ANH CHỈ MUỐN EM

Edit: Sani

Tối đó, Hạ Thụ không biết về sau dưới nhà xảy ra chuyện gì. Sáng sớm hôm sau, Hạ Thụ đã hạ sốt, tuy rằng không phải đi học nhưng cô vẫn xuống tầng ăn sáng đúng giờ.

Sắc mặt Hạ Mẫn Quân cực kỳ khó coi, không hề bày ra vẻ mặt hòa nhã với Hạ Thụ và Tống Hành, ăn xong thì đi vào bếp không ra.

Cả bữa ăn Mã Tuấn cũng sợ hãi rụt rè, không nói một câu. Ánh mắt sưng phù không kém Hạ Thụ, xem chừng đêm qua cũng khóc rất nhiều.

Trước kia dù ghét trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn có thể giả vờ.

Ngày hôm qua cãi nhau ồn ào như vậy, không thể nghi ngờ là đã đâm thủng tầng vách ngăn cuối cùng, thái độ như thế nào thì hoàn toàn biểu hiện ra bên ngoài.

Khi đối mặt với Hạ Thụ, Hạ Mẫn Quân vẫn hơi giả vờ.

Nhưng đối mặt với Tống Hành, bà ta lười phải giả vờ.

“Đừng để ý đến họ!” Hạ Thụ cũng không thèm che giấu sự chán ghét với họ, hầm hừ nói với Tống Hành.

Tống Hành bật cười, trước khi đi học thì dặn dò cô đừng tranh chấp nữa, cũng cẩn thận của lại bị cảm.

Mọi người lục tục rời đi, Hạ lão gia gọi Hạ Thụ vào thư phòng.

Chuyện tối qua xảy ra quá bất ngờ, lúc sau hai ông cháu cũng chưa nói chuyện với nhau. Sáng nay lúc ăn cơm, bầu không khí vẫn rất cứng ngắc, Hạ Thụ còn không thèm chào lấy lệ.

Lúc này trong thư phòng chỉ còn hai người, bầu không khí càng cứng ngắc hơn.

Một lúc sau, Hạ lão gia mới thở dài, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi: “Tiểu Mộc, hôm qua là ông nội không đúng, ông không nên đánh cháu, ông nội xin lỗi cháu, đừng giận ông nội nhé?”

Nghe ông cụ nói vậy, Hạ Thụ càng tủi thân hơn, mắt đỏ lên.

Cô dụi mắt: “Không có, ông nội, là cháu không đúng, cháu không nên vô lễ với cô như vậy.”

Nhìn cô như vậy, Hạ lão gia càng đau lòng hơn, tiến lên sờ đầu cô, nói: “Cho dù như thế nào, ông nội cũng không nên đánh cháu, hai cái đánh đó rất đau đúng không? Bây giờ còn đau không?”

Cô vừa lắc đầu lại vừa gật đầu. Đôi mắt ướt át, đón nhận ánh mắt khó hiểu của Hạ lão gia: “Đau lòng.”

Hạ lão gia bật cười, đúng là con bé này.

Ông cụ hỏi: “Sao lại đau lòng?”

Giọng Hạ Thụ mềm mại, chứa vài phần tủi thân: “Hôm qua rõ ràng là Mã Tuấn sau, nhưng ông lại không nghe cháu, còn bảo cháu lên tầng, chính là muốn bao che cho Mã Tuấn. Vì vậy cháu đau lòng lắm.”

Hạ lão gia cười ra tiếng, nói: “Ừ, quả thật là Mã Tuấn sai, cho nên hôm qua ông nội cũng đánh nó thay cho cháu.”

Cô ngẩn ra.

Thì ra tối qua sau khi Hạ lão gia nghe Hạ Thụ nói vậy, liền chắc chắn chuyện đó là Mã Tuấn làm. Bảo cô về phòng là vì cô, để tránh về sau Hạ Mẫn Quân giận chó đánh mèo lên cô.

Hai cái đánh đó cũng là vì cô vô lễ, hơn nữa để cho Hạ Mẫn Quân một cái công đạo, chặt đứt cơ hội về sau bà ta có thể nói Hạ Thụ vô lễ ra bên ngoài.

Tối qua sau khi Hạ Thụ và Tống Hành lên tầng, ông cụ và Hạ Hùng Hải đã hỏi rõ chuyện lúc trước.

Lúc đầu Mã Tuấn không chịu thừa nhận, lúc sau bị ép nên đã nói ra hết mọi chuyện.

Hạ lão gia đánh cậu ta mấy gậy, bắt cậu ta xin lỗi Tống Hành, hoặc là cút ra khỏi nhà. Hơn nữa còn trách cứ Hạ Mẫn Quân vài câu.

Thảo nào sớm nay mắt cậu ta sưng như vậy.

Biết được Mã Tuấn cũng bị đánh, tuy trong lòng Hạ Thụ cảm thấy rất bất bình thay A Hành, nhưng cũng cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

Cô yên lặng bấm điện thoại, định báo tin tốt này cho A Hành.

Thấy cuối cùng mặt cô cũng bớt giận, Hạ lão gia thở phào: “Còn trách ông nội không?”

Hạ Thụ bĩu môi: “Vốn cũng không trách…”

Lời cô nói là thật, hôm qua ban đầu cô tức giận, về sau bị đánh nên rất tủi thân. Nhưng khi A Hành về, trong mắt cô toàn là anh, căn bản không quan tâm đến chuyện trách ông cụ hay không. Hạ lão gia nhìn tay và lưng cô: “Bôi thuốc rồi?”

“Vâng.” Hạ Thụ gật đầu, khóe miệng cong lên.

Sáng nay thức dậy, Hạ Thụ nhận ra mu bàn tay của cô đã được bôi thuốc.

Sau lưng có một lớp quần áo chắn nên không nghiêm trọng như mu bàn tay. Đầu giường của cô có một lọ thuốc mới, không nghĩ cũng biết là ai để đó.

Cô cảm thấy ấm áp và rất hạnh phúc.

Chuyện này cứ cho qua như vậy.

Một tuần sau, đã hết lệnh thôi học. Hạ Thụ lại đi học trở lại.

Hạ Thụ rất vui vẻ, sáng sớm đã chuẩn bị xong hết thảy, đi đến trường cùng Tống Hành.

Tài xế dừng xe ở đầu phố, khi sắp tới gần cổng trường, bước chân Tống Hành chậm lại, giống như đang do dự chuyện gì đó.

Hạ Thụ đi trước gọi anh: “A Hành?”

“Hạ Thụ.” Thiếu niên đứng cách cô mấy bước, bị ánh ban mai hắt vào, anh nói: “Hai đứa mình đừng đi vào cùng nhau.”

Lời đồn đãi về anh là con của tội phạm giết người vẫn chưa giảm bớt, rất nhiều người kiêng dè anh. Cô và anh đi cùng nhau, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Hạ Thụ hiểu được nỗi băn khoăn của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng vô cùng kiên định: “Tớ không.”

“Ngoan.”

“Tớ không làm vậy đâu.” Cô ngẩng đầu, nói xong còn cố ý đi về phía cậu, cười khanh khách nhìn cậu: “Tớ sẽ không, hơn nữa bọn họ cũng không.”

Tống Hành ngạc nhiên.

Dường như cô cố ý giấu một bất ngờ nào đó, thấy vẻ mặt khó hiểu của anh thì bật cười.

Giọng cô trong trẻo, nói với xung quanh: “Các cậu xuất hiện đi!”

Chỉ thấy xung quanh bốn phương tám hướng, từ cổng trường,  sau các biển báo, lần lượt có người đi ra.

Tống Hành ngạc nhiên, giật mình khi nhìn thấy họ.

Ở đó có Cố Vũ Thuần, Tôn Cường, Tề Lân, Thẩm Hoài Xuyên… Còn có những người từng nhờ anh giải bài cho.

Gần như nửa lớp văn một tới, họ đều xếp thành hàng dài đứng sau anh.

Tống Hành rất cảm động, dường như anh nhận ra điều gì đó, liếc nhìn Hạ Thụ.

Hạ Thụ cười, cô nói: “A Hành, bây giờ chúng ta đi vào thôi.”

Cậu xem.

Thế giới này, có nhiều người xấu, nhưng cũng vẫn còn rất nhiều người tốt.

Phải chịu bao nhiêu rèm pha, nhưng vẫn sẽ có người đứng về phía cậu.

Cậu là người tốt, mọi người luôn thấy được điều đó.

Có lẽ bọn họ sẽ không mãi mãi đứng về phía cậu, nhưng sẽ có một người mãi mãi đứng về phía cậu.

Đoàn người chậm rãi đi vào.

Quả thật nhìn rất phô trương, dọc theo đường đi, rất nhiều học sinh phải ngoái lại nhìn.

Trong hàng có một nam sinh tính tình hoạt bát, từng mượn vở bài tập của Hạ Thu, cười hi hi ha ha nói giỡn: “Này, nói cho mấy người biết, chúng tôi không dễ chọc đâu, đừng tưởng chúng tôi là cây cỏ mềm mà bắt nạt nhé!”

Mọi người lập tức cười vang.

Tống Hành đi phía trước rũ mắt xuống, khóe miệng cũng nhếch lên.

Hạ Thụ bên cạnh nhìn trộm anh.

Anh cười rồi.

Nụ cười của anh lọt vào lòng cô như ánh mặt trời, cô cũng cười rộ lên, bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tối qua dự báo thời tiết nói ở thị trấn nhỏ này sẽ có đợt tuyết rơi cuối cùng vào cuối năm, sau đó thời tiết sẽ nóng dần lên.

Tuyết mùa đông ở Thanh Thành không nhiều năm, thật ra năm nay có hơi khác thường, có nhiều đợt tuyết rơi hơn những năm trước.

Nhưng khi tuyết ngừng rơi, luôn có ánh mắt trời.

Cũng như mùa đông giá rét cũng phải dần qua đi để chào đón mùa xuân.



Sau đó là kỳ nghỉ đông.

Tết âm lịch năm nay vào tháng hai, chậm hơn năm trước một chút, trường Nhất Trung ở Thanh Thành gần hết tháng một mới bắt đầu được nghỉ đông.

Kỳ nghỉ đông này, Hạ Thụ trải qua rất bình thường.

Hạ Mẫn Quân bởi vì trước đó cãi nhau với Hạ Thụ và Tống Hành nên cũng xấu hổ, Tết không ở lại nhà họ Hạ. Bà ta dẫn Mã Tuấn đến thành phố quê ba cậu ta du lịch.

Hạ Mẫn Quân và Mã Tuấn không ở đây, đương nhiên Hạ Thụ rất vui. Hàng ngày vui vẻ đến Cung thiếu niên cùng Tống Hành.

Tết âm lịch sau đó đến lễ Quốc khánh.

Cả thị trấn tràn ngập trong sắc đỏ, trước cửa nhà họ Hạ cũng treo đèn lồng đỏ, Hạ lão gia tự tay viết câu đối đỏ, dán trước cửa nhà.

Hạ Thụ và Tống Hành đều nhận được bao lì xì dày của Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải. Hạ lão gia còn cho riêng Tống Hành một bao nữa.

Nói là ban đầu chuẩn bị cho Mã Tuấn, nhưng bây giờ đổi thành cho anh, coi như bù lại tiền tiêu vặt mấy năm nay bị Mã Tuấn cướp.

Tống Hành không chịu nhận, Hạ Hùng Hải và Hạ Thụ khuyên mãi anh mới nhận.

Anh dùng số tiền này mua một cung đàn mới nhà Hạ Thụ.

Hạ Thụ thích đến mức không muốn buông tay.

Ngày mùng Một Tết, nhà họ Hạ đến chùa Già Lam ăn chay cầu phúc như mọi năm.

Chùa Già Lam cách xa nội thành, bình thường nhà họ Hạ đến đều phải ở lại đó một đêm.

Buổi chiều sau khi nghe tụng kinh xong, mọi người có thể hoạt động tự do, Hạ Thu tranh thủ thời gian một mình đi hỏi người trụ trì về miếng ngọc của Tống Hành.

Ban đầu cô muốn xin chủ trì có thể khai quang khối ngọc kia cho cô hay không, trụ trì xem xong thì xác nhận trước đó rất lâu đã khai quang cho miếng ngọc như vậy. Ông ấy còn nói miếng ngọc này chính là vô giá, vì vậy cô phải giữ gìn thật cẩn thận.

Khi cô đi ra khỏi điện phật thì thấy Tống Hành đứng dưới cây ước nguyện. Vẻ mặt Hạ Thụ tràn đầy ý cười dịu dàng, gọi anh: “A Hành!”

Tống Hành nhìn qua, ánh mắt cũng dịu dàng theo.

Anh nhìn cô chạy tới chỗ mình, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Ừ, tớ vừa đi tìm thầy trụ trì hỏi về miếng ngọc của cậu.” Cô gái đã đeo miếng ngọc lên cổ, khi nói chuyện, đầu ngón tay khẽ chạm vào, cực kỳ yêu thích: “Tớ muốn khai quang cho nó, nhưng thầy chủ trì đã nói nó đã được khai quang, ông ấy còn nói đây là miếng ngọc Dương Chi tốt nhất, rất quý.”

Giọng cô nhuốm đầy sự vui mừng khiến tim anh cũng mềm nhũn, anh thấp giọng nói: “Ừ, vì vậy đeo cẩn thận nhé.”

Anh nhẹ nhàng bỏ miếng ngọc cô đang đeo vào dưới cổ áo.

Cô gái bịt kín cổ áo, ngọt ngào cười rộ lên: “A Hành, cậu cầu nguyện chưa?”

Hôm nay trước khi đến đây, Hạ Thụ hỏi Tống Hành có cầu nguyện không, Tống Hành nói có.

Sắp học hết cấp ba, anh nói muốn cầu nguyện học tập và cuộc sống đều thuận lợi.

Tống Hành nói: “Chuẩn bị.”

“Vậy tớ chờ cậu ở bên kia.”

Cô gái đi đến chỗ một bóng cây râm mát, thiếu niên nhìn theo bóng lưng của cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Quay lại cầu nguyện, các thẻ ước nguyện được các nghệ nhân làm rất đẹp, những chiếc tua rua được làm bằng sợi chỉ màu bạc, chỉ cần chạm nhẹ vào là nó đung đưa trong gió.

Anh tỉ mỉ treo thẻ ước nguyện lên cây.

Gió thổi làm lộ ra hàng chữ nhỏ trên thẻ ước nguyện.

- Hy vọng Hạ Thụ, cả đời bình an vui vẻ, mọi chuyện đều thuận lợi, cơ thể khỏe mạnh.



Tháng ba, xuân đến chim kêu hoa nở.

Mùa xuân tới rồi, bắt đầu một học kỳ mới, những người bạn bên cạnh Hạ Thụ ít nhiều cũng thay đổi.

Cố Vũ Thuần đã đổi kiểu tóc, Tưởng Nguyệt Viện bắn hoa tai mới. Tất cả mọi người đều không mặc những chiếc áo lông dày nặng nữa, thay vào đó mặc đồ mùa xuân. Tất cả đều bắt đầu như mới.

Ngày học đầu tiên, buổi trưa Từ Linh lén gọi Hạ Thụ đến văn phòng.

“Cuộc thi nhạc nghệ phương Tây lần này có quy mô cả nước, trường học nào cũng phải có tiết mục. Trường chúng ta dự định biểu diễn hai tiết mục, một đàn piano, một đàn cello.”

Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt bị ánh mặt trời chiếu vào, Từ Linh cười: “Trường chúng ta có không ít người học đàn cello nhưng chơi tốt nhất chỉ có Tưởng Nguyệt Viện và em. Thế nhưng em đã có giải thưởng, Tưởng Nguyệt Viện không có, vì vậy nhà trường dự định cử em biểu diễn cello.”

Cuộc thi này Hạ Thụ đã từng nghe ở cung thiếu niên, tính chất rất khó, vì vậy giải thưởng cũng rất đắt giá.

Trước kia Hạ Thụ chỉ nhận được giải quán quân cuộc thi do bên thiếu niên tổ chức, khó tránh khỏi do dự: “Cô Từ, em có thể sao?”

“Đương nhiên có thể.” Từ Linh cười vỗ vai cô: “Đừng sợ, kết quả không quan trọng, quan trọng là quá trình. Có thể lấy được giải thưởng đương nhiên là tốt nhưng không được cũng không sao. Đừng áp lực, cô giáo và nhà trường luôn giúp đỡ em!”

Được khích lệ, Hạ Thụ cảm thấy không còn lo lắng nữa, ánh mắt quyết tâm gật đầu: “Vâng!”

Đi ra văn phòng, đúng lúc bắt gặp mặt trời.

Đầu mùa xuân nên thời tiết mát mẻ, cây cối trong sân trường đã ra rất nhiều chồi non.

Hạ Thụ hít một hơi, bỗng thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.

Cô muốn đi phía sau hù dọa anh, ý cười rất giảo hoạt.

Bỗng một người đi đến trước mặt thiếu niên trước cô.

Là Tưởng Nguyệt Viện.

Hạ Thụ đứng lại.

Dường như cô ta có điều quan trọng cần nói, toàn bộ quá trình đều cúi đầu, nhưng cực kỳ để tâm, hoàn toàn không biết rằng có người đi từ phía sau đến.

Hạ Thụ thấy cô ta chần chừ lấy một thứ gì đó ra từ túi áo, đưa đến trước mặt anh.

Là một phong thư màu hồng phấn, phong thư bị cô ta nắm chặt đến mức có hơi nhăn nheo.

“Tống Hành, tớ…” Hai má cô ta còn hồng hơn cả phong thư: “Tớ thích cậu. Cậu có thể…”

Gió thổi cành cây xào xạc.

Câu tiếp theo của cô ta bị tiếng gió lấn át, nghe không rõ.

Chỉ có một câu “tớ thích cậu” quanh quẩn bên tai Hạ Thụ.

Bình luận

Truyện đang đọc