ANDERSEN CỦA TÔI


Lương Tư Nguyệt thăm dò trong ngoài, trên dưới hai căn nhà này một lần.

Nơi này mặc dù không có tầm nhìn tốt như ở chung cư cao tầng, nhưng thắng ở hoàn cảnh thanh tịnh, hơn nữa chỉ cần đứng bên cửa sổ hướng Bắc là có thể nhìn thấy bờ sông.

Xúc động thì xúc động, nhưng hai căn nhà này chỉ thiếu không treo hai chữ "Phòng cưới" thật to mà thôi, quan hệ của hai người còn chưa tiến triển tới bước này.

Lương Tư Nguyệt nằm bò bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hồi lâu chưa nói một câu.

Liễu Du Bạch hỏi cô có cảm nghĩ gì.

Lương Tư Nguyệt cười nói: "Cảm nghĩ chính là, phải nhanh chóng đi đóng phim cho tốt."
Lấy được giải mới có thể danh chính ngôn thuận dọn vào ở.

Liễu Du Bạch biết Lương Tư Nguyệt nề nếp như thế nào, anh mơ hồ cảm thấy lời hứa trước đây chẳng khác gì vác đá đập chân mình, nếu Lương Tư Nguyệt chỉ thiếu một chút mức độ phổ biến hoặc là độ hot, mãi không nhận được giải, anh phải cùng cô giằng co như vậy mãi hay sao?
Lương Tư Nguyệt không biết tâm tư quanh co của Liễu Du Bạch, vẫn nằm bò bên cửa sổ cười ngây ngô, hỏi anh: "Anh đào hai cây này ra, không ai ngăn cản sao?"
Liễu Du Bạch nói: "Bố anh hiện tại ở nhà chờ sắp xếp việc làm, phim mới có thể thuận lợi quay hay không còn phải xem anh có buông lỏng đầu tư tiền cho ông ta hay không, em cảm thấy ông ta dám ngăn cản sao?"
"Đào hai cái cây kia lên xong, có phải sẽ để lại hai cái hố to không?"
"Lấp lại rồi, còn đổ xi măng, anh thấy vừa khéo để dì Phan nhảy quảng trường."
Lương Tư Nguyệt cười muốn chết, nghĩ thầm Liễu Du Bạch này thỉnh thoảng cũng hư thật, hơn nữa còn là loại hư làm người khác hận đến nghiến răng lại không làm gì được.

Trời sắp tối, hai căn nhà này còn chưa sửa sang xong, điện nước chưa hoàn chỉnh, trước khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, hai người rời đi tìm chỗ nào đó ăn cơm chiều.

Thời gian hai tháng tiếp theo, Lương Tư Nguyệt cơ bản đều ở Sùng Thành, ngoài việc thỉnh thoảng chụp vài bộ tạp chí hoặc là quay chụp quảng cáo, hơn phân nửa thời gian đều tới trường đi học, hoặc là chuẩn bị cho phim mới "Thung Lũng Tiếng Vọng."
Đến cuối tháng năm, cô tham gia buổi đọc kịch bản giai đoạn đầu cùng các diễn viên xong, Lương Tư Nguyệt chính thức vào đoàn.

Hơn 80% cảnh quay của bộ phim là quay ở một thành phố của Campuchia, thứ nhất nơi này dựng cảnh thuận tiện, thứ hai, để tránh một vài vấn đề khi thẩm tra, bộ phim chọn bối cảnh giả tưởng là một thành phố nào đó của Đông Nam Á.

Bộ phim này không có Liễu Du Bạch hộ giá hộ tống, lại là vai diễn nữ chính suất diễn rất nặng, cộng thêm giả thiết nhân vật không giống với những nhân vật cô từng diễn trước kia, có thể nói khó khăn khá lớn.


Từ đạo diễn đến diễn viên chính, cô đều chưa từng hợp tác, phải bắt đầu cọ xát lại với mọi người từ con số 0.

Ngoài cái này ra, đạo diễn còn căn cứ ngôn ngữ địa phương, tự sáng tạo ra một loại ngôn ngữ địa phương vùng Đông Nam Á, để cho nữ chính thân là người Hoa kiều giao lưu hằng ngày với người địa phương, làm tăng tính chân thật của bối cảnh phim.

Bởi vậy ngoài đóng phim ra, Lương Tư Nguyệt còn phải học tập ngôn ngữ.

Nơi này thuộc khu vực nhiệt đới, lại đúng vào mùa mưa, thời tiết vừa oi vừa nóng, khi mới tới cô bị dị ứng thời tiết, cả người nổi đầy sởi.

Vì muốn có làn da càng ngăm đen thô ráp phù hợp với nhân vật, ngày nào chuyên viên trang điểm cũng phải bôi lên mặt, trên cổ và cánh tay cô một lớp nền màu đậm hơn rất nhiều so với màu da của cô.

Trước khi tới đây cô cũng ý thức tự phơi mình cho đen đi, nhưng đạo diễn cảm thấy còn chưa đủ, cần phải hoá trang thêm.

Lớp trang điểm như vậy đắp trên mặt một ngày, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặt nổi mụn rầm rộ.

Mấy tuần đầu tiên đều trải qua trong tra tấn như vậy.

Một thời gian sau, dưới ánh mặt trời độc ác vùng nhiệt đới, cô cuối cùng thành công phơi cho da đen tới mức làm đạo diễn hài lòng, cũng dần dần quen với thời tiết và ẩm thực của nơi này.

Vì để đi sâu trải nghiệm sinh hoạt của người địa phương, có đôi khi diễn xong, cô sẽ chạy tới chợ đêm quan sát những người phụ nữ bày quán ven đường, học khẩu âm sứt sẹo khi các cô ấy nói "coconut, one dollar".

Mệt cả một ngày, buổi tối về khách sạn, cô gọi điện thoại cho Liễu Du Bạch.

Có đôi khi Liễu Du Bạch muốn gọi video nhìn cô, nói thế nào cô cũng không chịu, bởi vì dáng vẻ hiện tại của cô thực sự quá xấu.

Liễu Du Bạch có ý tốt nói muốn tới thăm cũng bị cô uyển chuyển từ chối.

Hôm nay là ngày quay cảnh Lương Tư Nguyệt đã sợ từ lâu, cũng chính là cảnh "tình cảm mãnh liệt" giữa nữ chính Hồng Âm và anh em tốt của người chồng đã chết nhiều năm của mình.

Trùng hợp hai ngày nay Lương Tư Nguyệt bị cảm, trạng thái cơ thể và tâm lý cũng chưa điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, biểu diễn đương nhiên không đạt yêu cầu của đạo diễn.


Không có cảnh lộ hàng nên cũng không cần sắp xếp mọi người tránh mặt, dù Lương Tư Nguyệt có cảm thấy bản thân nhất định phải làm cho bằng được nhưng trước mắt bao người, cô vẫn không thể nào hoàn toàn thả lỏng.

Thử một buổi trưa, đạo diễn cũng tức anh ách, ngay tại hiện trường nói với cô: "Không hiểu tone[1] bộ phim này của tôi à? Đừng cho tôi thấy cái kiểu diễn phim tình yêu ngượng ngùng xoắn xít kia! Giải phóng bản tính, bài đầu tiên khoa diễn xuất, chưa được học à? Chưa học quay về học lại! Nếu cô không diễn được, tôi đổi người khác tới diễn."
[1] Tone là quan điểm của một nghệ sĩ đối với nội dung chủ yếu của tác phẩm mà họ tạo ra, ở đây dùng với ý cách nhà làm phim cảm nhận về nội dung chủ yếu của bộ phim.

Đạo diễn là đạo diễn nổi danh quốc tế, rất am hiểu đề tài phạm tội, nổi tiếng nhờ vào tài hoa hơn người cùng với tính tình nóng nảy, nghệ sĩ nổi tiếng tuyến một hợp tác với ông cũng có lúc bị mắng, cô không phải người đầu tiên.

Tuy biết như thế, Lương Tư Nguyệt rốt cuộc cũng là lần đầu tiên bị phê bình không hề nể mặt trước nhiều người như vậy, nếu không có tính cách chống đỡ, chỉ sợ sẽ lập tức khóc ngay tại chỗ.

Trời đã tối rồi, ánh sáng không tốt, trạng thái của diễn viên và nhân viên công tác đều không tốt, đạo diễn hô kết thúc công việc, bảo mọi người về suy nghĩ một chút.

Tiểu Kỳ tới giúp Lương Tư Nguyệt thu dọn đồ đạc, thấy khóe mắt cô đỏ ửng, định an ủi cô mấy câu thì bị cô xua tay từ chối.

Về phòng trang điểm cởi đồ diễn ra, thay lại quần áo của cô, lúc đang định rời đi thì Lương Tư Nguyệt bị đạo diễn gọi lại.

Sắc mặt đạo diễn đã dịu hơn nhiều, nói với cô: "Hai ngày nữa là Đoan Ngọ, đoàn phim sẽ nghỉ ngơi hai ngày, tôi cho cô nghỉ thêm hai ngày, cộng với Đoan Ngọ, cô điều chỉnh lại cho tốt, không cần biết cô dùng biện pháp gì, cảnh này cũng phải đạt yêu cầu cho tôi.

Nếu lần sau còn không đạt nữa, tôi thà rằng thay người quay lại."
Lương Tư Nguyệt cúi đầu xuống, gật gật đầu.

Lên xe bảo mẫu, Lương Tư Nguyệt ôm bình giữ nhiệt Tiểu Kỳ đưa cho uống nước ấm, một tay khác cầm điện thoại gửi voice chat cho Liễu Du Bạch.

Ngón tay ấn vào nút nói chuyện, tạm dừng một lát, mới cất giọng nói khàn khàn hỏi anh: "Em muốn ăn bánh ú, Đoan Ngọ anh có nghỉ không, có thể tới đây với em không?"
Không lâu sau đã nhận được tin trả lời của Liễu Du Bạch, hỏi cô muốn ăn nhân vị gì.

"Loại bình thường, loại gạo nếp trắng bên trong bọc chút đậu nhuyễn và mứt táo, bà ngoại tự tay gói."
Lúc cô nói chuyện, Tiểu Kỳ không nhịn được quay đầu sang nhìn mặt cô, như muốn quan sát xem có phải cô muốn khóc không.


Điều kiện chữa bệnh ở nơi này chẳng ra gì, thuốc cảm cúm Lương Tư Nguyệt uống vẫn là trước khi xuất phát mang từ trong nước ra.

Khi đó vì để phòng ngừa, các loại thuốc thường dùng mỗi loại đều mang một ít, không nghĩ tới sau khi tới đây nào là sởi, nào là nổi mụn, nào là tiêu chảy, nào là cúm...!chưa từng dừng lại, số thuốc dự trữ cũng sắp dùng hết.

Về khách sạn tắm rửa xong, nằm ở trên giường, Lương Tư Nguyệt tiếp tục gửi tin nhắn cho Liễu Du Bạch, gửi cho anh một danh sách thuốc: Saridon, Ibuprofen, Diosmectite, Erythromycin...!
Ngoài dược phẩm ra còn có một ít đồ ăn vặt cô thích ăn, mứt, quả hạch, kẹo bạc hà muối biển...!
Liễu Du Bạch ở đối diện, cô gửi cái gì anh cũng trả lời "được", đến lúc cô gửi "băng vệ sinh xxx", anh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, gửi voice chat cho cô: "Hay là anh dọn cả siêu thị tới cho em nhé?" Giọng điệu hài hước.

Lương Tư Nguyệt cười một tiếng, nhưng thật sự là rất khó chịu, không tâm trí đâu đáp lại trò đùa của anh, qua sau một lúc lâu, mới chậm rì rì đánh chữ: Thôi thôi, nếu không tiện anh mang hộ em một hộp thuốc trị cảm cúm nhé, anh có thể tới đây là tốt rồi.

Nghỉ ngơi cả đêm, Lương Tư Nguyệt tâm tình khá hơn nhiều, cảm giác thất bại như trời sắp sập của hôm trước cũng không còn nữa.

Vì thế cô gửi tin nhắn cho Liễu Du Bạch, bảo bản thân đã đỡ hơn nhiều, nếu công việc bận quá không tới cũng được.

Lý trí nói với cô, vẫn không nên để Liễu Du Bạch thấy dáng vẻ vừa đen vừa xấu này của cô thì tốt hơn.

Một lát sau, Liễu Du Bạch nhắn lại cho cô một chuỗi dấu ba chấm: Cô Lương này, lần sau làm phiền em thông báo sớm một chút, anh đã tới sân bay rồi.

Lương Tư Nguyệt không khỏi kinh ngạc, hiệu suất này cao quá rồi.

Còn chưa kịp trả lời, Liễu Du Bạch lại gửi thêm tin nữa: Nghỉ ngơi cho tốt, anh đi qua cửa kiểm tra an ninh đây.

Bởi vì Liễu Du Bạch muốn tới, Lương Tư Nguyệt cả ngày đều đứng ngồi không yên, cô nghĩ mọi cách để làm mình trông dễ nhìn hơn chút, nhưng ngoài cách bôi kem nền toàn thân ra, những cách khác hoàn toàn không có tác dụng gì.

Đến tầm ba bốn giờ chiều, điện thoại của Lương Tư Nguyệt cuối cùng cũng có tin nhắn, Liễu Du Bạch bảo cô rằng anh đã tới cửa rồi.

Cô lập tức chạy đến cửa, mang một đôi sandal vào rồi xuống lầu.

Ngoài cửa khách sạn, một chiếc Minibus dừng dưới tán cọ.

Liễu Du Bạch đứng ngay chỗ thềm đá của khách sạn, cúi đầu nhìn điện thoại đánh chữ, anh mặc một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần đùi đậm màu, cái áo sơ mi đen ngắn tay in hoa bị anh vắt trên vai, trên mũi là một cái kính râm, phong cách đậm chất nghỉ phép.

Ở sau lưng anh là Molly đang chỉ huy nhân viên phục vụ khách sạn hỗ trợ dọn hành lý, hẳn hai cái vali đen cỡ siêu to.


Thoáng chốc, Liễu Du Bạch ngẩng đầu lên.

Anh sửng sốt một chút, tháo kính râm xuống, ánh mắt nhìn mặt cô, khựng lại, đeo kính râm lên, lại tháo ra...!
Lương Tư Nguyệt hoàn toàn biết phản ứng này của anh là có ý gì, quả thực, anh cười một tiếng, "Đeo kính râm, không nhìn thấy em."
Ý ngoài lời chính là tại sao lại có thể đen thành như vậy?
Lương Tư Nguyệt dở khóc dở cười.

Liễu Du Bạch đánh giá cô một hồi lâu, cô mặc một cái váy hồng rực gợn sóng to dài tới gần mắt cá chân, tóc kết thành một bím tóc, vắt chéo ở một bên.

Làn da đen thì đen, nhưng trông lại có loại phong tình dị vực.

Molly chào Lương Tư Nguyệt một câu xong đi tới quầy lễ tân làm thủ tục thuê phòng cho Liễu Du Bạch.

Phòng thuê là căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ nằm ở tầng ba, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy bể bơi bên dưới.

Khách sạn này cũng được trang trí theo phong cách nghỉ mát, trong đại sảnh thờ một tượng Phật vàng nhỏ, trên cái khung bằng tre bên cạnh là bưu thiếp các màu.

Xuyên qua sảnh lớn, đi theo một con đường lát đá bị mấy cây thực vật nhiệt đới to lớn bao phủ là đến phòng cho thuê ở phía sau.

Người phục vụ dọn vali lên lầu, Molly kiểm tra xong, bảo hai người có thể nghỉ ngơi một chút trước, cô ấy đi đặt chỗ ăn tối nay, hẹn tối gặp lại.

Liễu Du Bạch cởi cúc áo sơ mi ngắn tay, tháo kính râm xuống, thuận tay ném lên bàn trà ở bên cạnh, ngồi xuống chiếc ghế sô pha mây, giơ tay chỉ vào hai cái vali bên cạnh, nói như hờn giận: "Đồ em muốn đó, tự mình mở đi."
Lương Tư Nguyệt lắc đầu, lập tức đi qua chỗ anh ngồi xuống, duỗi tay, hai tay ôm cổ anh.

Điều hòa vừa mới mở, trong phòng vừa bí vừa nóng, Liễu Du Bạch chê cô nóng như cái bếp lò, muốn bẻ tay cô ra, không ngờ đột nhiên nghe thấy tiếng sụt sịt khe khẽ.

Anh sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn, cô lại càng dán chặt vào anh hơn, không cho anh nhìn thấy mặt.

Cô không khóc thành tiếng, chỉ có nước mắt cọ vào làn da trên cổ anh.

Anh cười một tiếng, duỗi tay ôm lấy eo cô, "Đã bảo tới thăm em từ lâu rồi mà em không đồng ý, bây giờ lại ấm ức thành thế này rồi.

Ai chọc giận em?".


Bình luận

Truyện đang đọc