ẢNH ĐẾ GẶM CỎ GẦN HANG

Nhất thời trước cửa loạn thành một đám, hai bảo an nhìn không nổi nữa, chuẩn bị đến can ngăn, lại bị một thanh niên tới thử vai khác cướp việc.

"Tiền bối, anh đang làm gì vậy?"

Thanh niên rất cao, cậu ta cười híp mắt đứng trước mặt Tiết Tử Dục và Lạc Miểu, chặn hầu hết ống kính chĩa đến.

Đồng thời, cậu ta giơ tay về phía sau, nhắc nhở những người còn đang quay chụp: "Tất cả đều đến casting, mọi người cũng đừng gây sự nữa, chẳng may làm phiền đến các vị giám khảo đang nghỉ trưa, thì không tốt lắm."

Ngoại hình thanh niên này không tính quá nổi bật trong giới giải trí, nhưng khi nói chuyện trên mặt luôn nở nụ cười, ấm áp nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn vào không hề tức giận, trái lại còn cảm thấy rất có lý.

Vừa dứt lời, những người đang giơ điện thoại di động lên cũng cảm thấy hành vi của bản thân không hay cho lắm, từng người im lặng tắt điện thoại di động, không ai muốn chưa được vào casting mà vì vấn đề kỷ luật đã bị loại trực tiếp.

Thanh niên này và Tiết Tử Dục là nghệ sĩ cùng công ty, có vẻ như quan hệ hai người cũng không tệ lắm, hoặc là nói, ngoại hình thanh niên này thường thường không có gì lạ hoặc không đủ trình độ để Tiết Tử Dục liệt vào danh sách đối thủ, để người này bên cạnh, trái lại còn có cảm giác được tôn lên.

Tiết Tử Dục cũng coi như cho thanh niên này chút mặt mũi, buông Lạc Miểu ra, chán ghét phủi phủi tay, nói: "Phó Thư Luân, cậu chỉ tổ lo chuyện bao đồng."

Phó Thư Luân luôn luôn biết làm người, với ai đều mềm mỏng, nghe vậy cũng không tức giận, cười cười nói: "Tiền bối, chuyện của anh làm sao nói là chuyện bao đồng được, lần này đi thử vai, công ty xem trọng nhất chính là anh, thật ra em cũng chỉ đi theo anh đến đây, thuận tiện va chạm xã hội mà thôi, đương nhiên phải bảo vệ anh thật cẩn thận."

Cậu ta ghé sát vào Tiết Tử Dục nhỏ giọng nói: "Dù sao vị này cũng là trợ lý cũ của anh, thân phận đặc biệt, nếu như bị vài người tinh mắt nhận ra, nói cẩn thận đó là anh đang gây khó dễ làm quy tắc ngầm trong giới, khó mà nói, không chừng sẽ nói mò anh bắt nạt trợ lý cũ, cần gì chứ..."

Tiết Tử Dục nghe xong lưng cũng đổ mồ hôi, y không hề nghĩ tới tình huống Lạc Miểu sẽ có người nhận ra, nhưng trên thực tế, Phó Thư Luân đã nhận ra đầu tiên.

Ngẫm lại cũng đúng, dù sao một gương mặt như vậy, dù cho gặp một lần, cũng không quá dễ quên...

Thấy Tiết Tử Dục bị thuyết phục, Phó Thư Luân nghiêng đầu nhìn Lạc Miểu sắc mặt tái nhợt: "Xin lỗi, làm cậu sợ rồi, anh tôi thì cậu cũng biết đấy, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, cũng rất mong chờ bộ phim này, cho nên mới hiểu lầm, thật xin lỗi."

Lạc Miểu bị ống kính qua lại đến choáng váng, trước mắt bây giờ vẫn là một mảnh tối om om, cậu sợ hãi không thôi dựa lưng trên vách tường, đôi môi không còn chút máu mím chặt nói không ra lời, trên trán còn đang đổ mồ hôi.

Tiết Tử Dục hừ lạnh một tiếng: "Giả vờ, còn dám giả vờ! A, giữ kỹ năng diễn xuất này lại rồi lát nữa mà dùng!"

"Ai, tiền bối..." Phó Thư Luân lúng túng, vội khuyên Tiết Tử Dục vài câu.

Nói xong, cậu ta thức thời đổi chủ đề, thấy sang bắt quàng làm họ với Lạc Miểu: "Chúng ta cũng xem như là người quen cũ, dĩ hòa vi quý, cậu đừng để trong lòng, đúng rồi, bây giờ cậu làm trong công ty nào?"

Lạc Miểu vừa định làm sáng tỏ chuyện mình thật sự không tới phỏng vấn, một cánh tay đặt lên vai cậu.

"Bây giờ cậu ấy ở Tinh Dập, còn có..."

Hai vị bảo an vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt lại mở cửa, Tống ảnh đế từ bên trong đi ra, một tay vòng qua cổ Lạc Miểu khoác lên trên vai cậu, tư thế bảo vệ rõ ràng, giọng nói nghe dẫn theo chút nham hiểm khó giải thích được: "Tại sao bữa trưa của tôi lại ở dưới đất?"

Lạc Miểu dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc, đã thoáng bình tĩnh lại, nghe thấy Tống ảnh đế nói, lập tức khom lưng nhặt hộp cơm trên đất lên, tỉ mỉ phủi phủi.

Ai nha, đồ ăn bên trong chắc chắn hỗn độn không còn biết trời trăng gì nữa...

Hai mắt Tống Thịnh Trạch sáng quắc liếc nhìn sau cổ tiểu trợ lý của mình trắng bệch đến mức cắt không ra giọt máu, lại chuyển tầm mắt sang hai người đứng bên cạnh Lạc Miểu, ánh mắt lạnh lùng lướt một vòng từ trên người Tiết Tử Dục sang Phó Thư Luân, không nói gì nữa, kéo Lạc Miểu vào trong phòng.

Hai vị bảo an hết sức tận tâm vì công việc, một lần nữa đóng chặt cửa lại.

Rõ ràng một câu trách móc Tống ảnh đế cũng không nói, nhưng Tiết Tử Dục và Phó Thư Luân đều có thể nhận ra sự bất mãn trong ánh mắt anh, ngay lập tức cảm thấy áp lực.

Đặc biệt là Tiết Tử Dục.

Tiết Tử Dục bị nhốt ngoài cửa, miệng mở lớn gần như có thể nhét được cả quả trứng gà, không thể tin được mắt mình vừa nhìn thấy những gì: "Tống... Tống... Tống Thịnh Trạch?!"

Phó Thư Luân cũng thật bất ngờ: "A, hoá ra cậu ta ôm đùi lớn là Tống ảnh đế."

Tiết Tử Dục phản ứng lại, nhưng vẫn khônh dám tin: "Không thể! Tống ảnh đế là ai! Làm sao có khả năng lọt mắt loại người này... Không, không thể nào..."

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ khiến người khác vừa nhìn đã ngạc nhiên của Lạc Miểu, Tiết Tử Dục càng nói càng không tự tin, âm thanh nhỏ xuống.

"Phốc, thế này rồi mà hai người cũng chưa nhận ra được hả?"

Một nam sinh mặc T-shirt màu đen vẫn luôn dựa vào vách tường bỗng nhiên mở miệng, gã tháo tai nghe xuống, nhẹ nhàng nói: "Đến đây để thử vai, mà không tìm hiểu chút tư liệu về ban giám khảo à?"

Không đợi Tiết Tử Dục tạc mao, nam sinh áo đen lại nói: "Gần đây nghe đồn bên cạnh Tống ảnh đế có thêm một trợ lý vô cùng được lòng, chắc là vị vừa nãy kia, rõ ràng người ta mang cơm tới, hai người chưa hỏi ba bảy hai mươi mốt gì đã chặn người ta lại, chà chà, bây giờ diễn xuất, cũng không cần mang đầu óc sao?"

Phó Thư Luân đỡ trán, mắt thấy tiền bối mình lại cùng nam sinh áo đen ồn ào một trận.

Có vấn đề gì ở nơi này hả? Sân chọi gà...

Tiết Tử Dục cãi một lúc, cảm thấy tốt xấu gì mình cũng xem như đang "hot", chấp nhặt với loại tuyến mười tám này thì không có gì tốt cả.

Đi thử vai, y vốn đã không tự tin, vừa nãy lại làm ầm ĩ như thế, hẳn đắc tội Tống ảnh đế, càng nghĩ càng thấy mình bị loại trong giây lát cũng quá mất mặt, vì vậy mượn cớ chạy mất.

Vì vậy, nghệ sĩ trực thuộc Giải trí Nhuệ Nhuệ tới tham gia casting "Sơn hà quy" cũng chỉ còn một mình Phó Thư Luân.

Phó Thư Luân thở dài, lấy bản thảo tiếp tục tập diễn.

Nam sinh áo đen cúi xuống, ghé vào lỗ tai gã xa xôi nói: "Thật ra, cậu nhìn thấy mà."

"Cái gì?" Phó Thư Luân nghiêng đầu.

Nam sinh áo đen câu môi nở nụ cười: "Cái hộp cơm kia."

Phó Thư Luân: "..."

Nam sinh áo đen nhìn vào mắt cậu ta: "Ngay từ đầu cậu đã biết người kia không phải tới thử vai mà là nhà ai, lại cố tình chờ tiền bối của cậu điên lên mới xông lên can ngăn, trong ngoài đều có tình có lý."

Phó Thư Luân nhéo nhéo sống mũi: "Anh đang nói gì vậy?"

Nam sinh áo đen duỗi thẳng eo: "Cậu thật là hư nha."

Lạc Miểu đi vào bên trong vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được sau khi bị mấy chục ống kính nhắm vào mình, cảm giác ngực vẫn hơi đau, đôi môi trắng bệch khẽ nhếch lên thở mạnh, trên trán và chóp mũi vẫn còn một ít vẫn mồ hôi chưa khô, phía sau lưng quần áo đã hoàn toàn ẩm ướt, bị gió điều hoà thổi qua, lộ ra đường nét thắt lưng.

Tống Thịnh Trạch ném cho cậu một cái áo khoác: "Mặc vào, coi chừng bị cảm lạnh."

"Ừm." Lạc Miểu ngoan ngoãn gật đầu, phủ thêm áo khoác, trong lồng ngực còn ôm bữa trưa của Tống ảnh đế.

Trạng thái lúc này của bạn nhỏ vẫn chưa ổn, lại ôm thật chặt hộp cơm, một mặt mê man đau lòng phủi phủi hộp cơm.

Tống Thịnh Trạch trong giây phút đó, không hiểu sao muốn làm hộp cơm kia vùi trong lòng ngực Lạc Miểu được nhẹ nhàng vuốt ve.

"Khụ..." Anh ho nhẹ một tiếng, che giấu suy nghĩ kỳ lạ của mình.

Nhưng mà, tiếng ho khan của Tống ảnh đế trong tai Lạc Miểu hoàn toàn là một ý khác.

—— Chắc chắn anh Trạch đang tức giận!

Người tham ăn như anh Trạch, đang trong lúc giảm cân, đói bụng chờ bữa trưa, mình tới trễ nửa tiếng không nói, còn làm rơi hộp cơm xuống đất...

Xong...

Quá khứ tương tự nhau một cách đáng ngạc nhiên, Lạc Tiểu Miểu cậu sẽ một lần nữa không hiểu sao vì hộp cơm mà mất việc...

Lạc Miểu ngẩng mặt lên, viền mắt hồng hồng, cậu cố gắng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, anh Trạch, việc này ngoài ý muốn, em không cố ý, em sẽ lập tức về làm lại cho anh, à, không, em sẽ tìm đầu bếp khách sạn lập tức làm lại cho anh!"

Tống Thịnh Trạch ngơ ngác nhìn chằm chằm Lạc Miểu, một câu cũng không nghe rõ, Lạc Miểu như bị tự động tắt âm, tầm mắt của anh chỉ dừng lại trên bờ môi hồng nhạt mấp máy trước mắt này.

Đôi môi nhàn nhạt còn chưa lấy lại màu sắc, hồng hồng, ướt át, mỏng manh như hoa anh đào nở sớm tháng ba... Thoạt nhìn rất thơm, rất ngọt, rất mềm, muốn...

"Anh Trạch..." Lạc Miểu nói hồi lâu, Tống Thịnh Trạch cũng không phản ứng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm cậu, làm cho cậu sợ sệt, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Tống Thịnh Trạch nhanh chóng dời tầm mắt, thầm nghĩ có phải là do mình cô độc quá lâu rồi nên giờ mới miên man nghĩ vớ nghĩ vẩn về bạn nhỏ!

"Cứ ăn như vậy đi," Anh lấy hộp cơm từ trong tay Lạc Miểu, "Cơm trong hộp cũng không rơi thẳng xuống mặt đất, suy nghĩ lung tung cái gì."

Lạc Miểu không muốn để nam thần ăn đồ rơi xuống đất cho lắm, mặc dù những thứ bên trong cũng không bẩn, nhưng cậu muốn cho Tống Thịnh Trạch điều tốt nhất: "Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả, lãng phí đồ ăn mới đáng xấu hổ, giáo viên mẫu giáo không dạy cậu hả?" Cố ý nói chuyện với bạn nhỏ nghiêm túc một chút, nếu không sẽ lại nghĩ lung tung.

Ai biết Lạc Miểu lại bật cười: "Anh Trạch, trí nhớ anh thật tốt, còn nhớ cả giáo viên mẫu giáo dặn dò luôn."

Giọng nói cậu tươi sáng, nụ cười long lanh, đôi mắt tròn sáng ngời.

Tống đại ảnh đế xoay người, lén lút áp hộp cơm vào trong ngực, cảm giác mình bị cám dỗ rồi, vô cùng nghiêm trọng...

Đến khi mở hộp cơm ra, Lạc Miểu thở phào nhẹ nhõm, hộp được đậy kỹ càng, không vì xóc nảy mà đổ ra ngoài, nhưng nắp hộp vừa mở ra, cậu thấy không ổn lắm.

Hộp cơm tình yêu ban đầu cậu sắp xếp rất tỉ mỉ cẩn thận bây giờ lộn xộn cả lên, như một hộp thức ăn gia súc, lung ta lung tung, thoạt nhìn không hề muốn ăn.

"Nếu không ăn được thì đừng ăn, đổi..." Lạc Miểu kéo hộp cơm lại.

Tống đại ảnh đế lấy đũa ra: "Tôi muốn ăn, buông ra."

Lạc Miểu không dám cãi lời nam thần nói, chậm rì rì rụt tay về, sau đó nhìn ngôi sao cỡ bự phát sáng khắp nơi - Tống nam thần của mình chén hết "thức ăn gia súc".

Sau khi ăn xong, Tống · bát giới · Thịnh Trạch ợ một tiếng no nê, ném hộp cơm không cho Lạc Miểu: "Ngon hơn hôm qua, ngày mai làm tiếp mấy món này."

Lạc Miểu: "..." Rõ ràng giống hôm qua như đúc!

Khác duy nhất ở chỗ lắc một hồi, biến thành "thức ăn gia súc"...

Lạc Miểu đột nhiên phản ứng lại, a, chẳng trách nhiều đồ ăn vặt viết trên bao bì "Lắc đều trước khi dùng", quả nhiên có lý!

Bình luận

Truyện đang đọc