ẢNH ĐẾ GẶM CỎ GẦN HANG

Tống Thịnh Trạch nói muốn cho Lạc Miểu ra mắt C vị không phải tùy tiện nói đùa, ngày hôm nay anh đã đến đoàn phim để xem lại quá trình quay phim ngày hôm qua, nhận được một sự bất ngờ rất lớn.

Cảm giác Lạc Miểu trước ống kính vượt qua dự liệu, ngũ quan không thể chê vào đâu dường như có thể thắp sáng toàn bộ hình ảnh, tuy rằng năng lực diễn xuất còn hơi yếu một chút, nhưng đây là vấn đề kinh nghiệm, bất luận người nào chỉ cần nhìn liếc mắt một cái có thể nhìn ra, Lạc Miểu có khí chất, hoặc là nói, cậu tương đối có thiên phú.

Trong phim sắp xếp cho cậu nhân vật "tình nhân bí mật đồng tính của lão đại" thực sự hết sức không phù hợp với tính cách ngoài đời của Lạc Miểu, hơn nữa cũng rất khó nhập vai.

Mặc dù chỉ có hai phân đoạn ngắn ngủi, nhưng độ khó khăn rất lớn.

Nếu như diễn quá mức cứng nhắc thì không có kiều diễm, diễn quá mức mềm mại đáng yêu thì lại có yêu khí, nhân vật này nên như một cây thuốc phiện, đối với bất kỳ người nào đều có sức hấp dẫn, không màng giới tính, nữ nhân thấy động lòng, nam nhân nhìn động tâm.

Tạo hình gợi cảm quyến rũ mềm mại rắn chắc rất khó biểu hiện, nhưng Lạc Miểu lại vô tri vô giác diễn đạt hết sức xuất sắc.

Trong phân đoạn đó, khoé mặt Lạc Miểu nhiễm chút nịnh nọt, bờ môi mím lại cười yếu ớt, hết thảy đều rất khác dáng vẻ lúc thường của cậu, động tác lớn mật và thần sắc ngượng ngùng mâu thuẫn lại cực kỳ hài hòa, cậu phối hợp rất tốt với Tống Thịnh Trạch, cũng không cướp đất diễn mà rất tự nhiên thể hiện mị lực của chính mình...

Khi Tống Thịnh Trạch nhìn thấy đoạn diễn ngắn này, phản ứng đầu tiên là có phần hối hận vì đã đưa Lạc Miểu ra trước ống kính, bỗng nhiên anh sinh ra một loại kích động muốn giấu người đi không cho bất cứ người nào nhìn thấy.

Bảo bối như vậy, nên giấu nơi bí mật nhất, một mình mình thưởng thức...

Nhưng Lạc Miểu diễn xuất có thần lại làm cho anh vui mừng, anh không nhìn lầm, nhóc con đúng là hạt giống tốt.

Lạc Miểu đã từng là một viên ngọc thô chưa được mài dũa, mà bây giờ chân chính đứng trước màn ảnh, trong lúc vô tình phủi hết bụi trần trên người, từ từ thể hiện ánh sáng từ trong ra ngoài.

Dục vọng độc chiếm nho nhỏ của Tống ảnh đế chỉ chui ra nháy mắt đã bị chính anh nhấn trở lại.

Nếu thích người ta, vậy không chỉ không thể trở ngại Miểu Miểu phát triển, còn phải giúp cậu khoác lên đôi cánh, dẹp tan con đường phía trước, vững vàng thực hiện giấc mơ.

Thậm chí Tống Thịnh Trạch cảm thấy những nỗ lực bản thân phấn đấu trong tám năm qua rất giá trị, quá đáng giá.

Nếu như không có những thứ đó, thì anh làm sao có niềm tin đến nâng đỡ Lạc Miểu?

Nhóc con nhà anh, để anh đặt trên đầu quả tim mà cưng chiều.

Bước đầu tiên khi ra mắt chính là nhờ Côn Bằng tìm cho Lạc Miểu một phim truyền hình để thử vai, rèn luyện kỹ năng diễn xuất thật chắc chắn, rồi sau đó chuyển hướng màn ảnh rộng.

Lần này cũng không thể không chọn một bộ phim, vì để cho Lạc Miểu ra mắt thuận lợi đồng thời nhanh chóng lấy được sự khen ngợi và tiếng tăm, Tống Thịnh Trạch bảo Côn Bằng tìm nhiều tài nguyên đưa cho anh xem.

Không quá lâu, Côn Bằng ôm đến mười mấy kịch bản đặt trước mặt Tống lão đại.

"Tất cả chỗ này, những bộ phim gần đây chuẩn bị quay tương đối chất lượng đều càn quét hết cả rồi!" Côn Bằng bỏ xuống, thở hổn hển.

Lạc Miểu ngoan ngoãn rót ly trà cho Côn Bằng: "Anh Côn, anh cực khổ rồi, uống nước."

"Ai u, thân mến, cũng chỉ có cậu biết thương người." Côn Bằng cầm ly trà lên, ngẩng đầu uống ừng ực.

Trà này là do bà chủ pha... Thật thơm!

Tống Thịnh Trạch cầm kịch bản đến lật qua lật lại: "Xác định đều ở chỗ này? Không thiếu?"

"Đương nhiên rồi, người ta vừa nghe Tinh Dập truyền thông đến nhận phim, đưa cho anh còn không kịp đây, có thể thiếu cái nào? Ban đầu có hơn ba mươi bản, sàng hết hơn một nửa."

Côn Bằng làm việc, Tống Thịnh Trạch rất yên tâm, nhưng việc liên quan đến Lạc Miểu, sự chú ý của anh tự nhiên cũng khác những chuyện khác.

Tống Thịnh Trạch lại hỏi: "Đã có kịch bản phim chiếu mạng nào chưa?"

Côn Bằng sững sờ: "Không phải để Miểu Miểu ra mắt C vị sao? Phim chiếu mạng... Thù lao đóng phim cũng không nhiều..."

"Nhưng bây giờ phim chiếu mạng khá nổi tiếng, hơn nữa quá trình quay phim ngắn, chọn được kịch bản hay, chào hỏi đạo diễn, rất dễ nổi tiếng," Tống Thịnh Trạch thả kịch bản trong tay xuống, "Miểu Miểu bây giờ không phải là thời điểm quan tâm đến thù lao đóng phim, có tôi, cậu ấy còn thiếu tiền sao? Tôi cần C vị, muốn nhanh chóng bùng nổ."

Côn Bằng gật gật đầu: "Là anh thiếu sót, anh lại đi tìm thêm, các cậu cứ xem mấy kịch bản này trước, lát nữa so sánh với mấy phim chiếu mạng."

"Ừm." Tống Thịnh Trạch đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu, đã ôm lấy Lạc Miểu, hai người cùng bắt đầu xem kịch bản.

Côn Bằng chà chà vỗ vỗ miệng, nếu không biết Lạc Miểu là đứa nhỏ này thế nào, còn tưởng rằng Tống ảnh đế bị hồ ly dưới núi Thanh Khâu mê hoặc rồi, nhìn xem dáng vẻ từ trái tim đến tất cả đều đặt trên người người ta, không biết Thịnh Trạch có thể lừa người về tay được hay không...

Dù sao, muốn nâng người rất dễ dàng, nhưng muốn lấy được trái tim người ta, không hề dễ dàng như vậy!

Côn Bằng nhìn thấu không nói toạc, lắc lắc thân thể mũm mĩm đi ra ngoài, hoàn thành nhiệm vụ sếp giao nhanh nhất có thể, không quá nửa ngày đã mang hết kịch bản phim mạng về, chọn chừng mười bản ra dáng đưa cho Tống Thịnh Trạch xem.

Cuối cùng, ba người hợp lực chọn, quyết định để Lạc Miểu quay một bộ phim chiếu mạng 20 tập.

Đây là một bộ phim tình cảm kịch tính đô thị, tình tiết đầy đủ, hấp dẫn, thiết lập tính cách nhân vật cũng rất mới mẻ độc đáo, Lạc Miểu sắp đảm nhận nhân vật có khí chất khá giống bản thân cậu ngoài đời, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, rất được lòng người, chỉ cần có khả năng diễn xuất là ổn, đòi hỏi độ khó không hề lớn.

Tống Thịnh Trạch đã có thể tưởng tượng ra sau khi bộ phim được phát sóng, nhóc con nhà anh sẽ đón nhận nhiều sự hoan nghênh như thế nào.

Vấn đề lớn nhất trước mắt là trạng thái của Lạc Miểu trước máy quay còn chưa đủ ổn định.

Hầu hết mọi thời điểm không cần nhìn thẳng vào ống kính, Lạc Miểu đã có thể vượt qua sợ hãi, thong dong diễn xuất, chỉ là khi phải nhìn thẳng vào ống kính, có lúc trạng thái cậu đột nhiên không được tốt, còn có chút hoảng hốt.

Cũng may thời gian khởi quay được sắp xếp vào năm sau, Lạc Miểu còn thời gian tương đối dài có thể rèn luyện bản thân.

Tống Thịnh Trạch vì giúp cậu làm quen với ống kính, thẳng thắn sắp xếp đủ máy quay thu hình ở nhà, không có chuyện gì cũng giương điện thoại di động lên với Lạc Miểu, không ngừng chụp chụp chụp.

Ban đầu Lạc Miểu đặc biệt không thích, bị ống kính lia đến cảm giác rất xấu hổ, nhưng sau một quãng thời gian, dần dần cũng thả lỏng hơn.

"Nhóc con, bơi sang chỗ tôi này, lại đây, lại tới một chút."

Tống ảnh đế ngồi xổm bên bờ bể bơi trên lầu ba biệt thự, cong mông giương điện thoại di động lên, như ông chú biến thái muốn vuốt vẻ cơ thể người trẻ tuổi trong bể bơi.

Lạc Miểu bơi tới bên cạnh bờ, ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, rất xấu hổ lau nước dính trên mặt: "Anh, bây giờ em không sợ ống kính nữa đâu, anh... anh không cần chụp hình mãi như vậy..."

"Không thể xem thường, mỗi ngày phải đối mặt với ống kính nhiều hơn để ổn định, mới có thể triệt để miễn nhiễm với nó." Tống ảnh đế nói rất đàng hoàng.

Anh vuốt tấm ảnh mới chụp trong điện thoại di động, muốn xoá bớt mấy tấm có góc chụp không đẹp, nhưng nhóc con nhà anh chụp góc nào cũng đáng yêu, trượt đến trượt đi không nỡ xoá tấm nào.

Giúp Lạc Miểu vượt qua nỗi sợ hãi ống kính, trái lại khiến Tống đại ảnh đế xuất hiện di chứng.

Hiện tại anh si mê với việc chụp ảnh cho bạn nhỏ đến độ không thể tự thoát ra được, tất cả hình ảnh trong album điện thoại di động đều là hình Lạc Miểu, đầy cả bộ nhớ.

Tấm này đáng yêu, tấm này cũng vậy... muốn...

"Khục..." Tống ảnh đế sặc nước miếng, vội vã thu hồi nụ cười bỉ ổi, "Làm gì?"

Lạc Miểu đứng trong nước, ngửa đầu nhìn anh: "Anh chụp thì chụp, có thể đừng đăng lên weibo không..."

Gần đây trên weibo anh Trạch thường thường sẽ xuất hiện hình của cậu, thậm chí còn tạo thành chín ô, tần suất đăng hình cậu còn cao hơn cả hình Tống ảnh đế, chuyện này làm sao có thể...

Tống Thịnh Trạch nói thẳng: "Được, vậy không đăng, vốn bức ảnh ngày hôm nay tôi cũng không có ý định đăng."

Nhóc con chỉ mặc một cái quần bơi, đương nhiên anh sẽ không cho ai xem!

Anh muốn giữ lại, một mình từ từ thưởng thức!

Lạc Miểu nhổm dậy khỏi bể bơi, cầm khăn lông vừa lau nước trên người vừa đi đến bên cạnh Tống Thịnh Trạch: "Ngày hôm nay anh chụp gì em vậy?"

Tống Thịnh Trạch không đưa điện thoại di động cho Lạc Miểu, mà là nắm chặt trong tay đưa cho cậu xem.

Trước đó anh đưa điện thoại di động cho Lạc Miểu, kết quả nhóc con da mặt mỏng, nhìn thấy mấy bức ảnh kia rất ngại ngùng, trực tiếp xoá bỏ của anh, đau lòng đến mức đấm ngực dậm chân, bây giờ anh phải rút kinh nghiệm, không bao giờ giao điện thoại di động vào tay Lạc Miểu.

Lạc Miểu nhìn một chút, rất xấu hổ dùng khăn mặt che nửa khuôn mặt: "... Anh, hay là xoá đi, cảm giác thật kỳ lạ."

"Đừng có mà mơ, " Tống Thịnh Trạch không nể mặt mũi lấy lại điện thoại di động, "Tôi muốn giấu riêng."

Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên nói: "Nhóc con, hình như kỹ năng bơi của cậu rất tốt?"

Lạc Miểu gật đầu: "Khi còn bé em rất thích bơi lội."

"Dáng bơi của cậu rất xinh đẹp, như một con cá..." Tống Thịnh Trạch trầm ngâm xem bức ảnh trong điện thoại di động.

Thực ra Lạc Miểu không quá thích bị người khác khen từ "xinh đẹp", cậu là con trai, hai chữ này nên nói như thế nào đây, luôn cảm giác hơi nữ tính, nhưng anh Trạch thì khác, chỉ cần là Tống Thịnh Trạch khen cậu, cái gì cậu cũng đắc ý chấp nhận.

Hơn nữa, khuôn mặt nhỏ còn hơi hồng...

"Không có..." Lạc Miểu cong khóe miệng tượng trưng khiêm tốn.

Tống Thịnh Trạch lấy khăn lông trong tay cậu, đặt trên đầu cậu, nhẹ nhàng giúp cậu lau tóc.

"Miểu Miểu, có muốn thử tự mình quay một bộ phim, ừm... Là một câu chuyện liên quan đến hai con người với hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau lại gặp gỡ và yêu nhau, bọn họ giống như chim biển và cá, gặp gỡ ngắn ngủi một chút đã không thể không tách ra, một bay lượn trên trời, một lặn xuống biển sâu, chỉ có thể nhìn đối phương cách xa đường chân trời..."

Giọng Lạc Miểu xuyên qua rầu rĩ phát ra: "Đây là bi kịch sao?"

"Không, " Tống Thịnh Trạch cười ôn nhu, "Thế giới bên ngoài sẽ cảm thấy họ sẽ xa nhau, nhưng khi họ nhìn thấy đối phương, trong mắt chỉ có thân ảnh lẫn nhau, trong lòng cũng chỉ có đối phương, chỉ là đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội gặp gỡ trong chốc lát."

"Cốt truyện này rất tuyệt!" Lạc Miểu xốc một góc khăn mặt lên, lộ ra đôi mắt to tròn.

Khuôn mặt ửng hồng của thiếu niên hé ra ngoài khăn, mang theo hơi nước, tràn đầy sức sống.

Tay Tống Thịnh Trạch còn đặt trên đầu Lạc Miểu, trong đôi mắt sáng lấp lánh trong suốt của đối phương, anh thấy bóng dáng của bản thân.

Anh nghĩ, hiện tại trong đôi mắt của mình nhất định cũng chỉ có thân ảnh Lạc Miểu, hai người họ đứng đối diện nhau, giống như câu chuyện anh mới vừa nói tới kia —— trong mắt chỉ có nhau.

"Miểu Miểu," Tống Thịnh Trạch hơi cúi đầu, "Cậu có đồng ý diễn không? Diễn con cá kia."

Lạc Miểu nở nụ cười, nét cười rung động cả người, làm cánh tay Tống Thịnh Trạch đặt trên đầu cậu cũng run rẩy.

"Anh, vậy anh là chim biển hả?"

Cậu ranh mãnh chớp mắt nhìn, tia sáng lộng lẫy trong mắt bao vây lấy thân ảnh người kia: "Anh Trạch, nếu anh diễn chim biển kia thì em sẽ là cá của anh."

Chỉ làm cá của anh...

Bình luận

Truyện đang đọc