ANDERSEN CỦA TÔI


Khi anh vừa dứt lời thì bầu không khí trở nên im lặng.

Đó là sự im lặng khiến người ta khó xử.

Liễu Du Bạch cảm nhận được Lương Tư Nguyệt đang tròn mắt nhìn anh, ánh mắt trông như đang thăm dò tuy nhiên nó khác xa với phản ứng mà anh mong đợi.

Anh chờ rồi lại chờ, cô vẫn không nói lời nào, đành ho nhẹ một tiếng: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Em có thể hiểu… đây là đang tỏ tình chứ?”
“…” Liễu Du Bạch cực kỳ cạn lời, bọn họ không báo cáo đầu óc cô cũng bị ngã hỏng rồi, “Lời của anh, em còn không hiểu ở chỗ nào?”
“Không hiểu chỗ nào cả.” Lương Tư Nguyệt vừa nói thì không nhịn được cổ họng lại co lại, đương nhiên cảm thấy vui sướng, chỉ là sau khi trái tim ngừng đập như vừa chơi tàu lượn siêu tốc thì ngược lại muốn khóc, “Đây tính là gì… trong bệnh viện, em còn nằm trên giường, không động đậy được giống như người thực vật.

Đây không giống như tỏ tình mà giống như lời hỏi thăm bệnh hơn.

Hơn nữa giọng điệu anh miễn cưỡng như vậy, giống như em đang ép anh.”
Không cần không khí lãng mạn nhưng ít ra cũng nên là cảnh tượng như bên bờ sông nhỏ tối hôm đó chứ.

Liễu Du Bạch buồn cười, nhưng cảm thấy cô thật sự sắp khóc, nhanh chóng hỏi: “Vậy em hi vọng anh nói gì nữa?”
“Anh hỏi em?” Giọng điệu cô có chút không thể tưởng tượng được.

Làm ơn, là anh tỏ tình chứ không phải tôi.

“Em muốn nghe gì thì anh nói cho em nghe cái đó.”
Tâm trạng Lương Tư Nguyệt quả thật có chút đau buồn, tại sao lại như vậy, cô thảm quá đi, có bị cáo nào đau thương hơn cô không, “… Anh Liễu thích em chứ?”
Liễu Du Bạch dừng một chút: “Không thì là gì?”
Qua tai Lương Tư Nguyệt, giọng điệu anh có chút miễn cưỡng, rõ ràng là đang trốn tránh trả lời chính diện, “Em không tin, anh còn không đối tốt với em bằng con rùa biển của anh.”
“…” Liễu Du Bạch nhất thời cạn lời, “Anh còn không tốt với em sao? Không bằng đi hỏi một chút, ngoại trừ em, còn có ai dám không cho anh mặt mũi?”
Lương Tư Nguyệt lập tức không hề hé răng, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Được rồi, em đã biết.

Để em suy nghĩ một lát…”
Liễu Du Bạch cho rằng mình nghe nhầm: “… Em còn muốn suy nghĩ? Có gì cần suy nghĩ?”
“Không được sao? Anh chắc chắn em nhất định sẽ đồng ý à?”
Liễu Du Bạch cười, “Xin hỏi anh có chỗ nào không phù hợp với tiêu chuẩn của cô Lương?”
“… Dù sao em vẫn muốn suy nghĩ một lát.”
Liễu Du Bạch đoán chắc đời trước mình thiếu nợ cô hoặc là mấy năm trước đã gây ra quá nhiều nghiệp với cô, vì vậy bây giờ không thể không bị cô bơ nhiều lần như vậy.

Ngoại trừ cô ra, ai dám “làm” thế với anh, ngại bản thân lạnh chưa đủ nhanh sao?
“Ừ, em cứ từ từ suy nghĩ.”
Cô cứ suy nghĩ thoải mái, dù sao cô cũng không chạy thoát được.

Liễu Du Bạch đứng lên, bật đèn trong phòng lên.

Lương Tư Nguyệt bị ánh đèn đột ngột làm chói, nheo mắt lại, khi mở mắt ra thì thấy Liễu Du Bạch đang nhìn cô với sắc mặt không được tốt lắm.

Cô hơi cười.

Một giây trước trong mắt còn có nước mắt chưa rơi xuống, giây tiếp theo cười híp mắt, trông rất rạng rỡ, không có giây phút nào là xúc động hơn lúc này.


Liễu Du Bạch lập tức mất bình tĩnh, xác nhận lại với cô, “Em thật sự muốn suy nghĩ sao?” Rõ ràng vui như vậy rồi mà còn khẩu thị tâm phi.

“Đương nhiên, cần cẩn thận chút.” Vẻ mặt cô nghiêm túc, “Dù sao, đây là… lần đầu tiên em yêu đương.”
Cô đè thấp giọng, đến cuối suýt chút nữa còn nuốt mấy chữ cuối lại.

Là do phát ra tiếng nói nên có cảm giác thẹn thùng, cũng có thể ánh đèn làm cô mất đi vẻ tự tin vừa rồi, cô đột nhiên không dám thách thức anh nữa.

Nhưng mà những lời này rõ ràng đang lấy lòng Liễu Du Bạch, anh vui sướng bật cười, duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, hỏi: “Có đói bụng không?”
“Có chút.”
“Để anh giúp em xuống giường nhé?”
Lương Tư Nguyệt gật đầu.

Anh mặc tây trang giày da, lại có khí chất thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, làm loại chuyện chăm sóc này khá là không thích hợp.

Cô đương nhiên không nói, nếu không như đã chiếm lợi còn khoe mẽ.

Liễu Du Bạch duỗi tay từ bên phải cô, ôm lấy bả vai cô, nâng cô từ trên giường dậy.

Cạnh giường có đôi giày vải của cô, cô cúi đầu xuống, nhón mũi chân, xỏ chân vào rồi đứng dậy.

Liễu Du Bạch nhìn cánh tay cô: “Còn đau không?”
“Vẫn ổn, ngủ một giấc xong thấy khá hơn nhiều.”
Liễu Du Bạch gật đầu, vẻ mặt yên tâm hơn nhiều, ngay sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Molly.

Chẳng mấy chốc, Molly và Tiểu Kỳ lần lượt tới.

Tiểu Kỳ đem đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo để thay từ khách sạn tới, khi đang muốn tìm đôi dép hằngngày của cô, Molly kêu cô ấy chờ chút nữa hẵng lấy đồ ra, “Trước tiên đổi phòng bệnh đã.”
Một lát sau, hai y tá đi vào, hỏi đã dọn đồ xong chưa, nếu đã xong rồi thì bây giờ có thể đổi phòng.

Lương Tư Nguyệt không phải bận tâm gì cả, đồ đạc cũng có Tiểu Kỳ và Molly cầm giúp cô.

Liễu Du Bạch ôm bả vai cô, một tay khác rất tự nhiên đỡ cánh tay bị thương đang treo trước ngực cô.

Đi thang máy lên lầu, khi thang máy đến nơi, hàng lang có vẻ rộng lớn và sáng hơn chút.

Phòng bệnh mới rất rộng rãi, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, ngoại trừ giường bệnh còn có nhà vệ sinh riêng, còn có một khu nghỉ ngơi, bày một bộ sô pha vòng tròn cùng bàn trà.

Ngoài ra còn có một tủ quần áo dựa vào tường, một tủ bát, các thiết bị nhà bếp đơn giản như ấm đun nước và lò vi sóng được đặt trên mặt bàn.

Rõ ràng chuyện này không thể nào là do đoàn phim sắp xếp, mà là tiền túi Liễu Du Bạch tự bỏ ra.

Lương Tư Nguyệt vừa cảm thấy như vậy quá khoa trương, vừa bị lòng hư vinh quấy phá, hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt mà anh dành cho mình.

Tiểu Kỳ cầm quần áo treo vào tủ đồ, dép lê đặt ở mép giường, đồ dùng cá nhân đặt trong phòng tắm… sau khi sắp xếp xong, hỏi bọn họ cần chuẩn bị cơm tối như thế nào.

Liễu Du Bạch bảo cô ấy gọi cơm hộp, anh và Lương Tư Nguyệt sẽ ăn trong phòng.


Lương Tư Nguyệt bị thương, kiêng đồ cay và quá mặn, chỉ chọn vài món thanh đạm.

Cũng may cô bị thương ở tay trái, không đến mức không dùng được đũa.

Nhưng dù sao một tay vẫn không tiện, đặc biệt cánh tay trái còn bị treo ở trước ngực, che tầm nhìn thì không nói, còn hạn chế cô cúi người.

Đồ ăn là món gà thái hạt lựu xào, dùng đũa chỉ có thể gắp được một miếng một lần, ăn rất khó khăn.

Liễu Du Bạch ở bên xem đến vui vẻ, hỏi cô: “Hay là anh đút cho em ăn nhé?”
“Không cần đâu!” Cô thật sự tự lực cánh sinh.

Hai giọng điệu này rất là tự nhiên, Molly ở bên cạnh lại cực kỳ kinh hãi, trước kia là sếp Liễu “đùa giỡn” Lương Tư Nguyệt, rất chú ý giấu giếm và mập mờ, hiện tại lại không bận tâm đến những điều đó, thoải mái để lộ hết ra ngoài.

Cô ấy là một người thông minh, nhanh chóng phản ứng lại, vào khoảnh khắc bị quát lớn “Trước tiên đừng qua đây”, khả năng cao là hai người họ đã ngả bài.

Tâm trạng Molly rất kỳ lạ, như thể những cổ phiếu tiềm năng mà cô ấy nắm giữ trong mấy năm đã đạt đến mức trần.

Mới vừa ăn cơm xong, đạo diễn và giám đốc sản xuất đoàn phim đã đến.

Thứ nhất, họ muốn đến thăm Lương Tư Nguyệt một chút.

Thứ hai, biết đoàn đội quản lý của cô còn cần một thời gian nữa mới đến xử lý chuyện này, vì vậy muốn đến trước để thăm dò thử thái độ của cô.

Nhưng họ không bao giờ ngờ tới, chẳng những đoàn đội của Lương Tư Nguyệt đến mà người đến còn nắm quyền cao nhất, có vẻ thân phận của đạo diễn và giám đốc sản xuất bọn họ còn chẳng có quyền lên tiếng.

Hơn nữa vị tổng giám đốc Liễu cực kì có quyền lên tiếng trong giới này không chỉ đến an ủi nhân viên, thái độ rõ ràng là anh không chỉ muốn xen vào chuyện này, tự mình quản mà còn phải quản đến cuối cùng.

Liễu Du Bạch ngược lại vẫn khách khí, cười nói phòng bệnh không phải nơi để nói chuyện, không bằng đi ra ngoài tìm một quán cà phê để ngồi nói.

Anh để Molly ở lại phòng bệnh trông Lương Tư Nguyệt, Tiểu Kỳ đi cùng với anh.

Lương Tư Nguyệt ngủ một buổi trưa, không muốn tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi nữa nên nâng cánh tay, đi dạo quanh phòng.

Molly đun một ấm nước, pha trà, đặt ở một bên đợi trà nguội một chút.

“Bây giờ tay còn đau không?”
Lương Tư Nguyệt cúi đầu xem một chút, “Vẫn ổn, chỉ nhức chút thôi.”
Molly cười nói: “Em không biết đâu, sếp Liễu biết tin rất tức giận, nếu anh ấy mà là nhà sản xuất của bộ phim này, chỉ sợ bây giờ đoàn phim từ trên xuống dưới đều đang viết bản kiểm điểm đấy.”
Mặt Lương Tư Nguyệt hơi nóng lên, “… Cũng may không phải, nếu không quá hưng sư động chúng (*), em cũng không biết phải làm sao bây giờ.”
(*) Hưng sư động chúng: ý là triệu tập một lực lượng đông đảo trong khi chỉ là chuyện nhỏ.

“Không phải lúc nào anh ấy cũng hưng sư động chúng.” Molly cười nhìn cô, ánh mắt sáng rực, “… Các tiệc tối thương nghiệp và các lịch trình cực kỳ quan trọng ngày mai và ngày kia đều bị hủy hoặc là hoãn lại.” Cuối cùng cô ấy lại được rảnh rỗi, có thể nghỉ theo hai ngày.

“Anh ấy muốn ở cạnh em khi phẫu thuật à?”
“Đây không phải việc bạn trai nên làm à?”

“Không phải…” Lương Tư Nguyệt xấu hổ, “Em… bọn em còn chưa phải.”
Molly ngơ một chút, “Hiệu suất này của tổng giám đốc…”
“Không phải!” Lương Tư Nguyệt quả thật không tự tin, “Là em… em chưa đồng ý anh ấy.”
Molly lại sửng sốt, cười thành tiếng, “Đúng là chuyện em có thể làm.

Khiến người ta kinh ngạc đó…” Càng kinh ngạc hơn chính là ông chủ lại tốt bụng không hề tức giận chút nào?
Cô ấy thừa nhận mình vẫn hơi đánh giá thấp Lương Tư Nguyệt rồi.

Sắc mặt Lương Tư Nguyệt xấu hổ, không nói với Molly, thật ra cô không cố ý.

Khi đó cô cảm thấy cảnh tượng tỏ tình này quả thật không phù hợp mà lời nói của Liễu Du Bạch lại khiến cô không phục, cho nên mới không lập tức đồng ý, nhưng từ chối chắc chắn không phải ý định của cô, chỉ có thể đưa ra phương án thỏa hiệp “Để suy nghĩ một chút”.

Một lúc sau, y tá lại tới một lần nữa đo nhiệt độ cơ thể và huyết áp.

Dặn dò cô sáng mai nhớ để bụng rỗng, ngày mai phải lấy máu kiểm tra, cố gắng ngủ sớm chút, nghỉ ngơi cho tốt.

Sau đó, lại đợi thêm nửa tiếng, Liễu Du Bạch dẫn theo Tiểu Kỳ quay về.

Liễu Du Bạch ngồi một lát, vừa thấy thời gian đã khá trễ, Tiểu Kỳ còn phải giúp Lương Tư Nguyệt tắm rửa nên chuẩn bị rời đi.

Anh đứng dậy, vẫy vẫy tay về phía Lương Tư Nguyệt, bảo cô cùng anh đi dạo ở hành lang một chút.

Đợi Lương Tư Nguyệt đi ra ngoài cửa, anh trở tay đóng cửa phòng bệnh vào.

Lương Tư Nguyệt đi rất chậm, bất giác bị tụt lại phía sau vài bước.

Đằng trước Liễu Du Bạch dừng một chút, quay đầu lại xem rồi đi vòng về, không do dự dắt tay phải cô.

Ngón tay cô cuộn lại, không rút về cũng không gây mất hứng mà nhắc nhở anh, bọn họ còn chưa phải kiểu quan hệ này.

Liễu Du Bạch điều chỉnh lại tốc độ bằng cô, từ từ đi tới cửa sổ cuối hành lang.

Đến đó, anh buông lỏng tay ra, lại giơ tay chạm vào mặt cô, cười hỏi: “Em còn muốn tiếp tục quay bộ phim này không?”
Lương Tư Nguyệt biết vết thương này của mình không thể lành hẳn trong ba tháng được, nhưng sao đoàn phim có thể chờ cô ba tháng chứ, cho dù có Liễu Du Bạch chống lưng cho cô.

Liễu Du Bạch liếc mắt một cái nhìn ra cô đang do dự, “Không cần lo lắng những việc khác, em chỉ cần nói cho anh biết em có còn muốn diễn hay không.

Họ phạm sai lầm công việc và vốn phải có nghĩa vụ bồi thường.”
“… Muốn diễn.”
Liễu Du Bạch không hề kinh ngạc với câu trả lời của cô, nhưng anh căn bản không hiểu đây chỉ là một vai phụ, tại sao lại cố chấp như vậy nên hỏi: “Vai diễn này tốt như vậy à?”
“Không liên quan tới vai diễn này, mà là…” Cô vẫn muốn nói lại thôi.

Lúc này Liễu Du Bạch không muốn để cô gạt đi mà truy hỏi tại sao?
Lương Tư Nguyệt bối rối một lát, rốt cuộc vẫn lên tiếng, cụp mắt không nhìn anh: “… Khi em xem kịch bản đã cảm thấy nhân vật tướng quân này rất giống anh.

Hoặc là nói quan hệ giữa Hoàng Đình Vân và anh ta rất giống em với anh.”
Khi đó làm sao biết trước được ngày hôm nay, chỉ đơn giản là để hoàn thành tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay.

Cho nên đạo diễn khen cô nhập vai rất nhanh, cô không hề kinh ngạc, cô thật sự nhập vai, nhưng là diễn ở một kịch bản khác.

Liễu Du Bạch nghe vậy thì sửng sốt, quả thật không theo kịp mạch não rắc rối của thiếu nữ, “… Lương Tư Nguyệt em bị sao vậy, bỏ qua chính phẩm mà đi tìm đồ dởm trong phim?”
Lương Tư Nguyệt đỏ mặt, “Khi đó em không biết.”
“Vậy bây giờ em biết rồi, còn suy nghĩ gì nữa?”
“… Anh cứ không đợi được như vậy sao?” Cô trả đũa.


“:…” Liễu Du Bạch quả thật bị cô chọc cười, không khỏi tiến sát lại, duỗi tay nâng đầu cô lên, không để cô cúi đầu không nhìn anh nữa, “Đúng, là anh không đợi được nữa.

Như vậy… em có muốn không?”
Ánh trăng rọi vào nửa người anh, chiếu lên khiến khuôn mặt anh đẹp như tạc tượng.

Trái tim cô nhất thời cũng không ổn, lập tức nhảy lên, khi anh rướn người qua, ánh mắt áp sát, cô quên cả hô hấp.

Giọng anh nặng nề: “… Muốn chính phẩm là anh không?”
Lương Tư Nguyệt cảnh báo bản thân, mỹ nhân kế, mỹ nhân kế… đừng có dao động.

Đừng quên lúc trước anh nói khó nghe thế nào, anh vừa mới nói “Em bị làm sao vậy”, nghe đi, đây là thái độ đứng đắn muốn ngỏ lời với bạn gái sao?
“Em…”
Anh nhìn chằm chằm cô, cho dù cô có trốn tránh ánh mắt anh như thế nào, cô cũng cảm thấy khó tránh khỏi.

Thật sự không có cách nào, đành phải vươn tay phải, ấn vào trán anh đẩy anh ra sau.

Sau đó cô lùi lại một bước, nghiêng người, xoay nửa người bên trái về phía anh, để anh thấy cánh tay bị gãy của cô sẽ không ra tay.

Quả nhiên Liễu Du Bạch do dự một chút.

Cô nhân cơ hội lui lại, lại lùi, vừa lùi vừa nói: “Em muốn suy nghĩ một chút!”
Liễu Du Bạch có thể túm cô lại chỉ với hai bước, nhưng suy nghĩ rồi lại thôi.

Tư thế chạy trối chết của cô không khỏi quá hài hước.

Đương nhiên anh không cười mà nghiêm mặt, không nhanh không chậm đi tới.

Anh đi đến trước mặt cô, cẩn thận tránh cánh tay của cô, duỗi tay, vòng qua bả vai cô, dùng sức đỡ gáy cô để cô ngẩng đầu lên, sau đó nói: “Có thể suy nghĩ nhưng trả tiền đặt cọc trước đã.”
Giọng điệu không hề để cô con đường sống.

Lương Tư Nguyệt thấy anh cúi đầu, che khuất ánh đèn hành lang, bóng anh dừng trên mặt cô.

Trừ phi cô nhắm mắt, nếu không chỉ có thể nhìn vào mắt anh.

Nhưng sao có thể nhắm mắt trong tình huống này.

Cô không biết, hô hấp và ánh mắt anh, điều gì càng khiến mình cảm thấy như lưới thiêu thân, không có chỗ trốn.

Im lặng một lát, anh đột nhiên cúi thấp xuống.

Lần này, họ gần đến mức chóp mũi có thể chạm vào nhau.

Cô bị dọa đến mức lập tức nhắm mắt.

Nhưng mà một giây say lại chỉ nghe thấy một tiếng cười cùng với hơi thở nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi.

Gương mặt cô bị hai ngón tay nhẹ nhàng nhéo.

Ngay sau đó, hô hấp và hơi thở cùng đi xa.

Cô mở mắt, anh đã lùi lại, một tay cho vào túi quần đi về phía trước.

Bóng dáng nhẹ nhàng, như thể sự đắc ý khi thực hiện thành công trò đùa dai được treo ở sau gáy..


Bình luận

Truyện đang đọc