ẢNH ĐẾ THỊ PHI

Khi quay đầu lại mới phát hiện ra, lúc đi Lục Tư Nguyên đã quên mang theo điện thoại của anh, Bạch Tử Sách, bây giờ nên gọi là Lăng Hàm, vội vàng cầm lên lướt mạng, nhập vào ba chữ Bạch Tử Sách.

Vô số dòng tin tức lọt vào tầm mắt, hiện ra ngay đầu tiên là tin mình bị xe tải tông chết, còn có cả hình ảnh hiện trường vụ tai nạn, tất nhiên chỉ là ảnh chụp một phần, nghĩ thôi cũng biết hiện trường vụ việc nhất định thảm khốc đến mức không nỡ nhìn. Sau khi cha mẹ gặp tai nạn xe cộ vào hồi cậu học cấp ba, cậu vẫn luôn sống cùng bà nội, sau này sự nghiệp đã có những thành công nhất định, con cháu muốn nuôi dưỡng mà người thân không đợi kịp, bà nội cậu cũng bị bệnh mà qua đời. Nghĩ lại thì cậu chỉ có một thân một mình, lại quậy lên như vậy với Chu Bắc Hiền, Bạch Tử Sách không nghĩ ra nổi rốt cuộc còn ai làm tang cho mình, chắc là công ty làm, dù sao cũng là nghệ sĩ của họ, không có ai làm việc ấy thì sẽ đến tay công ty thôi.

Kéo xuống dưới nữa là vài dòng hoài niệm, tin về lễ tang, tin tức gần nhất là ngày hôm qua, nghe nói là lễ kỉ niệm mà người hâm mộ tổ chức. Nhìn vào ngày tháng, ngày hai mươi tháng chín, đúng là ngày cậu gặp tai nạn.

Lăng Hàm nhìn dòng tin tức này mà thấy bất ngờ, trước khi chết cậu chưa được rửa sạch oan ức, bản thân vẫn chất chồng những tin tức tiêu cực, không ngờ sau khi chết một năm rồi vẫn còn người tưởng nhớ. Bây giờ là thời đại thông tin phát triển, mỗi ngày đều có vô số người vụt sáng hoặc rớt đài, qua một thời gian rồi còn nhớ tới ai nữa?

Càng xem càng không thể nằm yên được, Lăng Hàm lại tụt xuống khỏi giường bệnh, rút kim truyền trên tay ra, rời khỏi phòng.

Cậu cũng không biết mình định đi đâu, càng không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy lòng mình buồn bực, không muốn nằm trên giường. Lúc này chiếc điện thoại mà cậu tiện tay nhét vào túi quần rung lên từng đợt, Lăng Hàm lấy ra xem, tên người gọi hiển thị trên màn hình là: Hao Thiên Khuyển*.

* Hao Thiên Khuyển: là một con chó mực của Nhị lang thần Dương Tiễn trong thần thoại Trung Hoa.

Hao Thiên Khuyển là ai?

Lăng Hàm nhìn trái ngó phải, phát hiện ra Lục Tư Nguyên đã không còn ở đây nữa, đành phải ấn tắt đi. Cậu chuẩn bị tìm Lục Tư Nguyên để trả điện thoại cho anh ta, chưa đi được hai bước thì điện thoại lại bắt đầu rung.

Lấy điện thoại ra nhìn, lại là người tên Hao Thiên Khuyển kia chăm chỉ gọi tới.

Lăng Hàm bất đắc dĩ ấn nút nghe, chưa kịp lên tiếng nói câu nào thì đầu dây bên kia của điện thoại đã truyền tới một trận gào thét: “Cái thằng thối tha kia mày dám cúp điện thoại của ông à? Mày thích chết đúng không? Có biết hôm nay cậu mày tới không? Nhanh chóng lăn về nhà ăn cơm ngay, nghe rõ chưa hả?!”

Giọng đàn ông vô cùng mạnh mẽ.

Lăng Hàm bị hét đến mức lỗ tai ong ong lên, vội vàng nói: “Lục Tư Nguyên tạm thời không ở đây, điện thoại của anh ấy rơi ở chỗ tôi... Xin hỏi ông là ai vậy?”

“Tôi là thằng bố nó!” Đầu dây bên kia hét ầm lên, giọng nói sau cùng vẫn nhỏ hơn một chút: “Cậu là ai?”

Cha của Lục Tư Nguyên? Hao Thiên Khuyển?

Lăng Hàm sốc.

“Tôi là...” Lăng Hàm ngắc ngứ, khựng lại: “Điện thoại của anh ấy rơi ở chỗ tôi, tôi đang định đưa cho anh ấy.”

“Được rồi, đợi lát nữa bảo nó gọi lại cho tôi.”

Đầu dây bên kia cúp máy rất nhanh gọn.

Lăng Hàm tìm một hồi trong hành lang của bệnh viện cũng không thấy Lục Tư Nguyên đâu, đoán chắc anh tađã đi rồi. Dù sao lúc gặp mặt Lục Tư Nguyên không có vẻ muốn gặp lắm, chắc quan hệ giữa anh tavới Lăng Hàm cũng chẳng ra sao, nhân vật tai to mặt lớn như Lục Tư Nguyên không có lý do gì để ở lại bệnh viện để trông cậu hết.

Đứng một lúc, Lăng Hàm đột nhiên nhớ tới Tần Vĩnh, đành mở danh bạ điện thoại ra tìm cách liên lạc với Tần Vĩnh, nghĩ lại thì đưa điện thoại cho Tần Vĩnh cũng được. Mở phần danh bạ, một đống tên động vật nhảy ra, cái gì mà Hao Thiên Khuyển, Hồ Ly, Chihuahua, dạng dạng thế. Kéo xuống dưới nữa là những cái tên bình thường, sau những cái tên này có cả chú thích dạng như công ty hay chức vụ gì đó, vừa nhìn là biết không phải người quen.

Lăng Hàm câm nín, hoá ra Lục Tư Nguyên còn có sở thích đặt biệt danh cho người ta.

Tần Vĩnh tất nhiên không thể ở trong đống người có tên tuổi đàng hoàng, nghĩ thôi cũng biết là phải ở trong đống tên động vật kia, nhưng cậu không biết là cái nào.

Khi Lăng Hàm đang chần chừ thì một cuộc điện thoại đột nhiên gọi tới, tên người gọi là “Khắc tinh của Hao Thiên Khuyển.”

Lăng Hàm: “...”

Cậu nhìn chằm chằm vào cái tên này một lúc mới nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia vọng tới một giọng nữ rất dịu dàng, chỉ từ giọng nói cũng có thể đoán được hẳn tính cách của người này rất ôn hòa.

“Viên Viên, đừng nghe bố con nói lung tung, không sao đâu, mẹ biết bây giờ con rất bận, cậu còn ở nhà hai ngày, đợi con rảnh rồi về cũng được.”

Lăng Hàm không thể không giải thích chuyện mình không phải Lục Tư Nguyên một lần nữa, người phụ nữ dịu dàng kia nói với cậu: “Vậy làm phiền Tiểu Lăng chuyển lời của tôi cho Tư Nguyên nhé.”

Lăng Hàm đồng ý.

Đang do dự không biết đi đâu để tìm Lục Tư Nguyên, bỗng có người từ phía sau vỗ nhẹ cậu. Lăng Hàm quay lại, phát hiện ra Tần Vĩnh đang đứng bên cạnh.

“Ban nãy không thấy cậu trong phòng bệnh, hóa ra là ở đây.”

Lăng Hàm đưa điện thoại cho anh ta: “Lục Tư Nguyên quên điện thoại ở chỗ tôi, tôi đang định đưa cho anh ấy.”

Tần Vĩnh cười: “Đúng lúc Tư Nguyên bảo tôi quay lại lấy điện thoại.”

“Anh ta đi rồi à?”

“Ừ, bây giờ chắc là đi rồi.”

“Ban nãy bố anh ta gọi điện thoại tới bảo anh ta về nhà, hình như cậu của anh ta đến, bảo anh ta hôm nay về nhà ăn cơm.”

Tần Vĩnh khựng lại: “Thế thì không được, cậu ấy còn phải đi tảo mộ Bạch Tử Sách mà!”

Bất thình lình nghe thấy tên mình, Lăng Hàm chấn động, buột miệng hỏi: “Anh nói gì cơ? Anh ta tảo mộ cho ai?”

Tần Vĩnh nhìn Lăng Hàm, có vẻ thấy lạ với phản ứng của cậu: “Tư Nguyên muốn tảo mộ cho Bạch Tử Sách.”

Lăng Hàm có phần hoảng hốt, vừa mới tỉnh dậy đã phải chấp nhận sự thật mình đã chết và sống lại, bây giờ đột nhiên nghe thấy có người muốn tảo mộ cho mình, cảm giác ấy thật khó có thể miêu tả được. Đúng vậy, sau khi chết tất nhiên phải được an táng chứ, chỉ không biết ai đã nhặt xác thay mình.

“Cậu rất quan tâm đến Bạch Tử Sách à?”

Câu hỏi của Tần Vĩnh khiến Lăng Hàm hoàn hồn lại, cậu miễn cưỡng lấp liếm: “Tôi là fan của anh ấy.”

“Fan? Tôi chưa từng nghe nói đấy. Nếu đã là fan của cậu ta tại sao không tới buổi lễ kỉ niệm ngày hôm qua?”

Lăng Hàm thấy khá đau đầu, hỏi ngược lại anh ta: “Không tham gia lễ kỉ niệm thì nhất định không phải fan của Bạch Tử Sách à? Tôi âm thầm thích anh ấy lâu lắm rồi, anh ấy là thần tượng của tôi, nếu đã có cơ hội đích thân tảo mộ cho anh ấy, tất nhiên tôi nên đi một chuyến.”

Cậu dừng lại trong chốc lát, hỏi với vẻ chờ mong: “Anh có thể đưa tôi tới đó được không?”

“Nếu như bác sĩ đồng ý thì tôi không có ý kiến gì.” Tần Vĩnh nói.

Thấy Tần Vĩnh đồng ý, Lăng Hàm không kiềm chế được mà hỏi thêm: “Bạch Tử Sách... được chôn ở gần đây à?”

“Ừ, cách chỗ này không xa, chắc chỉ khoảng nửa tiếng lái xe, nhưng nếu đi từ khu vực trung tâm thành phố thì xa lắm, ít nhất phải mất nửa ngày mới đến nơi.” Tần Vĩnh dường như nhớ ra gì đó, có vẻ bùi ngùi: “Đáng ra hôm qua Tư Nguyên đã đến rồi, nhưng giữa đường xảy ra chút chuyện nên bị lỡ, chạy xe cả đêm tới lại gặp phải cậu, đưa cậu đến bệnh viện cần thêm chút thời gian, bây giờ Tư Nguyên mới rảnh rỗi qua khu mộ.”

Lăng Hàm thấy khá lạ, lúc còn sống cậu và Lục Tư Nguyên không giao thiệp nhiều, thậm chí còn không hợp nhau lắm, tại sao Lục Tư Nguyên phải chạy một quãng đường xa như vậy để tảo mộ cho mình?

Nghĩ như vậy, cậu uyển chuyển hỏi chuyện Tần Vĩnh.

Tần Vĩnh nhún vai: “Tôi cũng không biết Tư Nguyên nghĩ thế nào nữa, chắc có liên quan đến việc cậu ấy nhặt xác cho Bạch Tử Sách. Lúc Bạch Tử Sách chết, Tư Nguyên cũng trùng hợp có mặt tại hiện trường, cậu ấy tận mắt chứng kiến vụ tai nạn xảy ra, có lẽ cảnh tượng đó đã gây ra ảnh hưởng quá lớn tới cậu ấy.” 

Lăng Hàm hoàn toàn sững sờ, Lục Tư Nguyên? Hóa ra Lục Tư Nguyên thu xác thay mình?

Tuy rằng không muốn thừa nhận, miệng thì nói không biết ai đã thu xác thay mình, nhưng cậu vẫn thoáng có vài phần mong chờ người đó là Chu Bắc Hiền. Nghe được chuyện Lục Tư Nguyên thay mình thu xếp hậu sự, Lăng Hàm vừa thấy bất ngờ, lại hơi hụt hẫng. 

Bình luận

Truyện đang đọc