ẢNH ĐẾ THỊ PHI

Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Hàm đành phải gọi điện cho Tưởng Nghị, hỏi cậu ta có tiện không, Tưởng Nghị khó xử nói em gái cậu ta đến ở mất rồi.

Lăng Hàm nghĩ em gái người ta đến, cậu cũng không tiện làm phiền.

Lăng Hàm tìm tạm một cái khách sạn ở lại một đêm, kết quả vừa vào ở một đêm đã bị người ta chụp được ảnh, sáng sớm ngủ dậy liền thấy ngay tin “Thực hư chuyện ngôi sao họ Lăng đi thuê phòng” khiến cậu phải nhanh chóng trả phòng ngay. Trước đây lúc chưa có tiếng tăm gì, cậu rất muốn được quan tâm, giờ thật sự nổi tiếng rồi, Lăng Hàm lại cảm thấy bất tiện vô cùng. Đi ra đường, mười thì có tới tám người đều sẽ nhòm ngó cậu. Trước đây thì Lăng Hàm cảm thấy rất đắc ý, rất hưởng thụ ánh mắt của mọi người, tiếc là cậu vừa biết tin mình được bao dưỡng thì chột dạ vô cùng, thấy người ta nhìn mình thì chỉ sợ bí mật nhỏ bé kia bị lộ ra, vô cùng căng thẳng.

Lăng Hàm đành phải lôi áo sơ mi ra chùm đầu mình lại, cúi đầu đi như kẻ gian, cẩn thận đi trên đường.

Tìm được chỗ nấp rồi, cậu gọi cho A Khôn, không biết A Khôn đang bận gì mà nói lát nữa sẽ gọi lại cho cậu, nhưng sau đó căn bản không hề liên lạc lại.

Tới trưa, Lăng Hàm mua một hộp bánh xốp và một chai nước lọc trong siêu thị, chui vào hành lang siêu thị ăn bữa trưa.

Vừa ăn cậu vừa nghĩ: “Tốt nhất là thuê một căn nhà. Nhưng không có tiền, phải làm sao bây giờ? Số tiền còn lại không còn nhiều nữa, nếu cứ tiếp tục ở khách sạn thì chắc chắn không chịu nổi, tiền thuê nhà lại không đủ, bên phía thám tử lại sắp phải đưa thêm tiền điều tra rồi.

Càng nghĩ lại càng thấy phiền lòng.

Trong lúc cậu đang nghĩ xem nên làm thế nào, điện thoại vang lên.

Là Lục Tư Nguyên gọi.

“Anh Lục?” Lăng Hàm khách sáo chào, đang nghĩ anh ta gọi đến làm gì?

“Nghỉ ngơi ổn cả chứ?”

“…” Kì lạ, không ngờ Lục Tư Nguyên lại gọi tới để hỏi thăm cậu: “Nghỉ ngơi tốt lắm, anh Lục có chuyện gì không?”

Bên kia hắng giọng: “Chuyện tin tức kia là sao thế?”

“Tin tức nào cơ?”

“Tin đi thuê khách sạn ấy.”

Lăng Hàm hơi sững sờ, anh ta gọi đến để hỏi chuyện này sao?

“Báo chí nói linh tinh đấy, anh đừng tin. Tôi đến kì hạn phải trả nhà, không có tiền thuê nhà nên chủ nhà đuổi ra ngoài, tôi chỉ ở khách sạn tạm một đêm thôi.” Lăng Hàm nói.

“Thì ra là vậy.” Lục Tư Nguyên dường như hơi bất ngờ: “Vậy giờ cậu đã tìm được chỗ ở chưa?”

“Chưa.”

Bên kia im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: “Hay là… cậu tới chỗ tôi ở tạm?”

Lăng Hàm sững người, nghĩ lại tới làm phiền anh sao? Vừa định từ chối, cậu khựng lại. Chuyện cấp thiết, ở tạm vài ngày chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?

“Vậy… làm phiền anh rồi.”

“Tới đây đi, tôi đợi cậu.” Anh chuẩn bị dập máy.

“Chờ đã!”

“Hửm?”

Lăng Hàm hỏi: “Nhà anh ở đâu?”

Bên kia lại im lặng một lúc: “Cậu không biết địa chỉ nhà tôi?”

Chẳng lẽ tôi nên biết địa chỉ nhà anh sao?

Lăng Hàm thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng không dám đắc tội với anh: “Tôi thật sự không rõ lắm.”

“Lần trước không phải tôi đã nói với cậu rồi sao?”

“Lần nào?” Lăng Hàm cố gắng nhớ lại nhưng hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

“Lần bị tai nạn xe ấy.”

Được nhắc nên Lăng Hàm nhớ lại, khi ấy tham dự lễ trao giải phim về, cậu có chở Lục Tư Nguyên về nhà, nhưng vì không biết đường nên đổi lại thành Lục Tư Nguyên lái xe, lúc ấy Lục Tư Nguyên quả thật có nói địa chỉ cho cậu biết, tiếc là giờ cậu không sao nhớ lại được.

“Nhớ ra chưa?” Giọng điệu của Lục Tư Nguyên nghe có vẻ lạnh nhạt.

“… Chưa.” Lăng Hàm đành thành thật trả lời, chuyện lâu thế rồi, đã thế chỉ là nói chuyện qua loa, sao cậu nhớ nổi?

“Nghĩ cho kỹ đi, nhớ ra thì tới đây, không nhớ ra thì ngủ ngoài đường luôn đi.” Đầu bên kia lạnh lùng nói xong liền dập điện thoại.

Lăng Hàm cầm điện thoại mà đờ người, một lúc lâu sau mới thốt ra được một chữ “Đệch!”.

Cậu đúng là điên rồi mới nghĩ tới chuyện tới nhà anh ta ở nhờ, cậu có phải có máu M* méo đâu!

* Máu M: Chỉ những người thích bị ngược đãi.

Cuộc điện thoại của Lục Tư Nguyên khiến Lăng Hàm nghĩ tới một người khác, cậu gọi cho Tần Vĩnh, bên kia máy bận suốt, Lăng Hàm phải gọi mấy cuộc mới được.

“Anh Vĩnh, hỏi anh một chuyện…” Lăng Hàm mặt dày nói.

“Chuyện gì?” Giọng điệu của Tần Vĩnh rất ôn hòa.

“Nhà anh có tiện không?” Lăng Hàm nịnh nọt hỏi.

“Tiện, hiện tại tôi ở có một mình thôi.”

“Vậy…”

Tần Vĩnh ngắt ngang lời cậu: “Ngại quá, vừa rồi Tư Nguyên có gọi cho tôi, bảo tôi không được thu nhận cậu, thế nên xin lỗi nhé.”

Trong lòng Lăng Hàm như có cả nghìn con thần thú chạy qua, Lục Tư Nguyên làm cái quái gì vậy! Không ngờ anh ta lại làm cả chuyện này!

Lăng Hàm buồn bực không thôi, cậu nhẩm thử đống bạn bè của mình: Em gái của Tưởng Nghị tới rồi, không tiện. Âu Dĩnh là con gái, cậu đàn ông con trai cũng không thể mặt dày xin ở nhờ nhà người ta được. Tần Vĩnh từ chối cậu rồi, còn lại mỗi Đường Tập, người ta là sinh viên đại học, vẫn còn đang ở nội trú, không thích hợp.

Nghĩ tới nghĩ lui không ngờ không có ai phù hợp nhận cậu.

Lăng Hàm nghẹn lời.

Lục khổng tước nói có thể để cậu ở nhờ, nhưng cái tính của anh ta, thôi nhổ vào, ông đây có ngủ ngoài đường cũng không ngủ nhà anh ta!

Lăng Hàm nuốt miếng bánh cuối cùng, đeo ba lô lên, kiêu ngạo ra khỏi siêu thị. Ra đến đường chính, cậu cứ lặng lẽ đi về phía trước. Người trên đường thấy một thanh niên cao gầy bịt mặt thì đều kinh ngạc nhìn cậu.

Cuối cùng Lăng Hàm đi tới công viên gần nhất, ngồi xuống một chiếc ghế dài mà ngẩn người. Lúc này, cậu có thể bỏ áo sơ mi ra khỏi mặt được rồi, để bức bách thêm chút nữa chắc cậu chết ngạt mất.

Hay đi vay tiền, vay tiền đi thuê nhà trước.

Lăng Hàm buồn bã nghĩ, nếu không phải cùng đường cậu sẽ không bao giờ mượn tiền người khác, đừng nói kiếp này, ngay đến cả kiếp trước cậu cũng chưa từng mượn tiền ai bao giờ.

Lăng Hàm không biết hạ mình thế nào.

Trời dần tối, công viên càng lúc càng ít người, trong cây chốc chốc lại có tiếng côn trùng kêu vang, khiến nơi này ngày càng yên tĩnh.

Nghĩ tới những chuyện tệ hại xảy ra thời gian gần đây, nào là cảnh sát, rồi lại kim chủ, rồi đánh nhau, những ngày qua đúng là “náo nhiệt” vô cùng, kiếp trước cậu không có được cuộc sống phong phú như vậy. À, thật ra cũng có phong phú, chính là cái lần cậu bị chơi một vố đó.

Càng nghĩ càng bất lực, càng nghĩ càng giận.

Điện thoại lại vang lên, cậu cầm lên nhìn, là Lục Tư Nguyên gọi tới, vừa mới định nghe máy thì máy lại hết pin.

OK, đúng lúc cậu đang không muốn nghe điện thoại của anh ta.

Cậu ngồi dựa vào ghế ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời màu xanh đậm như có một lớp voan che chắn, nhẹ nhàng trải rộng.

Vừa nghĩ nên tìm ai để vay tiền, vừa nghĩ xem tiếp tục nên làm thế nào, bất giác trời đã tối kịt.

“Lăng Hàm! Lăng Hàm!”

Không biết qua bao lâu, bỗng có người gọi tên cậu, Lăng Hàm theo phản xạ “ơi” một tiếng.

Lúc này trời đã tối đen như mực, chiếc ghế mà Lăng Hàm ngồi có vị trí khá lấp, hai bên là hai sườn dốc, trên sườn dốc trồng đủ các loại cây cao tầm nửa người, rất khó bị phát hiện. Cậu nhìn về phía có giọng nói, thấy ánh đèn pin vàng quơ qua quơ lại qua kẽ hở của lá cây, giống như có người đang tìm gì đó.

“Lăng Hàm?” Một giọng nói quen tai cất lên.

Lăng Hàm ngẩn ra, không ngờ lại là Lục Tư Nguyên?

“Lăng Hàm!” Ánh sáng đèn pin lướt qua bên này, trong ánh sáng, dáng người cao lớn của chủ nhân chiếc đèn pin trở nên mơ hồ.

Nói thật, Lăng Hàm không muốn đáp lại anh, cậu đang phiền lòng lắm, sợ là sẽ gắt gỏng với Lục Tư Nguyên, nhưng nếu vờ như không nói gì thì có vẻ không ổn, trông Lục Tư Nguyên có vẻ sốt ruột lắm rồi.

“Gọi tôi làm gì?”

“Lăng Hàm?” Nghe thấy giọng cậu, đèn pin rọi ngay tới, ánh sáng nhức mắt khiến Lăng Hàm phải giơ tay che đi. Thoáng cái, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên cỏ đi tới.

“Đúng là ở đây thật.” Giọng Lục Tư Nguyên hơi hổn hển, xen lẫn cả cáu giận.

Bình luận

Truyện đang đọc