Edit: Felis Catus
Beta: Sani
Vào lúc 11 giờ đêm, con hẻm cũ im ắng, thỉnh thoảng có tiếng phim truyền hình phát ra và có tiếng chó sủa.
Con hẻm cũ này là nơi rất nhiều người cao tuổi sinh sống, qua mười giờ, con hẻm gần như trở nên yên tĩnh, rất ít người đi qua khu này.
Từ khách sạn đến ngõ Đồng Hoa mất khoảng mười lăm phút lái xe, thế mà Hạ Thụ lại có cảm giác dài như mười lăm năm.
Vội vàng trả tiền xe, cô đỡ Hoắc Cận Hành xuống xe, đi về phía khu nhà số 16.
Ánh đèn đường mờ nhạt, bóng của những con bướm lượn lờ giữa bầu trời đêm, mới thật ảm đạm làm sao.
Dường như đau tới mức không thể đi được, đi đến chỗ ghế đá, Hoắc Cận Hành chống tay ngồi xổm xuống.
“A Hành!” Hạ Thụ cũng ngồi xổm xuống ngay lập tức, cô vỗ về cánh tay đang run nhè nhẹ của anh, mắt cô đỏ hoe.
“Anh không sao…” Trán Hoắc Cận Hành lấm tấm mồ hôi, muốn đưa tay lau đi nước mắt vương trên khóe mắt cô nhưng anh không thể nâng tay được: “Em đừng khóc nữa.”
“Em không khóc, không khóc mà!” Ra sức xoa xoa đôi mắt, Hạ Thụ cố ép mình hít thật mạnh vào để trấn định bản thân: “A Hành ơi, chúng ta đi nhanh đi, nhà em có thuốc giảm đau, anh uống vào sẽ không còn đau nữa, anh ráng nhịn một chút, được không anh?”
Hoắc Cận Hành khẽ gật đầu.
Trong khu nhà số 16 có một cây đa cao lớn đứng sừng sững ở đó, Hạ Hùng Hải và Dịch Hiên đang nói cười, hóng mát dưới tán cây.
Chú mèo con lông trắng đang vờn bóng dưới chân hai người.
Khi Hạ Thụ đỡ Hoắc Cận Hành vào cổng, cũng vừa lúc chạm mặt với hai người bọn họ, cô hốt hoảng thốt lên: “Ba…”
“Tiểu Mộc về rồi sao.” Hạ Hùng Hải cười rồi nhìn qua, ông ấy thấy cô như vậy thì sững sờ: “Con đây là…”
Lúc thấy rõ bên cạnh cô là Hoắc Cận Hành, ông ấy càng ngạc nhiên hơn: “A Hành?”
Dịch Hiên cũng ngây người khi nhìn thấy cô dẫn một người đàn ông xa lạ yếu ớt về.
“Chào chú Hạ…” Hoắc Cận Hành cúi đầu chào.
Mắt Hạ Thụ ửng đỏ, khàn giọng nói: “Ba, A Hành uống nhiều rượu nên bị đau dạ dày, con nhớ nhà mình có thuốc dạ dày, có thể để cho anh ấy nghỉ ngơi một đêm được không, bây giờ anh ấy đang rất khó chịu?”
“Nhưng tại sao lại không đi bệnh viện?” Vẻ mặt Hạ Hùng Hải đầy lo lắng: “Đi đi, ba đưa cậu ấy bệnh viện! Đau đến mức đó thì sao ở nhà được?”
“Không được đi bệnh viện!” Hạ Thụ kéo góc áo của ông ấy lại: “Sẽ có người nói với ba mẹ anh ấy, A Hành không muốn người nhà biết chuyện. Ba ơi, cho anh ấy ở phòng của con đi, con sẽ đi tới phòng khám tìm bác sĩ Lương. Đừng nói cho cô với Mã Tuấn, con xin ba đấy!”
Hạ Hùng Hải đành phải đồng ý: “Thế thì mau vào đi.”
Rồi ông ấy chạy nhanh đến chỗ Hạ Thụ, dìu Hoắc Cận Hành trong tay cô đến phòng ngủ.
Để cho Hoắc Cận Hành nằm lên giường ngay ngắn, Hạ Thụ không dám trì hoãn thêm một giây nào nữa, cô vội vàng đứng dậy rồi chạy ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, Dịch Hiên chợt kêu lên: “Hạ, Hạ Sấu…”
Hạ Thụ dừng lại.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô gái hiện lên vẻ nôn nóng, còn có vệt nước mắt, cô không hề để tâm đ ến đầu tóc rối bù và gương mặt của mình, giọng nói nức nở.
“Tôi rất xin lỗi, Dịch Hiên ạ, tôi biết nhà tôi thuê phòng ở của nhà cậu, không nên dẫn người ngoài về, nhưng mà A Hành không phải người ngoài. Nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ quay lại đền bù cho cậu, được chứ? Rất xin lỗi cậu!”
“Không phải, tôi muốn hỏi…” Dịch Hiên nói: “Chị có cần tôi hỗ trợ gì không?”
“Không cần đâu, cảm ơn cậu!”
Dứt lời, cô vội chạy đi.
Còn Dịch Hiên thì cứng đờ đứng tại chỗ.
Lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô chạy nhanh như bay cho đến lúc không còn thấy nữa, cậu ta mới xoay người, lúng ta lúng túng nhìn về căn phòng phía tây.
… A Hành?
Tuy là mới vừa vội vã gặp nhau, nhưng ấn tượng về người đàn ông đó đã khắc sâu trong lòng của Dịch Hiên. Mặc âu phục, đeo cà vạt, dáng vẻ tinh anh, hoàn toàn khác kiểu người sống ở chợ búa như cậu ta.
Dù có yếu ớt, nhưng vẫn không thể làm mất đi khí chất cao quý vốn có. So về mặt nào, cậu ta cũng thua người đàn ông vừa rồi.
*
___ “Anh ấy… Tên là Hoắc Cận Hành, nhà anh ấy ở Nam Xuyên. Sinh nhật của anh ấy là ngày 16 tháng 11, năm nay 24 tuổi, lớn hơn tôi một tuổi…”
…
A Hành… Hoắc Cận Hành.
Vậy đó là người mà Hạ Sấu thích sao?
Đôi mắt ngẩn ngơ phản chiếu ánh sáng của ngọn đèn ở căn phòng phía tây, Dịch Hiên bỗng thấy mất mác.
*
Ông Lương là một bác sĩ đã lớn tuổi, trước kia ông là giáo sư ở bệnh viện Thủ đô, sau khi nghỉ hưu thì mở phòng khám tư nhân tại nhà.
Đăng ký khám bệnh ở bệnh viện Thủ đô rất khó khăn, cho nên những người ở ngõ Đồng Hoa bị đau đầu nhức óc đều có thói quen đến phòng khám của ông Lương.
Bác sĩ Lương cũng có đức độ của người làm nghề y, từ trước đến giờ chỉ cần có người muốn khám bệnh, dù có trễ đến thế nào ông vẫn đều sẵn sàng đến.
“Ông Lương ơi, bên này ạ!”
Hạ Thụ vội vã dắt bác sĩ Lương vào căn phòng phía tây, Hoắc Cận Hành đang nằm trên giường của Hạ Thụ, Hạ Hùng Hải thì đang ở bên cạnh trông chừng anh.
Nhịn lâu như vậy, môi của Hoắc Cận Hành đã hoàn toàn trắng bệch, anh cắn chặt hàm răng, ngón tay xanh trắng nắm chặt góc chăn.
Hạ Thụ ngồi xổm xuống bên cạnh, cô cầm lấy tay anh: “A Hành, bác sĩ đã đến rồi, anh sẽ khỏe ngay thôi, ráng chịu thêm một chút nữa nhé?”
Ngay cả hơi sức để nói chuyện Hoắc Cận Hành còn chẳng có, anh chỉ khẽ gật đầu.
Hạ Hùng Hải đứng dậy, rồi đi ra ngoài đun nước.
Bác sĩ Lương quan sát cẩn thận tình trạng của anh, hỏi: “Cậu ấy uống nhiều rượu lắm à?”
“Khoảng năm, sáu chai.” Hạ Thụ đáp: “Có rượu đế, cũng có rượu vang, rượu đế chiếm phần lớn.”
“Cậu ấy có nôn ra không?”
“Có, có nôn ạ!” Cô hồi tưởng lại rồi gật đầu.
Bác sĩ Lương cau mày, suy nghĩ một lát rồi hỏi Hoắc Cận Hành: “Có phải cậu vừa bị tái phát đau dạ dày cấp tính đúng không? Hơn nữa còn phải kiêng rượu?”
Hoắc Cận Hành không trả lời ngay lập tức, anh nhìn về phía Hạ Thụ.
Dường như anh không muốn trả lời, nhưng anh vẫn khẽ gật đầu.
Tim Hạ Thụ ngay lập tức đập liên hồi, đôi mắt của cô dần đỏ ửng, trông dáng vẻ như đang cố nén khóc.
Hoắc Cận Hành thấy vậy thì nhíu mày.
Bác sĩ Lương khiển trách: “Cậu điên rồi à? Đã biết rõ mình có bệnh mà còn uống nhiều rượu như vậy, không muốn sống nữa hay sao?… À bỏ đi, phải truyền dịch trước đã, với tình trạng bây giờ thì cậu ta không uống thuốc được, chỉ giảm đau được trước thôi.”
Rồi quay sang nói với người vợ đi cùng mình: “Thuốc Omeprazole*, đường gluco……”
*Thuốc Omeprazole (奥美拉唑): là một loại thuốc được sử dụng trong điều trị bệnh trào ngược dạ dày thực quản, bệnh loét dạ dày tá tràng… (theo Google).
Trước kia vợ của bác sĩ Lương là y tá, bà ghi nhớ rồi trở về nhà lấy thuốc.
Sau khi bà Lương đi về, Hạ Mẫn Quân bỗng đến đây.
“Anh ơi, có chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào thế, muộn vậy rồi mà anh còn chưa ngủ sao?”
Phòng của Hạ Mẫn Quân và Mã Tuấn cũng ở phía tây, gần phòng của Hạ Hùng Hải và Hạ Thụ, bình thường bà ta đã ngủ rồi, có lẽ bị tiếng ồn ào đánh thức, Hạ Mẫn Quân ngáp một cái, bỗng nhíu mày: “Sao có mùi rượu nồng nặc vậy?”
Trong nháy mắt, tim Hạ Thụ như ngừng đập, cô không dám thở ra một hơi.
Cô lắc đầu tỏ ý không sao với Hoắc Cận Hành, rồi quay sang bác sĩ Lương, với ánh mắt thiết tha, cô làm động tác im lặng.
Bác sĩ Lương khẽ gật đầu.
Nhưng cũng may là cửa phòng Hạ Thụ khép hờ, Hạ Hùng Hải đang đun nước ở bên ngoài nói: “À, không có việc gì đâu, chỉ là Tiểu Mộc đi gặp khách hàng uống ít rượu, có hơi say, anh đang đun nước cho con bé rửa mặt.”
“Cái gì?” Hạ Mẫn Quân ngạc nhiên: “ Con bé này còn nhỏ mà uống rượu cái gì! Con bé có sao không anh? Có cần em nấu canh giải rượu cho con bé không?”
Dứt lời, bà ta định đẩy cửa phòng Hạ Thụ ra nhìn thử.
Trong cái chớp mắt, tim Hạ Thụ càng đập nhanh hơn.
“Thôi được rồi mà.” Hạ Hùng Hải ngăn bà ta lại: “Em mau nghỉ ngơi đi, cháu nó ngủ rồi, em đi vào là đánh thức nó dậy đó. Mau về phòng đi!”
Thấy ông ấy khăng khăng không cho mình vào, Hạ Mẫn Quân cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm, bà ta chỉ dặn dăm ba câu rồi rời đi.
Hạ Thụ thở phào.
Cô nhìn Hoắc Cận Hành, đôi mắt vẫn ngấn lệ nhưng lại cố cười với anh.
Hoắc Cận Hành yếu ớt nhìn cô nhưng ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
Bà Lương đã trở lại, Hạ Thụ lấy một cái móc treo quần áo, treo bình truyền dịch lên giúp họ.
Sau khi dặn dò mọi việc xong xuôi rồi, hai vợ chồng bác sĩ Lương rời đi, dày vò đến tận đêm khuya.
Ngọn đèn trong ngõ gần như đã tắt hết, chỉ còn vài tiếng ve sầu kêu.
Truyền dịch rất có tác dụng, hai gò má của Hoắc Cận Hành vẫn trắng bệch như cũ, nhưng may thay không còn chảy mồ hôi nữa, bàn tay nắm chặt chăn cũng dần dần buông ra.
Anh rất mệt, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hạ Thụ ngồi xổm xuống ngắm anh.
Có thể là do dịch truyền vào, đầu ngón tay của Hoắc Cận Hành lạnh buốt. Dịch chảy vào trong k1ch thích đến mạch máu, có lẽ anh thấy đau nên vô thức nắm tay lại. Lông mày cũng nhíu lại.
Hạ Thụ ổn định hơi thở của mình, cô cố gắng sưởi ấm đầu ngón tay của anh.
Thấy anh dần bình tĩnh lại, Hạ Thụ nhẹ nhàng kéo góc chăn lên cho anh, rồi cô đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Hùng Hải đang ở ngoài sân.
Khi Hạ Thụ đi tới, Hạ Hùng Hải đang ngồi hút thuốc trên ghế đá, ông ấy lặng im nhìn vầng trăng trên trời.
Cô tiến tới gần ông ấy: “Ba ơi.”
Hạ Hùng Hải quay đầu lại: “À, Tiểu Mộc à.” Rồi ông dập tắt điếu thuốc, khẽ vẫy tay gọi cô: “Đến đây.”
Hạ Thụ ngồi xuống bên cạnh ông ấy.
“A Hành ngủ rồi hả con?”
“Dạ.” Hạ Thụ khẽ gật đầu, rồi cô cúi đầu.
Hạ Hùng Hải nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Hôm nay xảy ra chuyện gì thế?”
Hạ Thụ khựng lại.
Hạ Thụ không giấu diếm ông, cô kể hết toàn bộ mọi chuyện gần đây, kể cả chuyện đêm nay. Hạ Thụ nức nở: “Ba ơi, con xin lỗi ba nhiều lắm.”
Từng giọt, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống phiến đá trên mặt đất, dưới ánh trăng le lói: “Con biết, con kém cỏi hơn A Hành rất rất rất nhiều, nhưng con không có cách nào để buông bỏ tình cảm của con được. Con phải thử một lần. Con không sợ vất vả, con chỉ sợ anh ấy đau khổ, con không muốn anh ấy phải đau lòng.”
Hạ Hùng Hải thở dài.
“Tiểu Mộc à, nếu con muốn tiếp tục tiến về phía trước, thì cứ đi đi, con đừng sợ, cũng đừng quay đầu lại.” Ông ấy lau nước mắt cho cô, rồi nói tiếp: “Ba già rồi. Nhưng dù có bất kỳ khó khăn gì, ba cũng sẽ cố gắng bảo vệ con.”
*
Lúc Hoắc Cận Hành tỉnh dậy, anh không biết lúc này là lúc nào. Trong phòng, chỉ một ngọn đèn bàn tỏa ánh sáng yếu ớt. Trời vẫn còn chưa sáng.
Anh không còn đau dạ dày nữa, cả người cũng có sức lực hơn nhiều. Mồ hôi ra rất nhiều khiến áo sơ mi trên người anh nhớp nháp dính vào da lưng, rất khó chịu.
Anh muốn nâng tay lên, nhưng khi giật giật đầu ngón tay thì có một lực cản anh lại.
Một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy đầu ngón tay của anh. Anh quay qua nhìn thì cũng sững sờ.
Hạ Thụ đang ngủ ở bên cạnh anh.
Trái tim Hoắc Cận Hành càng lúc đập càng nhanh, đến nỗi xương sườn cũng thấy đau đớn,
Cô vẫn cầm di động trong tay, màn hình điện thoại hiện báo thức có vẻ để bấm giờ anh truyền dịch xong. Có lẽ sợ báo thức đánh thức anh dậy nên cô còn quay loa điện thoại về phía tai mình.
Anh cố sức dùng tay kia tắt báo thức, sau đó khẽ để điện thoại sang một bên.
Bình truyền dịch chỉ còn lại một chút xíu.
Nằm yên đợi dung dịch thuốc chảy hết, anh cố gắng nhẹ nhàng hết sức rút tay mình ra khỏi bàn tay của cô, rồi rút kim truyền dịch ở tay ra.
Có một hai giọt máu chảy ra.
Anh lấy tay lau đi.
Sau khi làm xong hết thảy, anh mới nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô.
Ánh sáng mờ ảo bao phủ khuôn mặt của cô, cô gái yên lặng đến lạ thường, cũng không biết cô ở đây từ khi nào.
Những giọt nước mắt trên khóe mắt cô đã khô cạn.
Hoắc Cận Hành không kiềm được, anh chìa tay vuốt khóe mắt của cô.
Dường như cảm thấy có gì chạm vào mắt, lông mi của Hạ Thụ khẽ chớp rồi cô tỉnh dậy.
“A Hành?” Thấy anh tỉnh rồi, Hạ Thụ ngẩn người ra một giây, mắt hạnh sáng lên: “Anh thấy thế nào rồi? Có còn đau không? À đúng rồi… Còn kim truyền nữa.”
Cô cúi xuống nhìn thì thấy anh đã gỡ kim truyền ra rồi, Hạ Thụ nhẹ nhàng nâng bàn tay anh lên soi cẩn thận, giống như nhìn bảo bối của mình vậy.
Hoắc Cận Hành cũng nhìn cô chăm chú.
Dường như bao nhiêu lưu luyến cứ đọng lại trong khoảnh khắc tĩnh mịch này, anh muốn khoảnh khắc ấy kéo dài lâu thêm.
Hạ Thụ xác nhận anh không sao, cô mỉm cười: “A Hành, anh có khát không? Bác sĩ bảo anh tỉnh lại rồi thì nhớ uống nước ấm, để em đi lấy cho anh.”
Cô bèn đứng dậy, nhưng một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô, như không muốn để cô đi khỏi vậy.
Hạ Thụ thoáng giật mình.
Hoắc Cận Hành nhìn cô, giọng nói có vẻ đáng thương: “Hạ Thụ, anh đau…”
Hạ Thụ luống cuống: “Anh đau hả? Dạ dày còn đau đúng không? Anh chờ một lát, để em đi gọi bác sĩ Lương…”
Hoắc Cận Hành lắc đầu.
Anh khẽ chỉ vào ngực mình.
Vành mắt Hạ Thụ chua xót, cổ họng cô nghẹn ngào tới mức không thốt nên lời.
Trong nháy mắt, cô bỗng nhớ những câu mình nói mỗi khi gặp anh.
Người đàn ông này đã từng bướng bỉnh vượt qua hơn nửa Trung Quốc đi tìm cô, từng vứt bỏ kiêu ngạo để cầu xin người khác với cô trong làn tuyết trời đông giá rét, từng đứng ba ngày trong trận mưa to tháng chín chỉ để tìm được bóng dáng của cô, từng đi hơn nửa Đế Đô chỉ để mua kẹo mà cô yêu thích.
Nhưng cô lại nói với anh, Hoắc Cận Hành, chúng ta không nên gặp lại nhau.
Cô đã nói vậy…
Tại sao cô có thể đối xử với anh như vậy?
Tại sao cô có thể làm tổn thương anh như vậy?
Hạ Thụ hít một hơi, cô ngồi xổm xuống một lần nữa, mắt rơi lệ nhưng vẫn cười ngọt ngào với anh: “A Hành, nếu anh thấy đau, em sẽ xoa xoa cho anh, được chứ?”
Hoắc Cận Hành nói: “Được.”
Bàn tay cô khẽ vuốt ngực của anh, cũng cảm nhận được tiếng tim anh đập.
Nước mắt Hạ Thụ rơi xuống.
Hoắc Cận Hành không lau nước mắt cho cô. Hai tay anh giữ chặt tay cô ở trước ngực, đôi tay của người con gái mà anh nhớ nhung, trông mong bảy năm. Mà sau bảy năm, tới tận hôm nay anh mới được nắm tay của người ấy. Anh không muốn buông tay ra lần nữa.
Anh nắm chặt tay cô, anh ngồi ở tư thế cuộn tròn giống như đứa nhỏ không có cảm giác an toàn, nức nở không thành tiếng.