị rất ngon.

Đang ăn, điện thoại Tiểu Kỳ rung lên, cô ấy lấy ra nhìn một chút, “Đạo diễn Hà nhắn tin, nếu chị ở đây thì đi đến chỗ đạo diễn Hà, anh ấy muốn giảng diễn cho chị và Lâm Mạnh Hạ.”
“Có nói lúc nào tập chung không?”
“Không… để em hỏi bên phía Lâm Mạnh Hạ.” Tiểu Kỳ buông đũa xuống.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Kỳ đã xác nhận trên Wechat, nói: “Lâm Mạnh Hạ bảo mười phút nữa bọn họ sẽ xuất phát.”
Lương Tư Nguyệt gật đầu, trước khi đứng dậy thay quần áo còn lưu luyến không rời nhìn qua một chút, cuối cùng lại đút một cái há cảo đậu hũ ki vào miệng, cười nói: “Đừng mách đạo diễn Hà chị ăn sáng nhiều như vậy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc