ẢNH ĐẾ THỊ PHI

Y Tự không khỏi thầm nghĩ trong lòng, Lăng Hàm chỉ là một nghệ sĩ vừa mới debut, sao lại có tài lực mua được chiếc xe này, chẳng lẽ sau lưng Lăng Hàm có người? Trong đầu thoáng hiện lên chuyện trước dây Chu Bắc Hiền từng nói có người tiến cử Lăng Hàm đóng đóng MV của cậu ta, xem ra người kia chắc là kim chủ của Lăng Hàm rồi. 

“Cậu tới đây để…?” Trong mắt Y Tự ánh lên vẻ xem thường.

Nghiêm túc mà nói, Y Tự dựa vào Chu Bắc Hiền để phát triển thì cũng chẳng khác gì các nghệ sĩ dựa vào kim chủ của mình để nổi tiếng là mấy, nhưng Y Tự lại luôn cho rằng cậu ta và Chu Bắc Hiền là quan hệ yêu đương, không giống với các ngôi sao nhỏ được bao dưỡng, đương nhiên về mặt tâm lý cậu ta sẽ có cảm giác ưu việt trên người hơn. 

“Tôi đến để quay phim.” Lăng Hàm hờ hững đáp, cậu đóng cửa xe lại rồi rời đi. 

“Cậu tới đây để quay phim? Quay cái gì?” Y Tự giật mình, Lăng Hàm vừa mới bị mình đuổi khỏi nhóm, sao đã có người nhận cậu ta nhanh như vậy rồi? 

Lăng Hàm cười như không cười liếc cậu ta một cái: “Quay MV.” 

“À, thì ra là vậy.” Y Tự cười, thiết nghĩ kiểu ngôi sao tép riu thế này chắc tới để quay MV không tiếng tăm gì đó, đóng một vai đáng thương, tranh thủ cơ hội được lộ mặt trước công chúng, nhưng gần như đều bị khán giả quên lãng. 

Hai người một trước một sau ra khỏi bãi đỗ xe, không ngờ mới đi được vài bước thì lại có một chiếc xe đỗ lại cạnh họ, Âu Dĩnh để tóc xoăn dài buông xõa thò đầu ra khỏi cửa kính, kinh ngạc: “Lăng Hàm, là cậu thật à?” 

“Chào.” Lăng Hàm mỉm cười. 

“Chào… Cậu tới đây để…” Âu Dĩnh ngồi trong xe hỏi. 

“Tôi tới quay MV.”

“Của ai?”

“Của Lục Tư Nguyên.” 

Âu Dĩnh vốn chỉ hỏi bừa một câu thôi, không ngờ lại nghe được một đáp án gây sốc đến thế, cô còn tưởng mình nghe lầm, hỏi lại: “Cậu nói của ai cơ?” 

“Của Lục Tư Nguyên.” 

Âu Dĩnh trợn tròn mắt: “Lục Tư Nguyên? Là Lục Tư Nguyên mà tôi nghĩ tới đó á?” 

Lăng Hàm bật cười: “Làm sao tôi biết là cô nghĩ tới Lục Tư Nguyên nào chứ.” 

Âu Dĩnh vội mở cửa bước xuống xe, hưng phấn nói: “Tất nhiên là Lục ảnh đế rồi.” 

Lăng Hàm gật đầu. 

Mắt Âu Dĩnh sáng lên, bày tỏ thái độ ghen tị hận: “Tôi nghe nói trong ê kíp của anh ấy có mời đạo diễn Daniel từ Pháp về đấy, bên ê kíp chế tác cũng toàn là ê kíp hình rầm rộ được mời từ Hollywood về, chắc chắn chất lượng sẽ siêu đỉnh. Lại nói, chỉ dựa vào sức ảnh hưởng của Lục ảnh đế thôi, lên MV của anh ấy cũng đã là một chữ…” 

Âu Dĩnh dùng tay vẽ thành một tư thế mở, chớp mắt nói: “Hot!” 

“Có khoa trương như cô nói không vậy?” 

“Người ta nói thật mà.” Âu Dĩnh bĩu môi, tỏ vẻ đáng yêu. Những nghệ sĩ nữ khác mỗi lần tỏ ra đáng yêu trông đều rất gượng, mà cô thì lại rất tự nhiên, dễ thương. 

Sau đó cô lại cố tình liếc qua Y Tự đang sững sờ đứng bên cạnh một cái rồi nói tiếp: “Kiểu của cậu người ta có một câu để ví cái gì mà mất mất ấy nhỉ.” 

Không thể hi vọng gì vào học thức của một nghệ sĩ nữ trong làng giải trí được, Lăng Hàm tiếp lời: “Là mất trước được sau.” 

“Phải phải phải, chính là câu này đấy.” Âu Dĩnh vui sướng vỗ tay: “Có người muốn dùng thủ đoạn để đuổi cậu đi, không ngờ lại thành ra tạo cơ hội cho cậu! Cho nên chúng ta cũng nên cảm ơn những kẻ tiểu nhân giở trò sau lưng đó, chính vì có bọn chúng thì chúng ta mới có con đường phát triển tốt hơn được.” 

Âu Dĩnh chửi kháy, Lăng Hàm thì không nói được những lời như vậy nhưng cậu nghe cũng thấy hả hê. Cái tên Lục Tư Nguyên này đúng là… dùng thích thật. 

Sắc mặt Y Tự sầm xuống, cũng không còn dáng vẻ hơn người ban nãy nữa, không nói một lời liền bỏ đi. 

Sau khi cậu ta đi rồi, Âu Dĩnh lại cười bảo: “Nhìn cái mặt của cậu ta kìa, đúng là hả dạ ghê.”

Lăng Hàm lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nói chuyện quá đáng quá, cẩn thận lũ chó săn đấy.” 

Âu Dĩnh vội nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới lườm Lăng Hàm một cái: “Đừng dọa người ta mà.”

Âu Dĩnh rất xinh đẹp, ngay đến một cái lườm của cô trông cũng quyến rũ, nhưng đối với một người đồng tính như Lăng Hàm thì lại chỉ thấy cô dễ thương. 

“Cô với cậu ta còn phải hợp tác, đừng căng thẳng với nhau quá, không tốt đâu.” Lăng Hàm thật lòng khuyên nhủ, cậu thích tính cách của Âu Dĩnh, trước đây cậu cũng vậy, thẳng thắn, thích làm rõ trắng đen, nhưng cậu cũng biết tính cách này rất dễ đắc tội với người khác. 

“Sợ gì chứ, tôi với cậu ta hợp tác xong rồi. MV thôi mà, cậu nghĩ quay trong bao lâu chứ?” Âu Dĩnh “hừ” một tiếng: “Giờ tôi đang quay phim truyền hình, nếu không phải lúc nào cậu ta cũng NG thì chắc tôi đã quay xong từ lâu rồi ấy, tôi còn lâu mới thèm ở chung chỗ với cậu ta.” 

Sau khi Âu Dĩnh dặn tài xế đánh xe vào bãi liền xuống xe đi vào với Lăng Hàm, hai người vừa đi vừa trò chuyện với nhau.

“Tôi có thể hỏi một câu không?” Lăng Hàm hỏi dò. 

“Cậu nói đi.” Giờ Âu Dĩnh cũng không coi cậu là người ngoài nữa rồi. 

“Hình như cô với Y Tự có khúc mắc gì với nhau à, tôi đoán không sai chứ.” 

“Đúng vậy.” Âu Dĩnh thoải mái thừa nhận: “Trước đây chúng tôi từng hợp tác với nhau, cậu ta vẫn giống như bây giờ này, cứ có chuyện gì là lại đổ lên đầu tôi, đàn ông đàn ang gì mà còn chấp nhặt hơn cả phụ nữ, ghét lắm.” 

Chẳng trách. 

Chia tay với Âu Dĩnh xong, Lăng Hàm liền chạy về khu đông của phim trường, cả khu bên này đều được xây dựng hoa lệ theo kiến trúc của các triều đại, chủ yếu dùng để quay phim cổ đại. Lần này album của Lục Tư Nguyên đi theo hương cổ phong, có mấy bài hát được kết hợp giữa rock hiện đại với yếu tố cổ đại, khiến người nghe cảm thấy rất mới mẻ.  Nội dung của MV tất nhiên cũng liên quan tới các câu chuyện cổ đại, cho nên Lục ảnh đế mới chạy tới tận phim trường này để quay. 

Trong ê kíp của anh ngoài Daniel vừa được Âu Dĩnh nhắc tới còn có tổ trang phục đạo cụ có tiếng, những người này quanh năm phục vụ cho dòng phim cổ trang nên rất dày dặn kinh nghiệm. Đạo diễn Daniel là con lai Trung Pháp, ông còn hiểu về sử sách và văn hóa của Trung Quốc cổ đại hơn rất nhiều người Trung Quốc, nếu không thì đã không dám mời ông về làm tổng đạo diễn. 

Lúc Lăng Hàm đến, Lục Tư Nguyên đang nói chuyện với Daniel, người nước ngoài có vóc dáng khá cao lớn, Daniel cũng không ngoại lệ, ông để râu rậm, trông rất khỏe khoắn, nhìn lướt qua giống như người khổng lồ thời Man Hoang vậy, trông rất cuồng dại. Lăng Hàm phát hiện không ngờ Lục Tư Nguyên lại cao xấp xỉ với ông ấy, hai vai cũng rất rộng, Lăng Hàm tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi nhìn kĩ lại, cánh tay của Lục Tư Nguyên cũng rất to chắc. Bờ vai không thua kém gì Daniel, vóc dáng như vậy đáng ra trông phải rất vai u thịt bắp mới đúng, nhưng trông Lục Tư Nguyên lại không hề thô như Daniel.

Tại sao?

Lăng Hàm sờ cằm âm thầm đánh giá, chậc, rõ ràng tên này rất to con, tại sao lại khiến người ta có cảm giác như một thiếu niên mảnh dẻ thế nhỉ?

Có lẽ vì gương mặt với đường nét khá nhu hòa, khiến một người có vóc dáng cao lớn như anh trông lại không bị cục mịch lắm chăng? 

Giờ rất ít con gái thích kiểu người vai u thịt bắp. Họ thích các chàng trai có vóc dáng vừa phải hơn, nếu một ngôi sao nam có gương mặt đẹp trai vô cùng nhưng cả người lại toàn cơ bắp thì độ nổi tiếng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. 

Hình như Lục Tư Nguyên chưa từng cởi đồ bao giờ, chẳng lẽ vì sợ chuyện này?

Lăng Hàm bỗng nổi cơn tò mò về vóc dáng của Lục Tư Nguyên dưới lớp quần áo kia, kiếp trước cậu với Lục Tư Nguyên thường bị lôi ra so sánh với nhau là vì cả hai đều rất đẹp, nếu để người khác biết tên này cố tình che giấu vóc dáng vạm vỡ của mình, vậy thì cái danh đệ nhất mỹ nam chắc chắn sẽ vào tay cậu rồi. 

“Lén lút nhìn cái gì đấy, còn không mau qua đây!” Không biết có phải Lục Tư Nguyên mọc mắt đằng sau lưng không, anh bỗng quay lại cau mày nói. 

Lăng Hàm bỗng nhớ ra mình không còn là Bạch Tử Sách nữa rồi, không cần phải tranh giành cái danh hiệu “đệ nhất mỹ nam” với Lục Tư Nguyên nữa, liền chạy ra khách sáo nói: “Chào anh Lục.”

Lục Tư Nguyên đánh giá cậu một lượt, giật giật mi mắt. 

“Lục, cậu ta là ai?” Daniel nói tiếng Trung cũng tròn vành rõ chữ, rất chuẩn.

Lục Tư Nguyên hất cằm về phía Lăng Hàm, nói: “Nam chính mới.” 

Cái thái độ hờ hững, ngạo mạn của anh là thái độ mà trước đây Lăng Hàm ghét nhất, kiếp trước nguyên nhân chủ yếu khiến hai người luôn xảy ra mâu thuẫn là vì tính cách không hợp nhau, Lăng Hàm không thích cái tính màu mè của anh. Nhưng con người ta phải biết lấy đại cục làm trọng, từ khi nhận được điện thoại đến giờ, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, sau này nếu muốn ăn cơm của đại ma vương, nghĩ tới túi tiền xẹp lép không thể xẹp hơn của mình, dù có thế nào cậu cũng không được nổi giận, nghĩ vậy cậu liền lịch sự mỉm cười với Daniel, đáp: “Tôi là Lăng Hàm.” 

“Lăng Hàm, hân hạnh được gặp cậu.”

Ông chú Daniel cười sảng khoái, đưa tay ra bắt, Lăng Hàm cũng không hề rụt rè mà thản nhiên bắt tay với ông. 

“À, cậu đã biết gì về ê kíp của chúng tôi chưa?” Daniel nói. 

Hôm qua Lăng Hàm mới nhận được điện thoại, vui quá liền đi quẩy với Tưởng Nghị luôn, không kịp chuẩn bị gì cả, lúc này không khỏi cảm thấy xấu hổ. 

Đang lúc không biết nên trả lời thế nào, Lục Tư Nguyên bỗng hỏi: “Ăn sáng chưa.” 

“... Chưa.” Lăng Hàm đáp, cậu vội đến đây, căn bản không hề có thời gian ăn sáng. 

“Qua bên kia lấy đồ ăn đi.” Lục Tư Nguyên hất hàm chỉ về hướng sau lưng Lăng Hàm. 

Lăng Hàm quay đầu nhìn thấy chỗ hành lang sau lưng mình có một cái bàn nhỏ, trên bàn đầy ắp đồ ăn sáng bánh mì, bánh ngọt rồi sữa các loại, đồ Trung đồ Tây gì cũng có cả. 

Cậu vốn không đói, nhưng vừa nhìn thấy những thứ này bụng lại réo ùng ục lên. 

“Đi đi.” Giọng điệu của Lục Tư Nguyên vẫn không khách sáo chút nào, nhưng trong mắt Lăng Hàm, gương mặt kia lại trở nên dễ mến, dễ thương vô cùng, cậu nói cảm ơn rồi chạy về phía cái bàn, vơ bừa một gói bánh mì, bóc ra vừa gặm vừa nghĩ: Tên Lục Tư Nguyên này cũng được phết nhỉ…

Bình luận

Truyện đang đọc