ẢNH ĐẾ GẶM CỎ GẦN HANG

"Ai u ~ các thân mến, mau đến xem này ~ có tuyết rồi ~ "

Côn Bằng đứng cạnh cửa sổ vừa nhìn ra bên ngoài thấy hoa tuyết bay xuống, trái tim thiếu nữ ngập tràn trẻ trung đều sai lệch từ tuổi tác đến giới tính.

Lạc Miểu tương đối nể tình, đi tới vỗ vỗ tay: "Oa, có tuyết rồi, nhìn rất đẹp."

Tống Miểu Miểu cũng phối hợp sủa gâu gâu vài tiếng.

Tống Thịnh Trạch rất thực tế, ghét bỏ không hề che giấu chút nào: "Có tuyết rồi, ngày mai bắt đầu xuân vận* kinh khủng hơn..."

(*春运: người dân di chuyển vào dịp lễ Tết)

"Chậc, tên đàn ông xấu xa vô cảm ~ "

Côn Bằng bĩu môi mắng một câu, uốn éo người quay lại: "Các cậu định ăn mừng năm mới thế nào? Thịnh Trạch, cậu vẫn như cũ, về nhà thỉnh an Thái thượng hoàng hả?"

Tống Thịnh Trạch nhún nhún vai: "Chứ còn gì? Tôi còn có thể làm sao, tôi cũng rất tuyệt vọng."

Anh liếc mắt Lạc Miểu, sau khi biết tình hình gia đình bạn nhỏ, Tống Thịnh Trạch không biết mình nên hỏi thế nào mới tốt, Lạc Miểu về nhà ăn tết không? Hay là đi tìm cha?

Thực ra bất kể là nơi nào, chắc là nhóc con cũng không muốn đi, họ hàng đối với cậu không tốt, mà cha cậu chỉ là người xa lạ chung huyết thống...

"Em..." Lạc Miểu cầm miếng thịt đút Tống Miểu Miểu, cậu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thịnh Trạch, "Anh, em có thể ở lại nhà anh không? Tống Miểu Miểu cũng cần người chăm sóc."

"Đương nhiên, đây là nhà của cậu mà, cậu muốn làm gì thì làm nấy."

Tống Thịnh Trạch giả vờ bình tĩnh đáp lại, nhanh chóng cầm lấy ly nước uống một hớp, dùng miệng ly che lại khóe miệng cong lên, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Đến tối Khương Hi cũng chạy tới, nói là trước khi về nhà ăn tết rồi bị đầu độc vì tài nghệ nấu nướng của mẹ mình, trước tiên phải ăn một bữa Lạc Miểu nấu, thoải mái dạ dày một chút.

Bốn người buổi tối tụ tập cùng một nơi, ăn một bữa cơm đoàn viên, ngày hôm sau lại ai đi đường nấy.

Trong căn biệt thự rộng lớn của Tống ảnh đế to cũng chỉ còn sót lại Lạc Miểu và Tống Miểu Miểu, dì phụ trách quét tước trước khi nghỉ lễ cũng quét dọn sạch sẽ, phòng ở càng ngăn nắp, thì càng yên tĩnh.

"Tống Miểu Miểu ~" Tống Miểu Miểu ~ Tống Miểu Miểu ~ Tống Miểu Miểu...

"Gâu ~" gâu ~ gâu ~ gâu ~ gâu...

Lạc Miểu buồn chán "mày đối tao đáp" với Tống Miểu Miểu.

Biệt thự trống vắng, hô một tiếng thì vang vọng vài lần, chơi rất vui.

Lạc Miểu nằm trên ghế sô pha, nhìn trần nhà cao cao: "A ~ ngày đầu tiên anh Trạch không ở nhà, nhớ anh ấy..."

Tống Miểu Miểu: "Gâu gâu gâu..."

Vì đã bị Tống babi cảnh cáo không cho nhào vào Lạc Miểu, không cho hôn Lạc Miểu, càng không cho liếm Lạc Miểu, Tống Miểu Miểu chỉ có thể dùng hai móng vuốt khoác lên một bên ghế sô pha, đôi mắt đen lay láy nhìn ba ba Miểu Miểu của nó.

Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên một tiếng, Lạc Miểu lập tức bật dậy.

Nhất định là tin nhắn của anh Trạch!

Nhưng khi cậu thấy rõ tên người liên lạc, Lạc Miểu cầm điện thoại di động ngây người một hồi lâu mới mở tin nhắn đó ra...

Thành phố lớn nhưng khi Tết nhất lại không còn náo nhiệt, rất nhiều người ở đây phấn đấu chỉ để đến ngày lễ để được về quê nhà, thường ngày xe cộ như nước lại trở nên hiu quạnh thưa thớt, những con đường nội thành mỗi ngày đều tắc đường, lúc này cũng không có xe cộ, vô cùng rộng rãi, thêm vào hai ngày tuyết rơi liên tục, trên đất đã đóng một tầng tuyết dày, ngay cả người đi đường cũng rất ít.

Khung cảnh nền bạc xám trắng bị khuôn mặt tinh xảo của một thiếu niên thắp sáng, cậu dắt chó đi dọc theo lề đường, bước rất nhanh, áo khoác nhung màu xanh ngọc, dây kéo vẫn luôn kéo đến đỉnh, che trước cằm, đôi môi nhuận hồng, mũi cao nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe, da dẻ rất trắng.

Cuối năm trên đường ít người, mình cũng không phải người nổi tiếng, Lạc Miểu cũng không mang khẩu trang, trực tiếp dắt Tống Miểu Miểu đi.

Mới vừa rồi cậu nhận được tin nhắn chính là cha cậu, đây là lần đầu tiên từ khi lớn đến nay, cậu nhận được tin nhắn của cha mình.

Quá khứ bọn họ rất ít khi liên lạc, thời điểm cha cậu ở bên Mỹ như cố tình lảng tránh cậu, gọi điện thoại nói chuyện gì cũng nhờ họ hàng truyền lại, năm trước trở về, sau đó cũng chỉ duy trì tần suất một năm liên lạc với cậu một lần, chưa từng gửi tin nhắn cho cậu.

Lạc Miểu cũng không cảm thấy có gì không ổn, đều là đàn ông, trời sinh đối với những chuyện này không quá nhạy cảm, hơn nữa đã nhiều năm nên cậu cũng quen rồi.

Nhưng hôm nay cậu lại nhận được tin nhắn của cha mình, rất dài, một cái tin nhắn cẩn thận từng li từng tí một.

【 ba ba 】:

"Miểu Miểu, xin lỗi, nhiều năm như vậy cũng không làm tròn bổn phận của một người cha bên cạnh con, thật sự rất có lỗi...

Lần trước con tổ chức sinh nhật, ba thấy con rất vui vẻ, con trưởng thành rất tốt, so với ta tưởng tượng còn tốt hơn, cũng kết bạn được với những người đáng quý.

Ăn Tết, con có đồng ý gặp ba một lần không? Ba sẽ không làm lỡ thời gian của con quá lâu, chỉ muốn ngồi xuống với con, ăn một bữa cơm đêm giao thừa, có được không?

Nhà hàng của ba, Tết cũng mở cửa, nếu như con đồng ý, tới đây tìm ba được không? Mấy giờ cũng được, dù cho đã qua thời gian mở cửa, ba cũng sẽ vẫn luôn vì con mà mở cửa."

Lạc Miểu xem tới xem lui đoạn tin nhắn này rất nhiều, dần dần đỏ mắt.

Một tin nhắn dài như vậy, cậu chỉ trả lời một chữ: 【Được.】

Cậu không trách cha mình, nhưng nếu nói trong lòng không oan ức thì là giả, nhưng cậu rất dễ dụ, dễ dụ đến mức chỉ cần một tin nhắn như vậy, cậu cũng đã... lập tức mặc áo khoác vào, dắt chó ra ngoài đi đến nhà hàng của cha mình.

Ngày Tết không dễ đón xe, cậu ngồi chừng mười chuyến xe công cộng, xuống xe còn phải đi bộ một cây số nữa mới đến.

Tuyết rơi trời càng lạnh, khi cậu đi tới nhà hàng, trên người đã phủ một tầng tuyết mỏng, chóp mũi và khuôn mặt đều hồng hồng, đã nhìn thấy từ xa có người đứng trước cửa nhà hàng chờ cậu...

Thấu hiểu và tha thứ vừa có thể giải thoát cho người khác, cũng để mình được hạnh phúc, Lạc Miểu đã có một năm tuyệt vời.

Cậu được ăn sủi cảo do chính tay cha làm, cùng trò chuyện với cha, không nhắc đến quá khứ, cũng không nói lời trách móc, chỉ chia sẻ những chuyện vui vẻ và may mắn mà cả hai đã gặp được, vậy mới thấy, hạnh phúc là điều giản đơn như vậy.

Năm ngoái, cậu gặp được anh Trạch, vượt qua nỗi sợ của bản thân, bắt đầu theo đuổi giấc mơ của mình, còn gặp lại người thân cùng huyết thống duy nhất trên cõi đời này, kéo gần khoảng cách...

Quá nhiều quá nhiều chuyện tốt, hiện tại Lạc Miểu cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.

Bộ phim chiếu Tết quay tại Đông Nam Á vội vàng công chiếu đúng dịp Tết dương lịch, còn chiếu trước phim "Sơn Hà Quy".

Sau khi cha biết con mình cũng diễn một vai trong đó, lập tức mua vé xem phim, đến tối đóng cửa nhà hàng rồi đưa Lạc Miểu đi xem phim.

Ban đầu Lạc Miểu có chút không tình nguyện, cũng không phải không muốn đi xem phim cùng cha, mà là cậu chỉ diễn một vai nhỏ... còn, hơn nữa còn là cảnh thân mật với anh Trạch.

Cậu sợ ba ba không chịu nổi, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, dẫn cha đi xem một chút cũng rất tốt, quan sát xem có thấy phản cảm hay không...

Sau đó, cậu phát hiện mình thật là lo lắng nhiều rồi, sống ở Mỹ mười mấy năm, cha cậu vô cùng thản nhiên, còn khích lệ cậu trang điểm đẹp, diễn xuất tự nhiên, thậm chí còn kéo Tống ảnh đế vào khen một lần.

Lạc Miểu rất vui vẻ, cảm giác thân thiết như chưa từng xa cách hơn hai mươi năm, rất thuận lợi, rất vui vẻ!

Sau khi xem xong, Lạc Miểu không về nhà cha mình, mà là kéo Tống Miểu Miểu về nhà Tống Thịnh Trạch ngủ gà ngủ gật.

Cũng không phải bài xích, chỉ là đối với cậu nhà của Tống Thịnh Trạch giống như nhà của cậu hơn, cuối năm, cậu không muốn trong nhà anh Trạch vắng ngắt không có ai, cậu muốn về thay anh Trạch trông coi căn nhà.

Có thể ăn tết cùng con trai, cha của Lạc Miểu đã rất vui mừng và thỏa mãn, cũng không miễn cưỡng Lạc Miểu, lái xe đưa cậu về.

Lạc Miểu chưa quên không thể để lộ địa chỉ cụ thể nhà của Tống Thịnh Trạch như trong hợp đồng, cha ruột cũng không thể ngoại lệ, chỉ để cha thả cậu xuống ngoài khu biệt thự, thấy xe đi xa, cậu mới dắt Tống Miểu Miểu từ từ đi vào trong nhà.

Tuyết đã ngừng, một cơn gió lạnh thổi qua, Lạc Miểu khẽ run lên, không khỏi bước nhanh hơn.

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy phía sau xuất hiện âm thanh "cọt kẹt" chân dẫm trên đất, đồng thời tiếng bước chân kia cũng nện bước nhanh theo cậu.

Đất tuyết phản chiếu ánh trăng, những đêm tuyết rơi luôn vô cùng sáng, Lạc Miểu nhìn thấy một cái bóng đen chậm rãi kéo dài từ sau lưng cậu đi đến, trên mặt tuyết trắng loáng hiện ra hết sức đột ngột...

Ai vậy??

Tống Miểu Miểu tựa như cũng cảm nhận Lạc Miểu đang căng thẳng.

Nó lắc đầu, cố gắng kìm chế tiếng gọi từ đồng hồ sinh học, lên tinh thần, nhe răng nanh, chậm rãi quay người, duỗi lưng thẳng tắp.

Đây là tư thế chuẩn bị tấn công, nếu như người đến không quen, nó sẽ xông lên trước ngăn cản đối phương, bảo vệ Miểu Miểu ba ba của nó.

Nhưng mà, Tống Miểu Miểu vừa quay đầu ra sau, sửng sốt một giây, lập tức phát ra một tiếng rất kinh sợ.

Người đi đến rất cao, còn có ánh đèn hắt sau lưng, căn bản không thấy rõ vẻ ngoài.

Lạc Miểu lại nhìn thấy thân hình người đi tới lập tức buông bỏ toàn bộ đề phòng, cậu kìm nén kích động muốn nhào tới ôm đối phương, lộ ra nụ cười mềm mại: "Anh Trạch."

Tống Thịnh Trạch không lên tiếng, vừa đi tới phía cậu, vừa dang hai tay ra, tư thái "Còn không ôm tôi một chút".

Có lẽ bởi vì trong hoàn cảnh này không thể thấy rõ mặt Tống Thịnh Trạch, có lẽ bởi vì bầu không khí ngày xuân, thời điểm này, địa điểm này, bầu không khí này, ôm một chút cũng là một chuyện khá bình thường.

Lạc Miểu tiến vào trong lồng ngực đối phương, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ trên người đối phương truyền đến, lúc này mới nghĩ tới hỏi lại: "Anh Trạch, sao anh lại quay về?"

"Sợ cậu ở nhà một mình sẽ buồn chán, ăn bữa cơm đêm giao thừa với ba rồi về, vậy mà cửa nhà đóng chặt, trong nhà đen thùi, cả người cả chó đều không thấy..."

Giọng nói Tống Thịnh Trạch từ đỉnh đầu truyền đến, mang theo giọng mũi, ong ong, còn có chút oan ức.

Lạc Miểu vội vàng muốn chui ra khỏi lồng ngực đối phương: "Vậy chúng ta nhanh về đi! Giọng mũi anh rất lạnh, có phải cảm lạnh rồi không?"

Tống Thịnh Trạch nhấn giữ nhóc con không an phận trong lồng ngực: "Để ôm một lúc nào, không khí này thật tốt..."

Lạc Miểu dở khóc dở cười: "Về nhà ôm không được sao? Ở đây trời lạnh đất đông, về nhà em pha trà gừng cho anh."

Tống Thịnh Trạch bắt được một trọng điểm khác: "Về nhà rồi ôm?"

Lạc Miểu sững sờ, mới vừa rồi cậu có nói ý này hả?

Tống ảnh đế không thích nói lý: "Không cho ôm thì không về."

Việc này như đang muốn chơi xấu, chó độc thân Tống Miểu Miểu bị ngăn cách bởi cái ôm này, bất mãn kêu to.

"Nhanh nhanh, về rồi anh muốn ôm sao thì ôm, có được không?" Lạc Miểu như dỗ trẻ con, cố gắng dụ dỗ Tống ảnh đế nhanh chân chạy về nhà, "Anh không thể ở lại bên ngoài, sẽ sinh bệnh mất!"

Nói hết nước hết cái mới đưa được Tống ảnh đế chủ nghĩa tình cảm lãng mạn tràn lan, quyết đứng dưới trời tuyết tạo không khí về nhà.

Đã là sau nửa đêm, Tống Miểu Miểu đã sớm cuộn tròn mình trên thảm trải sàn phòng khác, hưởng thụ trải nghiệm tươi đẹp ấm bụng, mũi thổi bong bóng ngủ thiếp đi, nhưng hai người trên ghế sô pha lại không muốn ngủ chút nào.

Trong căn biệt thự rộng lớn chỉ mở một chiếc đèn màu ấm áp, Lạc Miểu ôm đầu gối, rụt chân ngồi trên ghế sô pha, Tống Thịnh Trạch ngồi bên cạnh cậu từ từ uống trà gừng cậu vừa pha xong.

Lạc Miểu thấy tim mình đập nhanh hơn khó giải thích được, hơi sốt sắng, luôn cảm giác bầu không khí đêm nay có gì đó rất khác...

Anh Trạch cách cậu rất rất gần, không mở ti vi, cũng không nói chuyện, quá an tĩnh, chỉ có âm thanh anh Trạch uống nước và tiếng ngáy của Tống Miểu Miểu.

Một lúc lâu sau, Tống Thịnh Trạch uống trà gừng xong, thả cốc trà xuống bàn, "cạch" một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.

"Miểu Miểu," Giọng nói Tống Thịnh Trạch trầm thấp từ tính, "Có chuyện này, vốn muốn chờ em từ từ tìm hiểu..."

"Nhưng em thật sự quá chậm, chờ đợi thêm nữa, e là sau mùa tuyết tan, anh vẫn không chắc có thể đợi được em nghĩ rõ ràng..."

Anh quay đầu, ngũ quan được ánh đèn vàng ấm áp đèn chiếu đến vô cùng nhu hòa: "Cho nên, xin lỗi, anh chỉ có thể ép em hiểu rõ."

Lạc Miểu ngước nhìn đôi môi đối phương mấp máy, nói một câu làm cho cậu không thể tin được.

Cậu nghe thấy Tống Thịnh Trạch nói:

"Miểu Miểu, anh thích em."

"Đúng, chính là kiểu thích em nghĩ, không phải nghi ngờ, anh nói thích... Chính là kiểu muốn ngủ với em..."

Bình luận

Truyện đang đọc