Edit: Nhunhu
Beta: Sani
Hạ Thụ khựng lại.
Theo phản xạ có điều kiện, giây tiếp theo, cô giơ tay lên tát Tần Dã một cái.
Chát!
“Ôi!” Tần Dã buông lỏng tay đang ôm cô ra, nhe răng trợn mắt xoa hai má: “Sao cô đánh tôi?”
Tay Hạ Thụ còn đang giơ giữa không trung, mất một lát mới phản ứng lại bản thân vừa làm gì, xấu hổ nói: “Rất xin lỗi…”
Cô lại cắn cắn môi nhỏ giọng nói: “Thế nhưng tại sao… Bỗng dưng anh lại làm vậy?”
Tần Dã biết bản thân quá đường đột, ho hai cái để che giấu xấu hổ: “Tôi chỉ là muốn thể hiện tình bạn với cô thôi!” Anh ta lè lưỡi, cười hì hì tới gần cô: “Thế nhưng không sao, cô đánh tôi, tôi cũng nguyện ý, ha ha.”
Hạ Thụ kéo khoảng cách với anh ta: “Sao anh lại ở đây?”
Tiết mục ghi hình phải giữ bí mật, với thân phận của anh ta, tùy tiện xuất hiện ở đây cũng không có gì tốt cả.
Cũng may chỗ này là góc khuất, cũng khá tối căn bản không có ai, cái ôm mới vừa rồi cũng xảy ra cực nhanh, không bị ai nhìn thấy.
“Tôi tới tìm cô đấy.” Anh ta lại ghé sát vào cô, cười: “Là cố ý tới.”
Hạ Thụ nhíu mày.
Cô lo lắng sẽ bị người khác thấy rồi nói xấu này nọ, vừa nói vừa quan sát bốn phía xung quanh, nói giọng cực nhỏ: “Tần Dã, nếu anh không có việc gì quan trọng muốn nói thì trở về đi. Anh cũng thấy đấy, nơi này còn nhiều việc, tôi không rảnh chăm sóc anh, chờ rảnh chúng ta lại trò chuyện sau, nhé?”
Cô dùng tay đẩy anh ta, tay cô căn bản chưa đụng đến, Tần Dã lại bỗng nhiên làm bộ che tay xoay người “Ui da” một tiếng.
Hạ Thụ lơ mơ: “Làm sao vậy?”
“Tôi, tôi bị thương.” Anh ta xoay xoay tay, cố ý giả bộ đang rất đau, mở cổ tay áo của mình cho cô xem: “Cô xem, cô xem, tôi thật sự bị thương, không lừa cô đâu, đau quá đi!”
Hạ Thụ im lặng.
Cánh tay anh ta đỏ một mảng, phạm vi không lớn, nhưng có dấu hiệu bị bầm tím.
Loại vết thương này đối với cô cũng không xa lạ. Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh một người khác.
Ánh mắt cô nhìn lâu hơn, giọng dịu đi một chút: “Sao lại bị thế này?”
Tuy Tần Dã không tính nói nhưng vẫn không nói dối: “Tập taekwondo.”
Hàng mi cô rủ xuống, rất nhanh ngẩng đầu nhìn anh ta cười cười, dấu đi cảm xúc ảm đạm: “Tần Dã, nếu anh bị thương thì càng phải nhanh trở về, nhớ thoa thuốc. Anh bôi bạch dược ba lần một ngày, sẽ tốt lên rất nhanh thôi. Hơn nữa lần sau cẩn thận một chút, không cần phải gặp nhau.”
“Tôi không về.” Anh ta chìa tay ra trước mặt cô, “Cô thoa cho tôi!”
Hạ Thụ sững sờ, chớp chớp mắt: “Tôi?”
“Ừ! Đúng! Cô vừa đụng vào tôi, cô phải thoa cho tôi.”
Giọng điệu như trẻ con không hiểu chuyện.
Cô bất đắc dĩ, nở nụ cười: “Anh đừng náo loạn nữa, tôi thoa cho anh như thế nào? Hơn nữa tôi cũng không có thuốc, anh mau đi bệnh viện đi.”
“Tôi có!” Anh ta như cố ý chờ cô nói những lời này, vừa dứt lời liền nhếch miệng nở nụ cười, thần thần bí bí lấy tuýp bạch dược Vân Nam từ trong túi áo ra: “Mau mau, thuốc đây, cô bôi cho tôi đi, nhanh!”
“…” Huyệt thái dương Hạ Thụ căng ra, khó tin nhìn tuýp thuốc trong tay anh ta.
Đúng là có chuẩn bị mà đến.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, Hạ Thụ cũng hiểu là nếu anh ta không đạt được mục đích thì quyết không từ bỏ. Mắt thấy xung quanh không có ai, cô dứt khoát nhận lấy thuốc rồi vặn ra.
Tần Dã vô cùng sung sướng chìa cánh tay ra trước mặt cô.
Chất thuốc lỏng phun trên tay cô, Hạ Thụ đưa tay bắt đầu xoa.
Tần Dã “Á” một tiếng.
“Đau… đau! Nhẹ tay nhẹ tay, đau đau đau…”
“Anh nói nhỏ thôi.” Hạ Thụ khẽ quở trách: “Có đau vậy sao? Đã là người lớn rồi còn kêu đau, không giống đàn ông chút nào.”
“Đàn ông thì cũng biết đau chứ!” Anh ta nhe răng trợn mắt, tuy rất không muốn nhắc đến người kia nhưng sự khó chịu trong lòng vẫn quấy phá, không nhịn được hỏi: “Cô nói tất cả mọi người hay chỉ là Hoắc Cận Hành?”
Tay Hạ Thụ khựng lại.
Anh ta cúi đầu nhìn kỹ vẻ mặt của cô, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Rất nhanh cô lại bôi thuốc cho anh ta, thuận miệng hỏi: “Nghe nói anh ấy vẫn luyện taekwondo, anh ấy còn dễ bị thương không?”
Một chữ “còn” tựa như bại lộ điều gì đó.
Tần Dã mím môi, ra vẻ như nghe không hiểu: “Ai có thể khiến cậu ta bị thương được chứ, cậu ta có đai đen, chỉ có cậu ta làm người khác bị thương thôi, lấy đâu ra chuyện người khác làm cậu ta bị thương được.”
Vậy là tốt rồi…
Cậu bé hay bị thương nhưng chỉ có thể một mình chịu đựng nỗi đau, cuối cùng bây giờ cũng có thể đứng trên cao, được người khác yêu quý, tôn trọng.
Anh không lừa cô, anh thật sự bảo vệ bản thân rất tốt.
Đó là điều anh nên có được.
Bôi thuốc xong, Hạ Thụ buông tay: “Được rồi, tôi bôi thuốc xong rồi, bây giờ anh có thể trở về được chưa? Tôi thật sự rất bận, Tần Dã chúng ta gặp lại sau.”
Sân khấu phía trước cũng sắp ghi hình, cô phải nói chuyện sửa kịch bản với Cố Vũ Thuần nữa.
Cô xoay người định rời đi.
Tần Dã túm lấy cổ tay cô.
Anh ta cầm tay cô rất chặt, như muốn tuyên bố không cho cô đi. Trong nháy mắt, Hạ Thụ cảm thấy tay mình nóng như lửa đốt, vội rút tay ra.
Cô lùi hai bước về sau, vẻ mặt đề phòng.
Tần Dã nhìn ra được cô cố gắng duy trì khoảng cách với mình, cảnh tượng ở hẻm Đông Hoa xẹt qua đầu, trong lòng như có cơn sóng đố kỵ dâng trào, bỗng nhiên gọi cô: “Hạ Sấu.”
Hạ Thụ giật mình.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ vui đùa như trước, thái độ anh ta cực trịnh trọng, “Cô nhớ kỹ, lần này là tôi gặp cô trước.”
“…”
“Quá khứ gì đó, nếu là quá khứ thì vẫn mãi là quá khứ, không quay về được, con người phải luôn nhìn về phía trước. Hiện tại là tôi tới trước, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Dù anh ta nói không rõ ràng nhưng Hạ Thụ lại nghe hiểu.
Cô gái nghiêm mặt đứng tại chỗ, hốc mắt dần phiếm hồng.
–
Một tuần sau, cuối cùng Hạ Thụ cũng chào đón sự kiện quan trọng nhất sau khi chuyển qua làm người đại diện.
Cố Vũ Thuận vào tổ quay phim “Gặp em”.
Cố Vũ Thuần đã thành công nhận được vai nữ hai. Trước lúc đoàn phim tuyên truyền, tuy cô ấy là người mới nhưng có hình tượng linh động nên được rất nhiều cư dân mạng yêu thích và khen ngợi.
Về mặt diễn xuất, mặc dù Cố Vũ Thuần chỉ là một hậu bối so với những người có dày dặn kinh nghiệm, nhưng lại có biểu hiện rất tốt.
Sau khi kết thúc buổi ghi hình ngày hôm đó, cô ấy được đạo diễn khen ngợi rất nhiều.
Abel nói mở đường thuận lợi như vậy, đến khi “Gặp em” phát sóng, Cố Vũ Thuần sẽ ổn định ở vị trí nghệ sĩ tuyến hai, ba.
Hạ Thụ rất vui mừng.
Một lý do khác khiến cô rất vui đó chính là tiền lương của cô đã tăng lên gấp đôi.
Bận rộn hơn… Có thể khiến cô không phải suy nghĩ nhiều, rồi đau lòng.
Giống như cuộc chia ly năm đó, cô ép bản thân dành tất cả thời gian và sức lực vào việc học tập và học Cello.
Dần dần, hình ảnh của anh cũng trở thành vết sẹo không muốn để ai biết trong lòng cô, mặc dù không biến mất nhưng cũng sẽ không đau nữa.
“Gặp em” được quay ở ba địa điểm Đế Đô, Hải Thành, Xuân Thành. Địa điểm quay đầu tiên là Đế Đô.
Địa điểm quay phim là khu căn cứ điện ảnh và truyền hình, trong phim có rất nhiều cảnh liên quan đến việc biểu diễn đàn Cello, tổ phim đã thuê trường quay có bối cảnh là lễ đường mang hơi hướng châu Âu.
Hạ Thụ đi theo tổ quay phim vài ngày, cũng đại khái hiểu được quy trình làm việc.
Thế nhưng có một điều mà cô không hài lòng lắm.
Mặc dù thời gian quay phim rất dài nhưng thực tế thời gian diễn viên quay hiệu quả rất ít. Đa số thời gian đều là đang đợi quay hoặc đang đối chiếu kịch bản với nhau.
Mỗi lần quay phim xong, các diễn viên cũng chỉ có thể nghỉ ngơi bên trong những lều bạt được dựng lên tạm thời.
Bây giờ đã sắp vào tháng sáu, thời tiết Đế Đô càng lúc càng nóng. Bên trong các lều mở rất nhiều đèn, đèn mở sáng trưng càng khiến không khí thêm oi bức hơn, gần như không ai chịu được.
Vốn chỗ nghỉ ngơi nên được tổ quay phim chuẩn bị tốt, nhưng vì địa điểm ghi hình là địa điểm đi thuê nên nhân viên vẫn chưa chuẩn bị được nhiều. Không biết sai sót ở đâu mà thậm chí còn thiếu lều nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay, Cố Vũ Thuần đến chỉ có thể tránh nắng dưới bóng râm, tuy rằng có còn hơn không, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy cô ấy đã đen đi mấy tone.
Bây giờ Cố Vũ Thuần và nam phụ đang chia nhóm AB với Hạ Quân Kiêu và Tang Nịnh để đối diễn, muốn vào lều cũng không được.
Hạ Thụ đi tìm quản lý bối cảnh.
Quản lý nói: “Chị Hạ Sấu, chuyện này chị tìm em cũng vô dụng, chúng ta thật sự không dư cái lều nào. Trước khi quay, thiết bị dụng cụ đều đủ, nhưng không ngờ trợ lý của Sở Kỳ lại cầm đi một cái, chuyện này được phó đạo diễn cho phép, chúng ta cũng không có cách nào khác.”
Hạ Thụ có hơi ngạc nhiên: “Sở Kỳ?”
“Đúng.”
Thì ra bên cạnh là đoàn phim “Chân ái”, bởi vì gần đoàn “Gặp em”, trợ lý nam chính “Chân ái” bèn mượn phó đạo diễn “Gặp anh” một cái lều từ sớm.
Nam chính “Chân ái” là Sở Kỳ, một lưu lượng bạo năm nay. Mặc dù địa vị không bằng Hạ Quân Kiêu nhưng cũng là người có danh tiếng.
Hơn nữa phó đạo diễn vẫn luôn muốn hợp tác với Sở Kỳ. Nam nữ phụ nhà mình lại là người mới chưa ai biết đến, không cần so cũng biết là chọn ai rồi.
Lại là một người nâng cao đạp thấp như Vương Nam.
Hạ Thụ không cam lòng, giấu phó đạo diễn, vào một ngày rảnh rỗi, cô cố ý đi tìm Sở Kỳ.
Nghe xong yêu cầu của cô, Sở Kỳ đưa lưng về phía cô, tiếp tục chơi game, cũng không quay đầu lại: “Cô đi về đi, tôi đã nói với quản lý bối cảnh của các cô, bên chúng tôi không có dư cái lều nào, đừng đòi tôi, cũng đừng đến làm phiền tôi nữa.”
“Thầy Sở nói đùa rồi.” Thái độ Hạ Thụ lạnh nhạt: “Rõ ràng thầy chỉ cần một cái lều là đủ rồi, tại sao nhất định phải chiếm dụng hai cái? Hơn nữa cái lều anh dùng vốn là của chúng tôi.”
Khi cô vừa đến đây thì nhận ra Sở Kỳ căn bản không thiếu lều.
Anh ta thích mô hình cầm tay, mỗi ngày đều phải mang vài cái đến tổ quay phim, nhưng lại sợ phơi nắng hỏng mất nên mới cố ý mượn một cái lều che nắng.
Nhân vật trong game đã chết, Sở Kỳ nhíu mày lại, cực kỳ mất kiên nhẫn quay đầu lại.
Ánh mắt anh ta dừng trên mặt cô một lát, vẻ sắc Sở Kỳ có chút rung động.
Vậy mà lại là một gái xinh đẹp.
Hạ Thụ nhìn thấy ánh mắt anh ta, không né tránh.
Vẻ mặt định phát cáu cũng dịu đi, nhưng cũng không buông tha, nhếch môi cười: “Cho dù là lều của các cô, thì thế nào? Phó đạo diễn Lương của các cô đã đồng ý, nếu không, cô kêu phó đạo diễn Lương tự mình đến đây?”
Hạ Thụ mím môi.
Ngay lúc này, tiếng ồn ào truyền đến.
Hạ Thụ và Sở Kỳ đồng thời ngoái đầu nhìn lại.
Người đến là Hạ Quân Kiêu, hình như là cố ý đến. Mặc dù bước chân anh ấy rất nhàn nhã nhưng khí thế lại không thể bỏ qua, anh ấy đi về phía hai người họ.
Bản thân anh ấy rất tuấn tú, trời sinh thu hút ánh mắt mọi người, nhân viên xung quanh tổ quay phim đều ngạc nhiên nhìn qua.
Ý cười trên mặt Sở Kỳ biến mất.
Sở Kỳ và Hạ Quân Kiêu không tính là đối nghịch nhau nhưng cũng từng có vài lần tranh giành tài nguyên không được êm đẹp lắm.
Chờ anh ấy đứng trước mặt, Sở Kỳ nói với giọng điệu quái gở: “Ối, đây không phải là Hạ thiếu sao? Cơn gió nào đưa anh đến đây vậy?”
Mặc dù Hạ Thụ không hiểu đang xảy ra chuyện gì nhưng cô lại thấy yên tâm một cách vô cớ.
Hạ Quân Kiêu nói: “Lấy lều về.”
Tiếng động bên này truyền đến đạo diễn “Chân ái” ở phía xa. Đạo diễn vội lại đây, không quên lấy lòng: “Ôi, thầy Hạ, sao thầy lại đến đây? Xảy ra chuyện gì sao? Ngoài này nắng lắm, chúng ta vào bên trong…”
“Không cần, đạo diễn Vương.” Hạ Quân Kiêu không muốn nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: “Đạo diễn Vương, hai ngày trước thầy Sở từng mượn tổ chúng tôi một cái lều, khiến một số diễn viên tổ chúng tôi không có lều để nghỉ ngơi, tôi đến hỏi xem bây giờ có thể trả lại cho chúng tôi không?”
“Trả! Chúng tôi trả ngay lập tức!” Đạo diễn này cũng không phải là đạo diễn lớn, không dám đắc tội Hạ Quân Kiêu nhưng cũng không thể đắc tội Sở Kỳ.
Suy nghĩ một lát rồi dứt khoát đưa lều của đạo diễn cho họ.
Lúc này Hạ Quân Kiêu mới bỏ qua, nói với Hạ Thụ: “Đi thôi.”
Sở Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Thụ, khuôn mặt hơi đăm chiêu.
Chờ hai người rời khỏi khu vực của tổ phim “Chân ái”, Hạ Thụ chân thành nói: “Cảm ơn thầy Hạ.”
“Không cần.” Hạ Quân Kiêu thản nhiên.
Hạ Thụ không dám nói tiếp.
Thật lạnh lùng…
Ở đoàn phim, Hạ Thụ không tiếp xúc nhiều với Hạ Quân Kiêu, nhưng cũng biết anh không phải là người dễ giao tiếp.
Vị này là ảnh đế đỉnh lưu trong vòng giải trí, tuy rằng lạnh lùng, đối xử với mọi người cũng khá bình thường, thế nhưng lại cưng chiều bạn gái Tang Nịnh hết mực.
Nghe nói vì muốn Tang Nịnh có cảm giác an toàn, anh ấy phân chia giới hạn rất rõ ràng với những ngôi sao nữ trong giới.
Hạ Thụ biết bản thân đi bên cạnh anh ấy như thế này là không tốt, vì thế cô nói: “Vậy, thầy Hạ, tôi về trước đây, cám ơn anh đã giúp đỡ, hẹn gặp lại thầy Hạ.”
Cô khom người đi xa, Hạ Quân Kiêu thấy nhưng không nói gì.
Chờ không thấy bóng lưng cô nữa, Hạ Quân Kiêu mới lấy điện thoại ra, mở wechat tìm cái tên “Hoắc”, nhập tin nhắn.
[Không có việc gì, yên tâm.]
–
Hạ Thụ quên chuyện này rất nhanh.
Hai tuần cuối cùng của năm, buổi chiều Cố Vũ Thuần không có lịch quay, Hạ Thụ cũng có nửa ngày rảnh rỗi.
Không ngờ Tần Dã lại tới tìm cô, nói có việc cần cô hỗ trợ.
Anh ta nói hôm nay công ty giải trí Tần thị tổ chức tiệc cảm ơn vào buổi tối, thân là con trai độc nhất của nhà họ Tần, anh ta phải có mặt tham dự.
Loại trường hợp này cần có bạn gái đi cùng, Tần Dã nghĩ tới cô.
Hạ Thụ trả lời rất dứt khoát: “Không đi.”
“Cô đừng từ chối nhanh như vậy!” Tần Dã lấy ra một hộp quà từ phía sau.
Bên trong hộp quà là một bộ lễ phục bằng lụa mỏng, màu sắc trang nhã.
“Cô xem, đến cả lễ phục tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, không cần cô làm gì hết. Cô chỉ cần thay lễ phục, tôi sẽ bảo nhà tạo hình sang đây trang điểm, làm tóc cho cô, buổi tối tôi đến đón cô, buổi tiệc kết thúc tôi sẽ đưa cô, chắc chắn không làm ảnh hưởng đến cô, được không?”
“Không.” Hạ Thụ vẫn lắc đầu.
Cô chưa từng tham gia những buổi tiệc của nhà giàu, nhưng cũng biết nó như thế nào.
Cô không đủ địa vị cũng không muốn tiếp xúc với chúng, lại càng không muốn bị mọi người bàn tán vì đi cùng anh ta.
“Vì sao?” Tần Dã có hơi sốt ruột, mơ hồ đoán được lo lắng của cô: “Cô yên tâm, hôm nay là tiệc riêng tư, không có truyền thông, hơn nữa tôi dẫn cô đi cửa sau, sẽ không ai phát hiện. Cô đến đi, đến đi mà, xem như là giúp tôi.”
Hạ Thụ bất đắc dĩ khuyên bảo: “Tần Dã, anh đi tìm người khác được không? Trong giới này, anh chắc chắn cũng quen các cô gái khác, nhất định tìm được người thích hợp. Tôi chưa bao giờ tham gia kiểu tiệc tối này, không biết lễ nghi, thật sự không đi được.”
“Cô còn có tôi! Tôi dạy cho cô!” Ánh mắt Tần Dã tỏa sáng chỉ vào chính mình, “Hơn nữa nếu tìm được người khác, tôi đã tìm rồi, ba tôi và chị tôi không đồng ý tôi dẫn nghệ sĩ về! Thôi mà Hạ Sấu, xem như tôi xin cô, cô giúp tôi đi, xin cô, xin cô, van xin cô đấy…”
“…”
Hạ Thụ đành phải đồng ý dưới sự van nài của anh ta.
Tiệc tối bắt đầu lúc tám giờ, địa điểm tổ chức là khách sạn Hoàng Đô.
Tần Dã không lừa cô, đây là tiệc tư nhân, không hề có cảnh tượng trải thảm đỏ chụp ảnh, nhưng vẫn có vài phóng viên đứng ở cửa chụp ảnh.
Cũng may Tần Dã mang cô đi lối đi riêng, không sợ có ai chụp được.
Tuy là tiệc tư nhân nhưng nhà họ Tần cũng rất hào phóng, trực tiếp bao cả sảnh khách sạn. Trong sảnh là tiệc ăn uống linh đình, đèn thắp sáng lung linh đầy màu sắc.
Hạ Thụ không quen ai trong buổi tiệc này, nhưng cũng có thể đoán được, bình thường người có mối quan hệ thế gia với nhà họ Tần, thân phận đương nhiên rất cao.
Không ít người tò mò nhìn người đi bên cạnh Tần Dã là cô.
May mắn là loại trường hợp này không có người nào ngốc nghếch trực tiếp tiến lên hỏi.
Tần Dã dẫn Hạ Thụ đi về phía sau gặp một người.
Năm nay, ông cụ Tần đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, khí chất hào sảng.
Lúc họ đi đến, có một nhóm người đang vây quanh ông cụ nói cười rôm rả.
Tần Dã đi tới: “Ông nội.”
Ông cụ Tần vừa thấy anh ta đến thì tức giận đến nỗi râu như muốn vểnh lên: “Thằng nhóc xấu xa! Còn biết đường về? Tôi còn tưởng tôi tắt thở, anh cũng không biết đường về!”
Tần Dã sờ sờ mũi: “Ôi ôi ông nội, ông đừng nói thế, không phải cháu đã trở về rồi đây sao!”
Anh ta dẫn Hạ Thụ lên phía trước, vui vẻ giới thiệu: “Ông nội, đây là Hạ Sấu! Là bạn gái của cháu!”
Hạ Thụ cảm thấy không được tự nhiên, miết miết bao tay: “Chào chủ tịch Tần ạ.”
Ông cụ Tần mới vừa rồi còn nghiêm mặt, bây giờ bỗng hóa thành mưa xuân, vô cùng hiền lành cầm tay Hạ Thụ, nhìn từ trên xuống dưới: “Tốt tốt tốt, chào cháu! Để ông nội nhìn một cái, đi cùng Tiểu Dã hả?”
Thái độ nhiệt tình của ông cụ làm Hạ Thụ cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, cô mỉm cười gật đầu: “Dạ vâng.”
Mọi người bên cạnh ông cụ Tần lại nhìn về phía cô, ánh mắt có ẩn ý sâu xa.
Ông cụ Tần càng cười thoải mái hơn: “Được, thật tốt, hoan nghênh cháu tới tham gia tiệc mừng thọ của ông!”
Hạ Thụ khựng lại, tiệc mừng thọ?
Ánh mắt Tần Dã có chút vi diệu, vội cười ha hả né tránh đề tài, lấy cớ phải tiếp khách ở sảnh trước dẫn Hạ Thụ rời đi rất nhanh.
Vừa ra khỏi phòng riêng, mặt Hạ Thụ nghiêm lại, nghiêng đầu muốn hỏi anh ta: “Tần…”
Một nhân viên phục vụ bỗng lặng lẽ nói gì đó với anh ta.
“Cái gì?” Giọng Tần Dã bỗng cao lên: “Anh nói chiếc xe kia của tôi có vấn đề?”
“Vâng, cửa hàng 4S hỏi bây giờ anh có thể đến xem được không, nhân tiện thảo luận với họ về phương án thiết kế lại kiểu xe, anh không đến bọn họ không dám sửa bừa.”
Anh ta nóng lòng, nghiêng người nói với Hạ Thụ: “Hạ Sấu, xe của tôi xảy ra vài vấn đề, tôi phải đến xem, cô đi cùng tôi được không? À… Nhưng không tiện lắm, cô ở lại đây chờ tôi nhé, tôi sẽ trở lại nhanh thôi.”
Tần Dã vừa đi, Hạ Thụ có cảm giác như mất đi người đáng tin cậy.
Trường hợp này nói không lo sợ là nói dối, may mắn yến tiệc đông người, cô yên lặng đứng ở góc, cố gắng giảm bớt sự chú ý.
Cho đến khi phía xa truyền đến tiếng ồn ào.
Không biết là ai đến, có người kinh ngạc chạy lên, yến tiệc đang yên lặng bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Có mấy cô gái đang nói chuyện, khi cô đi ngang qua thì vô tình nghe được các cô ấy đang thảo luận.
“Là Nhị thiếu gia của Quân Dục! Hoắc Cận Hành! Thế mà anh ấy lại đến đây?”
“Bên cạnh là bạn gái của anh ấy sao?”
Nghe được cái tên đó, Hạ Thụ bỗng cứng đờ.
Nghe nói anh dẫn theo bạn gái, trong đầu Hạ Thụ xẹt qua khuôn mặt của Tưởng Nguyệt Viện. Cô vô thức muốn chạy trốn, nhưng tầm mắt lại không kiềm được mà nhìn về phía bên kia.
Hôm nay, Hoắc Cận Hành mặt một bộ tây trang màu đen, đường cắt may tinh tế, nơ cài cổ áo cẩn thận tỉ mỉ, vẫn là dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng như thường.
Cô gái bên cạnh mặc một bộ lễ phục hở lưng màu đỏ, kiểu dáng cực kỳ s3xy, kết hợp với mái tóc ngắn màu nâu nhìn rất khí chất.
Hạ Thụ giật mình.
Vậy mà không phải là Tưởng Nguyệt Viện.
Đó là… Tần Xu.