ẢNH ĐẾ GẶM CỎ GẦN HANG

Lạc Miểu cảm giác cơ thể mình rất nóng, siêu siêu nóng, nóng đến mức cậu không có cách nào tiếp tục ở lại trong căn phòng có điều hòa này nữa, không thể làm gì khác hơn là chạy xuống dưới lầu khách sạn hóng gió cho tỉnh táo trong ngày đông lạnh.

Từng lời nói hay tiếng cười nhẹ của Tống Thịnh Trạch quanh quẩn bên tai cậu, lặp đi lặp lại trong đầu cậu, muốn dừng cũng không dừng được.

Cậu chạy đến vườn hoa nhỏ trong khách sạn, ngồi phịch trên băng ghế dài.

Mẹ ơi... Người khác nói chuyện yêu đương cũng giống cậu phải không? Như là trúng nhuyễn cốt tán, xương cốt tim phổi đều mềm nhũn.

"Anh Trạch..." Lạc Miểu bất giác lẩm bẩm gọi ra một tiếng, sau đó nhận ra mình vừa gọi tên ai, lập tức bưng kín miệng mình.

A a a a a! Quá xấu hổ!!

Cậu cũng không biết mình xấu hổ cái gì, nói chung là xấu hổ!!!

Điện thoại di động trong túi quần bỗng nhiên bắt đầu rung ong ong, Lạc Miểu mẫn cảm run lên, vội vàng móc ra, vừa nhìn tên người liên lạc, tay trái bắt đầu không tự chủ cào ghế dài vô tội.

Cật lực để giọng nói của mình bình tĩnh một ít, nghe điện thoại.

"Anh, anh Trạch..." Không được nói lắp, Lạc Tiểu Miểu!!

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ từ tính, giống y đúc tiếng cười mới vừa rồi còn lặp đi lặp lại trong đầu cậu, gợi cảm quá mức quy định!

Tống Thịnh Trạch cũng gọi cậu một tiếng: "Miểu Miểu." Sau đó dừng lại chốc lát.

Lạc Miểu không muốn nam thần bên kia yên lặng, lập tức cố gắng bắt chuyện: "Anh, sao giờ anh lại gọi điện thoại cho em? Còn phải nhận phỏng vấn và liên hoan nữa mà?"

"Nhớ em." Tống Thịnh Trạch trả lời ngắn gọn thẳng thắn.

Lạc Miểu âm thầm gào thét trong lòng, đè nén tâm tình cuồng nhiệt nhỏ giọng nói: "Anh, em cũng nhớ anh..."

Đây là cú điện thoại đầu tiên trò chuyện của hai người ở nơi đất khách sau khi Tống Thịnh Trạch tỏ tình với cậu, Lạc Miểu cũng chưa từng yêu ai, thật sự không biết còn có thể nói cái gì khác, vì vậy nói câu này xong, hai người lại yên lặng một hồi, bầu không khí có chút lúng túng.

Cũng may Tống Thịnh Trạch lại mở miệng: "Buổi phát sóng trực tiếp liên hoan phim vừa rồi, em xem không?"

"Xem! Anh, anh rất đẹp trai! Cực kỳ đẹp trai!" Nếu anh Trạch mặc một thân kia đứng trước mặt cậu, cậu có thể lập tức run chân đến độ nằm vật xuống.

"Lời anh nói, cũng nghe thấy chứ?" Tống Thịnh Trạch hỏi.

Lạc Miểu vô thức nuốt ngụm nước bọt: "Nghe thấy..."

"Ừm, vậy em biết anh thích ăn ngọt mà đúng không?" Giọng Tống Thịnh Trạch nói mang theo ý cười.

"Anh!" Lạc Miểu hô một tiếng, theo bản năng liếm liếm môi.

Cảm giác bị nam thần đùa giỡn cũng thật là... Thật là thoải mái!

Nhưng vẫn phải thẹn thùng một chút...

Tống Thịnh Trạch cũng không cần biết thẹn thùng là thứ gì: "Vậy khi gặp mặt, nhớ phải đút anh ăn đồ ngọt đấy."

Có vẻ anh đang kề môi bên micro, ngay cả hơi thở mà Lạc Miểu bên này cũng nghe được: "Anh nghiện..."

A a a a a! Anh Trạch không thể trêu cậu như vậy, cậu... cậu sẽ không chịu được!

Nghe Lạc Miểu bên này không có động tĩnh, Tống Thịnh Trạch lại hỏi: "Thế nào? Có cho không?"

"Này..." Lạc Miểu như muỗi kêu.

"Anh, cái kia, anh nhanh đi tham gia tiệc tối đi, rất nhiều người đều đang chờ anh đó!" Cú điện thoại này cậu không thể nghe nổi nữa, cậu sợ chân mình mềm nhũn không thể quay về phòng.

"Chà chà, người ta nói chiếm được rồi thì không biết quý trọng, nhóc con, em đang giục anh tắt điện thoại đi đấy à?" Tống ảnh đế không bắt nạt người khác thì sẽ khó chịu.

Đương nhiên Lạc Miểu phủ nhận, cậu chỉ quá mức xấu hổ, cuối cùng sau khi cậu đồng ý những hiệp ước bất bình đẳng, rõ ràng là bị chiếm tiện xong, Tống ảnh đế mới chịu hài lòng cúp điện thoại.

Lạc Miểu thở dài một hơi, tay đặt lên trái tim của mình xoa nhẹ một hồi lâu mới trở nên bình ổn.

Nói chuyện thế này... Tim quá tải mất!

Chuẩn bị chậm một chút, để nhiệt độ trên mặt trở lại bình thường rồi quay lại phòng, bỗng nhiên, Lạc Miểu nghe thấy bên ngoài sân truyền đến tiếng nói chuyện.

Cậu híp mắt nhìn qua, thấy rõ hai người dưới ánh đèn đường lờ mờ, định đi qua chào hỏi.

—— là Phó Thư Luân và Khúc Kiệt!

Mấy ngày trước Lạc Miểu quay phim đã gặp được Phó Thư Luân.

Vừa lúc Phó Thư Luân cũng quay phim trong một đoàn phim khác ở đây, lịch trình quay phim đó cũng không khác cậu là bao, còn có mấy phân cảnh dùng chung địa điểm, đều là người quen cũ, đã cùng nhau ăn vài bữa cơm.

Lư Y Y còn nói vận may của bọn họ cực kỳ tốt, có thể sớm tụ họp cùng một chỗ như vậy, các diễn viên đều bận rộn, thông thường thời gian khó để xác định, coi như quan hệ tốt, lúc thường cũng hiếm khi gặp mặt, giống bọn họ mới quay xong một phim lại có thể gặp lại nhau, thật sự rất hiếm.

Hai đoàn phim lại còn liều mạng đến chung một quán rượu, hai ngày nay Lạc Miểu càng thân thiết với Phó Thư Luân hơn, thường thường thảo luận kịch bản, tâm sự nghề, nói chuyện đời sống linh tinh.

Không ngờ hôm nay Khúc Kiệt cũng tới tham ban rồi!

Lạc Miểu vui cười hớn hở định đi đến, muốn chào hỏi bọn họ, cậu bước đến góc tối đột nhiên dừng bước.

Cậu phát hiện bầu không khí giữa hai người kia có chút quái lạ, hình tranh cãi chuyện gì đó.

Lạc Miểu vội vàng lui về sau.

Không phải cậu muốn nghe trộm, mà là tình huống hiện tại, cậu đi ra ngoài cũng quá lúng túng.

Cậu nhìn thấy một hình ảnh rất đáng kinh ngạc.

Phó Thư Luân nói vài câu gì đó rồi quay mặt muốn bỏ đi, người luôn tỏ ra bất cần như Khúc Kiệt lại vươn tay kéo cậu ta lại, kéo một cái vào trong lồng ngực của mình, mặc kệ Phó Thư Luân giãy giụa, vừa vuốt lưng, vừa nói xin lỗi.

Khúc Kiệt không ngừng nói "Xin lỗi", nhưng không buông ra, hai tay siết chặt Phó Thư Luân: "Anh thật sự không phải cố ý, anh không nghĩ nhiều như thế! Anh... anh không nghĩ tới sẽ có người nói em như vậy!"

Phó Thư Luân thấy giãy cũng không ra thì kệ luôn, khoanh tay mặc Khúc Kiệt ôm: "Không có gì, bọn họ nói cũng không sai, đúng là tôi đã bán, chẳng qua là bán cho anh thôi..."

"Em đừng nói vậy!" Khúc Kiệt có chút buồn bực, nhưng vẫn không buông tay ra.

Phó Thư Luân vô lực nói: "Anh hà tất gì phải vậy chứ? Ban đầu tôi đã nói với anh là tôi không muốn... Rõ ràng là vai của anh, anh nhất định phải để tôi nhận, bây giờ thì hay rồi, người ta nói tôi bán mông cho đạo diễn, bị quy tắc ngầm, nói thật tôi thì không làm sao, nhưng oan uổng đạo diễn người ta..."

"Em không làm sao?!" Hiển nhiên Khúc Kiệt để ý không phải trọng điểm, "Tại sao em không làm sao? Em căn bản không phải người như vậy!"

Phó Thư Luân khẽ cười một tiếng: "Ai nói cho anh biết? Tôi không tìm cơ hội, nhưng thoải mái nhận được vai, tại sao lại từ chối? Đối với anh... Tôi không có gì không làm cả..."

"Em nói bậy!"

Khúc Kiệt rống lên một tiếng, siết chặt cánh tay, Phó Thư Luân bị gã ghìm không thoải mái, phát ra một tiếng kêu rên trầm thấp.

Sau đó giọng hai người đều thấp xuống, Lạc Miểu nghe không rõ, chỉ nhìn thấy Khúc Kiệt kề sát bên tai Phó Thư Luân không biết nói gì, Phó Thư Luân trầm mặc một lát, rồi bị Khúc Kiệt ôm đi.

Đợi đến khi hai người đi xa, Lạc Miểu mới từ trong góc đi ra, một đầu mồ hôi.

Tình huống gì thế này?! Vai diễn của Phó Thư Luân hiện tại hoá ra là của Khúc Kiệt? Còn quan hệ của hai người họ...

Lạc Miểu không phải người nhiều chuyện, có chút bí mật cậu không cẩn thận nghe thấy hoặc là nhìn thấy, cũng chỉ dừng lại ở đây, cậu cố gắng không để cho mình nghĩ quá nhiều, càng không nói ra.

Tốt xấu gì cũng từng làm trợ lý của nghệ sĩ, đạo đức nghề nghiệp này cậu vẫn phải có.

Vì vậy, Lạc Miểu dùng tốc độ nhanh nhất có thể quét sạch những hình ảnh mình mới vừa nhìn thấy ra khỏi đầu óc, nhớ đến ảnh đế nam thần nhà mình đã lấp đầy khoảng trống trong đó.

Sau đó, cả một đêm, cậu nằm trên giường mơ lăn qua lộn lại liên quan đến Tống ảnh đế, nhưng trong mơ bị lăn qua lộn lại... khụ, lại là cậu.

Sáng sớm Lạc Miểu vừa tỉnh lại vội vọt vào phòng vệ sinh, thả mình ngâm trong bồn tắm.

Quá không biết xấu hổ, làm sao... làm sao lại mơ thấy giấc mơ đó!

Thời kỳ trưởng thành cũng không phải chưa từng mơ thấy giấc mơ tương tự thế này, nó là hiện tượng tự nhiên, mà khi đó người trong mơ cũng không thấy rõ mặt, còn đêm qua rõ ràng cậu nhìn thấy chính là gương mặt đẹp trai của anh Trạch khiến người ta không khép chân lại được!

Muốn chết...

Nếu để anh Trạch biết thì cậu nhìn mặt anh kiểu gì đây?!

Không! Tuyệt đối không thể để cho anh Trạch biết!!

Lạc Miểu ý chí chiến đấu sục sôi, đến đoàn phim từ rất sớm.

Khi nghĩ bậy nghĩ bạ nên tìm đến công việc để tiêu hao năng lượng thừa! Anh Trạch ký hợp đồng với cậu, cậu còn phải kiềm thật nhiều tiền cho công ty anh Trạch nữa! Cố lên, Lạc Tiểu Miểu!

Mới đến đoàn phim người không chỉ có mình cậu, Lạc Miểu vào phòng trang điểm đã nhìn thấy Phó Thư Luân nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đúng, đoàn phim của hai người dùng chung một phòng trang điểm.

Bất ngờ nhìn thấy tình cảnh tối hôm qua, hôm nay Lạc Miểu nhìn thấy Phó Thư Luân có hơi chột dạ lúng túng, cũng may có vẻ Phó Thư Luân đang ngủ, cậu rón rén ngồi bên cạnh cậu ta, mở kịch bản ra xem.

Đến quá sớm, các diễn viên khác và chuyên gia trang điểm đều còn chưa tới, trong phòng trang điểm chỉ có hai người họ.

"Ngày hôm qua, cậu nhìn thấy rồi?"

Phó Thư Luân bỗng nhiên mở miệng, Lạc Miểu dọa cho tuột kịch bản trên tay, rơi xuống mặt đất.

"Ừm..." Nếu bị phát hiện, vậy cũng chỉ có thể thừa nhận, Lạc Miểu không muốn nói sạo.

Phó Thư Luân ngồi dậy: "Miểu Miểu, làm phiền cậu giúp giữ bí mật cho chúng tôi."

"Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung, " Lạc Miểu nói xin lỗi, "Xin lỗi, tôi... Không phải cố ý nghe trộm, vừa hay lúc đó có mặt, muốn đi đến chào hai người, tự dưng nghe tiếng cãi vã..."

"Không sao, may là chỉ bị cậu nhìn thấy." Phó Thư Luân cười cười.

Lạc Miểu xem Phó Thư Luân là bạn bè, do dự hỏi: "Thư Luân, có phải cậu thích Khúc Kiệt không?"

Phó Thư Luân trầm mặc một lát, nói: "Miểu Miểu, cậu sẽ nổi tiếng, cậu có thiên phú, lại có nhan sắc, rất dễ nổi tiếng."

Cậu ta sờ sờ mặt của mình, cười khổ nói: "Mà trong cái giới này, đại đa số người cũng không phải ai cũng giống cậu hoặc là Tống ảnh đế được trời cao để mắt, ví dụ như tôi, khuôn mặt này xem như là có thể nhìn, nhưng quá bình thường, không đủ nổi bật, tổ sư gia không thưởng cơm, muốn nổi tiếng thì quá khó khăn..."

Lạc Miểu cảm thấy chỗ nào không đúng lắm: "Thư Luân, không phải như vậy, cậu rất tuyệt, cậu..."

Phó Thư Luân lắc đầu gắt lời: "Như tôi, trong giới này tiện tay sờ một cái cũng ra một người, kiếm cơm còn tàm tạm, muốn đi lên, khó lắm!"

"Thế nhưng, " Phó Thư Luân ngẩng mặt lên nhìn về phía Lạc Miểu, "Có đường tắt."

"Ngược lại bán mặt vì sự nghiệp, tôi đơn giản chọn một người đáng tin cậy để bán mình đi, không phải rất tốt ư?"

Nghe Phó Thư Luân nói xong, Lạc Miểu lắc lắc đầu, tự hỏi tự trả lời vấn đề mới vừa rồi: "Không phải, Thư Luân, cậu thích Khúc Kiệt mà." Giọng điệu nói chuyện rất bình tĩnh.

"Có lẽ..."

Phó Thư Luân hít sâu một hơi, mỉm cười hỏi Lạc Miểu: "Vậy còn cậu? Cậu thích Tống ảnh đế không? Không phải kiểu fan đối với thần tượng, mà là kiểu thích cậu mới vừa nói, Miểu Miểu, cậu thích hắn sao?"

"Thích, " Lạc Miểu không hề do dự, "Cực kỳ thích!"

Quay phim như đánh trận, bận bận rộn rộn nhọc nhằn khổ sở vội vội vàng vàng, một ngày trôi qua quả thực không thể nhanh hơn nữa, gần như mới vừa đó, trời đã tối rồi.

Kết thúc công việc thì về khách sạn nghỉ ngơi.

Lạc Miểu mở cửa phòng nhìn thấy trong phòng có người đang đứng thẳng lưng, lập tức vứt một thân uể oải lên chín tầng mây.

Cậu nở một nụ cười thật tươi, nhịn xuống kích động muốn nhào tới ôm lấy đối phương, trong miệng như ngậm đường, gọi một tiếng cũng rất ngọt.

"—— Anh Trạch!"

Bình luận

Truyện đang đọc