ANH ĐÃ HỨA LÀ ANH SẼ LÀM


Trước cửa nhà hàng Vanila-abelle 1 chiếc siêu xe sang trọng bất ngờ từ đường lớn lao đến,tưởng chừng nó sắp phi thẳng vào nhà hàng…nhưng chủ nhân của nó đương nhiên sẽ không để xảy ra chuyện tày đình như vậy.
Giữa không gian ồn ào bỗng vang lên tiếng:”Kít” dài…
Bước xuống xe,ai ai cũng nguyên một vẻ lạnh băng.
Đứng giữa một nam một nữ,Lil lại ra vẻ vô cùng trẻ con mà vươn vai một cái nói:”Cuối cùng cũng được ăn”.
Rồi anh đột nhiên quay sang Zami nói với giọng phấn khích:”Là cô hứa sẽ trả tiền đó nha”.
“Nhìn mặt tôi giống đang lừa anh lắm à?”_Zami nhếch mép nói.
Vừa nghe lọt những lời cô nói,khóe môi Ken nhẹ nhàng co giật ẩn hiện nụ cười xấu xa,một tay tao nhã thọc túi quần,tay còn lại lạnh lùng giơ lên phẩy một cái:”Đi thôi”.
”Để em đẩy cho”_Lil nhanh chóng cười tươi đứng đằng sau đẩy xe lăn cho Ken.
Đứng đằng sau,quan sát hai người con trai trước mặt,hai hàng lông mày cô bất ngờ nhíu lại,một tia nghi hoặc lướt qua nơi đáy mắt…
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhà hàng Vanila-abelle là nhà hàng Pháp nổi tiếng cả nước,ở đây quy tụ đủ mọi đầu bếp giàu kinh nghiệm,chỉ cần một lần tới đây,nếm thử dù chỉ một món,bạn sẽ chẳng thể quên nổi hương vị chúng,kể cả lần cuối cùng bạn ăn đã mấy chục năm nhưng hương vị vẫn quen thuộc như ngày hôm qua.
Đây chính là điểm đặc biệt mà chỉ có nhà hàng Vanila-abelle đem lại cho người dân một không gian ấm cúng,gần gũi,quen thuộc.
Một chiếc bàn ăn khuất sau tấm kính cửa sổ,cùng một phòng mà dường như nơi đó tách biệt hoàn toàn với những bàn ăn khác.
Yên lặng,nó không ồn ào,nó nhẹ nhàng để dành cho những vị khách đặc biệt,những vị khách cần sự yên tĩnh để thương thức ẩm thực của nhà hàng,sự bình yên hiếm hoi…
Vậy mà…hôm nay,ngay tại cái bàn ăn ấy…lại chẳng yên lặng chút nào…
“Các vị dùng gì?”.

“Cho tôi,một pizza hải sản và vài lon bia".
“Còn tôi,một súp tôm,bánh nấm đậu Hà Lan rán,sò điệp rán lá Rosemary”.
“Còn anh?Anh cần dùng gì?”_Người phục vụ ghi xong thấy chàng trai kia vẫn im lặng lướt nhìn thực đơn thì nhỏ giọng hói,không phải món ăn của nhà hàng khó chọn đến vậy chứ?
Ken khẽ ho nhẹ một tiếng,anh đặt quyển thực đơn xuống bàn,tay đưa lên chỉ theo từng dòng chũ anh đọc:”Tôi dùng Pate vịt,bánh mì cà chua sốt lá hung,cá hồi wasabi,cua vừng”.
Người phục vụ cười nhẹ tưởng rằng kết thục rồi vừa quay lưng đi…
“Món khai vị là bánh mì thịt nguội Parma cuộn gan ngỗng Pháp,sốt táo quế và mật ong,hạt thông nướng,salad cá ngừ.”
Dở sang trang khác Ken lại tiếp tục đọc một loạt,anh đọc đến đâu mắt mọi người mở to đến đó,mỗi lần anh đọc thêm một chữ miệng mọi người mở lại càng lớn hơn,có thể nhét vừa cả quả trứng vào…
Người phục vụ suýt thì bị rơi sổ sách xuống đất...
“Ngoài ra món chính là bò Mỹ nướng,gà nướng côcrico”_Cuối cùng cũng hết,Ken gập quyển thực đơn lại,mỉm cười nhìn anh phục vụ nói:”Hết rồi,hôm nay ăn vậy thôi,tôi dang muốn giảm cân”.
Người phục vụ thực sự choáng với tốc độ gọi món nhanh thần tốc của anh nhưng lại càng choáng hơn khi anh gọi nhiều món như vậy,một mình anh có ăn nổi không?
Toát mồ hôi,anh chàng phục vụ vừa quay người lại bị gọi lần thứ hai:”Khoan đã tráng miệng tôi dùng caramel,bánh caramel caroline Velik’s,bánh pudding và một chai rượu Champagne”.
Anh phục vụ ghi đến mỏi cả tay,nâng tay lên quyệt vài giọt mồ hôi trên trán rồi hướng bước đi đến nhà bếp.
“Nhìn gì vậy?”_Ken nhíu mày khó hiểu hỏi,rồi quay sang nhìn Lil tốt bụng dặn dò:”Ngậm miệng lại đi,cẩn thận ruồi xâm nhập”.
“Anh gọi nhiều thế để làm gì vậy?”_Lil vẫn chưa tỉnh mà đưa ra câu hỏi,anh họ anh trong lịch sự luôn là người ăn ít nhất,ngồi ăn chung có khi còn chẳng tới 20ph nói gì đến chuyện ăn từng nấy đồ.
Thật lạ lùng!
“Anh ăn được hết không?”_Zami mím môi nhỏ giọng hỏi.

Sống ở nhà Ken chưa bao giờ cô từng chứng kiến anh ấy ăn nhiều như vậy,sao hôm nay lại…
“Tôi ăn có hết hay không?...Hẳn không phải chuyện của em”_Ken nhếp mép nhìn cô với ánh mắt thách thức.
Lặng im…mím chặt môi nhưng cô lại không hề để lộ ra một chút tức giận nào.
Chẳng phải anh rất vui khi thấy cô giận dữ sao?Anh muốn điều khiển cô?
Đương nhiên,lần này cô sẽ không cho anh được như ý…
Mất một khoản tiền thôi mà…Không sao!!!
Zami tự tin khoanh tay trước ngực đối mặt với anh,từ trước tới giờ,tiền đối với cô cũng vẫn tầm thường…hôm nay coi như là làm việc thiện đi,đằng nào sống với cô một thời gian dài có muốn quay lại cái nhà hàng này ăn cũng khó!
Thấy cô sẵn sang tiếp mình như vậy lại còn trưng ra bộ mặt kiêu hãnh thì anh không khỏi thấy buồn cười nhưng vẫn cố nén lại,cần gì phải cố chứ,dù em có giận dữ hay không giận dữ vẫn khiến tôi vui vẻ vậy thôi…

“Hai người ngắm nhau xong chưa?”.
Đồng thời,hai cái đầu thôi ngừng hoạt động mà quay sang cùng một phía,Lil chán nản nhìn,cầm cái đũa cắn cắn nói:”Đã ăn được chưa?”.
Hai cái con người này thật kì lạ,đến nhà hàng không ăn mà cứ ngồi nhìn nhau…Ở nhà chẳng lẽ không ngẳm nổi sao mà phải chen chân vào cái bữa cơm của anh như vậy chứ!!!
“Ngắm cái con khỉ”_Zami nhíu mày liếc qua Ken một cái rồi cũng cúi xuống ăn.
Tuy là vậy…nhưng ánh mắt cô vẫn một sự căm thù nhìn chăm chăm vào mặt Ken và một loạt thức ăn trên bàn…
Cứ cúi xuống ăn một miếng cô lại ngẩng đầu lên miệng nhai từ tốn mà ánh mắt lại chẳng từ tốn chút nào mà chĩa thẳng vào mặt Ken.
Vậy mà anh chỉ mỉm cười tự nhiên dùng bữa,chẳng hề có phản ứng gì cả,ngược lại trong lòng lại cảm thấy vô cùng thích thú.

Anh thật háo hức muốn biết cô sẽ làm gì anh đây!!!
Không ai nói lời nào,cứ cắm mặt cắm mũi vào ăn,cả nhà hàng rộng lớn mà bỗng trở nên thật ngột ngạt,Lil tuy đói nhưng vẫn không cảm thấy thoải mái,nhất là ăn cùng hai cái con người kia,chỉ thích gây áp lực cho người khác!!!
Im lặng mãi cũng chẳng chịu nổi,Lil bất ngờ dừng ăn ngẩng đầu lên hướng về phía Ken hỏi:”Cô ấy tới nhà anh làm gì vậy?”.
Cả hai đang ăn cũng khựng lại,Ken ngẩng đầu lên nhìn anh,nhẹ nhàng đặt dĩa xuống,bờ môi mỏng tách rời,chuẩn bị trả lời…
”Anh…”.
“Nghe nói cô ấy đi làm việc?Vậy đến nhà anh liệu có phải…”_Lil ánh mắt đầy sự nham hiểm bất ngờ liếc về phía Zami.
Mặt cô đã sớm biến sắc,tay đã sớm nắm chặt,nuốt một ngụm nước bọt.
Lil lại thản nhiên như không hay mà quay sang chờ câu trả lời của Ken.
Ken im lặng,chưa biết nói thế nào,rồi lại cúi đầu xuống cầm dĩa lên,ngừng lại trên không trung,quay sang nhìn Lil cười nhẹ:”Đừng nghĩ linh tinh,giúp việc tạm thời thôi”.
Anh phải nhanh chóng trả lời để thằng nhóc này không nghĩ bậy…vậy mà…
“Hahahahaahahaha…haahhahaaha”.
Buông dĩa xuống,chẳng biết trời đất là gì,chẳng biết mình đang ở đâu,Lil cứ thể cười phớ lớ như điên.
Anh biết ngay mà…ngay từ ban đầu nhìn bộ quần áo cô mặc lúc ra mở cửa là anh đủ biết cô tới đây làm gì rồi.
“Haha…haha…”.
Tiếng cười đứt quãng rồi nhỏ dần và…tắt hẳn…
2 con người trước mặt đều nhìn anh với cặp mắt phẳng lặng,ánh mắt thâm trầm hờ hững chẳng để lộ ra chút biểu cảm nào…
Ngượng ngùng,Lil lấy chiếc cốc trên bàn tu một ngụm rồi nói:”Nhìn gì vậy?”.
“Cậu cười gì vậy?”_Ken không nhanh không chậm đưa ra câu hỏi,có gì đáng cười chứ?Đều là sự thật mà…

Anh bỗng quay đầu dời ánh mắt lên người Zami…
Ánh mắt lạnh lẽo phẳng lặng như mặt hồ không một gợn xong,cô nhìn anh…bờ môi mỏng cương nghị…
Người ngoài nhìn đương nhiên chỉ nghĩ đơn thuần cô là người con gái lạnh lùng xa cách,nhưng anh…không phải người ngoài,chỉ nhìn thoáng qua anh cũng không khó nhận ra cô đang tức giận…
Nhất là hàng long mày đang không ngừng co giật kia…
Zami nhếch môi,lại cúi xuống ăn từ tốn một cách kì lạ.
Cô vẫn khó hiểu như vậy,đôi khi người có con mắt tinh tường như anh cũng chẳng nhìn thẩu tâm tư cô.
“Ăn đi anh,kẻo nguội”_Lil mỉm cười tốt bụng khuyên bảo.

Bữa cơm cứ thế trôi qua,cho tới khi tính tiền…
“Của quý vị tất cả hết xxxxxxx”_Anh phục vụ nhìn vào quyển sổ nói rồi mỉm cười.
Nhà hàng có những vị khách hào phóng thế này thật là tốt,không ăn hết mà cũng gọi nhiều món để cho người khác.
Hai người con trai không hẹn mà cùng quay sang nhìn Zami…
Ánh mắt đầy sự mong chờ thích thú.
Zami mím chặt môi,giận lắm!!!
Cô chậm rãi thọc tay vào túi lấy ra một tập tiền,rút ra từng tờ một,cô thương tiếc đưa cho người phục vụ.
Tới khi người phục vụ cầm vào tập tiền cô lại không nỡ rời xa nó mà cứ nắm lấy,người phục vụ mỉm cười giật một phát rồi quay người bước đi.
Nhìn cô thương tiếc tiền thế này Ken với Lil không khỏi thấy buồn cười,chẳng phải cô nói cô trả tiền sao?
Hiếm khi có dịp được ăn bằng tiền túi Zami bỏ ra,người ta đã có tấm lòng đãi thì mình phải ăn uống nhiệt tình ủng hộ!!!


Bình luận

Truyện đang đọc