ANH CHỈ MUỐN EM

Edit: Lam

Beta: Sani

Tiểu Phong Hà là một hội sở tư nhân cao cấp.

Mặc dù nằm ở trung tâm Đế Đô náo nhiệt, nhưng khi vào trong lại rất yên tĩnh, có một nét đặc sắc riêng.

Kiến trúc hội sở theo kiểu Trung Quốc, có cầu nhỏ, ngói cổ, đèn lồng. Trong sân gieo trồng bốn loại cây: đào, sen, hạnh, tùng.

Khi đến đúng lúc phòng riêng Thẩm Hoài Xuyên thích nhất trống không.

Gọi một vài món ăn nổi bật, Tần Dã chắt đầy chén rượu, la hét: “Nào, chúng ta cùng nâng chén chào mừng anh Hành về nước! Cạn Ly!”

“Cảm ơn.” Hoắc Cận Hành nói cảm ơn, anh không cầm chén có rượu, thay vào đó cầm một chén trà.

Khẽ cụng chén với họ, anh uống hết sạch.

Tần Dã không khỏi ghét bỏ, “Này, đi hơn một năm, sao vẫn không uống rượu như trước vậy, thật nhàm chán!” 

Mí mắt Hoắc Cận Hành rũ xuống, “Phải lái xe.”

“Lái xe có gì quan trọng, không phải chỉ cần tìm một người lái xe là được rồi sao, không được không được, cậu phải uống, nếu không là không cho tôi mặt mũi.”

“Được rồi.” Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương ở bên cạnh không nhịn được cười. 

Quý Dương khẽ đẩy Tần Dã: “Dạ dày Cận Hành không tốt, đừng ép cậu ta uống rượu. Lần trước cậu lừa cậu ta uống thêm hai chén, khiến cậu ta phải vào bệnh viện, cậu quên rồi à? Lại xảy ra chuyện gì anh cậu ta sẽ đánh chết cậu.”

Tần Dã nghe vậy thì dừng lại, ngượng ngùng từ bỏ.

Hoặc Cận Hành, Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương là bạn đại học của nhau.

Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương quen nhau khi học cấp hai, khi đó hai người là bạn thân của nhau, sau đó Thẩm Hoài Xuyên chuyển về thành phố Thanh Thành  đi học, cũng không còn liên lạc.

Cho đến khi thi đại học, cả hai đều thi đậu chuyên ngành thương mại của đại học A, trở thành bạn cùng lớp.

Thông qua Thẩm Hoài Xuyên, Quý Dương quen biết Hoắc Cận Hành. Ba người vẫn qua lại thân thiết cho đến hôm nay. 

Về phần Tần Dã… Ban đầu họ không quen anh ta.

Thế nhưng vài năm trước nhà họ Quý và nhà họ Tần hợp tác với nhau, do đó Quý Dương quen biết chị Tần Dã là Tần Xu.

Khi Tần Dã mười tám, mười chín tuổi thì bước vào làng giải trí, không có nhiều bạn bè lắm. Tần Xu nhờ mấy vị tinh anh này chỉ bảo đứa em trai này, dần dần họ cũng thân thiết với nhau hơn.

Lần này về Đế Đô, Hoắc Cận Hành còn gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hoắc Cận Hành đi theo anh trai Hoắc Cận Diễm học tập ở tập đoàn Hoắc thị. Một năm rưỡi trước ông cụ Hoắc sinh bệnh, tập đoàn Quân Dục bên Châu Âu có các chi khác của nhà họ Hoắc quấy phá, Hoắc Cận Hành đi theo Hoắc Cận Diễm giải quyết tình trạng đoạt quyền bên đó.

Đó là một trận chiến không có khói thuốc súng, mãi đến đầu năm nay, hai anh em họ mới giải quyết được bọn chúng, dẫn đến Hoắc Quân Niên thất bại nặng nề.

Qua trận chiến này, Hoắc Cận Hành này học được không ít, nhà họ Hoắc cũng bảo anh về Đế Đô tiếp nhận công ty chi nhánh của Quân Dục.

Ban đầu Quân Dục phát triển bất động sản, nhưng trong hai mươi năm nay, sản nghiệp đã phân bố rải rác trên hầu hết các lĩnh vực.

Trước khi trở về, anh đã bàn bạc đầu tư vào một vài công ty ở Đế Đô. Một trong số đó, có giải trí Hoa Nhất. 

Khi Tần Dã biết tin tức này, anh ta cực kỳ vui mừng.

Gắp cho anh ta một miếng vịt nướng, Tần Dã hỏi: “Nhị thiếu, khi nào Quân Dục chính thức ký thỏa thuận cổ phần với Hoa Nhất?”

Hoắc Cận Hành lẳng lặng ăn thức ăn, “Chắc tháng sau.”

“Vậy nếu ký hợp đồng này, có thể nói cậu là cổ đông lớn nhất của Hoa Nhất đúng không?”

“Đúng.” Anh trả lời bình tĩnh và chắc chắn, ngước mắt lên nhìn anh ta, “Có chuyện gì sao?”

Tần Dã cười: “Vậy có phải tôi sẽ nổi tiếng đúng không?” 

“Cái gì?” Anh không hiểu.

“Cậu là cổ đông, cậu có thể cho tôi tài nguyên đó!” Tần Dã tính toán, “Nhị thiếu, cậu phải nâng tôi đó!”

Hoặc Cận Hành hiểu ra, dừng lại hai giây rồi đáp: “Không.”

“Hả?”

“Rất ngu ngốc, nâng cũng không nổi được.”

“Cmn!” Tần Dã hô to một tiếng.

Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương cười ha ha.

Giữa bạn bè vĩnh viễn không cần phải đề phòng, Hoắc Cận Hành khẽ rũ mi, khóe môi cũng cong lên.

Bốn người tán gẫu thoải mái,  ngồi khoảng gần một tiếng đồng hồ, Hoắc Cận Hành cúi đầu nhìn đồng hồ. 

“Không sớm nữa, tôi về trước, mọi người cứ tiếp tục.” 

Tần Dã ngạc nhiên, “Lúc này mới mấy giờ mà cậu đã muốn đi rồi, còn chưa tới mười giờ, không được, không được! Cậu không thể đi, vốn là tổ chức tiệc chào đón cậu, sao cậu có thể đi trước?”

Hoắc Cận Hành nói: “Ngày mai tôi có chuyến bay, thật sự phải đi.”

“Có chuyến bay? Không phải cậu vừa trở về sao, đi đâu vậy?” 

Anh dừng lại, nói ra hai từ này khá chậm, “Thanh Thành.”

Tay Thẩm Hoài Xuyên đang lắc chén rượu vô thức dừng lại, phức tạp liếc nhìn anh.

Đồng tử Hoắc Dực Hành đen nhánh. 

“Thanh Thành?” Tần Dã mơ hồ, sau đó rất nhanh nhận ra điều gì đó, “Cậu muốn đi tìm tiểu thanh mai năm đó?”

Ánh mắt Hoắc Cận Hành khẽ chớp không dễ nhận thấy.

Bốn người đàn ông bọn họ đều là chó độc thân, Tần Dã không cần phải nói, giới giải trí hạn chế nhiều, không được phép yêu đương.

Thẩm Hoài Xuyên bận rộn với sự nghiệp, mấy năm gần đây không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này.

Khi học Đại học, Quý Dương có vài người bạn gái, nhưng đều chia tay, sau khi tốt nghiệp thì bận rộn, cũng không có tâm tư yêu đương nữa.

Hoắc Cận Hành thì khác biệt.

Khi còn học đại học, không phải là không có cô gái đỏ mặt tỏ tình với anh. Gia thế anh tốt, trông đẹp trai, hơn nữa tính cách trầm ổn, được rất nhiều cô gái yêu mến.

Nhưng lúc đó, Hoắc Cận Hành luôn xa cách, lời từ chối cũng nói lễ phép, ngắn gọn. Mặc dù không khiến họ xấu hổ, nhưng khó tránh khỏi việc khiến họ đau lòng. 

Thẩm Hoài Xuyên nói, trong lòng Hoắc Cận Hành có một người.

Một người rất quan trọng với anh, quan trọng như tính mạng vậy. Một người có mối liên hệ chặt chẽ với anh trong quá khứ, cũng là người anh vô tình bỏ lỡ.

Không tham gia vào quá khứ của người khác nên không thể hiểu rõ được, từ trước đến nay Tần Dã đều không hiểu, tại sao đã nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn cố chấp như vậy?

Tần Dã nói: “Tôi nói chứ Nhị thiếu, những năm gần đây, hễ khi nào cậu rảnh là lại đi Thanh Thành, nhưng chưa lần nào gặp được người. Không phải cậu nói gia đình cô ấy xảy ra chuyện sao? Năm đó không tìm được, lâu như vậy rồi càng khó tìm hơn.”

“Theo thường lệ gia đình họ  xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không ra nước ngoài, thì cũng đổi tên để trốn nợ, như vậy càng khó tìm hơn. Cậu và cô ấy mất liên lạc, chẳng phải lúc đó cô ấy cắt đứt liên lạc với anh trước sao? Nói không chừng cô ấy đã có người khác…”

Anh ta còn chưa nói xong.

Hoắc Cận Hành ngước mắt nhìn thẳng về phía anh ta, ánh mắt sắc bén như dao, lộ rõ sự lạnh lùng.

Tần Dã vô thức ngậm miệng lại.

Vẻ mặt người đàn ông không hề thay đổi, im lặng nhìn anh ta hai giây, đứng dậy và lấy áo vắt ở ghế dựa, “Đi đây.”

Giọng điệu thờ ơ, cũng không quay đầu lại, dứt khoát ra khỏi phòng bao.

Tần Dã nhìn bóng lưng anh.

“Này, cậu ấy tức giận à? Tôi nói sự thật mà… Toang rồi, toang rồi… Vậy mà tức giận thật.”

“Mỗi người đều có điểm mấu chốt không thể chạm vào.” Quý Dương ở bên cạnh chậm rãi rót rượu: “Giống việc cậu ngu ngốc mà tôi nói thẳng với cậu rằng cậu là đồ ngu, cậu có vui nổi không?”

Tần Dã chửi “Fuck!” một tiếng.



Nhà của Hoắc Cận Hành thuộc sản nghiệp dưới trướng Quân Dục, là một căn nhà có giá đắt đỏ.

Phòng khách rất lớn, bởi vì căn nhà ở tầng cao nên không gian rất mênh mông, hơn nữa căn phòng chỉ có vài màu sắc tẻ nhạt, đồ trang trí ít khiến căn nhà có vẻ vắng lặng.

Đứng trước cửa sổ sát đất, Hoắc Cận Hành nhìn xuống dòng xe tấp nập ở ngã tư đường bên dưới. 

Anh không bật đèn, ánh đèn ngoài cửa kính có thể chiếu sáng lờ mờ phòng khách.

Một lúc lâu sau, anh lẳng lặng nhìn thứ trong bàn tay mình.

Trong tay là một cái hộp, vẻ bề ngoài cũ kỹ, nhưng được bảo quản rất tốt. Đầu ngón tay anh chậm rãi lướt qua hộp gỗ, sau đó mở ra, động tác rất chậm, giống như đó là một món đồ vô cùng quý báu.

Trong hộp có chứa vài món đồ cũ, có bút máy, vở,… bạn cấp ba tặng.

Anh lấy những thứ đó ra, bên dưới cùng có vài thứ gì đó.

Truyện cổ tích, chong chóng nhỏ, kẹo… Album ảnh.

Hoắc Cận Hành vuốt ve quyển album kia, bìa bên ngoài đã ố vàng.

“A Hành.”

Xem từng bức ảnh, khóe môi Hoắc Cận Hành cong lên, tay vô thức giữ lấy cổ áo.

Dưới áo sơ mi có một chiếc dây chuyền nhỏ, nhìn từ bên ngoài thì không nhận ra, khẽ ấn tay một cái, có thể khiến người ta đau đớn.

Điện thoại bỗng vang lên.

Anh dừng lại, cẩn thận cất album vào hộp, rồi mới bắt máy: “Alo.”

“Nhị thiếu gia.” Người gọi là trợ lý của anh, Chu Tung Kỳ.

“Nói.”

“Đã làm theo ý sếp nhờ cục trưởng Lưu điều tra, kết quả người tên “Hạ Thụ” có tổng cộng 32 người, trong đó có 28 người là nữ, theo như thành viên gia đình mà anh cung cấp…”

Anh cầm chặt điện thoại.

Chu Tung Kỳ nói: “Không có ai cả.”

“…” Vẻ mặt Hoắc Cận Hành lạnh nhạt, giọng nói cũng không nghe ra sự mất mác: “Tôi biết rồi.”

Giọng nói có hơi khàn khàn.

Chu Tung Kỳ im lặng trong hai giây, rồi nói: “Tôi đã đặt vé máy bay cho anh đến Thanh Thành vào ngày mai, thời gian là mười giờ theo yêu cầu đặt chuyến bay sớm nhất của anh.”

“Ừ, vất vả rồi.”

“Nhị thiếu.” Trước khi cúp máy, Chu Tung Kỳ lại nói: “Vừa rồi đại thiếu gia gọi điện, nói anh đã về nước, hy vọng anh nhanh chóng bàn giao xong công việc, đi Thanh Thành vào thời điểm này, liệu có…”

“Tôi sẽ giải thích với anh trai tôi sau.” Hoắc Cận Hành nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm lỡ việc. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

Cúp điện thoại, Hoắc Cận Hành lẳng lặng nhắm mắt lại, ngực lạnh lẽo.



Năm đó mất liên lạc với Hạ Thụ, khi anh biết nhà họ Hạ xảy ra chuyện thì đã muộn. Lúc anh trở về Thanh Thành, thì nhìn thấy căn nhà đã bị niêm phong, không có một ai.

Mùa đông năm đó cũng rất lạnh.

Anh gặp Thẩm Hoài Xuyên, nhưng nhà họ Thẩm cũng không biết tung tích của nhà cô. Anh gọi điện thoại cho cô nhiều lần, nhưng đều nhận được kết quả là đã tắt máy.

Anh cùng đường, cầu xin ba mẹ và ông nội dùng thế lực nhà họ Hoắc đi tìm nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Trong những năm qua, anh chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm cô. Cho dù tới Châu Âu, anh vẫn cử người đến Thanh Thành, sẽ báo cáo tin tức đúng giờ.

Cô đã thay đổi số điện thoại, nhưng anh vẫn sử dụng số điện thoại cũ. Mỗi tin nhắn cô gửi cho anh đều nằm trong điện thoại của anh, được anh giữ gìn cẩn thận. Ngày nào anh cũng xem, xem nhiều đến mức thậm chí có thể đọc thuộc làu làu từng dấu ngắt câu.

Anh nghĩ, lúc trước là cô cắt đứt liên lạc trước, như vậy việc cô tìm anh sẽ dễ dàng hơn việc anh tìm cô.

Anh luôn giữ hy vọng nhỏ bé này trong lòng, cô sẽ đến tìm anh. 

Chỉ cần cô muốn tìm anh, bất cứ lúc nào cô cũng có thể tìm được.

Thế nhưng không có một lần nào.

Mở mắt ra, hàng ngàn ngôi nhà bên ngoài, dòng xe cộ tấp nập xa xa, tất cả đều trở nên mơ hồ.

Nhiều nhà như vậy, nhiều người như vậy.

Nhưng lại không có cô.

Tay vô thức nắm chặt dây chuyền có mặt gỗ trước ngực, trái tim Hoắc Cận Hành rất đau đớn.

Hạ Thụ, gần bảy năm rồi…

6 năm, 11 tháng, 29 ngày. 

Rốt cuộc cậu đang ở đâu?

Đã nói sẽ đi cùng nhau, sao cậu lại bỏ tớ lại, hơn nữa còn bỏ lâu như vậy.



“Em ở đây!”

Hạ Thụ bắt taxi đến địa chỉ Abel nói, vừa xuống xe thì thấy Abel đứng ở cửa tiểu khu, cô vẫy tay với anh ấy.

Cô chạy qua, giày vải trắng đạp lên ánh nắng mặt trời mùa xuân, mái tóc dài tung bay theo gió.

Abel sững sờ, thấy cô đang chạy đến chỗ mình, nhìn cô kỹ hơn.

Cô gái này rất xinh đẹp nhưng quá hiền.

Đến khi cô đứng trước mặt anh ấy, Abel cúi đầu nhìn đồng hồ, “Không sao, không muộn, không cần gấp gáp, chỗ em sống cách xa nơi này sao?” 

Trán cô gái có lớp mồ hôi mỏng, chắc là vội vàng đi đến đây. 

Cô lắc đầu và cười, đôi mắt hạnh trong trẻo: “Bình thường ạ.”

“Làm trợ lý mà ở xa là không tốt đâu, sẽ phát sinh rất nhiều tình huống bất ngờ, hơn nữa Đế Đô lại rộng lớn, em có bằng lái xe không? Anh sẽ giao cho em một chiếc xe.”

Mắt Hạ Thu mở to, lắc đầu.

Abel: “À… Vậy thì cứ gọi taxi, tiền taxi công ty sẽ chi trả.” 

Hạ Thu cười.

Hai người đi vào bên trong tiểu khu.

Đến tòa nhà A-18, có một chiếc xe bảo mẫu dừng ở phía cửa, có vài người đứng đó, vẻ mặt rất lo lắng.

Abel nhận ra là người quen, bước nhanh đến phía họ, vẻ mặt mấy người như gặp vị cứu tinh khi thấy Abel: “Anh Abel!”

Abel hỏi: “Sao không đi lên?” 

Vừa dứt lời, anh ấy mới nhận ra bản thân hỏi một câu vô nghĩa.

… Bây giờ ai dám đi lên chọc cái tên nhị thế tổ kia.

Anh ấy thở dài, giới thiệu Hạ Thụ với một cô gái.

“Tiểu Na, đây là Hạ Sấu, là trợ lý mới của Tần Dã, vị này là Tiểu Na, trợ lý sinh hoạt của Tần Dã. “

Anh ấy nhìn đồng hồ, “Được rồi, hai người trao đổi với nhau đi, anh bận chuyện của một nghệ sĩ khác, anh đi trước đây. Hai người lên lôi cổ cậu ta dậy, ngủ còn nhiều hơn cả lợn!” 

Hạ Thụ không nhịn được cười, “Tạm biệt anh Abel.”

Khi anh ấy đi rồi, Tiểu Na rụt rè đưa tay ra, “Tiểu Na.” 

Hạ Thụ cong khóe môi bắt tay cô ấy, “Hạ Sấu.” 

Tiểu Na nhìn thấy gương mặt của cô thì chớp chớp mắt, liếm môi.

Xinh quá.

Thế nhưng… Có vẻ rất yếu đuối.

Đoàn người chờ thang máy ở đại sảnh tòa nhà, Hạ Thụ hỏi: “Hôm nay có hoạt động gì vậy?”

Tiểu Na vội đưa bảng công việc ra, rụt rè hỏi: “Chị Hạ Sấu, chị… Đã tìm hiểu về công việc này chưa?”

Hạ Thụ gật đầu.

Cô đã tìm hiểu trên mạng và cộng với lời của Abel nói, cũng hiểu sơ sơ về tình huống.

Thật sự rất khó giải quyết.

Tình huống là như vậy. 

Nghệ sĩ của cô là Tần Dã, là lưu lượng tuyến hai, ba trong giới. Hai năm trước từng đại bạo bởi hai bộ phim anh ta đóng vai nam chính, hai năm gần đây không có tác phẩm nào, lưu lượng đã giảm xuống.

Thế nhưng mặc dù anh ta không đóng phim điện ảnh và phim truyền hình, nhưng kỳ lạ lại có rất nhiều tin tức, thường xuyên lên hot search, sắp biến thành người nổi tiếng vì scandal.

Hơn thế nữa, anh ta còn có thân phận đặc biệt – cậu chủ nhỏ của giải trí Tần thị.

Giải trí Tần thị và giải trí Hoa Nhất được coi là hai đối thủ cạnh tranh của nhau, nhưng hai công ty vẫn ngầm hợp tác với nhau. Khi Tần Dã mười tám tuổi thì quyết định vào giới giải trí, ban đầu nhà họ Tần phản đối, vì thế anh ta dứt khoát ký hợp đồng với công ty đối thủ nhà mình.

Anh ta có điều kiện tốt, ra mắt một năm đã nổi tiếng. Nhà họ Tần thấy tình hình như vậy thì chỉ đành ngầm chấp nhận. Thế nhưng lại đưa ra một yêu cầu duy nhất, anh ta có thể chơi đùa nhưng không được phép trở thành lưu lượng.

Cũng từ năm đó, giải trí Tần thị và giải trí Hoa Nhất bắt đầu hợp tác, tài nguyên Tần Dã đột nhiên giảm xuống.

Tần Dã đương nhiên không phục, nhiều lần phản kháng, nhưng kết quả cuối cùng đều giống nhau. Anh ta chỉ đang lấy trứng chọi đó, thấy hoàn toàn không còn cách nào khác, đơn giản nghĩ ra một chiêu.

Đúng vậy, chính là quậy banh nóc.

Đầu tiên là đùa giỡn đoàn làm phim, tiếp đó vô cớ hủy bỏ các hoạt động, cuối cùng lái xe thể thao đến quán ăn đêm, ca hát miễn phí trên đường khiến ông chủ Hoa Nhất đau đầu.

Nhưng Hoa Nhất cũng không còn cách nào, dù sao đó có là cậu chủ nhỏ nhà họ Tần, không thể chọc vào, cũng không thể xé rách mặt mũi mà không làm theo ý nhà họ Tần. Vì vậy chỉ đành cung cấp tượng trưng tài nguyên cho anh ta.

Nhưng càng làm lại càng sai.

Từ đầu năm đến bây giờ, anh ta đã khiến bảy trợ lý bỏ chạy.

Hạ Thụ lật xem tài liệu: “Tiểu Tần gia xác nhận không tham gia hoạt động này sao?”

Mọi người trong giới gọi Tần Dã là Tiểu Tần gia, Tiểu Na lo lắng: “Đúng vậy, đâu có chuyện đồng ý.”

Tính tình Tần Dã kỳ quái, quyết định tham gia hoạt động hay không là tùy vào tâm trạng, có khi ban đầu đã nói đồng ý, đến khi trang điểm lại đổi ý, thay đổi như thời tiết.

Nhưng tốt xấu gì cũng có dự báo thời tiết chính xác, tâm trạng anh ta thì không thể chắc chắn được.

Hạ Thụ im lặng, lại cúi đầu.

Mười hai rưỡi có một hoạt động phải tham gia, đó là ghi hình chương trình < Giải trí ngày cuối tuần>

Tài liệu này được viết bằng tay, bên cạnh < Phỏng vấn ngôi sao> có đánh một dấu x.

Cô hỏi: “Sau đó thì tham gia sao?”

“Không phải, ban đầu hôm nay phải tham gia, nhưng anh Abel nói phỏng vấn sẽ được phát trực tiếp, đúng lúc <Giải trí> cũng gửi lời mời đến, vì vậy quyết định tham gia <Giải trí>.”

Hạ Thụ hiểu, ghi hình có thể cắt nối biên tập những đoạn biểu hiện không ổn, nhưng phát sóng trực tiếp thì không được. Một khi anh ta làm ra trò kỳ quái ở chương trình trực tiếp, vậy thật sự không cứu được.

Cô nghĩ tới một vấn đề: “Bình thường Tần Dã có nhớ thời gian của các hoạt động không?”

“Đương nhiên là không, đều phải có người nhắc nhở, thậm chí có người nhắc nhưng vẫn không đi.”

Nếu như vậy…

Vẻ mặt Hạ Thụ có hơi lo lắng.

Thang máy đã đến, đi thẳng đến tầng ba mươi hai, Tiểu Na và mấy người makeup đứng chờ ở bên ngoài.

Một mình Hạ Thụ đi gõ cửa.

Thuận lợi hơn dự đoán một chút, Tần Dã cũng biết hôm nay trợ lý mới của anh ta đến, chuông cửa vang lên sáu lần thì cuối cùng cũng mở cửa.

Gương mặt người kia xuất hiện, anh ta còn đẹp trai hơn so với ảnh trên mạng, Hạ Thụ cười lễ phép: “Xin chào Tần tiên sinh, tôi là trợ lý mới của anh, Hạ Sấu. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là người xác nhận hoạt động của anh, hy vọng được anh quan tâm nhiều hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc