Edit: Tiểu Đậu
Beta: Meiyu
Anh ta vừa dứt lời, Hoắc Cận Hành nhướng mày.
Thẩm Hoài Xuyên ngồi bên cạnh cũng cứng đờ, có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó anh ấy nhìn về phía Hoắc Cận Hành.
Lưng của Hoắc Cận Hành cứng lại, đôi môi mím lại trở nên trắng bệch, trong đôi mắt đen luôn tĩnh lặng không gợn sóng dường như có cái gì đó không thể giải thích đang dâng trào lên.
Phản ứng này của hai người họ có chút khác thường, đương nhiên là Quý Dương đã cảm nhận được, sự nghi ngờ đó đã hiện lên trên khuôn mặt của hai người bọn họ: “Làm sao vậy?”
“Cậu vừa mới nói…….” Hoắc Cận Hành chậm rãi đặt ly cà phê xuống, thanh âm rõ ràng cũng trầm xuống vài độ: “Cô ấy tên là gì?”
Tần Dã cũng không phát hiện ra anh có điều gì không đúng, dừng trộn salad, nói: “Hạ Sấu.”
“Cậu nói cô ấy…….” Các khớp ngón tay của Hoắc Cận Hành bám chặt vào tay vịn ghế.
Trong lòng Thẩm Hoài Xuyên thở dài.
Tần Dã nói: “Yên tâm đi, tôi nhớ không lầm, đánh chết tôi cũng không thể nhớ lầm người phụ nữ ác độc đó! Hạ trong mùa Hạ, Sấu trong chảy, trôi, Hạ Sấu, khó nghe chết đi được.”
“……”
Trái tim của Hoắc Cận Hành trong nháy mắt như bị miệng núi lửa bị lửa thiêu đốt, trong mắt lại trộn lẫn những khối băng đang rơi xuống do các vết nứt, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Hạ Sấu.
Hạ trong mùa Hạ, Sấu trong chảy trôi.
Không phải cô……
Cô là Hạ Thụ. Là cây dương liễu mãi mãi xanh um, tươi tốt, kiên cường và bền bỉ sống dưới ánh mặt trời. Cô chính là mặt trời của anh.
Đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt dây chuyền nhỏ trong cổ áo, Hoắc Cận Hành chậm rãi nhắm mắt lại.
Thẩm Hoài Xuyên thầm than, do dự duỗi tay ra, cuối cùng vẫn vỗ vào vai anh hai cái.
Một lúc sau, Hoắc Cận Hành mới mở mắt ra. Khi mở mắt ra, đáy mắt anh đã khôi phục lại sự im lặng và lạnh nhạt như ban đầu, khẽ lắc đầu với anh ấy.
Đây giống như một khúc nhạc đệm nhỏ, rất nhanh chóng đã bị Tần Dã bỏ lại phía sau, tiếp tục thảo luận với Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương về cách chỉnh người.
“Các cậu nói xem tốt nhất tôi nên làm gì? Nếu không thì đợi lần sau cô ta đến, tôi sẽ đặt một xô nước lên cửa và dội cho cô ta ướt như chuột lột! Thấy sao nào!”
“Chẳng ra sao cả.” Thẩm Hoài Xuyên không dám gật bừa, nói: “Ấu trĩ.”
Quý Dương khịt mũi coi thường: “Cậu có thể dừng lại được không, đây không phải là chuyện mà một người nghệ sĩ nên làm, suốt ngày ức hiếp trợ lý trong tổ của mình, vậy nên mới khiến người cho ta bức xúc đó.”
“Fuck, tôi nói cho cậu biết…….”
Từ nãy đến giờ Hoắc Cận Hành vẫn luôn im lặng.
Giữa lúc đang vui vẻ thảo luận, bỗng nhiên anh mở miệng: “Đối xử với cô ấy tốt một chút đi.”
Tần Dã hẳn có cảm giác giống như nhìn thấy mặt trời mọc từ đất lên, khó tin, nhìn chằm chằm vào anh: “Cậu nói cái gì? Nhị thiếu gia, cậu vừa mới nói cái gì? Tôi không nghe lầm chứ!’’
“Đối xử với cô ấy tốt một chút.” Anh lặp lại một lần nữa, đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của anh ta.
Hoắc Cận Hành cũng không phải người lo chuyện bao đồng, đối với chuyện của người khác đều luôn lạnh nhạt đối mặt cho qua, cho dù là bạn bè, chỉ cần không yêu cầu anh giúp đỡ, thì anh rất ít khi dựa vào suy nghĩ của mình mà nhúng tay xen vào.
Tần Dã sững sờ, vẫn không thể tưởng tượng nổi, choáng váng chớp chớp mắt.
Hoắc Cận Hành nói: “Người khác cũng chỉ là đang làm công việc riêng của họ, vì cuộc sống thôi. Cậu không thích bị kiếm chuyện, suy bụng ta ra bụng người như vậy nên hãy đối xử với bọn họ tốt hơn.”
Anh nói xong rũ mắt xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt dây chuyền bằng trong cổ áo, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Không có gì cả.
Anh chỉ đang hy vọng, dù cho anh không tìm thấy cô, dù không thể ở bên cạnh cô.
Cô gái với tên gọi này sẽ là người luôn được thế giới này dịu dàng thương yêu.
–
Sáng nay, Hạ Thụ đến trước cửa chung cư của Tần Dã, rất nhanh chóng phát hiện có điều gì đó không đúng. Bấm chuông cửa hơn 10 lần, nhưng trong nhà vẫn im lặng không có động tĩnh gì, cũng không có ai mở cửa.
Sau hơn mười phút, Hạ Thụ không đợi được nữa.
Lúc trước Tần Xu và Abel đã cho cô mật khẩu chung cư của Tần Dã, cô dứt khoát nhập mật khẩu mở cửa.
Cánh cửa vừa mới mở, một xô bột mì đổ trực tiếp từ trên đỉnh đầu rơi xuống, trong nháy mắt thế giới của Hạ Thụ bao phủ một màu trắng.
Hô hấp của cô bị cản trở, theo bản năng đưa tay lên phẩy phẩy, bước chân vô thức lảo đảo vài cái, lại không biết đụng phải cái gì. Bên tai có tiếng động va chạm của kim loại, đột nhiên rơi xuống người của Hạ Thụ.
Hạ Thụ bỗng nhiên ngã xuống đất không kịp phòng bị.
Đợi cho đến khi mọi thứ bình tĩnh lại, bên tai mới truyền đến tiếng cười quái đản của người đàn ông, kiêu ngạo lại đắc ý.
“Ha ha ha ha…….Thế nào, bất ngờ không, kích thích lắm đúng không? Tôi cố ý chuẩn bị quà cho cô đó, ha ha ha…….”
Lớp bột trước mặt dần dần rơi rớt xuống, Hạ Thụ ho nhẹ, nhìn thấy Tần Dã đứng ở xa.
Vẻ mặt anh ta đắc ý, thấy cô nhìn qua còn cố ý nhướng mày, làm “KO” về phía cô.
Hạ Thụ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bột mì trên người rồi đứng dậy.
Mặc dù trước mắt không có gương, nhưng cô cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình chắc chắn là không đẹp. Cô hỏi anh ta: “Chơi vui không?”
Giọng nói của cô gái vẫn nhẹ nhàng trong veo, chỉ là không còn mang theo nụ cười ngọt ngào như ngày thường nữa.
“Vui chứ, rất vui luôn đấy.” Tần Dã lười biếng ngồi ở trên ghế sô pha: “Sau này nhất định tôi sẽ chơi nhiều hơn nữa.”
“Có thể.” Khóe môi Hạ Thụ lập tức cong lên, mỉm cười với anh ta: “Vậy, bây giờ chúng ta có thể đến buổi họp báo chưa?”
Tần Dã sững sờ.
“Fuck, vậy cũng không tức giận à?”
Hạ Thụ cong môi chớp chớp mắt với anh ta.
Nhưng điều anh không nhìn thấy chính là đầu ngón tay cầm tài liệu thông báo của cô đã bị kẹp chặt đến mức sắp biến dạng rồi.
Nhìn vẻ mặt này của cô, Tần Dã đột nhiên cảm thấy toàn bộ sức lực của mình đều như đánh vào không khí, vô cùng nhàm chán. Trong lòng còn sinh ra bực bội khó hiểu, tức giận nói: “Tôi không đi!”
Hạ Thụ hít một hơi thật sâu, vừa định nói cái gì nữa, thì có một cảm giác ngứa ran truyền đến từ mu bàn tay phải. Cô cúi đầu xuống mới phát hiện làn da trên mu bàn tay không biết bị cái gì cứa một vệt, máu vẫn còn đang chảy ra ngoài.
Cô bị thương.
Trong nháy mắt cả người Hạ Thụ lạnh ngắt, vội vàng phủi sạch bột mì xung quanh miệng vết thương đi.
“Trời ơi, cô…..” Tần Dã cũng nhận ra sự khác thường của cô, nét mặt khẽ thay đổi, vội vàng luống cuống bắt đầu tìm kiếm hòm thuốc: “Trước tiên cô đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, sao mà vẫn còn chảy máu vậy! Cô đợi một lát!”
Ý định ban đầu của anh chỉ là muốn dạy dỗ cô một chút, cũng không có tính toán gì.
Gây rắc rối gì mà lại đến mức chảy máu chứ, anh ta nhanh chóng tìm thuốc đi tới: “Tôi giúp cô……”
Hạ Thụ lùi về phía sau một bước, tránh né bàn tay của anh ta: “Anh đừng chạm vào tôi.”
Anh ta chỉ nghĩ rằng cô đang tức giận, dừng lại một lát rồi lại tiến lên: “Ah! Cô đừng tức giận, đợi 1 lúc nữa rồi tôi đi họp báo còn không được sao? Cô…”
Cô lại lùi lại, lại lần nữa né tránh anh ta. Lần này ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Hèn nhát.”
Đôi mắt đó vẫn trong veo và yên tĩnh như trước kia, trong giọng điệu của cô cũng không có một chút ý tứ khinh thường nào. Tần Dã nghe xong đột nhiên dừng lại.
“Cô nói cái gì?”
“Hèn nhát.” Cô lại nói lại một lần nữa.
Tần Dã đột nhiên hít sâu một hơi, thuốc trong tay bị anh ta ném thật mạnh xuống mặt đất: “Cô nói ai vậy!”
“Anh.’’ Đáp lại vẻ mặt tức giận của anh ta lại là khuôn mặt hờ hững: “Sau khi nổi tiếng thì mai danh ẩn tích, không có các tài nguyên tốt, không thể chấp nhận được chênh lệch của bản thân, thế nên làm trời làm đất, không biết vượt qua thất bại, thậm chí còn sa ngã, anh không hèn nhát thì còn ai hèn nhát?”
“Cô biết cái gì?” Tần Dã rống lên với cô: “Cô dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy? Cô biết tôi đã trải qua những gì không mà cô nói như vậy! Cô ——”
“Anh từng trải qua cái gì cơ?” Hạ Thụ ngắt lời hỏi.
“……” Cô bỗng nhiên chất vấn như vậy, khiến Tần Dã cứng họng.
“Theo tôi được biết thì…” Hạ Thụ lại ngắt lời: “Anh là con trai độc nhất của công ty giải trí Tần thị, cũng coi như là Thái tử gia của nhà họ Tần, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, vẫn luôn học tại trường học tư thục tốt nhất của Đế Đô, năm anh 18 tuổi đáng lẽ phải học đại học ở Luân Đôn, đột nhiên quyết định tiến vào giới giải trí.”
“Ban đầu người nhà anh không đồng ý, vì thế anh lén ký với Hoa Nhất, vừa xuất đạo đã nổi tiếng. Nhưng người nhà anh không cho phép anh nổi tiếng, vì vậy cho ngừng mọi tài nguyên của anh, nên bây giờ anh mới như vậy đúng không?”
Nói xong tất cả, cô thở ra một hơi: “Đúng không?”
“……….” Hầu hết mọi thứ đều bị cô nói đúng, Tần Dã nhất thời nói không nên lời, cố chấp nói: “Cho nên tôi thê thảm như vậy, dựa vào cái gì tôi không thể làm được! Những thứ đó vốn dĩ đều là của tôi!”
“Anh từng bị xem như con của kẻ giết người chưa?” Hạ Thụ nhàn nhạt hỏi.
Chuyển đề tài quá nhanh, Tần Dã không theo kịp, nhíu mày: “Cái gì?”
“Anh đã từng ở trong cô nhi viện chưa?” Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Anh biết bị cô lập, bị ném đá, bị bịa đặt nhục mạ là gì không? Bị đánh, cả người đều vết bầm tím, vô cớ bị rút máu đau như nào không? Anh có biết tuyết tháng mười hai rơi vào trong cổ áo lạnh như thế nào không?”
Có lẽ vì cô hiếm khi nhắc đến A Hành ở trước mặt người khác, nói ra những lời này, vành mắt của cô đã dần đỏ ửng. Cô không thể kìm lại mà nhớ đến chàng trai đó.
Tần Dã sững sờ hai giây, rất nhanh chóng hiểu được ý của cô, nói: “Tôi, tôi không phải con của kẻ giết người, cũng không phải cô nhi, làm sao tôi biết được!”
Vốn sĩ anh ta muốn phản bác hung dữ hơn một chút, nhưng nhìn thấy đôi mắt của cô bỗng nhiên đỏ hoe, dáng vẻ giống như sắp khóc, giọng nói vô thức dịu đi: “Này, cô…….cô đừng có khóc! Đừng làm ra vẻ giống như tôi đang bắt nạt cô chứ……”
Hạ Thụ hít sâu, cố gắng kiềm chế để nước mắt không rơi
Cô sẽ không khóc, ít nhất cô sẽ không khóc ở trước mặt tên xấu xa này. Hơn nữa, A Hành không thích cô khóc.
Mặc dù anh không nhìn thấy.
Chỉ là bỗng nhiên cô cảm thấy đau lòng. Tại sao chàng trai của cô, ở trong sự u ám của tuyệt vọng cũng có thể nỗ lực ngược chiều gió tiến về phía trước. Mà có một số người trời sinh đã thuận buồm xuôi gió, lại lãng phí như vậy chứ.
A Hành, anh xem này.
Thế giới này chính là không công bằng như vậy.
“Có thể anh không biết, nhưng thật sự có người đã từng trải qua những chuyện như vậy.” Hạ Thụ nói: “Anh nói mình thê thảm, nhưng còn có nhiều người thê thảm hơn anh, bọn họ cũng không có nói gì cả, anh thì thê thảm cái gì chứ! Anh nói những thứ đó đều là của anh, những thứ đó đã định trước chính là của anh sao? Anh cho rằng anh xuất đạo nổi tiếng ngay là nhờ thực lực của anh sao? Đó là vì anh là cậu chủ nhỏ nhà họ Tần nên người ta mới cho anh đóng chính. Anh ghét bỏ tài nguyên hiện tại của mình, nhưng có bao nhiêu người đỏ mắt chờ mong những tài nguyên này, anh thật đúng là kẻ ngu!”
“Không sao, cứ tiếp tục như vậy đi. Thuận tiện cũng lên mạng nhìn xem, nhìn xem mọi người đều cười nhạo anh như thế nào. Thật ra anh có làm quậy kiểu gì đi chăng nữa, căn bản cũng không có người quan tâm, chỉ là thêm chút trò cười mà thôi. Cũng chỉ có vài người thật sự quan tâm anh mà thôi.”
Những người thật sự quan tâm đều là những người rất yêu thương bạn.
Cô nói xong, như trút được gánh nặng. Nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, tí tách từng hạt rơi xuống.
Tần Dã ngẩn ra một chút, cảm thấy giằng co trong lòng mình không thể giải thích được.
Anh ta á khẩu không trả lời được, có chút lúng túng, ậm ừ nửa ngày: “Này, cô… Trời ơi…” Anh ta rút khăn giấy ra đưa cho cô lau nước mắt: “Cô đừng khóc nữa, được không? Đừng khóc, tôi sẽ đi họp báo ngay lập tức…”
“Tránh ra.” Hạ Thụ không cho anh ta đụng tới mình dù chỉ là một chút: “Thích đi thì đi! Đây không phải việc của tôi, tôi cũng không mất một đồng tiền nào, cũng không liên quan đến tôi.”
Cô nhanh chóng lau mắt, nói xong cũng không để ý đến trên người vẫn còn một đống bột mì, sải bước rời đi.
“Này, này……” Tần Dã đuổi theo.
Cánh cửa ở trước mặt anh ta đóng rầm một tiếng.
Nhìn một mớ hỗn độn trên đất, Tần Dã bỗng nhiên cảm thấy ngực trống rỗng.
–
Buổi tối bọn họ vẫn gặp nhau ở Tinh Lãng Đảo, Tần Dã cất giọng nói buồn rầu hỏi: “Này, tôi hỏi các cậu, các cậu có cảm thấy, có phải tôi vừa là người không có tài cán gì, vừa là người hèn nhát không?”
Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên đều giật mình.
Quý Dương trêu chọc: “Cái gì đã thổi bay lớp sương mù trước mắt của cậu, khiến cậu hiểu rõ bản thân mình vậy?”
Hai người chợt cười to.
Vẻ mặt Tần Dã tức giận, cầm lấy cái gối ở ghế đánh bọn họ: “Cút cút cút!”
Tiếng cười càng to.
Hoắc Cận Hành cầm notebook sắp xếp lại văn kiện của công ty, làm ngơ với những tiếng cười đùa xung quanh.
Tần Dã lặng lẽ đến gần, hỏi: “Ừm, Nhị thiếu, cậu cảm thấy sao?”
“Đừng ồn ào.” Anh nhàn nhạt nói.
“……..” Chặn họng, Tần Dã chán nản đi chỗ khác.
Anh ta thở dài, ỉu xìu nói: “Còn không phải trợ lý đó của tôi… Phiền chết đi được.”
Hoắc Cận Hành ngước mắt lên liếc nhìn anh ta.
“Làm sao vậy?” Quý Dương hỏi.
Tần Dã: “Bị chọc khóc, tức giận bỏ chạy.”
Anh ta nói cho bọn họ nghe về trò đùa dai mà hôm nay mình thực hiện, Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên nghe xong bất lực lắc đầu.
Thẩm Hoài Xuyên nói: “Đó không phải là những gì mà cậu muốn sao? Sao lại thấy phiền nữa.”
“Thế nhưng…” Anh ta than thở một tiếng, vô cùng phiền muộn: “Nhưng mấu chốt là sau đó tôi còn đi họp báo! Các cậu nói xem…..Haizzz.”
Hôm nay Tần Dã thật sự đã đi đến họp báo.
Hạ Thụ không ở đó, bản thân anh ta cũng không biết hoạt động gì, thời gian nào, ở đâu, nên cố ý gọi điện thoại cho Abel hỏi.
Lúc Abel ở bên kia điện thoại nghe anh ta nói muốn đi họp báo còn tưởng rằng anh đã bị bắt cóc, tranh luận nửa ngày anh ta mới hiểu ra.
Tổ tiết mục ở bên kia lại không nhận được thông tin Hạ Thụ xác nhận Tần Dã sẽ đến tham gia chương trình, còn tưởng rằng anh ta không đến. Lúc anh ta lẻ loi một mình lái chiếc siêu xe đến, tổ tiết mục còn cho rằng họ nhìn thấy ma.
Điểm mấu chốt là đến bây giờ anh ta vẫn chưa hiểu.
………Tại sao anh ta lại đi?
Khuôn mặt của Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên đầy kinh ngạc, mờ ám đưa mắt ra hiệu cho nhau.
Quý Dương cười: “Tiều Tần gia, đừng nói cậu thích cô trợ lý của mình rồi?”
Tần Dã im lặng.
“Cậu nói bừa cái gì vậy!” Giây tiếp theo anh ta như bị chọc trúng, cao giọng phản bác: “Thích cô ta? Ai yêu người phụ nữ độc ác đó! Fuck….. Trời ơi……”
Chính anh ta cũng trở nên sốt ruột, tim đập nhanh hơn, nửa ngày vẫn chưa bình tĩnh lại.
Quý Dương cười, nói đùa: “Không thích thì không thích, cậu nôn nóng cái gì chứ?”
“Ai nôn nóng?! Tôi…”
“Hả?” Anh ấy cười khẽ.
“……”
Thẩm Hoài Xuyên không nhịn được cười: “Nhưng nói thật, lúc nào cậu giới thiệu cô ấy cho chúng tôi đi, tôi thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc người có thể đánh bại Tiểu Tần gia là người như thế nào.”
“Bỏ đi!” Tần Dã trừng mắt: “Các cậu gặp làm gì, cũng không phải trợ lý của các cậu! Có liên quan gì đến các cậu chứ!”
Quý Dương cười càng vui vẻ: “Nhìn xem kìa, lại còn đang bảo vệ người của mình! Sợ người khác nhìn thấy kìa!”
Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên cười to.
Tần Dã ném cái gối ôm qua.
Tuy nhiên, sau khi anh ấy vừa nói như vậy, trong lòng Tần Dã bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ dẫn Hạ Sấu đến đây, không phải nghe theo lời bọn họ, chỉ là rất muốn đưa đến đây, muốn để bọn họ gặp nhau.
Để cho bọn họ xem sao, có đẹp hay không.
Thật ra anh ta cũng không có ghét Hạ Sấu, ngược lại còn cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt, nếu không phải cô liên tiếp khiến anh ta chịu thua, ban đầu anh ta đã không định đối xử tàn nhẫn như vậy với cô rồi. Ai có thể nghĩ rằng cô gái nhỏ này lại lợi hại như vậy, khiến anh không nhịn được mà phân cao thấp với cô.
Nhưng……
Sao lại có cảm giác đưa bạn gái đến ra mắt với bạn bè thế?
Fuck! Anh ta đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?
Anh ta vui vẻ khi nghĩ đến điều này, hoàn toàn không phát hiện ra biểu cảm của mình rất giống kính vạn hoa thay đổi rực rỡ.
Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên cầm điện thoại lén lút quay lại, nhịn cười đến mức đau bụng.
Tần Dã nhìn lướt qua trông thấy, vội che mặt lại: “Fuck! Các cậu đang làm gì vậy?”
“Quay lại dáng vẻ nhộn nhạo vì tình của cậu.”
“Cút đi cho ông!”
Hai người nhìn nhau cười ha ha.
Rối rắm nửa ngày vẫn không nhịn được, Tần Dã thăm dò: “Này, nếu không tôi tìm một cơ hội dẫn cô ấy đến đây cho mọi người gặp mặt được không?”
Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên vô cùng hứng thú: “Được đó, bọn tôi cầu còn không được ấy.”
Sau khi quyết định như vậy, ba người bọn họ lại xúm lại thì thầm thảo luận thời gian và địa điểm, Hoắc Cận Hành ở bên cạnh nhìn bọn họ, không để ý đến, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng của màn hình máy tính.