ẢNH ĐẾ GẶM CỎ GẦN HANG

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Lạc Miểu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Tống ảnh đế ra, trái tim nhỏ đập liên hồi.

Dựa vào công việc gọi ảnh đế thức dậy này, cậu có thể quang minh chính đại thưởng thức tư thế ngủ của nam thần, Lạc Miểu lắc đầu một cái, vứt những ý nghĩ lung ta lung tung ra khỏi đầu.

Chuyên nghiệp, chuyên nghiệp, tinh thần chuyên nghiệp...

Cậu thầm nhắc nhở trong lòng, rón ra rón rén tới gần giường lớn 2m của ảnh đế.

Trong phòng mở máy lạnh, Lạc Miểu cảm giác cánh tay nổi một lớp da gà, cậu nhìn thấy Tống ảnh đế bọc chăn ngủ, sau gáy cũng được quấn kín, chỉ lộ ra khuôn mặt, tia sáng nhỏ bé len lỏi qua cửa sổ mơ hồ chiếu trên gương mặt này.

Hmm... Cũng không đẹp lắm...

Có vẻ Tống Thịnh Trạch biết mình cũng sắp tỉnh giấc, cả khuôn mặt nhăn nhó, lông mày nhíu chặt, miệng còn mím lại rất khó chịu, không hiểu sao lại nhìn ra được vài phần trẻ con trên gương mặt điển trai này, thoạt nhìn bực dọc cực kỳ.

Lạc Miểu hơi buồn cười, cậu mím mím môi khẽ gọi một tiếng.

Không phản ứng...

"Anh Trạch, đến giờ dậy rồi."

Lạc Miểu cảm thấy mình khá giống tiểu thái giám cung kính gọi hoàng đế rời giường thời cổ đại, nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí một, sợ gọi nhỏ thì đối phương không nghe thấy, lại sợ gọi to làm đối phương giật mình.

"A..." Tống Thịnh Trạch mơ màng hừ một tiếng, vẫn không dậy.

Lạc Miểu thấy đối phương có vẻ như muốn ngủ tiếp, tiến sát lên một bước, chuẩn bị gọi thêm mấy lần nữa.

Ai biết được Tống Thịnh Trạch một giây trước còn đang mơ màng đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cậu, Lạc Miểu sợ đến mức ngã đập mông xuống đất: "Anh, anh Trạch?"

Tống Thịnh Trạch thấy rõ người trước mắt, từ từ ung dung nhắm mắt lại: "Ừm, tôi tỉnh rồi, cậu đi ra ngoài đi."

"... Vâng." Lạc Miểu đứng lên phủi mông một cái đi ra ngoài, đi tới cửa vẫn chưa yên tâm quay đầu lại liếc mắt nhìn xem, thấy Tống Thịnh Trạch đã ngồi dậy, mới an tâm đi xuống lầu làm điểm tâm.

Không biết có phải là ảo giác hay không, mới vừa rồi thấy anh Trạch rất lạnh lùng còn hung ác nữa, giống như muốn nổi nóng với cậu, không dịu dàng như ngày hôm qua...

Có phải mình làm sai chỗ nào không? Cách gọi anh dậy sai rồi hả? Làm cho anh không thoải mái?

Lạc Miểu một bên chiên trứng, một bên nghĩ bậy nghĩ bạ, cũng không phát hiện sau lưng có người đến gần.

"Trứng đủ chín thôi."

Giọng nói từ tính của Tống ảnh đế truyền vào lỗ tai, Lạc Miểu mẫn cảm run một cái, vội vàng tắt bếp: "Được, được, ngài ngồi vào bàn ăn đi, em lập tức bưng lại đây."

Bữa sáng cậu chuẩn bị là bánh sừng bò nướng với mứt mâm xôi đỏ, thịt xông khói, trứng ốp lòng đào, một ít quả hạch và cà phê.

Bữa sáng nóng hầm hập thơm nức mũi, Lạc Miểu có thể cảm giác được sau khi cậu bưng đồ ăn lên bàn, Tống Thịnh Trạch rõ ràng vui vẻ hơn.

Xem ra thật sự rất thích ăn uống, cũng khá dễ hiểu...

Khi không đóng phim, Tống ảnh đế ở nhà đã trút bỏ kỹ năng diễn xuất trong người, vui sướng đau buồn đều viết hết lên mặt, khiến Lạc Miểu chăm sóc anh cũng thoải mái không ít, nhưng cũng bất giác dựa theo vẻ mặt để đoán những gì anh suy nghĩ, lại càng thận trọng, dè dặt.

Lạc Miểu ngồi xuống ghế đối diện, cầm lấy một miếng bánh mì nhỏ nhét vào trong miệng, chỉ thấy Tống Thịnh Trạch không hề bắt đầu ăn, mà đang bận việc gì đó không biết.

Tống Thịnh Trạch cắm vài bông hoa tươi vào bình hoa nhỏ bên cạnh bàn rồi cầm lên đặt gần đĩa điểm tâm, điều chỉnh góc độ, sau khi ánh sáng và vị trí đều đúng chỗ thì giơ lên di động lên chụp một tấm.

"Anh đang làm gì vậy?" Lạc Miểu ngậm bánh mì trong miệng nghiêng đầu hỏi.

Tống Thịnh Trạch chụp ảnh xong thì bỏ điện thoại di động qua một bên: "Chụp lại những món cậu làm, lần tới muốn ăn cái gì thì chỉ bức ảnh cho cậu xem."

"..." Lạc Miểu cảm thấy mỗi lần nhắc đến ăn uống thì Tống ảnh đế thoạt nhìn thật đáng yêu, còn thú vị hơn nhiều so với dáng vẻ không dính bụi trần trong màn ảnh lớn, sinh động, cậu buồn cười, lại chợt nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Tống Thịnh Trạch khi cậu đánh thức anh, trong lúc nhất thời không dám làm càn, cố gắng nín cười.

Tống Thịnh Trạch liếc cậu một cái, không nói gì, dùng một cái nĩa nhỏ phân quả hạch sang một chén khác, mới ngồi xuống ung dung, thong thả ăn.

Lạc Miểu có chút hoang mang, nhỏ giọng hỏi: "Anh Trạch anh không thích ăn quả hạch hả?" Cậu là fan của Tống Thịnh Trạch lâu như vậy, mà xưa nay không biết ảnh đế kiêng ăn thứ gì.

"Không phải không thích ăn, là không thể ăn," Tống Thịnh Trạch tiếc nuối liếc nhìn chúng, "Tôi bị dị ứng với hạch quả, nếu không cẩn thận ăn vào thì yết hầu sẽ bị sưng lên, khó thở, nghiêm trọng hơn sẽ không thở được."

"Vậy sao trong phòng bếp còn có mấy thứ này? Quá nguy hiểm, chẳng may ăn nhầm thì làm sao bây giờ?" Lạc Miểu càng kinh hoảng hơn, thiếu chút nữa cậu đã đầu độc nam thần của mình rồi.

Tống Thịnh Trạch nhún nhún vai không để ý lắm: "Có phải lấy trong tủ thứ hai không? Trước đó làm đại diện cho vài nhãn hàng, gửi tới không ít, giữ lại để Côn mập ăn như đồ ăn vặt, bây giờ..."

Anh ngẩng đầu nhìn Lạc Miểu nở nụ cười, "Cậu bạn nhỏ cũng có thể ăn."

Mặt Lạc Miểu dần nóng lên, cúi đầu chọc chọc đĩa đồ ăn hỏi: "Anh còn dị ứng đồ ăn gì không, hoặc là không thích ăn cái gì, hãy nói cho em. À, còn một vài thói quen trong sinh hoạt, thích gì hoặc không thích gì, nếu như có thể thì cũng nói cho em biết, em sẽ ghi nhớ kỹ. Sáng sớm hôm nay... Xin lỗi..." Ý cậu muốn nhắc đến chuyện sáng nay cậu đánh thức Tống Thịnh Trạch làm cho anh không vui.

Tống Thịnh Trạch cho là Lạc Miểu nhắc đến chuyện để anh ăn hạch quả này, an ủi: "A, không có chuyện gì, chưa từng nói ra ngoài, công ty cảm thấy không an toàn, phỏng chừng fan lâu năm cũng không biết."

Anh thấy sáng nay cậu bạn nhỏ nhà mình có chút lạ, không giống dáng vẻ ngập tràn sức sống như ngày hôm qua, có lòng muốn đùa Lạc Miểu, hấp háy mắt với cậu: "Bây giờ điểm yếu của tôi đã bị cậu biết mất rồi."

"Anh Trạch, anh yên tâm, em nhất định sẽ giữ bí mật." Lạc Miểu vội vàng bảo đảm, cũng không get được dòng điện ngàn volt mà nam thần bắn qua cho cậu.

Tống Thịnh Trạch bĩu môi không hài lòng lắm.

Cậu bạn nhỏ có chuyện gì thế này? Sao lại không có tinh thần như hôm qua? Toàn thân như bị sương mù vây quanh.

Bữa sáng ăn được một nửa, Côn Bằng tới đón Tống Thịnh Trạch.

Côn Bằng không khách khí, vào cửa thấy hai người còn đang ăn sáng, dựa vào bên cạnh bàn, vừa bốc hạch quả trong chén Tống Thịnh Trạch mới vừa phân ra, vừa tán gẫu với Lạc Miểu.

Lạc Miểu hỏi: "Anh Côn, anh muốn ăn cùng không? Tôi đi chiên thêm quả trứng là được."

"Không cần không cần, anh ăn rồi, ăn thêm mấy thứ này là được." Côn Bằng quơ quơ hạt dẻ trong chén, "Ai u, thân mến, xem ra cậu rất thoải mái nha, ở chung với Thịnh Trạch rất tốt, không tồi không tồi."

Thực ra cũng không phải rất tốt đâu... Sáng sớm gọi anh dậy còn bị trừng...

Lạc Miểu yên lặng âm thầm bấm đầu ngón tay.

***

Tống ảnh đế bề bộn nhiều việc, sáng sớm phải nhận phỏng vấn, buổi chiều hẹn gặp đạo diễn Ngô Bách Dương bàn bạc vai diễn và đầu tư, cả ngày không được nghỉ ngơi.

Khi phỏng vấn, Tống Thịnh Trạch hoàn toàn không còn dáng vẻ lười biếng như ở nhà, Lạc Miểu xem như mở mang tầm mắt cái gì gọi là kỹ xảo biểu diễn "nghệ thuật đổi mặt".

Tống ảnh đế ngồi trước màn ảnh như đang phát sáng, chính là kiểu toàn thân lấp lánh, mặc dù Tống ảnh đế ở nhà mệt mỏi bao nhiêu cũng rất đẹp trai, nhưng luôn mang lại cảm giác chán chường, Lạc Miểu nghĩ, hẳn đó mới là Tống ảnh đế thật sự.

Lúc thường làm fan của nam thần, trên thực tế là cho tới bây giờ, cậu mới bắt đầt chậm rãi hiểu về anh, thật sự hiểu rõ một mặt khác của nam thần.

—— Nam thần là kẻ tham ăn, nhờ thể thao mới có thể giữ gìn vóc dáng, sáng sớm nam thần bị đánh thức thì tâm trạng cũng sẽ không tốt, cũng sẽ bị dị ứng, không thể ăn được đồ ăn...

Càng hiểu rõ con người này, thì càng cảm thấy yêu thích, mỗi một việc đều muốn làm cho thật tốt, không muốn khiến anh có một chút mảy may thất vọng nào.

Trong đầu Lạc Miểu xuất hiện ánh mắt lạnh lẽo lúc sáng Tống Thịnh Trạch nhìn cậu, xua mãi không biến mất.

"Ai..." Không nhịn được thở dài.

Côn Bằng sát cạnh cậu, nghe thấy được tiếng than thở: "Ai u, thân mến, cậu làm sao thế? Sáng sớm tôi đã muốn hỏi rồi, vẻ mặt này có hơi kỳ lạ, tối hôm qua ở nhà Thịnh Trạch không quen hả?"

"Không không không, không có việc gì, rất tốt ạ." Lạc Miểu vội vã xua tay.

Côn Bằng nhìn cậu: "Hay là... bị Thịnh Trạch bắt nạt?"

"Càng không có, anh Trạch cực kỳ tốt!"

Lạc Miểu vội vã làm sáng tỏ xong, suy nghĩ một chút thì hỏi: "Anh Côn, em muốn hỏi anh chuyện này... Lúc đầu anh hay gọi anh Trạch dậy đúng không, anh ấy... anh ấy có gì không thích không? Ví dụ như không thích người khác đứng gần quá, hoặc không thích gọi quá lớn hay quá nhỏ gì đó?"

"Ha! Còn nói không phải bị khi dễ, anh biết lão súc sinh Tống Thịnh Trạch này khó hầu hạ lắm mà!" Côn Bằng một mặt tôi rất cảm thông.

Trong mắt Lạc Miểu lại lộ ra bất ngờ, xem ra Côn Bằng thật sự biết! Hỏi đúng người!

Cậu hỏi: "Chuyện gì thế? Anh Trạch ghét bị gọi dậy thế nào?"

"A, cũng không thể nói là ghét, nói đúng ra là hơi sợ." Côn Bằng sờ sờ cằm mình, râu vừa mới dài ra không lâu, "Thịnh Trạch ấy, cậu gọi cậu ta dậy thì không bằng lớn tiếng một chút, đừng lo làm cậu ta sợ, lưu loát hô một tiếng là một tiếng, đặc biệt là tuyệt đối đừng ghé vào lỗ tai mà gọi nhẹ nhàng."

Lạc Miểu không rõ: "Tại sao? Gọi nhỏ giọng, từ từ tỉnh, thế vẫn tốt hơn mà?"

Côn Bằng lắc đầu một cái: "Ai, cậu không biết, cậu ta có bóng ma tâm lý..."

"Cái gì mà bóng ma?" Lạc Miểu càng bị hồ đồ rồi.

Côn Bằng ngắm nhìn Tống Thịnh Trạch đang trả lời phỏng vấn cách đó không xa, nghiêng người sang bên Lạc Miểu, nhỏ giọng thầm thì: "Cậu ta đó, có lần quay phim bên ngoài, buổi tối mệt muốn chết nên ngủ lại khách sạn, lúc rạng sáng, lúc ẩn lúc hiện nghe thấy có người khẽ gọi bên tai " Anh Thịnh Trạch, đến giờ rồi ~ anh Thịnh Trạch, tỉnh giấc đi ~"..."

Lạc Miểu che miệng lại: "... Quỷ áp giường?!"

"A, còn khủng bố hơn cả quỷ áp giường, " Côn Bằng lấy tay chặn môi, "Sasaeng fan."

Làm minh tinh có rất nhiều fan hâm mộ, đại đa số fan hâm mộ đều vừa ấm áp vừa đáng yêu, nhưng trong hàng ngàn fan hâm mộ đông đảo như vậy, khó tránh khỏi lẫn vào kiểu fan có những hành vi quá khích, cực đoan điên cuồng, thích dùng ống nhòm nhìn trộm, theo dõi, chụp trộm, quấy rầy minh tinh thì được gọi sasaeng fan, hầu hết nhân vật công chúng không tránh được.

Côn Bằng run lên một cái: "Sau khi tỉnh giấc tự dưng xuất hiện một người xa lạ nằm bên cạnh mình, dọa người ta muốn chết rồi! Cho nên cậu biết đó, sáng sớm gọi cậu ta dậy, thẳng thắn gọi lớn lên, nhanh gọn, để cậu ta lập tức tỉnh giấc, trái lại sẽ không để cho cậu ta cảm thấy khó chịu."

Lạc Miểu đã hiểu, đã hiểu 100%.

Tại sao mới sáng sớm Tống Thịnh Trạch nửa mê nửa tỉnh lại dùng ánh mắt âm u kia, hoá ra không phải vì cậu, hoá ra không phải cậu làm không tốt.

Lạc Miểu trong nháy mắt như được giác ngộ, nhìn Côn Bằng nở một nụ cười thật tươi: "Cảm ơn anh Côn, tôi đã biết cách gọi anh Trạch rời giường rồi!"

Cậu bạn nhỏ trước mặt quá đáng yêu, Côn Bằng cho cậu một nụ cười rất chói mắt: "Ai u, biết gọi là tốt, biết gọi là tốt, việc gọi rời giường này thì anh cực kỳ có kinh nghiệm, rất có học thức, cái này gọi là..."

Tống Thịnh Trạch trả lời phỏng vấn xong đi tới, nghe thấy lão đại diện không đứng đắn này đang thầm thì với tiểu trợ lý mới nhậm chức của mình, đến gần, nghe thấy Côn Bằng nhắc tới cái gì "kêu hay không kêu giường", ngay lập tức nhíu mày lại.

Anh hít sâu một hơi, nghiêm khắc quát lên: "Tên béo đáng chết! Thế mà anh lại dạy bạn nhỏ kêu giường*?"

(Côn Bằng với Lạc Miểu bàn về việc gọi Tống Thịnh Trạch rời giường nhưng hình như Tống ảnh đế hiểu nhầm thành dạy cách rên đó)

Bình luận

Truyện đang đọc